Chương 10
Trong một quãng thời gian rất dài, Úc Tầm An đem những việc khó khăn của Thẩm Dư Chu giải quyết dễ dàng, hắn mang ý nghĩa cùng chung chí hướng, mang ý nghĩa tin tức tốt lành
Kèm theo từng cái từng cái tin tức tốt, Thẩm Dư Chu nhìn gương mặt hắn trực tiếp liên tưởng đến nghịch cảnh cuối cùng rồi sẽ là quá khứ, những chỗ cao những phong cảnh vui tai vui mắt đã đến gần hơn một chút.
Thẩm Dư Chu không phải là người thích đem quyền chủ động đặt ở trên tay người khác, khi đó anh cũng tận dụng thời gian chăm chỉ không ngừng từ trên người Úc Tầm An rút lấy năng lượng, phần nhiều là kinh nghiệm, thủ đoạn, dùng để hoàn thành sự mạnh mẽ của bản thân. Ban đầu Úc Tầm An đối với anh mà nói vừa là thầy vừa là bạn, con đường tích lũy kinh nghiệm là bụi gai trải rộng, mà Úc Tầm An là người có thể cùng tiến lùi vượt mọi chông gai, cũng từ từ có chút thu hoạch nhỏ, lần thứ hai anh thưởng thức được vui sướng của sự thành công,
Nhưng khi đó Thần Diệp là một nhân vật khi tâm tình anh đang bay bổng trong nháy mắt đem tâm tình của anh kéo đến đáy vực.
Giống như ngày này vào buổi chiều thì Thần Diệp điện thoại đến.
Cậu gọi điện thoại báo mình đã xuống tàu hỏa bình an. Lúc trước ở trạm xe lửa không tính vui vẻ nhưng lúc này Thẩm Dư Chu nửa điểm mù mịt cũng không có, nhưng hai người nói mấy câu anh bảo Thần Diệp nhanh chóng đón xe về trường học ăn cơm, đang muốn cúp điện thoại, nghe thấy Thần Diệp nói với mình:”Sư huynh.”
Một tiếng này như là con mèo nhỏ muốn được người trìu mến, giọng nói của Thẩm Dư Chu cũng trở nên ôn nhu: “Hả?”
Nhưng những lời của Thần Diệp nói lại không thể làm người trìu mến, cậu nói: “Anh đừng không tin em, ngày đó ở KTV, lúc anh đi ra ngoài nhận điện thoại, Úc Tầm An hắn tránh né người lén lút nói với em, em không thích hợp với anh.”
Lúc đó, Thẩm Dư Chu mới vừa cùng đồng nghiệp thảo luận xong công trình thi công Nam cầu kỳ thứ hai, trong phòng họp người còn chưa đi hết, trên bàn bày ra bản vẽ thi công mấy tháng sau sẽ trở thành hiện thực. Anh cùng mọi người chuyện trò vui vẻ thoả thuê mãn nguyện, lại nghe Thần Diệp nói xấu về Úc Tầm An.
Thẩm Dư Chu bước ra khỏi gian phòng, hành lang trống rỗng gió thổi lạnh cũng không lạnh hơn đáy lòng mình, anh hạ thấp giọng: “Hắn nói không đúng?”
Thần Diệp nghe được cuống lên: “Anh có ý gì?”
“Không có ý gì, người khác đều có thể nhìn ra, Thần Diệp, em có thể hiểu chuyện một chút không?”
Sau đó Thần Diệp nói gì đến bây giờ Thẩm Dư Chu cũng không nhớ được, đây chỉ là một lần cãi vã trong vô số lần cãi vã của hai người mà thôi. Anh chỉ nhớ rõ Thần Diệp tâm tình rất kịch liệt, anh nghe phiền, quyết đoán cúp điện thoại.
Lúc đó anh không cảm thấy mình không đúng, thậm chí không cảm thấy Úc Tầm An không đúng, cái đêm Thần Diệp cãi nhau nói chia tay anh say rượu chống vào cột đèn đường đứng tại chỗ không thể cử động là Úc Tầm An đưa anh về nhà, ít nhiều biết xảy ra chuyện gì.
Đến bây giờ anh cũng không hiểu tại sao Thần Diệp lại trở nên mẫn cảm và quấy nhiễu như vậy, con mèo nhỏ bản thân nhu thuận đáng yêu phàm có chuyện không như ý là vươn móng vuốt muốn cào, không tha thứ.
Trong một quãng thời gian rất dài Thẩm Dư Chu cảm thấy mình đã làm hư cậu, sau này thời gian trôi qua tuổi tác càng lớn tính tình cũng không táo bạo như năm đó anh mới tỉnh ngộ, năm đó chuyện mình tranh đấu là sai lầm.
Kỳ thực khi đó anh và Thần Diệp đều cố chấp như nhau, Thần Diệp cố chấp với tình yêu không giống như trong tháp ngà, anh cố chấp chỉ vì danh lợi trước mắt.
Ngoài cửa sổ mây bay xa xa, Thẩm Dư Chu nhìn từ mây tan dần chiếu ra vài tia nắng đạm bạc, anh suy nghĩ nếu như năm đó Thần Diệp tình cờ gặp anh như bây giờ, tất cả những thứ khúc chiết như thế này sẽ không có chuyện phát sinh.
Có thể Thần Diệp cũng sẽ không giống năm đó, từng có lúc, người này ở trước mặt anh trong sáng như nước suối có thể nhìn thấy cả đáy nhưng bây giờ anh không thể nhìn thấu cậu, anh không biết bắt đầu từ đâu, hay là bởi vì cái gì khác.
Thẩm Dư Chu đột nhiên có chút phiền muộn, sau đó có một cảm giác rất kỳ quái.
Chốc lát anh từ đâu đó móc điện thoại ra, tìm dãy số quen thuộc.
“Này… Là anh.. Không có gì… Em có ở công ty không?…”
Thần Diệp vừa làm hết việc thì nhận được điện thoại của Thẩm Dư Chu. Thẩm Dư Chu nói anh đang chờ cậu ở dưới lầu.
Bây giờ mọi người ở thành phố đều đều không thích ăn cơm tối quá sớm. Thần Diệp liếc mắt nhìn điện thoại di động, chưa tới sáu giờ, cậu suy nghĩ ngày hôm nay Thẩm Dư Chu dẫn mình đi ăn cơm chắc ở chỗ hơi xa?
Thu thập xong, xuống lầu, lên xe, cậu thắt chặt dây an toàn, thuận miệng hỏi: “Này anh muốn đi đâu?”
Thẩm Dư Chu cười nói: “Dì Lục của em nấu canh gọi em qua uống.”
Thần Diệp nhất thời không cười được.
Thẩm Dư Chu lái xe đi thì cậu cũng sững sờ nhìn mình trong gương vài giây.
Vài giây qua đi, cậu nhìn Thẩm Dư Chu nói: “Sư huynh, trước tiên đưa em về nhà một chuyến.”
Sau khi gặp lại Thần Diệp ở trước mặt Thẩm Dư Chu luôn bình tĩnh, thong dong. Nhưng cậu nói câu nói này không được bình tĩnh, như một lớp da đã bị xé rách còn có ý làm nũng cầu xin.
Thẩm Dư Chu thầm than, quyết định ngày hôm nay tuy rằng vội vàng nhưng không sai, vẫn là câu nói kia, Thần Diệp và Lục nữ sĩ ở cùng một chỗ càng giống như mẹ con ruột, lại nói năm đó biết bọn họ chia tay, Thẩm Dư Chu bị mẹ mắng không ít. Lục nữ sĩ luôn nhớ đến Thần Diệp ghi nhớ đến sáu, bảy năm, mỗi lần quở trách anh lớn tuổi độc thân, tất nhiên sẽ tiếp tục nhắc đi nhắc lại chuyện này.
Anh còn nhớ trước đây biết tay chân Thần Diệp bị lạnh, Lục nữ sĩ nói một câu tay lạnh là không có người thương, không biết từ nơi nào tìm kim đan móc tự mình đan cho Thần Diệp mấy đôi găng tay và tất. Nhìn đôi găng và tất màu sắc xanh lét thủ công lại rất thô, anh buồn cười nói: “Em ấy sẽ không mang đâu.” Thời đó đã không ai mặc áo len đan thủ công, huống hồ Thần Diệp rất yêu thích thời trang. Ai ngờ Thần Diệp đem đồ vật đoạt lấy nói: “Ai nói, em rất yêu thích, người nhà đan ấm áp, chắc chắn.” Sau đó Thần Diệp thật sự mang, buổi tối mang đôi tất giữ ấm, ban ngày đi ra ngoài thì dùng găng tay Lục nữ sĩ đan.
Thẩm Dư Chu cảm thấy hôm nay đưa Thần Diệp tới Lục nữ sĩ sẽ cao hứng, còn Thần Diệp thoạt nhìn cũng rất kiên trì, anh phỏng chừng không để cậu trở về nhà chuẩn bị thì Thần Diệp sẽ có một buổi tối bất an, anh tìm một nơi thích hợp quay đầu xe, nói: “Được.”
Đem người đưa đến dưới lầu, Thần Diệp lên lầu, không bao lâu liền xuống, cậu thay đổi áo khoác, người so với khi nãy sáng láng hơn.
Chờ cậu lên xe, Thẩm Dư Chu thấy trên tay cậu có vài túi xách lớn nhỏ, còn có túi hàng hiệu cao cấp.
Thẩm Dư Chu nói: “Quá tiêu pha, mẹ cũng không nói thích những cái này.”
Thần Diệp nói: “Chủ yếu em cũng không biết dì thích cái gì.”
Đây là lần đầu anh đem người đến tặng quà cho mẹ. Thẩm Dư Chu sống đến bây giờ không theo đuổi hơn một người, người bây giờ cũng là người cũ, nhưng anh vạn vạn không nghĩ tới thủ đoạn hữu hiệu lại phải nhờ đến mẹ, tâm tình của anh có chút phức tạp, bất quá ngẫm lại, Thần Diệp chịu cùng anh trở về nhà là tốt rồi.
Nhưng Thần Diệp chịu đến nhà cũng thật không liên quan đến Thẩm Dư Chu, xe chạy ở trên đường Thần Diệp mở túi liếc nhìn đồ vật bên trong, xác nhận không thất lễ mới yên tâm.
Cậu đến C thành ba năm, kỳ thực sớm nên đi gặp Lục nữ sĩ, không liên quan đến cái khác, thuần túy coi như vãn bối tới cửa vấn an trưởng bối mới phải phép.
Thần Diệp nhớ tới lần đầu tiên đến nhà Thẩm Dư Chu nghỉ hè, Thẩm Dư Chu đi công tác, cả ngày không gặp người. Vì tránh né cậu của Thẩm Dư Chu, Lục nữ sĩ triệt để bỏ chuyện của công ty lui xuống cùng mấy người bạn cũ nhàn rỗi ở nhà mỗi ngày dấn thân vào hoạt động vui chơi giải trí.
Có thể vì cậu ở nhà, nên dù buổi trưa nắng nóng Lục nữ sĩ vẫn về nhà nấu cơm cho cậu ăn. Cậu đã là một người lớn hoàn toàn có thể tự học làm cơm, không học được thì ở bên ngoài ăn cũng được, vả lại hâm nóng một chút đồ ăn thừa cũng rất thuận tiện. Nhưng khuyên thế nào cũng không được, Lục nữ sĩ vẫn kiên trì mỗi ngày dù mặt trời có nắng chói chang vẫn trở về nhà một chuyến chuẩn bị nấu cơm cho cậu ăn.
Cho dù là người tốt cũng không thể tốt hết mức như thế, ngay cả mẹ ruột của Thần Diệp cũng không đối với cậu như vậy. Đương nhiên tâm tư của mẹ cậu xưa nay không ở trên người cậu, quan hệ mẹ con của cậu không hài hòa cũng chính vì như thế cậu mới đối với Lục nữ sĩ lòng mang cảm kích.
Nói đơn giản, trước mắt đối với cậu mà nói, Thẩm Dư Chu là Thẩm Dư Chu, Lục nữ sĩ là Lục nữ sĩ.
Lái xe nửa giờ bọn họ đã đến nhà của Lục nữ sĩ. Cửa vừa mở ra, người quen đã lâu không gặp đứng ở trước mặt kêu tên của cậu, Thần Diệp lập tức tiến lên ôm bà một cái thật chặt: “Dì Lục.”
Đúng như cậu nghĩ, Lục nữ sĩ quở trách một trận vì cậu tới nhà còn mang quà tặng rồi lôi kéo cậu không tha, nói: “Cao lớn rồi a.”
Thần Diệp mấy năm qua đã cao thêm 3 cm.
“So với trước đây rắn chắc hơn.”
Tất nhiên không còn như năm đó là một thiếu niên thân thể gầy gò.
“Như thế này đi ở trên đường, dì sẽ không nhận ra con rồi.”
Thần Diệp cười nói: “Nhất định là con thay đổi nhiều.”
Lục nữ sĩ lau đôi mắt, cười vỗ vai cậu, nói: “Càng đẹp mắt.”
Mãi cho đến khi Thẩm Dư Chu ngắt lời nói: “Đi vào ngồi đi.” Lục nữ sĩ mới hoàn hồn, đem người từ huyền quan vào bên trong nhà. Nhưng không ngồi bao lâu bà đã dọn cơm lên.
Tất cả đều là đồ Thần Diệp thích ăn. Lục nữ sĩ lấy đũa gắp thức ăn vào trong bát cho cậu, Thần Diệp cười ăn hết tất cả, cậu không có hỏi Lục nữ sĩ khi nào biết cậu đến nơi đây, đương nhiên dùng mũi nghĩ cũng biết là Thẩm Dư Chu, bất quá, thật không thời gian rảnh rỗi quan tâm Thẩm Dư Chu tại sao làm như vậy rồi.
Bữa cơm này bầu không khí rất tốt, không có ai đề cập đến chuyện trước kia, Thần Diệp suy đoán Lục nữ sĩ gọi cậu tới là có ý tứ gì khác, nhưng từ đầu tới đuôi trên bàn ăn cũng không có hỏi.
An ổn vui vẻ ăn xong một bữa cơm, điện thoại của Thẩm Dư Chu vang lên, đũa của Lục nữ sĩ không có thả xuống.
Thẩm Dư Chu tiếp điện thoại xong trở về, nói: “Có việc gấp, con phải đi ra ngoài một chuyến.”
Lục nữ sĩ nói: “Chỉ có con bận rộn nhất, đi thôi.”
Thần Diệp cười cười nói: “Đi đường cẩn thận.”
Mãi cho đến khi Thẩm Dư Chu đi ra ngoài, Thần Diệp giúp đỡ thu dọn chén bát vào nhà bếp giúp rửa chén, Lục nữ sĩ kiên định từ chối không cho cậu làm.
Nhưng Lục nữ sĩ hiển nhiên cũng không muốn cho cậu đi ra ngoài, vừa cọ rửa chén dĩa vừa hỏi thẳng, nói: “Dì không thích Úc Tầm An, nếu sớm biết hắn có thể làm ra chuyện như vậy, dì sẽ không tìm hắn giúp Dư Chu.”
Thần Diệp không nghĩ tới bà sẽ trực tiếp nói đến đề tài này, nhìn mái tóc bà đã điểm bạc, cậu không biết làm sao trả lời thích hợp, chỉ “Ừm.”
“Năm ấy biết chuyện con và Dư Chu chia tay dì có gọi điện thoại cho con, không ai tiếp, đi một chuyến tới trường học của con thì người ta nói con đi An Huy vẽ vật thực.”
Thần Diệp thật không nghĩ tới có chuyện này, điện thoại cậu không có nhận, hoặc là bỏ lỡ, hoặc thấy số lạ cậu không gọi lại. Mùa xuân năm ấy khi chia tay Thẩm Dư Chu lớp của cậu thật có đi An Huy.
Trong tiếng nước chảy tí tách, Lục nữ sĩ còn nói: “Sau đó dì nghĩ, Dư Chu làm ra chuyện như vậy, dì tìm con nữa cũng không tiện.”
Nơi nào không tiện? Tất nhiên là sợ cậu càng thêm thương tâm.
Thần Diệp lập tức nói: “Không có, con cho là anh ấy cùng Úc Tầm An còn ở bên nhau cho nên ba năm nay không có đến đây thăm dì.”
Làm như vậy là trộn lẫn hiềm nghi quá lớn, vào lúc tình cảm vặn vẹo đó kỳ thực cậu có nghĩ tới sẽ quay đầu lại bám dai như đỉa, nhưng cuối cùng cũng bỏ ý niệm này. Cũng là trước đây không lâu biết hai người kia đã chia tay mới nổi lên tâm tư tới thăm bà, ngày hôm nay về nhà lấy lễ vật là do cậu đã chuẩn bị kỹ càng từ trước.
Lục nữ sĩ khinh thường nở nụ cười: “Sớm chia tay, bọn họ bên nhau chưa tới ba tháng.”
“Chia tay cũng tốt, ngược lại dì không thích hắn, con là người đầu tiên Dư Chu mang về muốn nhận thức dì cũng nhận thức con.”
Thần Diệp lại không biết làm sao nói tiếp, chỉ có thể cười cười, kỳ thực nói đến giao tình thì Úc Tầm An và Lục nữ sĩ giao tình đã lâu cũng rất sâu đậm. Lục nữ sĩ thương cậu như vậy ngoài khả năng liên quan đến vấn đề tam quan chắc cũng không ưa hành động chen chân này của hắn.
Lục nữ sĩ hữu tâm tác hợp, hắn và Thẩm Dư Chu lại làm chuyện không phải như vậy, cái này cũng là chuyện thật bất đắc dĩ.
Sau khi rửa bát đĩa xong để qua một bên, Lục nữ sĩ lau sạch tay, quay người nhìn cậu, nói: “Thần Diệp.”
Bà nói: “Dư Chu những năm này cũng không quen ai, bắt đầu nói nó còn già mồm không tiếp thu, đến lúc sau không lên tiếng chấp nhận. Đến bây giờ nó muốn cùng con hợp lại, kiêng kỵ cái gì lại không dám trực tiếp mở miệng, ngày hôm nay an bài cuộc gặp gỡ chớp mắt này, vốn là muốn cho dì thăm dò ý của con, dì sẽ trực tiếp thay nó hỏi, Thần Diệp, con có thể cho nó thêm một cơ hội không?”
Lục nữ sĩ hỏi quá thẳng thừng thật sự là ngoài suy nghĩ của Thần Diệp, cậu thậm chí còn trố mắt ngoác mồm.
Cậu cho là Thẩm Dư Chu chỉ muốn ngủ với mình, tình nhân cũ trở thành tình một đêm là chuyện rất bình thường, dù sao ngoại trừ trên giường, hai người không có chỗ nào thích hợp, cậu cho là mình và Thẩm Dư Chu đều hiểu rõ chuyện này.
Hiện tại luẩn quẩn một vòng, Thẩm Dư Chu muốn cùng cậu đường hoàng tái hợp lại? Đùa giỡn đi.