Chương 6-2

Đây là một cặp cha mẹ rất có trách nhiệm, cũng rất yêu con của họ. Thân là giáo viên đặc biệt, họ đã dạy rất nhiều trẻ bị thiểu năng trí tuệ nên gặp rất nhiều cha mẹ có lẽ vì thất vọng và không biết làm gì nên thiếu quan têm đến con mình.


Đứa bé như vậy ở mặt nào đó vẫn giống người bình thường, cũng cần người yêu thương, cũng cần lớn lên trong sự chúc phúc của mọi người.
Tạ Thi Âm vừa nhìn thấy đứa bé, lập tức đứng lên, Kỷ Văn Hào cũng đứng lên theo.


Giáo viên thì ôm đứa bé, đứng cách hai người vài bước, "Xảo An, ai đây?"
Bé con vừa nhìn thấy cha mẹ, vui mừng khua khua tay la to, "Mẹ... Ba ba..."
Tạ Thi Âm rưng rưng, muốn đi lên ôm con ngay lập tức, nhưng giáo viên lại đặt bé trên mặt đất, muốn bé tự đi.


Đôi chân gầy gò của Tiểu An dẫm trên đất, đầu tiên là đứng vững, sau đó cất bước đi về phía cha mẹ.
Tiểu An đi vài bước, chân bắt đầu không có lực, may mà Tạ Thi Âm đã sớm giang hai cánh tay chờ đợi, để Tiểu An bổ nhào vào trong ngực cô, sau đó ôm chặt lấy bé.


"Tiểu An, con giỏi quá, mẹ rất vui đó!"
"Hi hi..."
Kỷ Văn Hào cũng sờ sờ đầu con gái, "Tiểu An, con tiến bộ rất nhiều đó!"
Hốc mắt Tạ Thi Âm đỏ bừng, vì một tình cảnh cảm động này, Tiểu An đã rất cố gắng, vì muốn lớn lên, bé con nhỏ như vậy cũng biết dốc hết toàn lực.


Có lẽ Văn Hào nói đúng, cô không nên vì không yên lòng mà vây con lại. Cô vẫn không biết đứa bé nghênh đón những thách thức này vẫn luôn mỉm cười.


available on google playdownload on app store


Giáo viên nói với hai người, "Tiểu An rất nghiêm túc! Mặc dù không đủ sức, nhưng tôi nghĩ qua một thời gian ngắn nữa, bé có thể tự đi một mình!"
"Cảm ơn."
Tiểu An ngoan ngoãn nằm trong lòng mẹ, hưởng thụ cảm giác thương yêu của mẹ. Đứa bé ngoan như vậy, ai mà không thương cơ chứ!


Giáo viên sờ sờ đầu Tiểu An, "Thật ra thì... Trước đây tôi chưa từng gặp một bé nào giống Tiểu An cả!"
Kỷ Văn Hào và Tạ Thi Âm liếc nhìn nhau, Kỷ Văn Hào không hiểu hỏi: "Là sao?"


"Những bé giống như Tiểu An... những bé mắc bệnh thiểu năng trí tuệ, thật ra thì rất sợ thử nghiệm, bởi vì rất dễ thất bại, một khi thất bại sẽ khóc, nhưng Tiểu An không giống vậy, Tiểu An rất thích nhìn rồi thử những thứ mình chưa thử qua, mỗi lần đều rất vui vẻ."


Tạ Thi Âm ôm chặt con mình, trong lòng cũng cảm thấy kiêu ngạo. Có lẽ Tiểu An không hiểu, không biết người lớn đang nói về bé, bé vẫn thoải mái nằm trong lòng mẹ.


"Mặc dù bé luôn thất bại, bước đi sẽ bị ngã, nhưng bé không khóc, rất nhanh sẽ đứng lên, thử lại lần nữa, tôi ta cảm thấy Tiểu An là đứa bé... đặc biệt nhất mà tôi từng gặp." Giáo viên cười nhiêm túc, "Đứa bé như vậy, làm người khác không thể không thích."


Tạ Thi Âm nhẹ nhàng nhẹ nhàng, "Cám ơn."
Kỷ Văn Hào cũng rất cảm kích cúi người chào giáo viên, "Cám ơn đã chăm sóc Tiểu An."
Vị giáo viên tương đối lớn tuổi nhìn đôi vợ chồng trẻ tuổi trước mặt mình, có một đứa con đặc biệt như thế đúng là một thử thách lớn.


Xã hội này có rất nhiều người trách móc nặng nề với những đứa trẻ gãy cánh, quá ít bao dung. "Thật ra thì trình độ của Tiểu An có thể coi là rất thấp, còn nhiều thứ phải luyện tập bé mới học được, quan trọng nhất là người lớn chúng ta không thể bỏ cuộc, ngược lại chúng ta phải giúp bé."


"Dạ!" Tạ Thi Âm xấu hổ gật đầu.
Cô không phải là người mẹ tốt, đã từng nghĩ sẽ vứt bỏ bé, muốn giam bé lại.


"Giống như là tự mình đi đường, tự mình ăn cơm, tự mình tắm rửa, tự mình thay quần áo, những điều này đều phải học, sẽ rất vất vả, nhưng đây là những bài tập về nhà rất quan trọng chúng sẽ giúp bé nhanh chóng độc lập."


"Chúng tôi biết." Văn hào ôm người phụ nữ bên cạnh, gật gật đầu với giáo viên.
Giáo viên nhìn người trong gia đình này, lại nhìn Tiểu An, "Tôi không lo lắng cho Tiểu An! Bé luôn lạc quan vui vẻ, nhưng..."
Rồi lại nói với Tiểu An: "Tiểu An, con phải giúp cha mẹ cố gắng lên đó!"


Ngụ ý là không cần lo lắng Tiểu An, bé rất kiên nhẫn, huống chi bé lại luôn vui vẻ, trọng điểm là cha mẹ của bé có đủ kiên cường đi cùng bé không?
Tiểu An vừa nghe thấy có người gọi mình, lập tức phản ứng, "Y y... a a..."
Giáo viên cười cười, "Tiểu An, cô là ai?"


Tiểu An nhìn cô giáo, cười cười, "Giáo giáo..."
"Cô giáo! không phải là giáo giáo." Ngay sau đó lại cười ha ha, Tiểu An cũng cười theo.
Giáo viên sờ sờ đầu bé, "Tốt rồi! Ngày mai gặp lại!"
"Ngày mai gặp." Hai người lớn nói lời từ biệt.
"Bye bye..." Tiểu An nói rất rõ ràng, làm mọi người cười rất vui vẻ.


Giáo viên cũng cười nói: "Thật ra có rất nhiều giáo viên dạy bé nói chuyện, bé học rất nhanh!"
Kỷ Văn Hào và Tạ Thi Âm cũng rất vui, cô ôm chặt đứa bé trong ngực, giống như giành được báu vật, không chịu buông tay, anh đưa hai mẹ con rời khỏi đây.


Ánh mặt trời rất gắt, Tiểu An híp mắt, dựa vào lòng mẹ. Giờ khắc này, Kỷ Văn Hào và Tạ Thi Âm cũng rất vui.
Kỷ Văn Hào vươn tay, "Để anh bế con!"
Tạ Thi Âm không phản đối, rất tự nhiên đưa con cho anh, Kỷ Văn Hào ôm đứa bé, Tiểu An cũng ngoan ngoãn, dựa vào ngực ba làm nũng.


"Tiểu An, con rất giỏi đó! Ngay cả giáo viên cũng khen con."
"Hì hì..."
Tạ Thi Âm lấy khăn tay ra, lau mồ hôi trên trán con gái, đột nhiên cô nói với anh: "Anh nói đúng, trước đây phương thức tôi bảo vệ Tiểu An là sai."


Nhìn cô, Kỷ Văn Hào cảm thấy rất đau lòng. Thật ra thì cô cũng không sai, hay phải nói cô dùng hết sức, chỉ muốn bảo vệ Tiểu An thật tốt, giúp con tránh mọi tổn thương và đau khổ, anh không có cách nào nói cô sai, hơn nữa anh cũng không nỡ nói cô sai.


"Mẹ..." Tiểu An nhìn về phía Tạ Thi Âm rồi gọi cô, bé không có ý gì chỉ đươn thuần là làm nũng thôi, nhưng Tạ Thi Âm nghe lại cảm thấy được an ủi.
"Anh nghĩ Tiểu An đang cảm ơn em."
Tạ Thi Âm nhìn anh, rồi nhìn con gái, hốc mắt lại đầy nước, "Có thật không?"


"Em xem, Tiểu An lệ thuộc vào em như vậy, thích em như vậy, bởi vì con biết mẹ rất thương mình, rất chăm sóc mình, những điều này con đều biết."
Sờ sờ đầu con gái, lại sờ gương mặt non nớt của bé, bé lại lộ ra nụ cười đáng yêu.


Cả nhà bọn họ thân mật, dựa vào nhau. Ít nhất vào giờ khắc này tất cả bất an và biến cố những năm qua đều biến mất.


Kỷ Văn Hào ôm con gái, bên cạnh là người phụ nữ mình yêu, tuy không biết tình yêu của hai người có thể giống như năm đó không? Nhưng ít nhất họ có thể cùng cố gắng vì con gái.


Có lẽ có một ngày, anh lại mở được cánh cửa trái tim cô, một lần nữa bước vào trong đó, chắc sẽ có ngày đó.
Anh sờ sờ đầu con gái, trong miệng thì thầm, "Tiểu An, con phải giúp ba ba..."
Tạ Thi Âm không nghe rõ, "Anh nói gì?"
Anh ngẩng đầu nhìn cô, "Không có gì. Anh hỏi Tiểu An, có muốn ăn kem không?"


Tiểu An vừa nghe thấy vậy, lập tức la to, "Kem kem..."
Kỷ Văn Hào cười cười, "Giáo viên nói không sai, thật ra Tiểu An học rất nhanh. Theo tình hình này thì sau này chúng ta không thể cãi nhau trước mặt Tiểu An rồi!"
Tạ Thi Âm cũng cười.


Anh mua hai cây kem, một cây cho Tạ Thi Âm, một cây cho Tiểu An, mình thì ăn cùng Tiểu An, bé ăn một miếng nhỏ, anh cắn một miếng to.
Nhìn Tiểu An vui vẻ ăn, cho dù trên mặt đầy mồ hôi, nhưng bé vẫn cười như cũ, rốt cuộc một đứa bé như vậy có ma lực gì mà đánh bay mọi phiền lòng của người lớn.


Mà cô, người phụ nữ bên cạnh anh, họ còn có cơ hội bỏ xuống mọi lo lắng của nhiều năm, bắt đầu lại lần nữa, mang theo Tiểu An bắt đầu lại từ đầu không?


Tạ Thi Âm biết anh nhìn mình chằm chằm, cố ý tránh né ánh mắt đó, chăm chú ăn kem, chẳng qua vị ngọt không chỉ hòa tan trên môi mà còn ở trong lòng....






Truyện liên quan