Chương 21

Giống như lời Khuê Lỵ Ti nói, hôm sau cô liền bay trở về nước Pháp, bất quá buổi tối cô vẫn login như cũ.
Nhưng là trước lúc cô rời đi, còn kể lại đoạn nói chuyện giữa cô cùng Hàn Tiêu ở trong trò chơi cho Bạch Miên nghe, làm cho tâm tình Bạch Miên chịu rung động lớn.


Hàn thật . . . . Từng có yêu mình của quá khứ sao?
Vuốt ve ảnh chụp lấy ở trong trò chơi ra, còn có nụ cười đẹp trai sang sảng kia, Bạch Miên lâm vào trong trầm tư.


Kỳ thật, cậu không phải là không biết trước kia Hàn có hảo cảm với cậu, cậu kỳ thật thực hưởng thụ loại cảm tình cùng trao đổi mang một chút mờ ám giữa hai người, chính là cậu không nghĩ tới, tín nhiệm giữa hai người càng mỏng như thế, khi đó Hàn Tiêu thế nhưng tình nguyện lựa chọn tin tưởng người kia cũng không tin tưởng cậu, khiến cho cậu phi thường thất vọng hơn nữa thương tâm khổ sở.


Gặp lại Hàn, tâm tình của cậu vẫn thực phức tạp, giãy dụa ở thân phận quá khứ cùng hiện tại, cùng chính mình cạnh tranh, ghen, cùng lúc không hy vọng Hàn quên mất phân tình cảm kia, quên yêu đối "Trục Quang", cùng lúc lại hi vọng hắn có thể nhìn thẳng vào mình bây giờ.


Nghe thấy Hàn muốn vứt bỏ "Trục Quang" , tim của cậu nhịn không được co rút đau đớn, rất khổ sở rất khổ sở.
Cậu biết Hàn Tiêu tại sao muốn buông tha cho, chính là, cậu vẫn là khổ sở, có loại chua xót nồng đậm, từ sâu trong đáy lòng lan tràn ra.


Giống như quá khứ bị chính mình phủ định, cho dù cậu nên cao hứng Hàn Tiêu đối với mình hiện tại chấp nhất để ý như vậy, nhưng vẫn là có loại đau khổ cùng chua xót không nói nên lời.


available on google playdownload on app store


Là chính bản thân cậu muốn vứt bỏ a! Buông tha cho người của quá khứ, nhưng là, cậu vẫn rất muốn khóc, cái loại chua xót thất tình này, ăn mòn tâm của cậu.


Nước mắt, bất tri bất giác chảy xuống, hai tay che lại, cũng không thể che hết cảm xúc bi thương kia, nước mắt theo giữa ngón tay nhỏ, mỗi một giọt đều là chứng cứ lòng cậu đang tan nát.
Trở về không được. . . . . . Thật sự quay về không được lúc ban đầu. . . . . .


Cắn chặt cánh môi nghẹn ngào không tiếng động, Bạch Miên bi thương yên lặng hồi lâu kia, cũng nhất nhất mạnh xuất hiện đi ra, phảng phất giống như là muốn đem ủy khuất hai năm qua phát tiết đủ một lần.
※ ※ ※


Ngoài cửa, ba nam nhân lo lắng lo lắng nghiêng tai dán ván cửa, bất kể hình tượng nghe lén tình huống sau cánh cửa, từ khi hết thọ yến của lão thái gia, đưa Khuê Lỵ Ti lên máy bay sau, trước khi đi Khuê Lỵ Ti nói với Bạch Miên gì đó, sau đó Bạch Miên không còn cười nữa, mày cũng vẫn nhíu lại , vừa về tới trong nhà liền đem mình nhốt tại trong phòng.


Tình hình này cực kỳ giống tình huống hai năm trước không biết cậu phát sinh chuyện gì ở trong trò cơi, chẳng những không chạm vào game nữa, còn bất chợt tự giam mình ở trong phòng khóc lớn, làm cho bọn họ thực lo lắng.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?


"Sẽ không lại xảy ra chuyện gì ở trong trò chơi đi?" Bạch Giác nhíu mày thấp giọng hỏi hai người khác.


"Hẳn là. . . . . . Không có đi?Trước mắt người chơi chỉ có 1000 người, muốn gặp phải vốn là không dễ dàng, hơn nữa cũng không có dễ dàng như vậy liền gặp được Tiểu Bạch đi?" Kỳ thật lời này Bạch Tô nói cũng do dự, dù sao danh sách 1000 kia, là từ người chơi công hội game đăng ký chọn lựa ra, có thể nói hạng người gì cũng có thể có.


"Tô. . . . . . Em có thể vào trong trò chơi không? Nếu không . . . . . . Vẫn là ngẫu nhiên đi vào nhìn một cái, xem chuyện gì phát sinh đi!" Biết rõ không nên can thiệp Bạch Miên chơi trò chơi, nhưng là, Bạch Giác vẫn có chút lo lắng.


"Em đã biết, em sẽ đi lên xem một chút ." Bạch Tô gật gật đầu tỏ vẻ hiểu biết, hơn nữa cho dù Bạch Giác không nói, hắn cũng sẽ đi lên xem một chút.


"Nếu không phải còn xử lý công sự, anh cũng muốn tự mình đi nhìn xem có phải Miên Miên ở trên Internet đã xảy ra chuyện gì hay không." Bạch Giác liếc nhìn cửa phòng, nhịn không được than nhẹ, công vụ bên khách sạn, vẫn còn so sánh không hơn em trai bảo bối của mình làm cho hắn lo lắng.


"Giao cho em đi. . . . . . Em để cho em ấy đi lên chơi em sẽ phụ trách xử lý. . . . . . Thời gian không còn sớm, anh cả anh hai các anh đi nghỉ trước đi! Sáng mai các anh còn phải đi khách sạn công tác đấy!" Nhìn đồng hồ trên tay, Bạch Tô thúc giục bọn họ đi nghỉ tạm.


"Ừ, có tình huống gì nhớ rõ nói cho bọn anh biết." Lo lắng liên tiếp quay đầu vài lần sau, Bạch Tỉnh vẫn là chỉ có thể lại một lần nữa dặn dò bạch tô nhớ rõ xem trọng Bạch Miên.
"Em sẽ . . . . . . Các anh yên tâm." Bọn họ ai cũng không muốn nhìn thấy Miên Miên đáng yêu bi thương khổ sở.


Ngay cả lúc cha mẹ mất, Bạch Miên cũng không dám đối với bọn họ khóc rống, chỉ sợ làm cho bọn họ phiền não, vẫn là đứa nhỏ nhu thuận chọc người đau, ngay cả lúc khổ sở cũng chỉ là tự mình một người vụng trộm trốn đi khóc, không nghĩ quấy nhiễu bọn họ.


Bảo bối như vậy, càng làm cho bọn họ đau lòng a!
※ ※ ※
Tuy rằng khổ sở, nhưng là Bạch Miên vẫn là rất muốn trông thấy người làm cho mình đau lòng như thế, nói cậu tự làm khổ cũng tốt, ngu xuẩn cũng thế, cậu vẫn rất thích rất thích Ngôn Hi Hàn.


Nếu như là ở trước khi nhận thức Ngôn Hi Hàn, cậu cũng không biết, yêu một người, có thể đau lòng đến như thế.
Login, xuất hồ ý liêu năm người kia cũng không ở, làm cho lòng cậu có nồng hậu cảm giác mất mát.


Không, trên biểu hiện đoàn viên online còn có một người đang online, điều này làm cho cậu có chút nghi hoặc là ai, mở ra nhìn thì thấy một cái tên quen thuộc.
Còn tại kinh ngạc cô đã muốn gia nhập ở bên trong đoàn, lập tức còn có một cái tin tức quăng lại đây.


『 người chơi Lỵ Lỵ Ti muốn nói chuyện với ngài, có / không ? 』
Hơi hơi sửng sốt, nhưng cậu rất nhanh liền nhấn xuống "có".
『 Miên Miên, cậu bây giờ ở đâu? 』 thanh âm ngắn gọn truyền đến.
Cậu hết nhìn đông tới nhìn tây một chút, phát hiện mình còn tại Tây Hoang sâm lâm.


"Tớ ở rừng rậm, cậu ở đâu? Tớ đi tìm cậu." Tuy rằng Hàn Tiêu không ở làm cho trong lòng cậu có chút mất mát, nhưng cũng làm cho cậu thở dài nhẹ nhõm không hiểu.
『 đang ở trong Tử Cấm đô mua lam thủy cùng mua trang bị, tớ ở cửa thành phía Tây chờ ngươi. 』 Lỵ Lỵ Ti phi thường rõ ràng nói.


Thở dài sau, Mộ Ám mở ra cửa sổ kỹ năng của mình nhìn xem có kỹ năng gì có thể cho chính mình nhanh một chút trở về trong thành, ngoài ý muốn phát hiện năm kỹ năng mới trước kia không có , xem ra là kỹ năng chức nghiệp sau khi chuyển chức, ngày đó cậu không có nhìn kỹ xem chính mình có kỹ năng chức nghiệp gì liền logout, kết quả chính mình có kỹ năng mới cũng không biết.


Bất quá vừa thấy, cậu liền ngu ngơ một chút.
"Đây là. . . Kỹ năng gì a?" Mộ Ám thì thào tự nói , trên khuôn mặt trắng noãn có nghi hoặc.


Chỉ thấy trong cửa sổ kỹ năng của cậu có năm cái kỹ năng, phân biệt viết Chiêm Tinh Thuật, bách quỷ dạ hành, Thức Thần, Ngôn Linh Thuật cùng phù lệnh, hơn nữa nhìn lên có điểm giống năm loại phân loại hệ thống, mà không chỉ là năm kỹ năng đơn thuần.


Mở ra giới thiệu kỹ năng, Mộ Ám lại nhịn không được sững sờ.
Giới thiệu hiện ra trước mặt cậu, làm cho cậu hoài nghi có phải anh ba gian trá thay cậu vụng trộm bỏ thêm một đống kỹ năng đặc thù.


【 chiêm tinh thuật: kỹ năng đặc thù, Long Hồn âm dương sư sử dụng, sẽ theo học tập đến chiêm tinh hệ thống kỹ năng cùng cấp bậc, suy tính ra thời gian xuất hiện chính xác của hệ thống quái vật hoặc là NPC cùng với đạo cụ. 】


【 bách quỷ dạ hành: kỹ năng đặc thù, Long Hồn âm dương sư sử dụng, có hể triệu hồi bách quỷ đối với địch nhân tiến hành công kích, đại quy mô phạm vi công kích, một ngày dùng một lần. 】


【 thức thần: Hệ triệu hoán , đều do người chơi tự mình lấy được các loại thức thần mới có thể sử dụng, có thể thể mệnh lệnh thần làm việc. 】


【 Ngôn Linh Thuật: kỹ năng linh phược, có thể theo học tập đến ngôn thuật đối với địch phương tiến hành các loại khống chế cùng trói buộc vân..vân. 】


【 phù lệnh: kỹ năng phù chú, có thể học tập cũng vẽ ra các loại phù lệnh, cũng từ các loại phù bất đồng đến tiến hành các loại chuyện. 】


Đây là. . . kỹ năng gì? Mộ Ám đột nhiên rất khó lấy lý giải ý tưởng của anh ba Bạch Tô cùng nhóm bạn, là dạng đầu kết cấu gì mới làm cho bọn họ thiết kế ra một đống kỹ năng kỳ quái này a?


Mơ hồ nhìn xong tác dụng của hai hạng kỹ năng đặc thù sau, Mộ Ám lập tức trước hết lược qua hai loại kỹ năng này, mở ra kỹ năng thức thần, phát hiện hệ thống còn có bán phân phối một thức thần cẩu thần cơ bản, cậu lập tức liền mở ra thức thần tới xem giới thiệu vắn tắt.


【 cẩu thần: thức thần cơ bản của âm dương sư, có thể sử dụng để mà công kích hoặc phụ trợ, cấp bậc 25. 】
Công kích cùng phụ trợ a. . . . . . Kia hẳn là có thể đi? Xem trong phim hoạt hình mất thứ tên là thức thần cẩu thần đều sẽ bị chủ nhân của bọn họ lấy ra làm tọa kỵ. . . . . .


Tuy rằng cậu biết mình cũng có thể giống Hàn Tiêu ngày đó tìm cậu, dùng hình rồng trực tiếp bay trở về trong thành, hoặc là dùng kỹ năng thuấn gian di động cá nhân của cậu, cũng có thể rất nhanh đi đến cùng Lỵ Lỵ Ti hội hợp, chính là, cậu cũng không muốn lộ ra mình là người chơi chủng tộc ẩn tàng, không phải là không muốn làm cho Lỵ Lỵ Ti biết, bởi vì Lỵ Lỵ Ti đã sớm biết chuyện này, mà là cậu không muốn làm cho người chơi khác biết.


"Triệu hồi, cẩu thần." Mộ Ám hô xong, trên tinh thạch ở vòng tay trữ vật không gian trong tay cậu , nhanh chóng chạy ra một đạo hắc ảnh, đó là một con sói thật lớn màu lông phi thường đặc biệt, da lông màu thâm tử sắc mềm mại còn có vẻ tỏa sáng, làm cho người ta có loại xúc động kìm lòng không đậu muốn vuốt ve, uy phong lẫm lẫm đứng ở trước mặt cậu, còn có một đôi sói đồng chói mắt giống như kim sa.


Mộ Ám nhịn không được sờ sờ đầu cẩu thần, hơn nữa cẩu thần cũng lộ ra vẻ mặt hưởng thụ, hiển nhiên nó cũng phi thường thoả mãn thân cận với chủ nhân đáng yêu.


"Xin mang tôi đi Tử Cấm Đô được sao?" Biết rõ cẩu thần là động vật NPC nghe lệnh mình, nhưng là Mộ Ám vẫn là khó có thể đem nó làm thành NPC, ngược lại như là bắt nó trở thành sinh mệnh chân thực có thể cùng chính mình câu thông.


Cẩu thần dùng cầu chà chà Mộ Ám, sau đó hướng tới cậu nằm sắp hạ thân, ý bảo cậu ngồi lên đi.


Ngồi lên cẩu thần, Mộ Ám nhẹ nhàng bắt lấy da lông tử hắc sắc mềm nhẹ phiêu dật kia, nhẹ hô một tiếng"Đi thôi!", cẩu thần liền phi chạy, tốc độ kinh người là tọa kỵ bình thường khó có thể bằng được .
Đón ngọn gió chân thật kia, trên khuôn mặt mập mạp lộ ra nụ cười nhàn nhạt.


Cẩu thần rất nhanh liền chở cậu về tới cửa thành, mặc dù nói người chơi không nhiều lắm, nhưng là có người tốp năm tốp ba khác, cũng nhịn không được đối thức thần của Mộ ám còn có cậu quăng lấy ánh mắt tò mò.


Nhưng là không ai dám tiến lên hỏi, bởi vì hỏa diễm nữ vương vẫn chờ ở cửa hướng tới cái tên thoạt nhìn mềm mập mạp lại dễ khi dễ kia đi đến, mọi người cũng là không dám đi quấy rầy, phải biết rằng, vừa mới có mấy người không có mắt , nhưng là bị nữ nhân giống nữ vương kia đánh phi thường thảm, ngay cả đánh trả đều không được.


"Đây là cái gì? Sủng vật tuyệt quá." So với con Chu Tước kia của cô tốt nhiều lắm.
"Đây không phải là sủng vật, là thức thần của hệ triệu hoán, 『 cẩu thần 』." Không nghĩ quá mức thấy được, Mộ Ám rất nhanh thu lại thức thần của mình.


"Xem ra nghề nghiệp của cậu thật đúng là không tồi. . . . . ." Lỵ Lỵ Ti xoa bóp hai má mềm nhũn kia của Mộ Ám, đột nhiên nheo lại mắt cẩn thận nhìn cậu.


"Miên Miên, cậu. . . . . . Đã khóc?" Nhìn hốc mắt sưng đỏ của Mộ Ám trước mắt, Lỵ Lỵ Ti tức liền đoán được cậu ở trong hiện thực khẳng định cũng đã khóc rồi, hơn nữa tuyệt đối không phải là khóc nhỏ một hồi, nhất định là buồn khóc thật lâu giống hai năm trước.


"Không. . . Không có a! Tớ không khóc." Lập tức thề thốt phủ nhận, Mộ Ám lắc đầu, nhưng là này cũng lừa không được Lỵ Lỵ Ti.


"Vì sao khóc? Là vì. . . . . . Tớ truyền đạt lại những lời của tên Hàn kia sao?" Lỵ Lỵ Ti không ngu ngốc, cô rất rõ ràng, có thể làm cho Mộ Ám luôn luôn kiên cường rơi lệ không ngừng, chỉ có chuyện liên quan đến Hàn Tiêu.


Nghĩ tới đoạn nói chuyện kia, Mộ Ám liền cảm thấy trong lòng chua xót không thôi, nhịn không được cúi đầu, sau đó dùng lực lắc lắc.
Rõ ràng muốn chính mình không cần nghĩ tới, nhưng là, nhớ tới trong lòng vẫn cảm thấy rất đau.
Nước mắt, cứ như vậy nhịn không được chảy xuống.


Lỵ Lỵ Ti thở dài, chính là sờ sờ đầu cậu.
Nói bọn họ thật không có duyên, lại làm cho hai người vốn đã muốn không có khả năng gặp lại gặp nhau, nói bọn họ có duyên phận, lại xem bọn hắn lần lượt sai quá còn có bi thương quay chung quanh.


"Tớ nghĩ, tên kia kỳ thật có cảm giác đi!" Tuy rằng hơn hai năm qua, Lỵ Lỵ Ti cũng không có thay Hàn Tiêu nói chuyện nhiều, là muốn cho Hàn Tiêu một ít trừng phạt, nhưng là dường như bất tri bất giác, thương tâm rơi lệ nhưng đều là Mộ Ám.


Bởi vì những lời này của cô mà Mộ Ám cảm giác được nghi hoặc, hơi chút dừng lại nước mắt, sau đó một bên lấy mu bàn tay lau nước mắt đang rơi kia, buồn bực nhìn Lỵ Lỵ Ti vẻ mặt thở dài.


"Ý của tớ là, có lẽ, trong ý thức tên kia sớm đã phát hiện cậu là ai, nhưng là trên lý trí cũng không tin tưởng mỹ thiếu niên sẽ biến thành tiểu phúc thần, nhưng là lại nhịn không được bị cậu hấp dẫn, lúc hắn nói buông tha cho cậu, thoạt nhìn cũng rất thống khổ, hắn kỳ thật bất kể là cậu là 『 Trục Quang 』 cũng không muốn buông tha cho, nhưng là 『 Trục Quang 』 cũng là đối với hắn tránh không gặp mặt, thời gian đã lâu rồi, hắn cũng sẽ bắt đầu cảm giác được mệt mỏi, muốn chuộc tội lại tìm không thấy cậu, muốn buông tha cho..., hắn cũng rất giãy dụa đi!"


Lời nói này làm cho tâm tình Mộ Ám một mảnh hỗn loạn, cậu không biết mình nên làm như thế nào mới tốt .


"Khi đó, tớ không có nói cho cậu biết, sau khi ngươi rời khỏi, cả người tên Hàn kia đều phát điên, kỳ thật tớ nghĩ hắn biết cậu là vô tội , chính là hắn hy vọng có thể nghe được lời giải thích của cậu, cậu lại cái gì cũng không nói, liền del acc ly khai thất giới, hắn cũng không có nghĩ đến ngươi sẽ quật cường đến loại tình trạng này, hối hận sau mà bắt đầu điều tr.a rõ chân tướng, khi hắn biết hết thảy đều là do cái tiểu quỷ kia làm. . . . . Hừ. . . . . ." Nhắc tới tiểu quỷ ác độc kia, trên khuôn mặt xinh đẹp của Lỵ Lỵ Ti liền lộ ra cười lạnh.


"Khuynh Ngôn hắn. . . . . . Ra sao?" Tuy rằng rất rõ ràng tất cả chuyện đều là Khuynh Ngôn hại cậu, trong lòng Mộ Ám cũng có một cỗ thống hận, chính là, cậu cũng có thể lý giải nguyên nhân thiếu niên thiết kế hãm hại cậu.


Khi chính mình thầm mến một người nhiều năm, lại ngại từ đối phương cùng mình là đồng tính mà chậm chạp không dám thông báo , lại thấy đến đối phương tựa hồ có người trong lòng, hơn nữa cũng giống như mình cũng đều là nam tính, kia có thể nào không làm người hỏng mất cùng phẫn nộ? Cậu thật có thể lý giải nguyên nhân Khuynh Ngôn hãm hại cậu, nhưng là lại không thể lượng giải cách làm của hắn.


"Thế nào a? Kết cục đương nhiên là phi thường thảm a! Nháo đến toàn bộ trò chơi đều oanh động lên, hơn nữa GM phía chính phủ còn đánh tiếng phong tỏa Hàn Tiêu, chẳng qua tên Hàn kia càng về sau phi thường rõ ràng đi theo ly khai Thất giới, đoàn người đương nhiên cũng đi theo ly khai, đoạn thời gian kia cậu đều không có login, cho nên cũng không hiểu được sự tình sau lại nháo rất lớn." Nghĩ đến tình cảnh khi đó, Lỵ Lỵ Ti cũng chỉ có một chữ "thích" Có thể hình dung cảm giác của cô.


Điều này làm cho Mộ Ám hoảng sợ, lúc trước cậu có nghe qua Hàn Tiêu phát điên, nhưng là tại sao lại nghiêm trọng đến Hàn tiêu còn bị GM cảnh cáo hơn nữa tính phong tỏa hắn?


"Chuyện là . .. .. như thế nào? Vì sao?" Mộ Ám nhịn không được truy vấn, đến tột cùng lúc ấy chuyện gì xảy ra? Khi đó cậu bởi vì thương tâm quá độ, căn bản ngay cả diễn đần cũng không có nhìn, thậm chí rất ít lên mạng, chỉ sợ vừa tiếp xúc Internet sẽ gợi lên cảm xúc khổ sở của cậu, cho nên hoàn toàn không biết sau lại phát sinh quá sự tình gì.


"Khi Hàn Tiêu phát hiện hết thảy đều là kia tiểu quỷ kia hãm hại ngươi, đương trường tức giận trực tiếp đem nhân vật của tiểu quỷ kia giết đi, sau đó còn muốn toé đem tiểu quỷ kia thi hành Phục Hoạt Thuật, sau đó lại chém, lại sống lại, mãi cho đến tiểu quỷ kia từ 100 chém hồi cấp 0 còn không tính dừng tay, hoàn toàn chính là giết đỏ mắt, cũng bởi vì hắn không phải ở tràng PK đánh tiểu quỷ kia, kết quả lập tức liền biến thành { hồng dành } đỏ rừng rực, hắn vẫn là xếp đệ nhất ở bảng cao thủ, chẳng qua cũng đồng dạng biến thành đệ nhất ở bảng ác nhân, cậu có thể tưởng tượng tên kia ở bảng đệ nhất cao thủ thất giới biến thành màu đỏ, đến cỡ nào oanh động toàn bộ trò chơi sao? Mà tiểu quỷ kia dường như cũng bởi vì như vậy còn tinh thần hỏng mất, nghe nói người nhà bọn họ còn tìm tới cửa muốn Hàn Tiêu phụ trách, bất quá không biết Hàn Tiêu nói gì đó làm cho bọn họ rút lui có trật tự. . . . . . Sự kiện kia đến tiếp sau thật sự thực oanh động, có người còn nói cái kia là hướng quan giận dữ vì hồng nhan, nhưng là cuối cùng cũng theo Hàn Tiêu rời đi Thất giới mà dần dần bình ổn." Lỵ Lỵ Ti thản nhiên nói, thấy trên khuôn mặt đáng yêu của Mộ Ám tràn đầy kinh ngạc cùng khiếp sợ.


"Cho nên mới nói, tên kia thật sự rất để ý cậu, tớ nghĩ khi đó là vì ghen cho nên hi vọng cậu cho hắn một lời giải thích, cậu lại quật cường cái gì cũng không chịu nói, kết quả hiểu lầm lại càng lăn càng lớn, sau đó cậu thương tâm, hắn cũng giống phát điên liều mạng tìm cậu." Không muốn lại nhìn bạn tốt từ nhỏ cùng nhau lớn lên lộ ra biểu tình thương tâm muốn ch.ết, Lỵ Lỵ Ti cảm thấy làm cho hai người bọn họ đi đem sự tình giải quyết sạch mới tốt, dù sao như vậy thì sẽ không nói rõ hiểu lầm, quấn quanh lấy vấn đề giống như trước, không biết hai người kia khi nào mới có một ngày tiêu tan hiểu lầm.


Hắn. . . Thật sự để ý mình sao?
Mộ Ám thật hy vọng lời Lỵ Lỵ Ti nói là sự thật, nhưng là cậu lại sợ hãi đây chỉ là cách nhìn của Lỵ Lỵ Ti thôi, không phải ý tưởng của Hàn Tiêu


Cổ nhân nói gần hương tình càng e sợ, những lời này dùng ở trên thân người cũng là đồng dạng đạo lý.


Cậu càng là giống trở lại quá khứ khi đó dựa vào hàn tiêu gần như vậy, lại càng sợ hãi bị hắn biết mình là ai, càng sợ sẽ gặp lại . . . . . đôi mắt tức giận làm cho cậu như thế nào cũng không quên được.


Nói cậu nhát gan yếu đuối cũng tốt, chính là, cậu thật sự rất sợ thấy cặp mắt kia lại dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn mình, kia sẽ làm cho tim cậu đau đớn không chịu nổi.


"Cậu a. . . . . . Bình thường rõ ràng vốn không có nhát gan như vậy, cố tình gặp gỡ chuyện của cái tên kia sẽ lùi bước, thật không biết ngươi tại sao phải sợ như vậy." Lỵ Lỵ Ti bất đắc dĩ chọc chọc đầu của cậu, cũng không biết nên nói cái gì mới có thể làm cho cậu "thanh tỉnh" lại đây.


Mộ Ám cười khổ, Lỵ Lỵ Ti không có yêu giống cậu, đau qua, sẽ không biết cảm thụ của cậu, cứ việc ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, nhưng là bởi vì thấy rõ, cho nên càng thêm không muốn đau đớn bị thương.


"Thôi! Chờ bạn học tớ đến trước hết cùng đi luyện công đi! Kỳ quái. . . Tên kia như thế nào chậm như vậy a?" Vừa nói, Lỵ Lỵ Ti còn nhịn không được quay đầu nhìn ngã tư đường trong thành.
"Bạn học cậu?" Lau vết nước mắt trên mặt, Mộ Ám lộ ra biểu tình tò mò.


"Đúng a! Một thiếu gia ngu ngốc vận khí tốt nhưng là hành vi thường thường sẽ chệch đường ray, hắn luyện là đạo tặc, tên là『 Cain 』, chính là Cain trong danh sách đoàn viên kia." Ngữ khí Lỵ Lỵ Ti phi thường bất đắc dĩ.


Nghe thấy giọng điệu hình dung của Lỵ Lỵ Ti, cái loại bất đắc dĩ này làm cho Mộ Ám nghe xong muốn cười.
"Người theo đuổi cậu?" Mộ Ám khó được có tâm tư đùa giỡn, lập tức đưa tới Lỵ Lỵ Ti tức giận nhìn chằm chằm, làm cho cậu lè lè lưỡi, hơi chút quên mất tâm tình chua xót.


"Cậu a! Quản chính mình trước đi!" Lỵ Lỵ Ti chọc chọc trán cậu.


Mộ Ám sờ sờ trán của mình, lộ ra tươi cười đáng yêu, nếu không phải Lỵ Lỵ Ti sớm đã quen với loại tươi cười không phòng bị lại hoa mắt, nói thực ra, nụ cười của Mộ Ám bất kể là khi cậu xinh đẹp hoặc là tiểu phúc thần béo đô đô, đều là phi thường có uy lực hoa đào.


Lấy Hàn Tiêu mà nói, chính là ví dụ một thân hãm trong đó khó có thể tự kềm chế.


"Lỵ Lỵ Ti ──" một thanh âm gào thét từ phương xa truyền đến, người chưa tới, tiếng tới trước, hai người quay đầu nhìn về phía nơi thanh âm phát ra, liền gặp được một nam tử tóc vàng mặc trang phục đạo tặc dùng tốc độ phi thường hướng bọn họ vọt tới.


Mộ Ám rất nhanh liền thấy rõ diện mạo người kia, ngũ quan tuấn dật sạch sẽ gọn gàng, mang theo hơi thở sáng sủa, tóc màu vàng cắt kiểu bảy ba, trên trán còn đeo kính phi hành , vừa thấy chính là một đại nam hài thực sang sảng.


"Cain. . . . . . Cậu tên ngu ngốc này ầm ỹ muốn ch.ết, cậu ước gì làm cho toàn bộ người chơi trong trò chơi biết tên của tớ a?" Roi hỏa hồng sắc không biết từ đâu đến gọn gàng quăng đi qua, không sai chút nào đánh vào bên cạnh cước bộ đối phương vừa dừng lại.


Bất quá đó là bởi vì hắn nhanh nhẹn cao, bằng không một roi kia nhất định là rơi trên người hắn mà không phải đất.
Thở một cái, tầm mắt Cain chuyển qua trên người Mộ Ám, ánh mắt nhịn không được sáng ngời, sau đó lộ ra vẻ mặt thân thiết mỉm cười hướng Mộ Ám vươn tay.
"Xin chào, tôi là Cain."






Truyện liên quan