Chương 63: Cầu hôn (2)
Hai người rời khỏi Quỳnh Lâu, Ôn Tửu mở cửa xe ra, nói với Yến Luật: “Anh vẫn nên về dinh thự Khuynh Thành ở đi.”
Yến Luật sầm mặt đi: “Vì sao?”
Ôn Tửu nhẹ giọng nói: “Buổi sáng rất vội, hôm nay đã rời nhà trước một tiếng rồi mà em đến công ty vẫn bị muộn. Anh ở dinh thự Khuynh Thành em đưa anh đi làm có vẻ tiện đường hơn.”
Mắt Yến Luật sáng lên: “Ý của em là, em cùng trở về với anh?”
Ôn Tửu mỉm cười nói: “Đương nhiên, bằng không sao đưa anh đi làm được. Chờ anh khỏi, em lại trở về Lục Nhân Các.” Ở lại nhà anh thì buổi tối sẽ không cần phải chen chúc trên một chiếc giường, có thể ngủ riêng trong hai gian phòng, ngủ trên cùng một chiếc giường như đêm qua, thật sự là làm cho người ta rất khó khống chế.
Yến Luật ôm vai cô, được đằng chân lân đằng đầu nói: “Đợi tay anh khỏi rồi, em cũng đừng trở về, chúng ta ở cùng nhau đi.”
Ôn Tửu mỉm cười lườm anh một cái: “Kết hôn rồi nói sau.”
Nhắc tới kết hôn, Yến Luật lập tức cảm thấy trái tim xoắn lại, cô sẽ không thật sự trong vòng ba năm không có ý định kết hôn đi?
Ôn Tửu lái xe trở về Lục Nhân Các trước, thu dọn một vài bộ quần áo để thay và vật dụng hàng ngày mang theo, định ở dinh thự Khuynh Thành vài ngày.
Trở lại nhà ở dinh thự Khuynh Thành, hai người đều có cảm giác rộng rãi sáng sủa, chỉ phòng khách đã rộng hơn toàn bộ căn hộ ở Lục Nhân Các rồi, trong khoảng thời gian Yến Luật không ở chỗ này, cô giúp việc cũng nghỉ, ban ngày chỉ cần đến đây quét tước vệ sinh một chút thôi.
Yến Luật lập tức lôi kéo Ôn Tửu lên tầng hai, vào phòng ngủ của mình.
Ôn Tửu đánh giá phòng của anh, giống như phòng ở Lục Nhân Các, trong phòng đặt một chiếc giường rất rộng lớn, trong phòng không nhiễm một hạt bụi, bố trí gọn gàng ngăn nắp. Có thể thấy được sinh hoạt xưa nay của anh đơn giản mà nghiêm cẩn.
Đứng ở trong không gian tư mật của anh, Ôn Tửu cảm giác được mình cách thế giới của anh càng ngày càng gần rồi.
Yến Luật từ phía sau vòng tay ôm eo Ôn Tửu, ôm cô vào trong lòng, cằm đặt ở trên mái tóc cô, nghiêm trang nói: “Về sau em ở đây được không? Em xem nơi này thoải mái hơn Lục Nhân Các, em đi làm cũng không quá xa. Chúng ta trả lại phòng ở Lục Nhân Các, hàng tháng đều tiết kiệm một khoản lớn tiền thuê nhà, em nói có đúng không?”
Đương nhiên Ôn Tửu biết anh dùng chiêu bài tiết kiệm là có mưu đồ khác, không khỏi xoay mặt lại, cười khẽ với anh: “Không nghĩ tới anh lại tiết kiệm như vậy, trách không được ngay cả kem cũng đóng gói mang về nhà.”
Nhắc tới kem, sắc mặt của Yến Luật liền xanh giống như trà vậy.
Ôn Tửu mỉm cười chỉ vào phòng đối diện: “Em ngủ ở phòng đối diện, anh có chuyện gì cần thì bảo em một tiếng là được rồi.”
Yến Luật hậm hực nói: “Vẫn là ngủ cùng nhau đi, cũng không phải lần đầu tiên.”
“Ngủ cùng nhau căn bản là ngủ không ngon.”
Yến Luật hừ nói: “Ai bảo em tr.a tấn anh.”
Ôn Tửu đỏ mặt lườm anh một cái: “Rõ ràng là chính anh ép buộc.”
Yến Luật nghĩ nghĩ, có dì cả chắn ngang, ý niệm muốn mưu đồ gây rối trong đầu cũng phải chặt đứt, đành phải nói: “Vậy được rồi, em đừng đóng cửa.”
Ôn Tửu đi vào phòng đối diện, Yến Luật cũng nhân cơ hội mang hộp đựng kem vào phòng vệ sinh, thật cẩn thận giải cứu chiếc nhẫn từ trong kem trà xanh ra, rửa sạch rồi bỏ vào trong hộp.
Loại chuyện cầu hôn này, nói thật thực khiến anh hao tổn tâm trí. Hình thức quỳ một gối xuống, xung quanh vây quanh một vòng những người đứng xem ủng hộ cầu hôn, dù thế nào anh cũng không làm được, nhưng trực tiếp lấy nhẫn ra cầu hôn cô thì lại không lãng mạn.
Giấu trong kem trà xanh, để cho cô một ngạc nhiên, cũng là linh cảm căn cứ vào những bộ phim đã xem, đáng tiếc bị dì cả đánh bại, xem ra phải nghĩ cách khác.
Anh cất nhẫn đi, đi đến phòng đối diện, Ôn Tửu đang sắp xếp mỹ phẩm dưỡng da.
Yến Luật trực tiếp ôm lấy eo cô: “Mau tới giúp anh thay quần áo tắm rửa.”
Vừa nghe những lời này, Ôn Tửu lại bắt đầu trở nên xấu hổ. Mỗi tối đau đầu nhất là chuyện này rồi.
Lúc cởi quần áo, Yến Luật hiển nhiên lại tìm mọi cách làm bộ làm tịch, ép buộc Ôn Tửu cho đến khi Ôn Tửu mặt đỏ tai hồng mới dừng tay.
Thật vất vả hầu hạ anh tắm rửa rồi lên giường, anh lại không cho cô đóng cửa, hai người nằm ở trên giường của mình, cách một lối đi nhỏ, Yến Luật yêu cầu Ôn Tửu trò chuyện với anh trong chốc lát.
Sáng sớm ngày hôm sau còn quá đáng hơn, anh còn bắt Ôn Tửu đút cơm cho mình. Ôn Tửu quả thực bị vẻ yếu ớt của anh khiến cho phát cáu lên rồi, anh bị thương, nhân cơ hội yêu cầu các loại đãi ngộ “nuông chiều”, khiến Ôn Tửu vừa yêu vừa tức, hận không thể cắn cho anh một ngụm.
Ôn Tửu vốn nghĩ ở tại dinh thự Khuynh Thành sẽ không đi làm muộn nữa, kết quả bị anh lề mà lề mề tốn thời gian, nên vẫn đến công ty muộn 10 phút.
Tan tầm, Ôn Tửu lái xe đến dưới tầng công ty của Yến Luật, gọi điện thoại để anh xuống dưới, Yến Luật lại bảo cô lên tầng đón anh.
“Em ở dưới chờ anh không được sao?”
“Không được, em thân là bạn gái, thế mà ngay cả công ty của anh cũng chưa từng tới, thế này là không thể nào nói nổi đi. Đến tầng 28.”
Ôn Tửu đành phải xuống xe, vào thang máy đi thẳng lên tầng 28, cả tầng này đều là khu vực làm việc của công ty Yến Luật. Giờ phút này, công nhân viên của công ty đều đã tan tầm, một tầng to như vậy có vẻ vô cùng yên tĩnh. Chỗ tiền sảnh được thiết kế vô cùng khí phái thanh lịch, có một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp ở sau chiếc bàn tròn đứng lên, là Triệu Khả Khả mà Yến Luật cố ý căn dặn ở lại chờ Ôn Tửu ở tiền sảnh.
Triệu Khả Khả tươi cười hòa nhã hỏi: “Xin hỏi cô là?”
Ôn Tửu cười cười: “Tôi họ Ôn, đã hẹn trước với Yến tổng.”
“Xin chào, Yến tổng đã dặn, mời cô đi thẳng vào trong, phòng cuối cùng.”
Ôn Tửu cười cười: “Cảm ơn.”
Triệu Khả Khả nhìn Ôn Tửu bước nhẹ nhàng đi vào, trong lòng âm thầm đoán, người đẹp này khẳng định có quan hệ không tầm thường với ông chủ. Yến Luật có bề ngoài nổi bật, gia cảnh hùng hậu, trong công ty có rất nhiều cô gái chưa lập gia đình đều âm thầm hâm mộ không thôi, đáng tiếc là, ông chủ xưa nay ưa thích mặt lạnh, không có tai tiếng gì, cũng chưa từng nghe nói có bạn gái. Khó có khi nhìn thấy một cô gái trẻ xinh đẹp đến tìm anh.
Triệu Khả Khả tò mò nhìn bóng dáng Ôn Tửu không chuyển mắt, hận không thể đi nghe lén.
Ôn Tửu ở bên ngoài văn phòng của Yến Luật nhẹ nhàng gõ cửa. Bên trong vọng ra tiếng mời vào.
Ôn Tửu đẩy cửa ra, bị văn phòng thoải mái rộng rãi làm cho khiếp sợ mà hít vào một hơi. Thế này cũng quá rộng đi, cảm giác có thể đánh cầu lông ở bên trong được.
Yến Luật từ sau một chiếc bàn làm việc màu đen rất lớn đứng lên. Phía sau là cửa sổ thủy tinh, chiếu ra ánh chiều tà đầy trời, bóng dáng anh cũng đặc biệt anh tuấn khôi ngô, vóc dáng cao ngất, phong tư lỗi lạc, chỉ là cái tay băng lụa trắng kia có chút sát phong cảnh, ảnh hưởng đến vẻ đẹp của anh.
Ôn Tửu thở dài: “Một mình anh mà dùng văn phòng lớn như vậy cũng quá xa xỉ lãng phí đi.”
Yến Luật mỉm cười nhìn cô: “Nếu không, em làm chung trong một văn phòng với anh?”
Ôn Tửu thản nhiên cười cười: “Không biết ông chủ Yến trả cho em bao nhiêu tiền lương?”
Yến Luật nghiêm mặt nói: “Tùy em ra giá, chỉ cần chịu đến.”
Ôn Tửu bật cười; “Yến tiên sinh thật đúng là lắm tiền.”
Yến Luật đi tới, ôm vai cô, nói: “Không chỉ lắm tiền, mấu chốt là rất hào phóng, cho nên em phải thật quý trọng vào.”
Bộ dáng vừa kiêu căng vừa ngạo mạn, thật sự là làm cho người ta vừa yêu vừa tức, Ôn Tửu liếc xéo anh: “Sao em không quý trọng chứ?”
Yến Luật hừ nói: “Người nào cứ động một tí là đòi chia tay?”
Ôn Tửu cố ý nói: “Biểu hiện không tốt, đương nhiên sẽ nói chia tay a, anh xem ngày đi đăng ký, Nguyễn Thư còn cho Cố Mặc leo cây đấy.”
Yến Luật lập tức cảm nhận được cảm giác nồng đậm nguy cơ, thế ngộ nhỡ xảy ra hiểu lầm hoặc là mâu thuẫn gì đó, cô sẽ không đá anh lần thứ ba đi?
Anh quyết đoán lấy ra một bó hoa lily trắng (*) đã sớm chuẩn bị xong từ dưới bàn, sở dĩ muốn cô đi lên, chính là muốn tặng bó hoa thật đặc biệt này cho cô.
[(*) lily trắng (casa blanca) trong ngôn ngữ Trung Quốc, Lily tượng trưng cho ‘mãi mãi trong tình yêu’]
Chiếc nhẫn kim cương vẫn chưa tặng kia được để trong nhụy hoa chính giữa một đóa hoa lily.
Ôn Tửu nhận hoa lily, ngửi ngửi, ngọt ngào cười nói: “Em thích hoa lily nhất.”
“Anh sẽ mua cho em cả đời.”
Một câu nói bình thường tùy ý, vô cùng đơn giản, lại lơ đãng chạm vào lòng cô. Cô đưa tình ẩn tình nhìn Yến Luật, trong lòng mềm nhũn, như ngâm mình trong mật ngọt.
Yến Luật say mê rung động, dịu dàng nói: “Em ngửi xem.”
Lòng anh tràn đầy chờ mong biểu cảm kinh ngạc vui mừng của cô khi cô phát hiện ra nhẫn kim cương, nhưng ánh mắt Ôn Tửu chỉ quét qua bó hoa một chút, cứ như là không phát hiện, nâng mi mắt lên, mỉm cười nhìn anh: “Rất thơm, em rất thích.”
“Em nhìn cẩn thận lại xem, lại ngửi thêm một chút.” Nhẫn kim cương lóe sáng như vậy, ngay tại nhụy hoa, sao cô có thể không nhìn thấy chứ?
Yến Luật gấp đến độ sắp bốc lên khói xanh.
Ôn Tửu lại cúi đầu nhìn thoáng qua, giống như là vẫn không phát hiện ra, một tay ôm lily, một tay quàng vào cánh tay anh, dịu dàng nói: “Chúng ta đi ăn cơm đi.”
Yến Luật dùng tay quấn băng gạc xoa mi tâm, trong tình huống thế này thì nên làm cái gì bây giờ, là trực tiếp lấy nhẫn từ trong nhụy hoa ra đưa cho cô, hay là một lần nữa tìm cách cho cô ngạc nhiên?
Vào thang máy, Ôn Tửu ôm hoa, tựa vào người Yến Luật. Yến Luật từ trên cao nhìn xuống có thể thấy ánh sáng lòe lòe lấp lánh trong nhụy hoa, vậy mà cô lại không hề cảm thấy? Ánh mắt cô không đến mức không tốt như vậy a, Yến Luật hận không thể đi tách cánh hoa của đóa hoa kia ra để nó mở rộng thêm một ít.
Yến Luật âm thầm sốt ruột, khi thang máy xuống đến tầng 12, có một người mẹ trẻ tiến vào, trong lòng ôm một bé gái đáng yêu.
Bé gái nhìn hoa lily trong lòng Ôn Tửu, hít hít cái mũi nhỏ ngửi ngửi, nũng nịu yếu ớt nói: “Mẹ, hoa này thơm quá, con cũng muốn.”
Người mẹ cười nói: “Đợi lát nữa mẹ mua cho con.”
Ôn Tửu rút một bông lily ra đưa cho bé gái, cười khanh khách nói: “đây, tặng em một bông.”
Bé gái vui vẻ duỗi tay ra nhận, ngọt ngào nói: “Cảm ơn chị gái.”
Yến Luật vừa thấy bông cô rút ra chính là bông có chứa nhẫn kim cương, suýt chút nữa phun ra một búng máu, vội vàng ngăn cản bàn tay mập mạp kia: “Chờ một chút.”
Bé gái lập tức dùng ánh mắt như thấy quỷ hẹp hòi để nhìn anh.
Yến Luật đen sì mặt: “Đổi bông khác.”
Ôn Tửu tò mò hỏi: “Bông này làm sao vậy?”
Yến Luật nhanh chóng rút một bông khác đưa cho bé gái, nắm chặt bông hoa mà Ôn Tửu vừa rút ra trong tay.
Bông hoa này rất quý …
Bé gái dùng giọng trẻ con nói: “Cảm ơn chú.”
Yến Luật nhăn mày lại, gọi Ôn Tửu là chị, gọi anh là chú? Đây là ý gì, anh rất già sao? Tay nắm hoa lily, run rẩy đau lòng muốn ch.ết, run tới mức suýt chút nữa làm rơi cả nhẫn kim cương ra ngoài.
Ra thang máy, thừa dịp Ôn Tửu mở cửa xe, Yến Luật hành động với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai lấy nhẫn kim cương trong bông hoa ra, bỏ vào túi, thế này mới rốt cuộc thở phào.
Ngồi ở trong xe, bắt đầu đau đầu, quá tam ba bận, nếu lần thứ ba không thành nữa, anh liền trực tiếp bá vương ngạnh thượng cung, đeo thẳng nhẫn lên ngón tay cô. Nghe lời Kỷ Lan nói, muốn tạo cái gì mà ngạc nhiên lãng mạn, thật sự là rất tr.a tấn người.
Một tuần sau, Yến Luật lại mời Ôn Tửu đi Quỳnh Lâu ăn cơm. Lúc ăn xong rồi, bồi bàn bưng lên một món bánh ngọt.
Yến Luật như cười như không nhìn Ôn Tửu: “Hôm nay em có thể ăn đi.”
Ngụ ý, dì cả đáng giận kia đã bye bye rồi. Hàm nghĩa sâu hơn đó là, ừ, có thể lăn lộn trên ga giường rồi đi.
Ôn Tửu lúng túng cười nếm một ngụm kem, gật đầu khen: “Ừ, hương vị xác thực rất ngon.”
Bồi bàn yên lặng hộc máu: làm ơn, “kem” lần trước cũng rất ngon a! Cô có biết sau khi cái nhẫn kim cương kia được mang tới nhà bếp, đầu bếp sắp bật khóc trước vẻ đẹp của chiếc nhẫn. Hôm nay không có nhẫn, chỉ là kem thôi, cô có biết cô đã bỏ lỡ cái gì hay không!
Ăn cơm xong, hai người lái xe trở về.
Trên đường đi ngang qua một hiệu thuốc, Yến Luật nói: “Em dừng xe một lúc.”
Ôn Tửu đi vào lề đường dừng xe, Yến Luật đẩy cửa đi xuống, một lát sau lại trở về, hai tay trống trơn.
Ôn Tửu hỏi: “Anh mua thuốc?”
Yến Luật ừ một tiếng, hướng ra phía ngoài cửa sổ nhìn xung quanh, một lát sau, lại nói: “Dừng xe lại.”
Ôn Tửu vừa thấy, lại là một hiệu thuốc.
Yến Luật đi vào không đến 1 phút lại đi ra, vẫn là hai tay trống trơn như trước, hơn nữa sắc mặt còn hơi là lạ.
Ôn Tửu tò mò hỏi: “Anh muốn mua thuốc gì? Không có sao?”
Yến Luật thấp giọng ừ một tiếng: “Đi tiếp xem sao.”
Ôn Tửu tiếp tục đi về phía trước, đi qua một đoạn đường, Yến Luật vào năm hiệu thuốc, đều không thấy anh mua cái gì, đều là vội vàng đi vào, vội vàng đi ra.
Rốt cuộc là muốn mua loại thuốc khan hiếm gì a. Ôn Tửu thật sự là rất tò mò.
“Nếu không đi hiệu thuốc lớn Hạnh Lâm đi, nơi đó thuốc rất đầy đủ.”
Yến Luật ừ một tiếng.
Ôn Tửu lái xe đến trước của hiệu thuốc Hạnh Lâm, đang muốn tìm bãi đỗ xe dừng xe cùng đi vào với anh, Yến Luật nói: “Em không cần xuống xe đâu, cứ ở trên xe chờ anh.”
Nói xong, liền xuống xe, xoải bước lên bậc thang.
Ôn Tửu đành phải đỗ xe ở cạnh đường cái chờ, chờ lần này chính là 15 phút, Yến Luật còn chưa đi ra, cô có chút sốt ruột cũng rất tò mò, liền khóa xe, đi vào tìm anh.
Yến Luật cao gầy, lại cực kỳ nổi bật, Ôn Tửu liếc mắt một cái liền thấy anh đứng sau vài người, đang xếp hàng tính tiền, Ôn Tửu phát hiện giỏ nhỏ trong tay anh có không ít hộp thuốc, trong lòng càng thêm kỳ quái, cũng không thấy anh sinh bệnh, hơn nữa tay cũng khỏi rồi, sao lại mua nhiều thuốc như vậy?
Yến Luật vừa nhìn thấy Ôn Tửu, buồn bực muốn hộc máu, sao cô lại khéo như vậy, lúc này đi vào. Anh vội vàng lấy một hộp thuốc giấu ở trong mười mấy cái hộp ra đặt lên giá hàng bên cạnh.
Sau khi tính tiền, Ôn Tửu cầm cái túi to ở trong tay anh để xem xét, té ra là một đống vitamin A, B, C, D, E.
Ôn Tửu nhìn nhìn anh: “Mấy thứ này hiệu thuốc nào cũng bán a.”
Đương nhiên Yến Luật sẽ không nói, mua mấy thứ này đều là vì đánh yểm trợ cho cái kia.
Vừa rồi các hiệu thuốc nhỏ dọc theo đường đi đều là cô gái trẻ ở quầy tính tiền bán hàng, vừa thấy anh đi vào liền nhiệt tình hỏi: tiên sinh ngài muốn cái gì.
Chẳng lẽ anh nói với cô gái trẻ kia, lấy cho tôi cái hộp kia… . Chạy qua năm hiệu thuốc, đều là cô gái trẻ, thật vất vả đi vào hiệu thuốc lớn được tự mình chọn thuốc, lại giống như kẻ trộm nhanh chóng lấy đồ, lại mua thêm vitamin ABCDE để che giấu, hết lần này tới lần khác vào thời điểm tính tiền, Ôn Tửu lại đi vào.
Yến Luật đỡ trán, mệnh khổ như vậy thật là nam nhân vật chính sao?
Mang theo một gói to vitamin ABCDE, Yến tiên sinh ảm đạm mất hồn về tới dinh thự Khuynh Thành. Bởi vì chạy khắp nơi mua một đống vitamin, giờ đã đến mười giờ. Lúc này không đợi chờ nữa, Yến Luật trực tiếp nắm tay Ôn Tửu đi lên tầng hai.
Nhiệm vụ đêm nay rất gian khổ. Chịu khổ một tuần, rốt cục đến thời khắc quyết chiến giải tỏa lệnh cấm. Loại ngoài ý muốn vitamin này tạm thời gác lại đi.
Ôn Tửu vào phòng ngủ của anh, liền phát hiện trên giường đã thay đổi vỏ chăn và ga giường, hơn nữa trên bàn trong phòng còn đặt một lọ hoa lily trắng. Tim Ôn Tửu không hiểu sao lại khẽ nhảy lên, cảm thấy phòng ngủ đêm nay như có không khí khác thường. Nhưng Yến Luật vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, thản nhiên ngồi trên sô pha, giơ tay phải lên: “Tay anh khỏi rồi, em giúp anh tháo băng gạc đi.”
Trong lòng Ôn Tửu cũng có cảm giác như trút được gánh nặng, thật tốt quá, cởi bỏ một vòng rồi lại một vòng băng gạc, lúc cởi một vòng cuối cùng, Ôn Tửu giật mình.
Trong lòng bàn tay Yến Luật nắm một chiếc nhẫn kim cương. Hào quang sáng lấp lánh vào một khắc khi tầng sa màu trắng được gỡ ra, giống như báu vật ra khỏi hộp, ánh sáng chói mắt lập tức chiếu vào đôi mắt của Ôn Tửu, sau đó một đường rực rỡ như tiến vào trong lòng cô, chính là loại rực rỡ lặng lẽ xuyên thấu sau trận tuyết lớn.
Thời gian như đứng yên tại giờ phút này, yên ắng hội tụ tất cả ánh sáng trên viên kim cương này, Yến Luật cầm lấy tay cô, đeo nhẫn vào ngón áp út của cô.
Trong lòng Ôn Tửu chấn động, ánh mắt như bị viên kim cương kia làm nóng lên, nhanh chóng rời tầm mắt, nhìn Yến Luật.
Yến Luật cũng dùng ánh mắt sáng quắc nhìn cô, nắm tay cô ở trong bàn tay mình.
“Lúc em ngủ, anh đã đo ngón tay của em rồi.” Yến Luật giơ tay Ôn Tửu lên, “Em xem, rất vừa vặn.”
Xác thực là rất vừa vặn, ngón tay ngọc thon dài, vầng sáng loá mắt, cứ như trên thế gian này, không còn có chiếc nhẫn nào có thể thích hợp hơn so với chiếc nhẫn trước mắt này, bởi vì đây là do anh tặng.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc chiếc nhẫn thực sự lồng vào ngón tay, muốn ưng thuận hứa hẹn cả đời, Ôn Tửu vẫn có chút rối bời.
Cô thấp giọng thì thào: “Em, còn chưa nghĩ kỹ.”
Trước giờ cô chưa từng bối rối như vậy, là loại bối rối ngọt ngào đến mức giọng nói như nhũn ra.
Yến Luật nhíu mày: “Anh tốt như vậy. Em còn cần nghĩ?”
Ôn Tửu vốn đang rối bời, lại bị những lời này của anh làm cho tức cười.
Người đàn ông tự kỷ như vậy, nhưng lại khiến người ta tuyệt không chán ghét, ngược lại cảm thấy đáng yêu mà tin cậy.
“Được rồi, cho em thời gian suy nghĩ. Tính thời gian bắt đầu từ bây giờ.” Yến Luật nhìn đồng hồ trên tường: “1 phút, phải đồng ý.”
Ôn Tửu vừa buồn cười vừa tức giận, thế này còn nói là cho thời gian suy nghĩ? 1 phút, còn phải đồng ý. Cô cười cười nhìn anh, “Nếu không đồng ý thì sao?”
“Em sẽ đồng ý.”
Yến Luật vô cùng chắc chắc. Mặt mày anh tuấn sạch sẽ, ánh mắt nóng rực nồng nàn khiến người ta không thể chối từ. Anh như vậy, khiến cô rung động, cũng khiến cô an tâm.
Cô cúi đầu nhìn chiếc nhẫn xinh đẹp có chút khoa trương này, tươi cười xinh đẹp mà ngượng ngùng.
Yến Luật nâng cằm cô lên: “Được rồi, 1 phút trôi qua, em đã đồng ý lấy anh rồi.”
Ôn Tửu buồn cười nhìn anh, “1 phút, có nhanh như vậy sao?”
Yến Luật hậm hực nói: “Em có biết không, anh chờ thật lâu rồi.”
Ôn Tửu mỉm cười: “Anh có thể chờ vài ngày nữa rồi lại mời em ăn kem a.”
Yến Luật ngẩn ra: “Hóa ra em cũng biết, có phải cố ý chọc giận anh hay không?”
Ôn Tửu cười dí dỏm: “Không phải, là thật, ngày đó không thể ăn.”
“Nhẫn trong hoa lily có phải em cũng giả vờ không phát hiện ra không?”
Ôn Tửu nhếch môi cười, không chịu trả lời. Tự nhiên cũng biết rõ.
“Được lắm, vậy mà em còn đưa cho người khác.”
Yến Luật khó thở, duỗi tay cù nách cô, Ôn Tửu cười cầu xin tha thứ: “Ai bảo anh không nói a.”
Anh đưa tay phủ trên bờ ngực cao ngất mềm mại của cô, nói giọng khàn khàn: “Bất luận là đặt ở trong kem, hay là đặt ở trong hoa, tấm lòng của anh đều giống nhau. Em có bằng lòng không?”
Ôn Tửu đỏ mặt, gật gật đầu: “Em bằng lòng.”
Yến Luật vuốt hai má cô, nói: “Lúc anh nhìn thấy Nguyễn Thư và Cố Mặc chụp ảnh cưới, trong đầu liền hiện ra hình ảnh anh và em chụp ảnh cưới.”
Ôn Tửu nhìn gương mặt khôi ngô, ánh mắt chuyên chú thâm tình của anh, trong vừa ngọt vừa ấm.
Yến Luật nhìn cô: “Anh đã nhận định là em thì sẽ không thay đổi. Nhanh chóng kết hôn được không?”
Ôn Tửu ửng đỏ màu phấn hồng, ngọt ngào mà bối rối, “Kết hôn là chuyện cả đời chứ không phải đầu óc nóng lên là kết hôn.”
“Đầu óc không nóng, nơi này hơi nóng.” Yến Luật nhìn chằm chằm cô như hổ rình mồi, nắm tay cô, kéo xuống dưới. Một khắc khi Ôn Tửu chạm vào thân thể anh, giống như điện giật vội rút tay về, lại bị anh nắm chặt cổ tay không còn đường lui.
Cứng rắn phía dưới khiến cô xấu hổ đỏ bừng mặt.
Ánh mắt Yến Luật như dẫn theo điện nhìn cô, tuy rằng không nói gì nhưng phản ứng của thân thể và khát vọng trong mắt, quả thực khiến Ôn Tửu không dám nhìn mắt anh.
Yến Luật không nhẫn nhịn nổi, duỗi tay vén áo lông của cô lên, nghiêm mặt nói: “Em giúp anh cởi quần áo nhiều ngày như vậy, hôm nay anh cũng muốn giúp em, có qua có lại mới toại lòng nhau, em nói có đúng không?”
Ôn Tửu bị anh đặt ở trên sô pha, rất nhanh đã bị đánh tơi bời. Anh dùng tốc độ và sức mạnh với xu thế không thể cản được, cởi quần áo của cô. Đầu óc Ôn Tửu mơ màng, lần đầu tiên cảm thấy thân thể mình lại không chịu khống chế. Châu chấu đá xe (*) hai ba cái thì áo lông đã bị anh ném qua một bên.
[(*) tương đương câu lấy trứng chọi đá]
Ở thành phố Z mùa xuân tới rất sớm, hệ thống sưởi hơi còn chưa ngừng, đang hoạt động rất nóng. Trong lúc va chạm, hai người đều nóng đến mức toát mồ hôi, rốt cục Yến Luật cũng cởi hết quần áo của cô, sau đó trực tiếp ôm cô lên trên giường, hung hăng hôn cô.
Ôn Tửu bị anh đè ở dưới thân, tránh cũng không thể tránh. Nụ hôn dài này khiến cô sắp chịu không nổi. Cô vô lực đẩy Yến Luật ra, cảm thấy chậm thêm một giây nữa thì cô sẽ bất tỉnh.
Yến Luật buông môi cô ra, cúi đầu nhìn cô dưới thân, ngực phập phồng đến tình trạng khiến người khác không thể tự kiềm chế. Anh bám vào bên tai cô, hơi thở chưa ổn định nói: “Hôm nay em nên chuẩn bị xong rồi đi.”
“Em, ” Gương mặt Ôn Tửu đỏ như bị ánh sáng chiếu rọi, da thịt trắng như tuyết được nhuộm một tầng ánh sáng lấp lánh, sóng mắt mênh mông, muốn nói lại thôi.
Yến Luật chưa bao giờ thấy dáng vẻ xinh đẹp của cô như vậy, khát vọng đã nhẫn nhịn đến cực hạn, anh lại cúi đầu hôn xuống, đầu lưỡi ở trong miệng cô tàn sát bừa bãi ʍút̼ vào, mang theo sự cuồng dã chinh phục xâm chiếm.
Tim Ôn Tửu đập rộn lên, hơi thở dồn dập, trong đầu như có vô số con bướm bay lên, nhao nhao hỗn loạn giống như hoa giống như gấm, nhẹ nhàng nhảy múa.
“Anh muốn em.”
Ôn Tửu hừ một tiếng nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy, không biết bản thân mình đồng ý hay là không. Yến Luật xem như là cô cam chịu, thân thể đã khát khao từ bao lâu trong nháy mắt bị tiếng hừ này đốt cháy.
Ôn Tửu cho rằng đây là lần đầu tiên của anh, không quen thuộc đường lối tiến công, chắc phải cả buổi mới có thể thành công, ai ngờ, anh lại thoáng cái đã vọt được vào.