Chương 33
Một ngày nọ, Hỷ Hỷ mua cuốn Đoạn cuối của tình yêu của Graham Greene trong một tiệm sách.
Cô đọc đi đọc lại mấy lần, chìm đắm trong nỗi đau thương muộn phiền.
Có những khi, cô nằm lì trên giường khách sạn vài tiếng liền. Rất ít khi cô ra ngoài, và cũng chẳng buồn chăm sóc bản thân, khiến bộ dạng trông khá luộm thuộm.
Tiếng chuông nhà thờ bên cạnh đã không còn dễ dàng đánh thức cô bởi vì cô luôn uống rất nhiều rượu vào đêm hôm trước.
Những màn đêm đằng đẵng của cô đều chìm trong men vodka vị đào nơi quán bar, còn Lâm Khắc thì vẫn ngồi giải sudoku.
Cô ngày càng chìm đắm, còn Lâm Khắc thì ngày càng tỉnh táo.
Giáo đường đã nhận nuôi chú cún vàng kia.
Chú lớn lên từng ngày, giờ đây đã không còn nhỏ nữa.
Thỉnh thoảng cô có sang thăm nó, nó thường ngẩng cao đầu, đi lại nhởn nhơ phía dưới bức tượng Đức mẹ đồng trinh trong khu vườn đằng sau giáo đường.
Chỉ có điều, nó đã không còn nhận ra Hỷ Hỷ nữa.
Mấy tháng gần đây, tòa giáo đường này đã cử hành tổng cộng 12 lễ thành hôn và 4 lễ tưởng niệm. Qua ô cửa sổ khách sạn, cô từng nhìn thấy những cô dâu trẻ rạng rỡ trong bộ váy cưới màu trắng, và cả những bà quả phụ sầu thảm trong bộ đồ đen.
Từ ô cửa sổ này, cô cũng từng âm thầm ngóng nhìn hình bóng Lâm Khắc trở về trong bóng tối.
Một tối nọ, cô trông thấy Lâm Khắc đang thì thào gì đó với chú chó vàng qua dãy hàng rào của vườn hoa giáo đường. Anh ta cho nó ăn, và chú chó vàng vẫy đuôi quấn quít, có vẻ như nó khá quý anh ta.
Cô ngắm nhìn, nhưng trong lòng cảm thấy hơi ghen tỵ. Chú chó vàng kia rõ ràng “thuộc về” cô kia mà!
Thế nhưng sau đó, cô lại không ghen tỵ như vậy nữa. Khi nhìn thấy Lâm Khắc chơi đùa cùng chú chó kia, cô thường tưởng tượng ra mẩu đối thoại giữa anh ta và nó. Cô chắc rằng chí ít có một lần Lâm Khắc đã nói như vậy:
“Hôm đó cô ấy làm tao giật bắn cả người, hóa ra là cô ấy bảo mày đừng đi theo nữa!”