Chương 6: Gặp lại
Tiệc từ thiện của đại học IT tổ chức thu hút rất nhiều nhà hảo tâm cùng các quan chức cấp cao. Bởi đây là trường danh tiếng nên giới chính phủ lẫn phụ huynh luôn quan tâm mọi hoạt động của trường.
Gia Nghi và Quốc Hưng tìm một hàng ghế gần đầu ngồi đợi mở màn. Chưa gì anh đã chìa ra một hộp sữa đưa cô, Tinh Nghiên không tỏ biểu cảm nhận lấy, rất tự nhiên mà uống. Gần hai tháng nay, cứ đúng 7 giờ tối hằng ngày là Quốc Hưng sẽ đưa cho cô một hộp, uống mãi cũng thành quen với mùi vị ngọt ngậy này rồi.
Buổi tiệc mở màn với hai tiết mục đơn ca, sau đó MC bắt đầu đọc hàng loạt tên các đại biểu tham dự. Cuối cùng, hiệu trưởng sắc mặt vui mừng giới thiệu.
"Các em học sinh, buổi tiệc từ thiện ngày hôm nay đã được một nhà hảo tâm chi mạnh, người này cũng đồng thời là học sinh mới của ngành IT trường chúng ta, xin một tràng pháo tay chào đón em, Quách Diệp Thiên My."
Tinh Nghiên chấn động nghe cái tên quen thuộc này, đôi mắt kinh ngạc nhìn bóng người đang bước ra, bóng dáng nhỏ nhắn, đôi mắt tinh ranh, mái tóc màu đen được thắt bím tinh xảo.
"Thiên My..."- Không thể tin nổi vào mắt mình, sao người này lại ở đây?
Quốc Hưng nhìn cô rồi lại nhìn lên người trên sân khấu, anh nói: "Người đó là tiểu thư của tập đoàn dầu khí Quách Diệp, có tiếng là cao ngạo khó gần, scandal trên báo của cô ta còn dày đặt hơn tin tức thời sự. Ngay cả anh trai cô ta chủ tịch Quách Diệp cũng không quản nỗi."
Quốc Hưng không hổ danh là người làm ăn, anh kể rất chi tiết về người của tập đoàn "Quách Diệp" điều này chứng minh Tạ thị rất quan tâm tới tập đoàn này.
Tinh Nghiên cười như không cười nhìn anh: "Thật sự không ai trị được sao?"
"Cũng không hẳn, nghe nói cô gái này đặc biệt nghe lời của chị dâu mình, nhưng đáng tiếc người chị này đã ch.ết hai tháng trước."- Quốc Hưng nhún vai, tự nhiên nói.
Tinh Nghiên nhìn lên chỗ Thiên My mỉm cười nhạt, đúng vậy, cô em gái này rất nghe lời cô, mỗi lần hắn tức giận vì không khuyên bảo được nó nhưng chỉ cần cô nói một câu, Thiên My sẽ nghe lời ngay.
Quốc Hưng nhìn nụ cười cả cô đến mê mẩn, anh phát hiện đã lâu cô không cười rồi, chính xác là từ vụ bắt cóc hai tháng trước, cô gái này như biến thành người khác, cô biết điều tiết cảm xúc hơn, lạnh nhạt và hờ hững hơn, lời nói lẫn hành động của cô cũng trưởng thành hơn rất nhiều.
Nụ cười trên môi cô nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vẻ căng thẳng Quách Diệp Thiên My ở đây, chắc chắn Quách Diệp Thiên Kỳ cũng đến theo, Thiên My đam mê IT từ nhỏ, mà trong nước chỉ có trường này là có danh tiếng, con bé chuyển đến đây học... hắn lại luôn không an tâm về em gái mình, dựa theo tính của hắn, chắc chắn sẽ ở lại thành phố X lâu dài.
Nam sinh ở dưới nhìn thấy Thiên My thì bị ngoại hình xinh xắn của cô nàng thu hút, toàn lực chăm chú nhìn. Thiên My nói vài câu chào hỏi rồi mỉm cười xuống hàng ghế đầu ngồi.
Lúc này, Tinh Nghiên ngồi sau lưng Thiên My, cô muốn gọi nhưng không được. Cái cảm giác này khiến cô thêm ngột ngạt, bây giờ, nói ra mọi chuyện chỉ e là mọi người sẽ nghĩ cô bị điên, tốt nhất là tạm thời im lặng quan sát mới được.
Cô đứng lên nói với Quốc Hưng là đi tolet sau đó rời đi, Tinh Nghiên muốn lấy lại bình tĩnh, cô dạo quanh vườn hoa của trường, hít thở những hương thơm ngào ngạt dễ chịu.
Tinh Nghiên chợt nghĩ lại, cảm thấy cô bây giờ tốt hơn lúc trước rất nhiều, cô có gia đình, có mẹ, có một vị hôn phu chăm sóc tỉ mỉ, có bạn bè, và có cả một cuộc sống an bình. Còn lúc trước cô có gì ngoài hắn?
Yêu không đúng người, gặp gỡ sai đối tượng, dựa dẫm sai chỗ chính là bi thương và thất vọng. Cuối cùng đổi lại được gì? Con người vốn là những cá thể cô đơn, mọi việc trên đời, đến rồi lại đi, có rồi lại mất, vậy tiếp tục níu giữ những thứ vốn không thuộc về mình làm gì? Sớm muộn gì cũng mất đi, chi bằng chưa bao giờ có?
Đến một lúc, con người ta sẽ cảm thấy ngập tràn hạnh phúc không phải vì vớt lên được cái gì đó từ dòng nước, mà chính là quăng xuống bớt để dòng nước cuốn trôi.
Khẽ thở dài, xoay người định rời đi thì ánh mắt chợt biến động, đôi chân như bị chôn chặt nhìn người đứng phía xa.
Thiên Kỳ mặc một chiếc áo sơ mi màu đen cao cấp phối hợp cùng quần dài càng làm tôn lên đôi chân thon dài đầy mạnh mẽ của mình. Anh tựa lưng vào tường, ánh mắt trầm lặng nhìn những đóa hoa Tử Đinh Hương trước mặt, vẫn khuôn mặt lạnh lùng đó, hàng mi không chút động đậy, đôi mắt thâm sâu khó đoán, loại khí thế khiến người khác phát run. Hắn lúc nào cũng toát ra loại cảm giác lạnh lẽo tựa như tu la dưới địa ngục. Mà vốn dĩ người đàn ông này là Diêm Vương cầm trong tay “sổ phán xét số mạng con người”!
Hai vai Tinh Nghiên khẽ run lên, đôi chân bất giác tiến lên một bước rồi lại lùi ra sau hai bước, cô vừa định làm gì thế? Vừa định chạy lại ôm hắn sao? Rõ ràng tâm muốn buông bỏ nhưng khi nhìn thấy thân hình quen thuộc kia lại vui mừng khôn xiết.
Khẽ cười khổ, Tinh Nghiên ơi Tinh Nghiên, mày chỉ ngu ngốc một lần đã dùng cả tính mạng để đổi rồi. Liệu kiếp này mày còn gì để trả giá nếu cứ tiếp tục yêu người đàn ông đó? Không, chẳng còn gì cả. Vì vậy, hãy dứt khoát đi.
Đôi mắt lạnh lùng của hắn nhìn về bên này, Tinh Nghiên bất giác rùng mình, xin đừng nhìn cô, đừng ngó ngàng đến cô để cô có thể đem hắn xóa sạch trong ký ức của mình. Tinh Nghiên quay lưng bước chân cũng thật nhanh, cô cảm nhận được ánh nhìn lạnh lẽo kia vẫn đang nhìn mình không rời, chợt khẽ va phải một người khiến cô bình tĩnh lại.
Quốc Hưng mỉm cười nắm tay cô, thấy sắc mặt cô không tốt thì tưởng cô bị lạnh nên khoác áo vào cho cô, dịu dàng hỏi: "Làm gì mà vội vàng như vậy?"
"Không, không có gì, vào thôi."- Tinh Nghiên bước đi, cô bất giác quay đầu về vị trí hắn đứng, nhưng chỗ đó đã trống không, người cũng đi mất.