Chương 5

Nước mắt Bạch Lăng cứ rơi xuống không ngừng, Cố Trường Tân cứ ba bước thì quay đầu lại nhìn cô một chút, cho đến khi lên xe lửa. Vu Tinh đứng một bên thấy Bạch Lăng vẫn không ngừng khóc thì cũng sợ, vội vàng kéo cô đến ngồi trên ghế dài bên cạnh: "Cậu đừng khóc nữa, anh ấy chỉ đi lính, sẽ còn trở lại mà!"


Bạch Lăng gật gật đầu, nhưng vẫn rơi nước mắt, nức nở. Vu Tinh nhìn cô như vậy thì càng nóng ruột hơn nhưng lại không dám hét lớn, không thể làm gì khác hơn là kiên nhẫn khuyên nhủ: "Đợi đến lúc nghỉ đông, mình dẫn cậu đi thắm anh ấy, dù sao bây giờ cũng là tháng Mười rồi, còn ba tháng nữa đã bước sang năm mới rồi. . . Rất nhanh mà. . . Cậu đừng khóc. . . Nếu cậu khóc, anh ấy biết thì mình thảm rồi, ai da, ngươi đừng mà. . ."


Bạch Lăng lau nước mắt, hơi ngượng ngùng nhìn vẻ mặt sầu khổ của Vu Tinh: "Thật xin lỗi. . ."


"Hai ta là ai chứ?" Vu Tinh vô cùng khí phách đặt tay lên vai Bạch Lăng, dung lực vỗ ngực, "Sau này cậu về nhà họ Cố thì chính là chị dâu mình rồi, mình còn phải nịnh bợ cậu một chút, đến lúc đó cậu đừng xem mình không ra gì đó. Dầu gì mình cũng làm bà mai cho cậu và anh mình lâu như vậy, chờ lúc hai người kết hôn là phải cho mình một bao lì xì thật lớn cũng không quá đáng đâu!"


Bạch Lăng bị cô chọc cười, hai gò má ửng hồng, dắt cô rời khỏi đó, thời gian vẫn còn sớm, hai người đã hẹn trở về trước bữa ăn. Điều kiện nhà Bạch Lăng không phải rất tốt nên dĩ nhiên tiền xài vặt mang theo trên người không nhiều nên cũng không dám đi theo Vu Tinh đến ăn ở những cửa hàng ăn sáng hơi sang một chút. Cô hơi quẫn bách nói rõ nguyên nhân, Vu Tinh cũng không phải là người coi trọng chuyện đó, vì xua tan lung túng của cô, chủ động để cô đưa ra địa điểm bình dân để ăn sáng.


Bạch Lăng thấy ở cô thực lòng nói lên yêu cầu đó thì cũng sảng khoái đồng ý. Hai người tới một quán ven đường, Bạch Lăng thuần thục vào ăn. Điều kiện gia đình Vu Tinh cũng khá, từ nhỏ không phải ăn bữa sang do người giúp việc ở nhà làm thì chính là đi theo ba mẹ ăn ở một khách sạn có danh tiếng nên đối với quán thức ăn ven đường ngược lại cảm thấy rất hứng thú. Bưng một chén sành to nhàn nhã uống sữa đậu nành, trong tay cầm một cái bánh tiêu, béo ngậy. . .


available on google playdownload on app store


Hôm nay Vu Thanh Trừng không đi làm, con trai lại không để bà đi đưa, buổi sáng tinh mơ, lăn qua lộn lại không ngủ được ở trên giường nên dứt khoát rời giường, định đi chợ mua thức ăn sớm một chút, buổi trưa về tự mình làm cơm cho Vu Tinh, gần đây con bé luôn chạy ra ngoài, gầy đi không ít.


Xe chở bà đến cổng chợ bán thức ăn, nghĩ tới lúc này người cũng nhiều nên bà không để người đi theo, một mình đi vào. Mua con cá, một ít thịt bò, một ít rau sống. Lúc đi ra, đưa đồ trong tay cho lính cần vụ đã vội vã chạy tới, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Vu Tinh ở đường đối diện.


Lúc ấy Vu Tinh đang mặt mày hớn hở nói chuyện về ba của Cố Trường Tân với Bạch Lăng, đôi tay dính mỡ quơ ở giữa không trung, dáng vẻ rất là hùng dũng. Vu Thanh Trừng xuất thân từ một dòng họ giàu có, là khuê tú nhà giàu chân chính, làm sao cho phép con cháu không có hình tượng làm bừa bên ngoài như vậy chứ?


Vu Tinh đang nói vui vẻ, chỉ thấy Bạch Lăng mở to hai mắt, làm như hoảng sợ nhìn sau lung cô. Vu Tinh quay đầu lại theo bản năng thì vừa đúng đối diện với vẻ mặt giận đùng đùng Vu Thanh Trừng. Tuy nói Vu Tinh là cô con gái duy nhất của nhà họ Vu nên được cả nhà cưng chiều trong lòng bàn tay như công chúa nhưng cũng vẫn kiêng dè dì hai của mình. Bởi vì Vu Thanh Trừng là người duy nhất sẽ thể hiện sắc mặt với cô ở nhà họ Vu, từ nàng ghi việc thì nàng là được.


"Dì hai. . ." Vu Tinh bị ánh mắt của Vu Thanh Trừng nhìn đến hoảng sợ, trong lòng cũng hoảng loạn: "Sao hôm nay dì đến nơi này?"
"Con có thể tới dì không thể tới sao hả?" Vu Thanh Trừng cau mày hỏi ngược lại, ánh mắt kịp thời nhìn tới cái chén lớn trước mặt cô, lại hỏi, "Không phải là con đưa Trường Tân đi sao?"


"À, anh đã lên xe lửa, con thấy thời gian vẫn còn sớm nên ăn sáng trước rồi về." Vu Tinh len lén liếc nhìn Bạch Lăng cúi đầu không nói bên cạnh một cái.
"Con ăn sáng là cái này sao?" Vu Thanh Trừng ghét bỏ cất cao giọng: "Đi, đi về."


"Hả?" Vu Tinh như là có chút thất vọng, lấy tay đụng cánh tay Bạch Lăng một cái, lại gần cô nhỏ giọng nói: "Sau này mình dành thời gian cho cậu. . . Cậu đừng khóc nữa, sưng cả hai mắt."
Khí thế Vu Thanh Trừng mạnh mẽ quá đáng, Bạch Lăng chống đỡ không nỗi nên chỉ có thể nhàn nhạt đáp một tiếng: "Ừ."


Không phải là không chú ý tới động tác của hai cô bé, bà quay đầu liếc mắt nhìn Bạch Lăng, vẻ mặt giản dị, một khuôn mặt nhỏ nhắn mộc mạc, tóc thẳng dài mềm mại tản ra ở sau ót, dáng vẻ cũng không tệ, chỉ là theo ý bà thì không phóng khoáng như vậy, khó là người tà! Bà không khỏi nhớ lại hôm đó ở trong phòng Cố Trường Tân, bà đi ngang cửa phòng Cố Trường Tân thì thấy cảnh anh chống người lên người cô. Trong đầu Vu Thanh Trừng xuất hiện một ý nghĩ, không khỏi chăm chú nhìn Bạch Lăng them một lần, nhìn dáng dấp chưa lớn.


"Tiểu Tinh, đây là bạn học của con sao?"
"Dạ, bạn học của con, Bạch Lăng." Vu Tinh giới thiệu: "Bạch Lăng, đây là dì hai mình." Câu sau đó cô chỉ làm có lệ mà thôi.


"Dạ, chào bác." Trong lòng bàn tay Bạch Lăng đều là mồ hôi, bởi vì đứng ở trước mặt mẹ Cố Trường Tân, sau này có lẽ sẽ trở thành mẹ chồng của cô.


"Ừ, Bạch Lăng. . . Con bao nhiêu tuổi rồi?" Có thể là cảm thấy hỏi đề tài này hơi thất lễ, Vu Thanh Trừng lại bổ sung thêm một câu: "Nhìn con nhỏ hơn Vu Tinh một chút."
"Không phải ạ, bác gái, năm nay con mười sáu tuổi, hơn Vu Tinh nửa tuổi." Bạch Lăng đứng dậy, nghiêm túc trả lời.


Mười sáu? Vậy còn nhỏ. . . Cố Trường Tân cũng sẽ không yên lòng. Lúc này Vu Thanh Trừng mới an tâm lại, trước mặt bạn học lại không nên bày sắc mặt chút nào nên liền ôn hòa cười cười, lại nói vài lời khách sáo, muốn cô thường tới nhà chơi rồi dẫn Vu Tinh rời đi.


Bạch Lăng mất tự nhiên đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn qua bữa sáng trên bàn còn chưa ăn xong, đột nhiên không còn muốn ăn nữa. Bề ngoài thì Vu Thanh Trừng luôn thân thiện nhưng cũng không che giấu được sự ghét bỏ của bà trong từng động tác đối với nơi này, đối với điều bà ghét bỏ. Cô biết điều kiện gia đình mình không tốt, cô cũng từng nghe người khác bàn tán về bối cảnh của Cố Trường Tân, cô cũng từng để ý, nhưng cuối cùng, anh nói cho cô biết là gia đình của anh sẽ không để ý dòng họ, chỉ để ý nhân phẩm. Bây giờ xem ra là anh lừa cô sao?


Một cô gái, lại là một cô gái tuổi còn trẻ, trong tình yêu sẽ khó tránh khỏi thận trọng, cao ngạo một chút. Bạch Lăng nhớ lại ánh mắt của Vu Thanh Trừng thì càng lúc càng giận, tính tiền ăn sang xong thì trở về nhà, cả ngày cũng không ra cửa.


Lúc Cố Trường Tân vừa tới bộ đội thì chưa thích ứng với cường độ huấn luyện cao như vậy. Tân binh mới vừa đến, trước mỗi lần huấn luyện cũng cần phải đứng tư thế quân đội, đó là ngày gian nan nhất của anh. Hai chân tách ra sáu mươi độ, hai chân thẳng tắp, ngón tay cái khít vào ngón trỏ, hai tay rủ xuống tự nhiên dán chặt vào hông, hóp bụng, ưỡn ngực, ngẩng đầu, mắt nhìn phía trước, hai vai mở về phía sau. Lúc đầu, Cố Trường Tân chịu không ít cực khổ.


Ở trong quân đội sẽ không ai xem ai là bảo bối trong tay mà cưng chiều, tự vươn lên, ở chỗ này chỉ có quan hệ cấp trên và cấp dưới. Nhất định phải phục tùng mệnh lệnh, hoặc là không đạt tới yêu cầu của cấp trên, kêu tới chính là hung hăng một đạp! Mấy ngày trôi qua, thân thể Cố Trường Tân giống như là chạy một cuộc ma-ra-tông, bắp thịt toàn thân yếu ớt đau nhức. Anh hiểu đây chỉ là bắt đầu mà thôi, ngoại trừ cắn răng kiên trì thì anh không có lựa chọn nào khác.


Sau đó quen tư thế quân đội nên dễ dàng hơn rất nhiều. Lúc tối, hiệu lệnh tắt đèn vừa thổi thì lập tức chui vào trong chăn ngủ, một tiếng động cũng không dám phát ra. Những lúc đó, anh sẽ đặc biệt nhớ đến Bạch Lăng, một cô gái như bông nhài, nhớ má lúm đồng tiền nhàn nhạt của cô, nhớ nụ cười ngọt ngào của cô, nhớ lúc cô làm nũng như một cô bé con. . . Sau đó, Cố Trường Tân sẽ thừa dịp những người cùng phòng ký túc xá ngủ thì sẽ nằm ở trên bệ cửa sổ, nhờ ánh trăng viết thư cho cô. Sau đó ngày hôm sau nhờ một bác gửi giúp.


Nhưng. . . suốt ba tháng sau đó, Bạch Lăng cũng không gửi lại một lá thư. Cố Trường Tân có chút sốt ruột, vội vàng viết một lá thư về nhà, trừ hỏi thăm và nói rõ tình hình của anh một chút theo thông lệ thì anh nói hy vọng Vu Tinh vào chơi. Thật ra thì ý tứ của anh, làm sao Vu Tinh không hiểu chứ?


Cho nên, ngày hôm sau đi học, Vu Tinh nói với Bạch Lăng như vậy. Bạch Lăng nghe xong thì không lạnh không nhạt trả lời một câu "Mình không đi được" rồi trở về chỗ ngồi của mình. Vu Tinh thấy phản ứng của cô liền trợn tròn mắt, không phải lúc đi còn rất tốt sao, thế nào đột nhiên lạnh nhạt như vậy?


Phòng học nhiều người, cô khó nói được nên chỉ có làm mặt dày, không để ý Bạch Lăng giãy giụa mà kéo người ra khỏi phòng học.


"Rốt cuộc cậu làm sao thế? Anh ấy mới đi bao lâu chứ, cậu không cần anh ấy nữa sao?" Vu Tinh hiểu Bạch Lăng đối với Cố Trường Tân như bảo bối, hơn nữa vốn là quan hệ họ hàng, cho nên càng không vui vì thái độ của Bạch Lăng, giọng nói cũng không quá tốt.


"Mình không có. . ." Bạch Lăng hèn nhát không dám nói sự thật. Cô có thể nói thế nào? Chẳng lẽ muốn cô nói cho anh biết là mẹ của anh vô cùng ghét cô, cho nên căn bản là hai người không có tương lai? Làm sao cô nói ra lời như vậy được? Cho nên, Cố Trường Tân gửi thư tới, cô mở ra đọc không biết bao nhiêu lần, nhưng vẫn mãi không có can đảm viết trở lại.


"Cậu có!" Vu Tinh tức giận tới mức muốn dậm chân: "Trước kia anh họ mình đối tốt với cậu như vậy, kết quả lại là giao trái tim cho một con sói kiêu ngạo!"
"Mình không có. . ." Đầu và giọng nói của Bạch Lăng càng lúc càng thấp, như sắp khóc.


"Mình cho cậu biết nhé Bạch Lăng, nếu cậu đối xử không tốt với anh họ mình, mình sẽ đi nói cho ba mẹ cậu biết tất cả mọi chuyện, còn có mười đồng!"


"Cậu đừng nói cho ba mình biết. . ." Trong lòng Bạch Lăng hoảng sợ, vội vàng kéo Vu Tinh, gấp đến độ nước mắt cũng rơi xuống: "Mình không phải như vậy, mình không có di tình biệt luyến, mình muốn đối tốt với anh cậu. . . Mình cũng không muốn như vậy, cậu đừng nói cho ba mình biết, nói rồi thì mình và Cố Trường Tân thật sự xong luôn!"


*di tình biệt luyến: yêu một người, nhưng sau đó lại thay đổi yêu người khác
Vu Tinh thấy cô khóc suốt thì lửa giận cũng vơi đi một nửa: "Vậy tại sao cậu không đến thăm anh với mình?"


"Mình cũng muốn gặp anh ấy, nhưng dì hai cậu sẽ không cho phép mình cùng anh ấy ở cùng nhau, nhà mọi người tốt như vậy, nhà mình chỉ là một sạp bán trái cây, sao mình có thể xứng với anh cậu chứ?"


Vu Tinh sững sờ, giờ mới hiểu được, lần đó chuyện lúc hai người ăn sáng gặp Vu Thanh Trừng vẫn còn đả kích cô.
"Vậy cậu định làm như thế nào?" Vu Tinh đứng dưới tàng cây hỏi cô, thật ra thì cô ấy cũng hiểu, so với Bạch Lăng, Vu Thanh Trừng sẽ thích thiên kim tiểu thư giống bà hơn.


"Mình không biết. . ." Bạch Lăng cũng ngồi xổm xuống đó, ôm đầu gối khóc một lát, còn nói: "Lúc nghỉ đông, mình sẽ đi với cậu, thuận tiện cũng để nói chuyện này."






Truyện liên quan