Chương 43: Thời niên thiếu của quách diệp thiên kỳ (2)

Buổi đua ngựa được chuẩn bị chu đáo, điểm đích vẫn là ngọn núi kia, khi mọi người đã tập trung đủ nhưng chỉ thiếu duy nhất một người.
"Khanh, Thiên Kỳ sao giờ này vẫn chưa đến? Để tối quá thì đoạn đường sẽ rất khó đua."- Tuấn Kiệt nhìn ra lối ra vào nói.


"Tôi không biết, để tôi gọi cậu ấy xem."- Tuấn Kiệt gật đầu rồi đi qua ra lệnh cho một vài thuộc hạ, Chí Khanh gọi điện cho Thiên Kỳ nhưng hàng mày cậu lại nhíu chặt lại.
Ở "Quách Diệp"" gia tộc...


Rầm! Quách Diệp Đạt tức giận nhìn Thiên Kỳ đang ngồi không xa, giọng nói ông chứa đầy sự phẫn nộ khiển trách: "Thiên Kỳ, con rõ ràng là người của hắc đạo nhưng cư nhiên kết thân với cảnh sát, con có biết chuyện này đối với "Quách Diệp" rất nguy hiểm không?"


"Thân phận của con cậu ấy vốn dĩ không biết."- Thiên Kỳ không nhanh không chậm nói, tâm tình cũng ngày càng xấu.


"Cha mặc kệ, thằng nhãi đó là người của cảnh sát, biết đâu nó đang ngằm chống đối chúng ta. Lô hàng sắp tới chuyển qua canada tuyệt đối không được có sơ xuất gì."- Quách Diệp Đạt ngồi xuống ghế, châm điếu xì gà lên.


"Cha muốn làm gì?"- Thiên Kỳ căng thẳng hỏi, Quách Diệp Đạt chỉ đáp trả bằng một cái nhìn ra lệnh với thuộc hạ bên ngoài, một đám người gật đầu rồi rời đi.


available on google playdownload on app store


Thiên Kỳ biết cha mình đang định làm gì, hắn đứng lên đi nhanh xuống lầu nhưng bị một đám thuộc hạ cản lại, Thiên Kỳ biết đây là trận đồ của cha bày ra, nếu bây giờ hắn cố đi thì cũng không kịp. Cùng lúc đó là điện thoại của Chí Khanh gọi tới.


"Thiên Kỳ, khi nào cậu mới đến vậy? Trời tối sẽ rất khó đua đó."- Tiếng gió có phần làm nhòa đi giọng của cậu.
Thiên Kỳ căng thẳng nhìn thời gian rồi lại nói: "Khanh, cậu mau rút khỏi mã trường đi."
"Xảy ra chuyện gì sao?"- Chí Khanh hỏi.


Thiên Kỳ định nói gì nhưng không nghe thấy tín hiệu từ điện thoại nữa. Sóng ở mã trường rất yếu. Dựa theo cách làm việc của Quách Diệp Đạt, chắc chắn ông sẽ làm điều bất lợi cho Chí Khanh. Từ trước giờ, thứ ông ghét nhất chính là cảnh sát.


Thiên Kỳ bất chấp tất cả chạy ra ngoài, hắn không nói lời nào từ phía sau giáng xuống một đấm khiến tên gác cửa ngất đi, tên còn lại thấy vậy định phản công thì bị một cú đá mạnh đá vào bụng, Thiên Kỳ chạy nhanh ra ngoài.


"Sao, hủy cuộc đua? Tên đó định làm gì đây?"- Tuấn Kiệt chau mày khó hiểu, ngẫm nghĩ một lúc rồi phủi tay: "Tóm lại cứ tiếp tục đua đi, cái tên đó chắc là sợ thua mình nên mới nói vậy."


"Tiếp theo thế nào?"- Tinh Nghiên chăm chú lắng nghe, hiếm khi có thể nghe những chuyện của Thiên Kỳ, cô cảm thấy tuy rằng trước đây đã từng là vợ chồng nhưng cô không hiểu chuyện gì về hắn. Cô chỉ đơn giản là thích một lão đại oai hùng mà thôi.


"Lúc đó Tuấn Kiệt biết, là cha tôi đang muốn truy sát Chí Khanh, nhưng là vì cậu ấy nghĩ tôi vì sợ hãi nên không dám đến đương đầu, từ đó lại nổi máu háu thắng.


Cậu ấy một mặt muốn bảo vệ bạn tốt, một mặt lại muốn dằn mặt "Quách Diệp", hôm đó, lúc hai con ngựa đang đi lên đoạn đường dốc, người của "Quách Diệp"


bất ngờ tập kích, đương nhiên Tuấn Kiệt cũng đã cho người của mình đánh trả, ai ngờ cha tôi lại cho người gài bom..."- Thiên Kỳ càng nói thì tay càng nắm chặt:
"Lúc tôi đến, Chí Khanh đã bị bom nổ đến cả xác cũng không còn..."


"Dù là vậy thì mọi chuyện cũng không liên quan tới anh, tất cả nếu không phải Tuấn Kiệt cố chấp muốn thi đấu thì cũng không ra nông nỗi này."- Tinh Nghiên thấy vẻ mặt của Thiên Kỳ ngày càng xấu, cô ở bên hắn bấy lâu cũng chưa thấy Thiên Kỳ kích động như vậy.


Thiên Kỳ nhìn Tinh Nghiên, mất một lúc để thu xếp mớ hỗn độn này, hắn nghĩ mình đúng là say rồi, cả tâm tình cũng không thể khống chế.


"Nếu lúc đó không có quyền lực, tôi cũng không như một tên phế nhân mà để anh em ch.ết trước mặt mình."- Nói rồi hắn ngửa đầu uống rượu, đúng vậy, quyền lực có thể áp đảo mọi quy luật, cái gì mà cảnh sát và hắc đạo là kẻ thù? Đồ bỏ.


Tinh Nghiên đưa Thiên Kỳ về lại khách sạn trong tình trạng say mềm, nếu không có sự trợ giúp của Hữu Quân thì cô cũng không biết làm sao.
"Lão đại rất ít khi uống say."- Hữu Quân đặt Thiên Kỳ nằm xuống giường rồi quay qua Tinh Nghiên.


Tinh Nghiên không nói gì, cô nhìn Thiên Kỳ một lúc rất lâu. Lại nghe Hữu Quân nói: "Tôi đi trước!"


Tinh Nghiên gật đầu, cô mệt rồi, cô phải cho mình thời gian để xắp xếp lại mọi chuyện. Hữu Quân đi qua Tinh Nghiên, ánh mắt cậu từ đầu đến cuối rất kỳ lạ, lúc đi đến sau lưng cô, cậu đột nhiên xoay người vung tay về phía cô. Tinh Nghiên phản ứng rất nhanh, cô cuối người né rồi bước một bước ra phía sau cậu nhanh chóng đánh mạnh vào gáy cậu khiến Hữu Quân ngã xuống nền gạch bất tĩnh.


Tinh Nghiên ngồi xuống sofa, ánh mắt lướt qua tia cười nhạo, muốn thử cô? Đâu có dễ.






Truyện liên quan