Chương 60: Chiều theo

Ôn Tửu lại càng lúng túng, vội vàng đứng lên, nói: “Tan tầm ngày mai anh có thời gian không?” Cô vội vàng đổi đề tài, nếu không tình hình trước mắt sẽ không thể cứu vãn được, cứ tiếp tục như vậy sợ rằng sẽ xảy ra chuyện gì đó.


Yến Luật gật đầu: “Có a.” Không có chuyện gì quan trọng hơn Ôn Tửu, cho nên vừa tan làm anh đã cắt hết tất cả xã giao, ngay cả chuyện tụ tập cùng nhóm Kỷ Lan Dung Kiền cũng tạm thời gác lại, một lòng chiếm được Ôn Tửu, giải quyết chuyện cả đời.


“Chúng ta cùng đi thăm ông ngoại anh nhé.”


Yến Luật vui vẻ gật đầu, “Vậy thì tốt quá, ông cụ còn đang giận anh, gặp em, nói không chừng sẽ bớt giận.”


Ôn Tửu hỏi: “Ông cụ vẫn còn đang ở bệnh viện sao?”


“Ở đó hai ngày sau đó kiểm tr.a không còn gì đáng ngại liền ra viện. Ông cụ không thích không khí trong bệnh viện, trong nhà mời một hộ lý đến chăm sóc, dì anh cũng đã về hưu rồi, chỉ ở nhà chăm sóc cho ông cụ.”


available on google playdownload on app store


“Vậy ngày mai tan làm rồi chúng ta cùng đi.”


“Được, anh đến chỗ làm đón em.”


“Em đi về ngủ đây. Anh cũng nghỉ ngơi sớm đi.”


Yến Luật lưu luyến không rời nhìn Ôn Tửu trở về, một mình trong phòng, lăn qua lăn lại trên chiếc giường rộng hai mét.


Trưa hôm sau, Ôn Tửu nhân lúc nghỉ giữa giờ đi đến cửa hàng tổng hợp gần đó, mua chút quà, sau đó đến lúc tan tầm đi cùng Yến Luật đến viện điều dưỡng.


Ông ngoại ở cùng với dì cả của Yến Luật, dì cả nghe nói hôm nay Ôn Tửu tới, lập tức gọi điện thoại bảo dì hai đến. Dì hai cũng rất tò mò với Ôn Tửu mà Yến Luật nghìn chọn vạn lựa hết mực chung tình, cho nên dẫn cả chồng và con gái cùng tới.


Con gái của dì cả đã lấy chồng, nghe nói cậu em họ Yến Luật từng này tuổi mà còn độc thân luôn kén chọn, coi phụ nữ là phiền phức lại dẫn bạn gái về nhà, lòng tò mò nổi lên, không chỉ một mình về nhà mẹ đẻ, mà còn kéo theo cả chồng con cùng về.


Kết quả Ôn Tửu vừa vào nhà đã bị một phòng đông đúc làm cho sợ hết hồn, ngay cả Yến Luật cũng không nghĩ đến lại rầm rộ như vậy, cho nên hai người liền bị cả phòng vây quanh.


Lần này Ôn Tửu thật sự lúng túng rồi. Trước kia đến thành phố X gặp ông bà nội cũng không mất tự nhiên như bây giờ, dù sao khi đó cô cũng không phải bạn gái thực sự của Yến Luật, cho nên ông bà nội nghĩ về cô như thế nào, cô cũng không để ý lắm. Nhưng mà bây giờ là bạn gái hàng thật giá thật, cảm giác đương nhiên không giống nhau.


Yến Luật dẫn Ôn Tửu đi giới thiệu cho người nhà xong liền vội vàng dẫn Ôn Tửu phá vòng vây đi lên tầng.


“Chúng cháu lên tầng thăm ông ngoại.”


Cố Anh Kiệt nghe thấy tiếng cười nói dưới tầng thì đã biết Yến Luật dẫn Ôn Tửu tới, nghe thấy tiếng bước chân, ông bỏ tờ báo trong tay xuống, cũng tháo cả kính lão xuống, tỏ vẻ mặt nghiêm nghị nhìn về phía hai người đang đi tới cửa.


Ôn Tửu mỉm cười gọi một tiếng ông ngoại.


Yến Luật nở nụ cười nắm tay Ôn Tửu đi tới trước mặt ông ngoại, sợ ông cụ đột nhiên cáu kỉnh lại ném đồ, anh đề phòng duy trì một khoảng cách nhất định.


Ông cụ xụ mặt, nhìn hai người, chưa nguôi cơn tức.


Yến Luật mỉm cười nói: “Ông ngoại, ông nhìn xem, Ôn Tửu mua nhiều đồ tặng ông như vậy, nghe nói ông bị bệnh liền đến thăm ông ngay, đúng là một cô gái tốt.”


Ông cụ hừ một tiếng: “Thật là tốt, tốt hơn cháu nhiều lắm.” Nghĩ tới thằng nhóc thối này lại dám đăng báo tìm bạn gái, thế mà không làm cho ông lão bảo thủ kia ngất đi.


Ôn Tửu dịu dàng nói: “Ông ngoại, chuyện lừa gạt ông lần này là chúng cháu không đúng. Hôm nay tới đây để nhận lỗi trước ông, có điều cháu và Yến Luật yêu nhau thật lòng, không phải vì bất kỳ điều gì khác, mong ông ngoại hãy tin chúng cháu.”


Yến Luật nghe thấy bốn chữ yêu nhau thật lòng, quả thực trong lòng cũng muốn nở hoa, khóe môi không nhịn được mà nhếch lên, liếc sang Ôn Tửu, chỉ cảm thấy xinh đẹp như tiên, ngắm trăm lần không biết chán.


Cố Anh Kiệt vừa nhìn thấy ánh mắt của cháu ngoại là biết đôi này dù phá cũng không tan được.


Ôn Tửu lại nói: “Ông ngoại, cách quen biết của nhiều đôi vợ chồng cũng không giống nhau, có khi là xem mắt, có khi là tình cờ gặp, có khi là thanh mai trúc mã, mà cháu và Yến Luật tuy cách quen biết có chút đặc biệt, nhưng bất kể là bằng cách nào, có thể có kết cục mỹ mãn là được. Ông ngoại đừng giận nữa mà.”


Ông cụ hừ một tiếng: “Muốn ông không tức giận, thì hãy kết hôn sớm đi.”


Ôn Tửu đỏ mặt, không kịp mở miệng, Yến Luật đã giành nói: “Tất nhiên ạ, chúng cháu nhất định sẽ sớm kết hôn. Ôn Tửu cũng đồng ý rồi.”


Ông cụ hỏi: “Thật không?”


Tình hình trước mắt như thế này, Ôn Tửu chỉ có thể đỏ mặt gật đầu, để ông cụ hết giận rồi nói tiếp.


Lúc này sắc mặt của ông cụ mới tốt hơn. Đối với ông cụ thì vấn đề này mới là quan trọng nhất, kết hôn rồi mới có thể tiến hành bước tiếp theo, đứa chắt mập mạp gì đó cũng không còn xa nữa.


Yến Luật lập tức đi tới, ôm bả vai ông cụ, cười nói: “Ông ngoại, xuống tầng ăn cơm thôi, mọi người đều ở đây, hôm nay rất náo nhiệt nha.”


Ông cụ trừng mắt liếc anh một cái: “Không đủ náo nhiệt. Ông còn chờ cháu cho ông thêm một đứa chắt mập mạp đây.”


“Vâng, cháu biết rồi.”


Yến Luật lập tức cười như có như không nhìn Ôn Tửu, hàm ý không cần nói cũng hiểu.


Ôn Tửu thấy nóng cả mặt, trừng mắt nhìn anh một cái.


Hai người đỡ ông ngoại xuống tầng. Mọi người tụ chung một chỗ vô cùng náo nhiệt, Ôn Tửu nhìn thái độ hai người chú dì đối với Yến Luật liền biết ở bên ngoại Yến Luật đúng là nhân vật được nâng niu trên tay. Ngay cả hai chị họ cũng đối xử với anh vô cùng tốt, hai anh rể muốn vợ được vui vẻ, càng không cần phải nói.


Ôn Tửu lần đầu gặp mọi người, tự nhiên sẽ thành nhân vật chính, may mà hai chị họ của Yến Luật chỉ hơn cô năm ba tuổi, cũng nói chuyện được, không đến nỗi quá khó xử.


Thước Thước, con của chị họ cả vừa tròn bốn tuổi, khỏe mạnh kháu khỉnh vô cùng đáng yêu, nhìn cô xinh đẹp mà cậu dẫn về, liền mở to mắt dùng sức cọ cọ vào người Ôn Tửu.


Ôn Tửu ôm bé con vào trong lòng, cười khanh khách hỏi: “Cháu tên là gì, mấy tuổi rồi?”


“Cháu tên là Thước Thước.” Bé con mở to mắt, lại gọi một tiếng chị rất ngọt ngào.


Ôn Tửu phì cười, “Gọi là cô.”


Yến Luật lập tức sửa lại: “Gọi là mợ.”


Bé con đương nhiên nghe lời cậu, lập tức ngoan ngoãn gọi một tiếng mợ.


Tất cả mọi người cùng cười. Ôn Tửu thoáng cái lại đỏ mặt, vỗ nhẹ vào người Yến Luật.


Yến Luật cười nói: “Còn không phải là chuyện sớm muộn hay sao, tránh đến lúc đó lại phải thay đổi cách gọi.”


Ông cụ Cố nhìn thấy cháu ngoại quyết định chắc chắn là Ôn Tửu, tự nhiên cũng cắt luôn suy nghĩ làm đám hỏi với nhà họ Úc. Lần này bị bệnh khiến cho ông nghĩ thoáng ra, Úc Thiên Thiên và Yến Luật không hợp, lấy nhau về nhất định ba ngày thì hai ngày cãi nhau, cái thân già khọm này của ông cũng không muốn hàng ngày bị tức thành bệnh. Hơn nữa khi ở trong bệnh viện, Yến Luật đã kể cho ông nghe về gia đình Ôn Tửu. Ông cụ biết rằng cô không phải vì tiền mà đến với Yến Luật, lúc này mới coi như bỏ được vướng mắc trong lòng.


Ôn Tửu hiểu chuyện hơn so với Úc Thiên Thiên, đứng cạnh Yến Luật cực kỳ xứng đôi.


Thước Thước hít hà cái mũi nhỏ, “Cậu, trên người mợ thơm lắm, cậu ngửi xem.”


Chị họ cả cười phì cười, “Cậu đã sớm biết rồi, đâu cần con nói nữa.”


Ôn Tửu càng ngày càng xấu hổ, đỏ bừng mặt lên, Thước Thước thấy mợ xinh đẹp đúng là vừa thơm vừa đẹp, không nhịn được liền hôn chụt một cái.


Yến Luật lập tức tách bé con ra khỏi người Ôn Tửu.


Ăn cơm tối xong, Yến Luật dẫn Ôn Tửu chào mọi người đi về. Dì hai và chồng nhiệt tình mời Ôn Tửu đến nhà làm khách, nghiễm nhiên đã coi cô như người trong nhà.


Trở lại Lục Nhân Các, Ôn Tửu vào phòng ngủ thay một bộ quần áo trong nhà, đi ra ngoài thì nhìn thấy Yến Luật đang rửa trà. Anh cầm chiếc chén sứ trắng, chậm rãi xoay một vòng, sau đó dùng nước trà tưới lên, tư thế thanh tao lịch sự thong dong, ngón tay thon dài đẹp đẽ lại càng thêm xinh đẹp.


Anh nói, đời này cô cũng chỉ có thể chạm vào tay anh. Nghĩ tới câu này, cảm giác ngọt ngào mà ấm áp từ từ dâng lên. Cô đưa mắt nhìn Yến Luật. Yến Luật đúng lúc cũng đưa mắt nhìn, ánh mắt chạm vào nhau, hai người đều có cảm giác rung rinh trong lòng.


Yến Luật nhìn cô đi tới bên cạnh mình không chớp mắt, lúc này mới lấy lại tinh thần, rót một chén trà đưa cho Ôn Tửu.


Hai người ngồi trên ghế sô pha, bật tivi. Trong phòng khách, Ôn Tửu có đặt hai chiếc ghế sô pha đơn. Khi tình cảm nồng nàn tự nhiên là hận không thể dính sát vào nhau, một mét cũng đủ cho hai người cảm thấy tương tư. Yến Luật ngồi một mình chưa tới một phút đã không nhịn được trực tiếp ngồi xuống ghế của Ôn Tửu, ôm vai cô, cúi người ngửi ngửi bên tai cô.


Ôn Tửu cảm thấy ngưa ngứa, cười trốn anh: “Anh làm gì thế?”


“Thước Thước nói người em rất thơm. Anh muốn ngửi xem.” Anh vừa nói, vừa cúi đầu cọ cọ bên cổ cô, Ôn Tửu sợ ngứa, vội vàng ngồi sang một chiếc ghế sô pha khác. Yến Luật lại chuyển sang chiếc ghế cô ngồi, trong lòng cảm thấy căm thù mấy chiếc ghế sô pha đơn này đến tận xương tủy, hận không thể đổi thành một chiếc ghế sô pha cỡ lớn ngay lập tức.


Ôn Tửu mặc bộ quần áo ở nhà bằng nhung màu đỏ san hô, màu này lại càng tôn lên làn da trắng hồng của cô. Trong lòng Yến Luật ngứa ngáy khó chịu, đôi mắt trông mong nhìn cô, chỉ muốn nhào vào cô. Ôn Tửu cảm thấy giống như có một con hổ lớn đang ngồi xổm bên cạnh mình, nhìn mình chằm chằm khiến cô cảm thấy trái tim đập rộn lên.


Cô nhấp một ngụm trà, còn chưa nuốt xuống, Yến Luật đã ngậm lấy môi cô, đoạt một nửa nước trà trong miệng cô. Ôn Tửu vừa thẹn đỏ mặt vừa buồn cười, liếc xéo anh hỏi: “Không phải là anh thích sạch sẽ sao?”


“Đúng. Nhưng mà của em cũng giống như là của anh.” Yến Luật ngậm lấy môi cô, cắn một cái.


Ôn Tửu xoa môi, sẵng giọng: “Em mới không thèm giống anh ấy, anh giống như cún, động tý là cắn người.”


“Dám nói anh là cún.” Yến Luật hừ một tiếng, bắt lấy cổ tay Ôn Tửu, cù vào nách cô.


Ôn Tửu sợ nhất là buồn, vội vàng né tránh, nghiêng người một cái, tay Yến Luật liền không cẩn thận chạm vào ngực cô, vừa vặn chạm vào chỗ cao vút đẫy đà trên ngực cô.


Ôn Tửu vừa xấu hổ vừa lúng túng, dùng sức đẩy Yến Luật ra, cô vốn không yếu, lần này lại cảm thấy xấu hổ, lực đẩy lại càng mạnh. Kết quả là Yến Luật không hề đề phòng nên bị cô đẩy từ trên ghế sô pha xuống.


Cánh tay Yến Luật vang lên, choang một tiếng giòn tan, hồ cá đặt trên bàn trà bị tay anh đẩy rơi xuống sàn nhà. Thân thể Yến Luật nghiêng một cái, một tay chống xuống sàn nhà, lập tức kêu lên một tiếng đau đớn.


Ôn Tửu vội vàng kéo cánh tay còn lại của anh, Yến Luật giơ tay lên nhìn, thấy trong lòng bàn tay có ghim mấy mảnh kính vỡ, máu ào ào chảy ra.


Ôn Tửu vừa nhìn liền gấp gáp, vội nói: “Mau đi bệnh viện.” Cô vội vàng hấp tấp không kịp thay quần áo, chỉ khoác một chiếc áo khoác ngoài xong rồi cầm lấy chìa khóa xe chạy thật nhanh xuống tầng.


Yến Luật nói: “Em mặc ít quá, thay quần áo đã.”


Ôn Tửu vội kêu lên: “Không kịp nữa rồi.” Nhìn Yến Luật bị chảy máu, trong lòng Ôn Tửu rối loạn, ruột gan rối bời chạy thẳng vào gara, vội vã khởi động xe, chở Yến Luật đến bệnh viện gần nhất.


May mắn là bệnh viện cộng đồng rất gần Lục Nhân Các. Đến phòng cấp cứu, bác sĩ gắp mấy miếng thủy tinh trong lòng bàn tay Yến Luật ra ngoài, sau đó chống viêm băng bó, xử lý vết thương xong xuôi, lúc này Ôn Tửu mới thở phào.


Phòng khám bệnh có lò sưởi nên không cảm thấy lạnh, lúc hai người đi về đã là đêm khuya, gió thổi qua, Ôn Tửu hắt xì mấy cái, lúc này mới cảm thấy thật lạnh.


Yến Luật cởi áo khoác ngoài, muốn đưa cho Ôn Tửu, Ôn Tửu ngăn lại nói: “Anh cứ chăm sóc chính mình cho tốt, bị thương chứ có phải khỏe gì cho cam.”


Ôn Tửu gấp gáp tỏ ra hung dữ, Yến Luật lại mỉm cười không tức giận chút nào, thật sự là rất quan tâm đến anh a.


Hai người vào trong xe, trong lúc làm ấm xe, Yến Luật nghiêng đầu nhìn Ôn Tửu. Cô đi một đôi thấp gót, phía dưới mặc quần nhung dài màu đỏ san hô, đầu tóc vì vội vàng mà rối bời, một phần tóc còn nhét trong cổ áo áo khoác ngoài, chưa bỏ ra.


Đây là lần đầu tiên Yến Luật nhìn thấy Ôn Tửu lôi thôi lếch thếch như vậy, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn, có thể thấy được cô quan tâm anh bao nhiêu, điều này thể hiện trong lòng cô vẫn rất yêu anh.


Yến Luật hài lòng tựa vào chiếc ghế phụ lái, giơ tay bắt đầu kêu đau.


Ôn Tửu vội vàng nghiêng người sang hỏi: “Anh có muốn uống thuốc giảm đau không?”


Yến Luật nói: “Không muốn uống thuốc.”


“Vậy phải làm sao bây giờ?” Yến Luật luôn luôn yếu ớt, Ôn Tửu biết, lần này anh bị thương là do cô đẩy ngã, cho nên vừa đau lòng vừa gấp gáp, hận không thể vâng lời răm rắp.


Yến Luật thản nhiên nói: “Em hôn anh, phân tán lực chú ý của anh, có thể sẽ đỡ hơn một chút.”


Ôn Tửu vừa bực mình vừa buồn cười, đến gần hôn lên môi anh một cái, dịu dàng hỏi: “Đỡ hơn chưa?”


“Đỡ hơn được một chút rồi.” Yến Luật đạt được ý nguyện mấp máy môi, một lát nữa về đến nơi phải tiếp tục đòi phúc lợi mới được.


Trở lại Lục Nhân Các, Ôn Tửu giúp Yến Luật mở cửa phòng, sau đó quan tâm nói: “Sáng sớm ngày mai em đưa anh đi làm.” Bởi vì tay anh không thể lái xe được.


Yến Luật nhíu mày: “Ừ, thế lúc tan làm thì sao?”


Ôn Tửu dịu dàng nói: “Tan làm em cũng đón anh a.”


Yến Luật vô cùng hài lòng với câu trả lời này, ừ, ngày tháng bị thương cũng rất hạnh phúc nha.


Ôn Tửu nói: “Vậy anh nghỉ ngơi sớm đi.”


“Em cứ thế bỏ rơi một mình anh ở đây sao?” Yến Luật tắt ngấm nụ cười.


Ôn Tửu nhẹ giọng nói: “Em ở ngay đối diện mà, có chuyện gì thì gọi em.”


Yến Luật hầm hừ nói: “Tay anh đau, làm sao cởi được quần áo? Làm sao rửa được mặt? Gội đầu? Tắm? Em định không quan tâm đến anh à? Hử?”


Anh liên tiếp lên án, khiến Ôn Tửu nghẹn họng không nói nên lời, anh lại bị thương ở tay phải, đúng là rất không tiện.


Yến Luật nặng nề hừ một tiếng, dùng ánh mắt tức giận, im lặng chỉ trích cô, lại tạo áp lực lần nữa.


Ôn Tửu nhẹ giọng: “Vậy, tối nay em ngủ chỗ anh?”


Yến Luật vênh khuôn mặt tuấn tú, kiêu căng ỡm ờ đáp “ừ”, trong lòng thì đang nổ pháo hoa ăn mừng.


Zê, tối nay rốt cục đã có thể ngủ cùng cô trên một chiếc giường rồi.






Truyện liên quan

Tình Bất Phong Ma, Ái Bất Thành Hoạt

Tình Bất Phong Ma, Ái Bất Thành Hoạt

Chỉ Nguyện Trầm Mê34 chươngFull

409 lượt xem

Người Tình Bất Đắc Dĩ

Người Tình Bất Đắc Dĩ

Nguyễn Thị Kim Chi13 chươngFull

360 lượt xem

Vô Địch Từ Max Cấp Thuộc Tính Bắt Đầu Convert

Vô Địch Từ Max Cấp Thuộc Tính Bắt Đầu Convert

Nhất Xích Nam Phong1,528 chươngTạm ngưng

122 k lượt xem

Chăm Chỉ Nỗ Lực Ta Không Tính Bật Hack Convert

Chăm Chỉ Nỗ Lực Ta Không Tính Bật Hack Convert

Tam Dương Thiên657 chươngFull

11.5 k lượt xem

Kiều Thê Thần Côn: Ông Xã Tà Tính, Bắt được Ngươi Convert

Kiều Thê Thần Côn: Ông Xã Tà Tính, Bắt được Ngươi Convert

Nạp Lan Nhàn792 chươngFull

33.6 k lượt xem

Linh Dị Buông Xuống: Bắt đầu Thức Tỉnh Bát Kỳ Kỹ Năng Convert

Linh Dị Buông Xuống: Bắt đầu Thức Tỉnh Bát Kỳ Kỹ Năng Convert

Thiên Húc Hàng Lâm384 chươngDrop

24.6 k lượt xem

Toàn Cầu Thức Tỉnh: Bắt Đầu Thức Tỉnh Thập Hung Thiên Giác Kiến Convert

Toàn Cầu Thức Tỉnh: Bắt Đầu Thức Tỉnh Thập Hung Thiên Giác Kiến Convert

Kim Thiên Yếu Mạc Ngư203 chươngFull

16.2 k lượt xem

Toàn Dân Giác Tỉnh: Bắt Đầu Thập Liên Rút SSS Cấp Thiên Phú Convert

Toàn Dân Giác Tỉnh: Bắt Đầu Thập Liên Rút SSS Cấp Thiên Phú Convert

Duyên Phân 90 Độ1,108 chươngFull

73.5 k lượt xem

Chư Thiên Thức Tỉnh: Bắt Đầu Mở Khoá Râu Trắng Mô Bản Convert

Chư Thiên Thức Tỉnh: Bắt Đầu Mở Khoá Râu Trắng Mô Bản Convert

Tiểu Nhân Vật Dã Hữu Mộng200 chươngTạm ngưng

49.5 k lượt xem

Ta, Trộm Mộ Thiên Sư, Bắt Đầu Thức Tỉnh Bát Kỳ Kỹ Năng! Convert

Ta, Trộm Mộ Thiên Sư, Bắt Đầu Thức Tỉnh Bát Kỳ Kỹ Năng! Convert

Hải để Thính Lôi451 chươngDrop

30.8 k lượt xem

Thần Cấp Thu Về Từ Võ Hồn Thức Tỉnh Bắt Đầu

Thần Cấp Thu Về Từ Võ Hồn Thức Tỉnh Bắt Đầu

Phượng Nhàn2,274 chươngFull

55 k lượt xem

Vô Địch Từ Max Cấp Thuộc Tính Bắt Đầu Convert

Vô Địch Từ Max Cấp Thuộc Tính Bắt Đầu Convert

Nhất Xích Nam Phong1,528 chươngFull

65.1 k lượt xem