Chương 21: Có chút khả năng
*Edit: Juri*
Lạc Tri Dư nhìn xung quanh, cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng lắm, lại dịch sang bên phải thêm một chút nữa, thành ra cậu và Tiêu Ngạn cách nhau tận hai cái ghế, âm thanh nghị luận xung quanh lúc này lại càng lớn hơn.
Tiêu Ngạn đứng lên, quét mắt nhìn mọi người, sau đó ngồi xuống bên cạnh Lạc Tri Dư, tháo một bên tai nghe xuống đeo lên cho cậu.
Lạc Tri Dư: "?"
"Có chuyện gì vậy?" Phàn Việt mở mic, "Ngạn ca, mày vừa mới kiểm tr.a xong nên không có trạng thái chơi game hả?"
"Không có việc gì." Con số đếm ngược hồi sinh trên màn hình nhìn có chút lâu, bệnh viện cấm ồn ào, Tiêu Ngạn phải dùng thanh âm cực thấp để nói chuyện, "Đang cùng ve sầu tới bệnh viện, đánh nhanh đi."
"Ờ, ok." Phàn Việt một bên chỉ huy những người khác đánh game, một bên hỏi Tiêu Ngạn, "Tụi mày đo như thế nào vậy, vẫn xài que đo tin tức tố hả?"
"Lấy máu." Tiêu Ngạn tiếp tục chơi game.
"Đệt?" Phàn Việt bật lên một từ chửi bậy: "Đó con mẹ nó không phải là hạng mục trong kiểm tr.a sức khỏe sao?"
Thanh âm của cậu ta quá lớn, khiến Lạc Tri Dư đang mang tai nghe cảm thấy hơi hoảng sợ.
"Nếu không phải là bất đắc dĩ, ai muốn cùng anh ta tới kiểm tr.a sức khoẻ chứ?" Lạc Tri Dư quăng một câu vào tai nghe.
Tiêu Ngạn: ""
"Lạc Tri Dư và Tiêu Ngạn có ở đây không?" Y tá đẩy cửa ra, liếc mắt một cái liền thấy hai cậu học sinh cấp 3 đứng giữa đám đông đang xếp hàng.
"Đây ạ." Tiêu Ngạn thoát game, tắt điện thoại di động, "Tụi mày chơi đi, tao không đánh nữa."
"Anh mà làm như vậy sẽ bị báo cáo, sau đó bị trừ điểm, làm thêm nhiều lần nữa, anh sẽ không còn điểm nào nữa đâu." Lạc Tri Dư vẫn luôn nhìn trộm màn hình Tiêu Ngạn nãy giờ, tốt bụng nhắc nhở, "Tài khoản của tôi lần trước bị khóa theo cách đó đó."
"Không có việc gì, sắp thắng rồi." Tiêu Ngạn đẩy Lạc Tri Dư vào trong phòng, "Không cần phải quan tâm đến bọn họ, bọn họ đều quen tôi."
"Hai em ai lên trước?" Y tá hỏi, "Viện trưởng đã nói trước với chị rồi, hai em đến đây để kiểm tr.a lại độ phù hợp tin tức tố đúng không."
"Để em lên trước." Lạc Tri Dư tích cực bước lên, cậu cởi áo khoác đồng phục ra, xắn tay áo lên, đặt mông ngồi xuống ghế, quét mắt nhìn thứ đồ trong tay y tá, sợ hãi.
Lạc Tri Dư: "Ai đó làm ơn hãy giúp tôi che mắt đi."
Ai đó: "......"
Hành động che mắt này đối với Alpha và Omega mà nói, được xem như một hành động tiếp xúc thân mật, kiến thức của tiết sinh lý Lạc Tri Dư đều cho chó ăn hết rồi, Tiêu Ngạn vẫn luôn hiểu điều đó.
Y tá ra hiệu cho hắn làm nhanh một chút: "Không sao đâu, giúp một chút thôi mà, hơn nữa độ xứng đôi tin tức tố của hai đứa cũng không cao lắm."
Tiêu Ngạn bước lên phía trước, dùng đôi tay nhẹ nhàng che khuất mắt Lạc Tri Dư, Lạc Tri Dư thật sự rất sợ hãi, lúc kim vừa mới đâm vào da, tuy Lạc Tri Dư vẫn chưa nói gì, nhưng Tiêu Ngạn có thể cảm nhận được lông mi cậu đang nhẹ nhàng run rẩy, hô hấp cũng trở nên mỏng manh hơn.
"Được rồi, mở mắt ra đi, không sao nữa rồi." Tiêu Ngạn đưa áo khoác cho Lạc Tri Dư mặc, để cậu ngồi chờ ở một bên.
"Tiểu soái ca, xem ra quan hệ của hai em cũng không tệ lắm, đâu đến mức phải bằng 0% nhỉ, viện trưởng cũng quá khẩn trương rồi." Y tá nói đùa với Tiêu Ngạn, "Ít nhiều gì thì cũng phải có một chút chứ."
"Em cũng cảm thấy vậy." Tiêu Ngạn nói, "Ít nhiều cũng phải có một chút."
Nửa giờ sau, Lạc Tri Dư đang ngồi trên ghế ngủ gật bị Tiêu Ngạn lay tỉnh.
"?Tôi đang ở chỗ nào?" Lạc Tri Dư ngủ không sâu lắm.
"Ở bệnh viện, chúng ta tới để kiểm tr.a lại." Trên tay Tiêu Ngạn là tờ đơn kiểm tr.a mới lấy về, đưa tới trước mắt Lạc Tri Dư, "Chúc mừng, hai ta đã trở thành tâm điểm đáng được chú ý của toàn xã hội rồi."
"0%?" Lạc Tri Dư không ngoài ý muốn cho lắm, "Tôi đã bảo là không cần kiểm lại lần hai rồi mà."
"0.001%." Cũng bằng không.
Lạc Tri Dư: ""
"0.001? Lên có được bao nhiêu đâu?" Lạc Tri Dư cảm thấy cái này còn khó chịu hơn so với độ xứng đôi bằng không nữa, "Độ xứng đôi có chút xíu vầy thôi hả?"
Bệnh viện tỏ ra cực kỳ khiếp sợ, hành nghề lâu năm như vậy, bọn họ từ trước đến nay chưa từng thấy qua loại tình huống này.
"Tôi cũng không biết cái này là như thế nào nữa, số liệu đã được cập nhật lên hệ thống rồi." Tiêu Ngạn đập bả vai Lạc Tri Dư, như là có chút mất mát, ra hiệu cho cậu đứng lên, "Đi thôi, dù gì cũng không phải chuyện của chúng ta, quay về trường học trước, thầy Lý bảo lúc về chúng ta tới tìm thầy ấy."
Không giống với những người tron bệnh viện trung tâm thành phố, chủ nhiệm Lý lớp ba năm hai đối với 0.001% này có sự hài lòng cực kỳ cao.
"Hy vọng là cái gì? Cái này chính là hy vọng." Thầy giáo Lý vỗ tờ đơn xét nghiệm nói, "Điều này chứng minh các em có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, chúng ta từ không hề có khả năng, biến thành có một chút khả năng, chỉ cần các em biết bắt lấy một chút khả năng đó, các em liền có thể bắt đầu một tình bạn đáng trân quý mới."
Tiêu Ngạn: "Ồ."
Lạc Tri Dư: "Ồ."
Hai con người "chỉ có chút khả năng" này nghe xong một bài giảng dài về quan hệ nhân sinh trong xã hội, sau đó thất hồn lạc phách bước ra khỏi phòng thầy giáo Lý, mới phát hiện bên ngoài trời đang mưa rất to.
"Chờ một chút nha." Thầy giáo Lý nghe thấy tiếng mưa rơi ở ngoài cửa, lục lọi ngăn kéo trong văn phòng một chút, chỉ tìm thấy một cây dù màu hồng phấn. Ông cầm dù đưa cho Tiêu Ngạn, "Hôm thứ sáu bị Thang Nguyên vứt lại, hai đứa ở cùng ký túc xá, tiện thể mang về cho nó luôn đi."
Tên Alpha dũng mãnh Thang Nguyên luôn có con mắt thẩm mỹ rất lạ đời, chiếc ô màu hồng này cho dù là màu sắc hay là kích thước đều không phù hợp với hai người, nhưng Tiêu Ngạn và Lạc Tri Dư lại không còn cảnh nào khác, chỉ có thể mở dù ra thong thả bước về phía ký túc xá.
Bên ngoài ô dù nhỏ là bầu trời mưa rơi tầm tã, bởi vì lí do thời tiết và thời gian, nên hầu như xung quanh không còn ai khác ngoài hai ngươi bọn họ.
"Nhích qua bên này một chút." Lúc đi ngang qua sân thể dục, Tiêu Ngạn kéo Lạc Tri Dư về phía mình, "Đi bên kia sẽ bị hắt nước."
"Anh trông rất quen thuộc với trường Nhất Trung?"
"Cậu học ở đây một năm, cậu cũng sẽ thấy quen thuộc với nơi này thôi." Cây dù trong tay Tiêu Ngạn không tự giác hướng sang phía Lạc Tri Dư, "Từng nhánh cây từng ngọn cỏ, đều sẽ được khắc sâu vào lòng."
Sau khi đi ngang qua sân thể dục, Lạc Tri Dư bỗng nhớ tới lời nói của Tỉnh Hi Minh, cậu chỉ về phía ký túc xá Alpha: "Ký túc xá của anh ở bên kia kìa."
"Tôi biết." Bước chân của Tiêu Ngạn không hề dừng lại, ý bảo Lạc Tri Dư tiếp tục đi về phía trước, "Như nhau cả thôi, đều có thể về đến."
Đây là trận mưa to cuối hè đầu thu, nước mưa rơi xuống chậm rãi làm nhòe hình dáng tòa kiến trúc trước mặt, tách biệt hai người trong ô với thế giới bên ngoài.
*
Tiêu Ngạn ngồi trong ký túc xá dùng khăn lông lau khô đầu tóc ướt sũng, tay lướt điện thoại ngẫu nhiên dừng lại ở một đoạn tin nhắn.
"Ngạn ca, không bằng mày đi tắm rửa một cái đi." Trương Thự nhìn không nổi nữa, "Cả người mày toàn nước là nước."
"Lập tức đi ngay." Tiêu Ngạn đáp ứng, "Để tao trả lời xong tin nhắn đã."
[ Ve sầu ]: Về đến ký túc xá rồi hả?
[ Ve sầu ]: Ngạn ca.
[ Mùi thuốc súng tràn ngập ]: Sao miệng lại ngọt thế?
[ Ve sầu ]: Có thể cho tôi mượn tài khoản chơi game được không, đảm bảo sẽ thăng cấp cho anh.
[ Mùi thuốc súng tràn ngập ]:...... Cầm đi cầm đi.
[ Ve sầu ]: Cảm ơn ca ca.
[ biết ]: Tôi bảo đảm sẽ bắt lấy cơ hội 0.001% này để cùng anh hòa đồng ở chung, không đánh nhau nữa.
"Tao có việc muốn thẳng thắn với mày." Phàn Việt dùng sợi dây nhảy buộc cây chổi và cây lau nhà trong ký túc xá lại, sau đó giắt vào sau lưng, gian nan bước tới trước mặt Tiêu Ngạn, chắp tay quỳ một bên gối xuống.
Tiêu Ngạn buông điện thoại ra, còn chưa kịp thu lại khóe miệng đang cười: "...... Mày đang muốn chịu đòn nhận tội hả?"
"Buổi chiều hôm nay, cái lúc mà kiểm tr.a đầu năm vừa mới kết thúc ấy." Phàn Việt ngượng ngùng nói.
Tiêu Ngạn: "Ờ?"
"Tao liền gọi mười mấy người anh em lại chơi game."
Tiêu Ngạn: "Ờ."
"Chơi ở trong phòng học, bởi vì kiểm tr.a xong rồi nên thầy cô cũng mặc kệ."
"Sau lại có thêm mười mấy người anh em nữa tới xem bọn tao chơi game."
Tiêu Ngạn: "......"
"Sau đó...... Bây giờ, bây giờ bọn nó đều biết bọn mày đi làm kiểm tr.a sức khoẻ chung với nhau rồi."
Tiêu Ngạn: ""
"Chẳng qua mày yên tâm đi, tao đã giúp mày giải thích rồi."
"Bọn nó đều tin."
"Bọn tao đều biết hai đứa mày tuyệt đối thuần khiết mà."
*
Lạc Tri Dư và Tỉnh Hi Minh ngồi xếp bằng ở trên sàn nhà, nhìn chằm chằm vào cái nồi mới xuất hiện trong ký túc xá, phát ngốc.
"Chuyện là thế này." Tỉnh Hi Minh mở lời trước, "Buổi trò chuyện sáng thứ hai ngày mai sẽ bị hủy."
Lạc Tri Dư: "Còn cái nồi thì sao?"
"Nồi chỉ được trả về một ngày thôi, đêm mai sẽ phải trả lại." Tỉnh Hi Minh đánh vỡ mộng tưởng của Lạc Tri Dư, "Kiểm điểm thì vẫn phải làm, ai chạy cũng không thoát."
"Thầy Ngô nghĩ ra một biện pháp, bảo những người phạm lỗi phải quay một đoạn video ngắn hối lỗi về đống đồ điện của mình, trước 12 giờ phải gửi về cho phụ huynh xem." Tỉnh Hi Minh dùng chiếc đũa gõ gõ cái nồi, "Câu chuyện là như vậy đó."
Lạc Tri Dư: "......"
"Hạnh kiểm đều sẽ bị trừ, hối lỗi giờ cũng không kịp nữa rồi, xem như là đang làm trò con bò đi." Tỉnh Hi Minh nói, "Tao mới hỏi thăm rồi, có phòng lấy thảm điện làm thảm tập yoga, còn cái tủ lạnh mini bên kia thì bị lấy làm quan tài rồi đi nhảy coffin dance*, máy uốn tóc phòng kế bên thì được dùng để múa wotagei*, mày nghĩ coi tụi mình nên làm gì."
(*Coffin dance: Điệu nhảy quan tài ở vùng Accra phía nam Ghana. Nó sau này được chế thành meme và đang lan truyền rộng rãi, các cậu có thể lên google tìm)
(*Wotagei: Điệu múa cổ vũ của người Nhật Bản)
"Chúng ta......" Trên bàn Lạc Tri Dư có một túi quýt vừa mới mua, bên cạnh là một hộp bút dạ.
Trong mắt cậu chợt lóe lên một tia sáng: "Nồi sắt hầm quả quýt đi."
Vẽ lên vỏ quýt một khuôn mặt giống với ảnh đại diện của ai đó lúc này.
"Tao sẽ tự kiểm điểm thật tốt."
- ------------------------------