Chương 57: Quên đi như một sự giải thoát
Hành lang bệnh viện thi thoảng lại có tiếng lăn của băng ca, trong căn phòng 11, Quốc Hưng hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh, cả người anh bị biết bao nhiêu kim tiêm ghim vào, âm thanh của tiếng sóng điện não đồ như một thứ gì đó rất đáng sợ vang lên.
Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Tinh Nghiên không tiếng động bước tới, nhìn gương mặt nhợt nhạt không chút sinh khí của anh, cô ngồi xuống cười nhẹ.
"Anh mau tỉnh lại đi, em còn muốn anh đi tò tò theo phía sau lải nhải cho em nghe, anh nói rồi mà, nếu không thể làm người yêu thì anh sẽ làm anh trai của em, không được nuốt lời đâu đó."
"Tinh Nghiên?"- Tiếng gọi khẽ của Tinh phu nhân, bà bước vào nhìn cô: "Đến thăm Hưng à?"
Tinh Nghiên gật đầu: "Mẹ, Quốc Hưng anh ấy..."
"Mẹ biết, bác sĩ đã nói cho mẹ nghe rồi."- Tinh phu nhân ngồi cạnh cô thở dài:
"Đáng lí ra hai đứa bây giờ đã là vợ chồng hạnh phúc rồi, thật không ngờ biết bao nhiêu chuyện ập đến, Quốc Hưng đột nhiên muốn hủy hôn, con lại cứ vài ngày lại bặt vô âm tính, mẹ thật chẳng biết phải làm sao."
"Mẹ, thời gian qua mẹ sống tốt không?"
Tinh phu nhân mỉm cười: "Bà già này thì có gì không tốt, chỉ lo con gái của mẹ bị người khác ức hϊế͙p͙ thôi, dạo này con và Quách Diệp Thiên Kỳ kia hình như rất thân thiết..."
Thấy Tinh Nghiên im lặng, bà nói tiếp: "Con gái của mẹ lớn rồi, mẹ tin tưởng quyết định của con, nhưng mẹ phải nhắc nhở con vạn lần đừng day dưa với cậu ta, sẽ không tốt."
"Con biết rồi, mẹ yên tâm. Có điều sau này có thể con sẽ không gặp mẹ thường xuyên được, mẹ nhớ bảo trọng."- Tinh Nghiên lễ phép nói, dù gì cô cũng đang ở trong thân xác của con gái bà, nên phải hiếu thuận và thay con gái bà lo lắng cho bà.
Tinh phu nhân là người thông tuệ đương nhiên hiểu đạo lý con gái lớn không giữ được lâu nên bà chỉ nhắc nhở một số chuyện rồi phải về Tinh thị họp thảo gì đó, một mình Tinh Nghiên ở lại, cô hít sâu một hơi rồi nhìn xung quanh...
"Không khí tệ như vậy, Quốc Hưng, chắc anh cũng không muốn nằm ở đây lâu."
~"Chủ tịch, tối nay ngài có cuộc họp... "- Minh Triều đi theo sau Thiên Kỳ, vừa định báo lịch trình thì bị lão đại cắt ngang...
"Hủy đi!"
"Nhưng đây là cuộc họp cổ đông mỗi tháng một lần, làm sao hủy được thưa chủ tịch!"
Thiên Kỳ dừng lại: "Cuộc họp cổ đông không phải ngày mai là cuối tháng mới diễn ra sao?"
"Là tháng trước lão đại dặn cuộc họp cổ đông tháng này diễn ra sớm hơn một ngày vì ngày mai ngài phải bay sang thành phố X để kiểm tr.a dự án mới mà."
Minh Triều có một loại cảm giác không nói nên lời, từ trước giờ chưa từng thấy lão đại đối với công việc có phần lơ là, khi khác không nói, chỉ trong tháng này ngài ấy đã hủy bỏ 6 cuộc họp rồi, ngày nào cũng y như đứng ngồi không yên, cứ đến 6 giờ tối là đi thẳng về biệt thự.
Nhân viên trong công ty không biết còn đồn là chủ tịch sợ tình nhân, không dám về trễ.
Mà đáng sợ là khi lời đồn đến tận tai lão đại, ngài ấy vận điềm tĩnh phán: "Kệ bọn họ." - Minh Triều và Hữu Quân cùng trên dưới "Quách Diệp" đều xem thái độ này của lão đại là đang... mặc nhận.
Thiên Kỳ chau mày xoa xoa mi tâm rồi gật đầu quay lại phòng làm việc, hắn làm sao vậy? Cứ muốn về nhà, muốn biết giờ này cô gái kia đang làm gì, có buồn hay không? Nếu đây là bệnh thì hắn đã bị nan y rồi.
Người trong công ty đồn đại cái gì, hắn biết chứ, nhưng hắn lại không hề tức giận. Đáng sợ hơn là hắn lại cảm thấy vui trước mấy lời đồn đó mặc dù cái tin.. sợ tình nhân với hắn có thể là sự sỉ nhục nhưng hắn không tức giận cũng không ngăn cấm mấy lời ra vào đó.
Thở dài một tiếng rồi lật cuốn tạp chí trên bàn ra, dòng tin trên đó có nội dung là vừa phát hiện một xác ô tô gần 17 năm dưới chân núi...
Sau khi kết thúc cuộc họp cổ đông là 7 giờ tối, Thiên Kỳ lặp tức lái xe về biệt thự, đường đi hôm nay hình như xa hơn mọi khi thì phải. Hắn thật sự mong về gặp cô, ôm cô vào lòng rồi ngủ, cứ nhớ đến cô là chỉ hận không thể bỏ việc mà ở nhà mãi.
Về đến biệt thự, vừa bước vào trong thì lại thấy Thiên My ngồi trên sofa, thấy hắn về cô cũng đứng lên cố nở nụ cười: "Anh hai... anh về rồi à?"
"Sao em lại ở đây? Tinh Nghiên đâu?"- Thiên Kỳ nhìn quanh một vòng tìm kiếm bóng dáng nhỏ bé nào đó nhưng không thấy.
Thiên My chỉ biết ấp úng, sắc mặt cũng vô cùng khó coi, lắp bắp: "Em, em..."
Thiên Kỳ quay qua hỏi Trần Hoàng: "Tinh Nghiên đâu?"
Trần Hoàng cũng không trả lời, mấy người làm cùng vệ sĩ xung quang củng cúi đầu im lặng, trong không khí tồn tại một loại cảm giác đáng sợ chực chờ bùng phát.
Thiên Kỳ chau mày, cảm giác được sự khác thường, hắn chạy nhanh lên lầu trên mở cửa phòng của cô và hắn, bên trong rất bình thường nhưng không thấy ai kia, hắn tiếp tục chạy qua các phòng còn lại, tolet, thư phòng, nhà bếp... tất cả đều tìm qua, tiếng cửa phòng mở ra rồi lại đóng mạnh lại liên tiếp vang lên ngày càng lớn, dường như sự phẫn nộ cùng lo lắng trong hắn ngày càng tăng, cuốc cùng Thiên Kỳ chạy đến chỗ Trần Hoàng nắm lấy cổ áo cậu gằn giọng: "Tôi hỏi cậu cô ấy đâu?"
"Lão đai... tôi cũng không biết..."- Trần Hoàng nghẹt thở nhưng vẫn cố gắng trả lời.
Hắn mạnh tay buông ra khiến Trần Hoàng lảo đảo rồi ngã xuống đất.
"Tôi giao cô ấy cho cậu trông, bây giờ cậu không biết là thế nào?"
Trần Hoàng đứng lên: "Trưa hôm nay Tinh Nghiên tiểu thư nói muốn thuộc hạ đón Thiên My tiểu thư đến chơi, nhưng lúc thuộc hạ và Thiên My tiểu thư đến thì không thấy cô ấy đâu, chỉ có... một thiết bị ghi âm này."
Thiên Kỳ nhận lấy món đồ từ tay Trần Hoàng, hắn ấn một cái nút ngay giữa, giọng nói quen thuộc nhẹ nhàng vang
"Thiên Kỳ, em biết những lời em sắp nói có thể anh sẽ không tin nhưng en không muốn chúng ta cứ tiếp tục lẩn quẩn trong một cái vòng tròn không điểm đến này nữa. Thật ra em và Tinh Nghiên vợ của anh, cô bé ngốc ngếch lúc trước cứ bám theo anh là một người... em cũng không biết vì sao khi tỉnh lại mình lại ở trong một thân thể khác, thật quá đột ngột khi em phải tiếp nhận hàng loạt các mối quan hệ không thuộc về mình như vậy.
Thật nực cười và phi lý phải không? Nhưng Thiên Kỳ, trước đây em yêu anh quả thật có phần đơn thuần và đã tình yêu hóa lòng ngưỡng mộ, nhưng bao nhiêu năm anh lạnh lùng như vậy, đêm tân hôn của chúng ta, anh đã cùng cô gái khác trên chiếc giưởng đó, anh buông bao nhiêu lời tuyệt tình với em cũng chỉ để em đừng đặt tình cảm quá nhiều nếu không cũng chỉ thêm tổn thương. Lúc trước, khi còn là vợ anh, em đã tình cờ xem được một số tài liệu, từ đó em biết được, anh kết hôn với em bên ngoài là vì thế lực và lợi ích, nhưng thật ra lại muốn giúp cha mẹ em và cả Tinh Bang không rơi vào tay người khác, sự thật này cũng làm một chút phẫn uất trong lòng em ngày càng tiêu tan.
Anh nói đúng, lúc đó em chỉ là một cô gái ngốc nghếch vốn chỉ làm vướng tay chân của anh, nhưng mọi chuyện anh làm em đều cố gắng hiểu theo một hướng tích cực cốt để làm mình có đủ can đảm để bên cạnh anh, nhưng cho tới phút cuối, em và anh bị ám sát, em mới hiểu mình mãi mãi không hiểu được sự lạnh lùng của anh. Nhìn thấy người mình kỳ vọng nhất đứng ở nơi an toàn bình thản nhìn mình ch.ết chìm trong biển lửa là một cảm giác như thế nào không?
Khi được số phận ban cho một cuộc sống mới, em chỉ muốn làm người bình thường, kết hôn sinh con lập một gia đình hạnh phúc, nhưng suy cho cùng vẫn bị anh bá đạo giữ bên cạnh, lần này em sợ, sợ cái cảm giác bị bỏ rơi lúc trước cho nên em ngăn trái tim mình không được yêu anh thêm lần nữa, nếu thật sự đã yêu anh rồi thì lần ra đi này em sẽ nhẫn tâm với chính mình một lần, em sẽ quên anh, quên mọi chuyện.
Thứ em muốn là sự giải thoát, em không mong chờ tình cảm từ anh nữa. Em hy vọng rất lâu sau này, em sẽ cùng một ai khác không phải là anh hằng ngày ngắm mặt trời lặng, dạo ven bờ biển. Người đó không cần xuất chúng như anh, chỉ cần ở bên cạnh họ em tìm được cảm giác đã đánh mất là được. Em thua rồi, Thiên Kỳ em thật sự thua dưới sự ôn nhu của anh, nhiều lúc em tự hỏi anh không yêu tại sao lại cứ muốn trói buộc em bên cạnh? Em đã từng nói, em sẽ phân biệt rõ ranh giới, là ranh giới của sự tự tôn, em cần quên anh, em lựa chọn quên đi như một sự giải thoát...