Chương 40: Say rượu

Tiếng nhạt dìu dặt, không gian mập mờ với những ánh đèn màu, mùi hương của rượu không ngừng phát ra. Cứ hết ly này đến ly khác, cô cứ như vậy khiến nam phục vụ rất khó xử, cô gái này đến đây rồi nốc rượu đã 2 tiếng rồi, nếu cô cảy ra chuyện thì quán bar sẽ phải chịu trách nhiệm không phải sao.


"Tiếp!"- Tinh Nghiên đặt ly rượu xuống, người phục vụ tuy khó xử nhưng cũng không thể ngăn cản, đành rót thêm một ly.
"Người đẹp, ngồi đây một mình chán không? Anh đến góp vui với em một chút nha."- Một tên đầu hói đi tới, bỡn cợt nhìn Tinh Nghiên, cô không nói gì, chỉ ngẩn đầu một hơi uống hết rượu.


"Tửu lượng của em cao thật, đây, anh uống với em."- Tên đàn ông kia giơ ly rượu trong tay ra định nâng ly với cô ai ngờ Tinh Nghiên không màn tới.


"Người đẹp à, nếu thất tình thì tìm tới anh là đúng rồi, anh giúp em giải khuây."- Gã đàn ông kia dùng ánh mắt dơ bẩn đầy dục vọng nhìn cô. Tinh Nghiên cười lạnh rồi một tay câu cô ông ta, kéo lại gần. Điều này làm ông ta vui mừng, tranh thủ ôm eo cô.


Tinh Nghiên mặc kệ, cô nhìn gã ta hỏi một câu: "Tôi có đẹp không?"
"Đẹp, rất đẹp."- Gã ta tham xiết lấy eo cô.
Tinh Nghiên lại hỏi: "Vậy ông có đẹp không?"
Gã ta có chút khó khăn trả lời: "Chuyện này... người đẹp, tình yêu không thể dùng tới nhan sắc đo lường mà."


Nói thì hay lắm, bản mặt ông đang vì gái đẹp mà cái gì trên người cũng dựng đứng lên kia kìa.
Tinh Nghiên nhếch môi, một tay đẩy mạnh ông ta ra, cô uống một ngụm rượu rồi gằn giọng: "Cút!"


available on google playdownload on app store


Gã đàn ông đó rõ ràng là người có tiền, bị xua đuỗi như vậy khiến lão tự ái: "Con ranh này, mày được lọt vào mắt tao là may phước cho mày rồi, hôm nay tao muốn ngủ với mày."- Nói rồi lão ta nhào lên xiết chặt cô lại, đúng lúc đó, một người phá đám chạy tới.


"Thập Nhất ca, đã lâu không gặp."
Gã ta quay qua, gương mặt giận dữ lập tức hòa hoãn lại đôi chút: "Samule nhóc, sao mày lại ở đây? Giờ ngon quá hả? Bày đặc vào vũ trường kiếm gái?"
Tuấn Kiệt cười cười: "Tôi vào là để tìm gái nhưng là bạn gái, cô ấy ở kia."


Thập Nhất ca nhìn qua Tinh Nghiên rồi gật đầu, nếu con ranh kia là người của Tuấn Kiệt thì tốt nhất hắn không nên động vào, dù sao Samule tộc cũng không xem thường được.


Sau khi đám người của gã ta rời đi, Tuấn Kiệt nhìn cô rồi chán nản lắc đầu, anh ngồi xuống cạnh cô hỏi: "Ê, sao vậy? Thua bài bị chủ nợ dí à?"
"Tào lao!"- Tinh Nghiên bĩu môi.


"Tào lao sao? Với Tuấn Kiệt tôi thì chỉ có bị chủ nợ dí là bi kịch thôi."- Tuấn Kiệt gọi một ly rượu rồi nói: "Tay cô vừa lành lại, không nên dùng chất kích thích."
Tinh Nghiên gạt tay anh ra: "Phiền quá đi, anh biến đi chỗ khác đi."


Tuấn Kiệt bất lực nhìn Tinh Nghiên tiếp tục nốc rượu, một ly rồi lại hai ly, anh cũng chẳng cản nữa, cứ cho cô uống thoải mái, ít ra bây giờ anh mới có cơ hội ngồi cạnh ngắm dáng vẻ say rượu của cô.


"Anh biết không, có một người rất tốt, nhưng tôi thà là mình chưa từng quen biết còn hơn. Đàn ông suy cho cùng chỉ là một loại người thích xoay phụ nữ trong mê cung do họ tạo ra, rồi sau đó, đến khi người phụ nữ bất lực không có đường ra thì đàn ông sẽ xuất hiện như anh hùng cứu mỹ nhân. Thật quá nực cười, vậy mà phụ nữ lại ngốc nghếch tin mình là mỹ nhân của anh hùng. Trên thực tế, anh hùng trong tình yêu lại là kẻ bày mưu lập kế."- Tinh Nghiên tựa vào vai Tuấn Kiệt nói một hơi toàn những lời khiến Tuấn Kiệt khó hiểu.


Tinh Nghiên căn bản đã xem Tuấn Kiệt là bao trút tâm sự, có bao nhiêu cô nói ra hết.


"Thật ra tôi là Tinh Nghiên khác, tôi trùng sinh đến thân thể này... kiếp trước tôi yêu anh ta bao nhiêu thì kiếp này, nực cười là đối với anh ta vẫn tình đậm như cũ, nhưng đối với bản thân lại bất lực vô năng. Tôi mất đi tư cách rồi, ghen tuông hay thậm chí là hỏi chuyện cũng không có tư cách, người như tôi rất thê thảm có phải không?"


Tuấn Kiệt vẫn duy trì vỗ nhẹ vai cô như đang an ủi, anh nhẹ giọng an ủi: "Đồ ngốc, đôi khi hôm nay là việc lớn, ngày mai nhìn lại chẳng có gì đáng kể, năm nay quan trọng, sang năm sẽ trở thành thứ yếu, chuyện vĩ đại đời này, đời sau người ta gọi là truyền thuyết. Mọi chuyện rồi cũng sẽ qua thôi."


"Sẽ qua... quá trình này rất đau đớn."- Tinh Nghiên bất lực tựa mặt vào ngực anh, mặc cho anh ôm mình an ủi.
"Cô yêu người đó không?"


"Nếu có thể, tôi thật sự muốn làm cô gái của anh ta. Em muốn làm cô gái biết mỉm cười hạnh phúc trong gương biết mỉm cười hạnh phúc trong cả cuộc đời thường nhật, nhưng sao chứ, đó chỉ là nếu có thể."- Tinh Nghiên yếu ớt trả lời.


"Anh ta... là Thiên Kỳ sao?"- Tuấn Kiệt hỏi nhưng không có câu trả lời, nhìn lại cô gái trong lòng đã như con nít mà ngủ say.


Tuấn Kiệt vừa đặt Tinh Nghiên vào xe thì đèn của hai chiếc BMW màu đen làm anh chói mắt, hai chiếc xe dừng lại bên cạnh Tuấn Kiệt. Thiên Kỳ bước xuống xe, không nói lời nào bước lên mở cửa xe Tuấn Kiệt, anh bước lên cản lại nhưng bị mấy vệ sĩ của hắn giữ chặt.


Thiên Kỳ mở cửa xe, bế Tinh Nghiên rời đi thì Tuấn Kiệt lên tiếng: "Đưa cô ấy đi đâu?"
"Về nhà!"- Nói rồi, Thiên Kỳ lên xe rời đi, Tuấn Kiệt nhìn theo chỉ biết thở dài rồi lắc đầu.


Cả người bị đẩy mạnh xuống hồ nước khiến Tinh Nghiên đang mơ màng cũng vô thức vùng vẫy, cô biết bơi nhưng đang say rượu nên cũng quên mất điều đó.


Thiên Kỳ ngồi trên bờ, nhìn cô gái nhỏ sắp không chịu được thì ta hiệu cho Hữu Quân thảy phao xuống, Tinh Nghiên như người ch.ết đuối vớ được cọc cứu sinh ôm chặt phao. Cô sặc nước liên tục.


"Lại dám học người ta đi uống rượu đến say như vậy, xem ra không cho em một bài học thì không được."- Thiên Kỳ lạnh nhạt nói, ánh mắt hắn có chút dao động nhìn cô.


Nhờ hơi nước mà say cũng thành tỉnh, lại nhớ đến mọi chuyện hồi chiều của hắn và Kithy, Tinh Nghiên cảm thấy tức giận giận, rất đáng giận. Cô hất nước vào người Thiên Kỳ, quát lớn: "Ai cần anh lo, cút đi!"


Thiên Kỳ nhíu mày không vui nhìn cô, hôm nay cô gái này ăn gan hùm hay sao mà dám dùng giọng điệu đó nói chuyện với hắn. Đã thế cứ để cô dưới nước một lúc, xem như trừng phạt.
"Tự ý rời đi là đã phạm lỗi, em con ở đây lớn giọng với ai?"


Thiên Kỳ liếc đi chỗ khác: "Hừ, nực cười, tôi không phải thuộc hạ cũng không phải thú cưng anh nuôi, tôi có tay chân muốn đi đâu chẳng được."
"Em nói gì?"- Giọng Thiên Kỳ trầm xuống, biểu lộ rõ sự không hài lòng.


Tinh Nghiên quay mặt đi chỗ khác không nhìn hắn, nghĩ đến Tinh Bang, nghĩ đến gia tộc cô sắp bị tan rã trong tay hắn, đáng giận hơn là sao cái hình ảnh dơ bẩn của hắn và Kithy cứ hiện ra trong đầu cô.


Thiên Kỳ thở dài, nghĩ đến vết thương vừa mới hồi phục không thể ngâm nước lâu của cô, hắn giơ cánh tay rắn chắc ra: "Lên đây!"
Tinh Nghiên chần chừ một lúc rồi giơ tay về phía hắn, khi hai tay chạm nhau cô đột ngột dùng sức khiến hắn cũng rơi xuống hồ nước.
"Tinh Nghiên, em điên rồi phải không?"


Không đợi Thiên Kỳ nói hết cô đã leo lên bờ rồi chạy vào thang máy, Thiên Kỳ mắng thầm một tiếng, có nằm mơ hắn cũng không ngờ cô quấy đến mức này, Thiên Kỳ cầm điện thoại gọi đi: "Quân, canh chừng tốt Tinh Nghiên!"






Truyện liên quan