Chương 10: Chạm mặt (1)
"Đừng nhiều lời, xuống đây." Giọng nói của anh trở nên thiếu kiên nhẫn, Thiên Kỳ xem đồng hồ trên tay rồi lại nhìn đứa nhỏ kia. Sắp đến giờ đua, nếu ngay cả một đứa nhỏ mà anh cũng không thuần phục được, vậy chẳng phải quá mất mặt rồi sao? Dựa vào quyền uy của anh, ở trên đất Pháp này, chỉ cần Quách Diệp Thiên Kỳ nói một câu sẽ chẳng ai dám phản đối.
Nhưng Thiên Kỳ ngàn lần không ngờ, thằng nhóc kia lại cứng đầu như vậy...
"Chú là người xấu, lời người xấu nói không thể tin." Dường như Thiên Diệc đã cố gắng bám lấy cái cành cây đó rồi, có trời mới biết cậu sắp bám không xong rồi.
"Hỗn xược." Hữu Quân bước lên quát thằng nhóc một tiếng, ngay sau đó liền thấy anh bước lên ra hiệu đừng manh động. Hữu Quân hiểu ý, liền lui về phía sau.
"Nhóc, cháu tên gì?" Thiên Kỳ bỏ hai tay vào túi quần thong thả nhìn ai phía trên đang đổ mồ hôi, anh biết là có người sắp kiệt sức vì bám cây rồi.
"Cháu không nói cho chú biết, còn nữa cháu không phải nhóc, cháu lớn rồi đó."
"À!" Thiên Kỳ gật đầu bước lên "Không phải nhóc vậy cháu tên gì?"
"Cháu tên Thiên Diệc."
Lời vừa ra khỏi miệng thì Thiên Diệc cực kỳ thán phục nhìn Thiên Kỳ, chú này cũng hay thật, có thể dụ mình nói ra cơ đấy. Nhưng Thiên Diệc chẳng còn sức để nghĩ tới nữa, cậu không xong rồi, vào giây phút quyết định sinh tử, Thiên Diệc chỉ kịp hét lên một câu "Rơi - tự - do!"
Thiên Diệc đoán là mông mình sắp nở hoa rồi, biết vậy thì cậu sẽ không cãi lời mẹ mà tới chổ này, nếu cậu bị té đau chắc chắn mẹ sẽ rất giận... té rồi, té rồi.
Bịch! Hu hu, thần linh ơi... ơ, sao mà chẳng thấy đau gì vậy? Lại còn rất êm nữa chứ. Thiên Diệc từ từ mở đôi mắt tròn xoe, cậu nhìn thấy gương mặt lạnh lùng của chú người xấu đó, ha... chú này cũng đẹp trai quá đi chứ, thật giống mình mà.
Thiên Kỳ không nói lời nào để thằng nhóc trong tay xuống đất, anh nắm tay dắt nó đi, bước chân của Thiên Kỳ rất lớn nên để theo kịp vận tóc của anh Thiên Diệc đã phải gần như là chạy theo phía sau. Thiên Kỳ vừa đi về phía trường đua vừa dứt khoát nói với đám người phía sau "Chuẩn bị thêm một nón bảo hiểm cỡ nhỏ, một chút thức ăn vặt, còn nữa Quân, cậu mau kiểm tr.a chiếc xe đua của tôi, tôi không mong có bất cứ chuyện gì xảy ra. Hoàng, cậu về "Quách Diệp" chuyển lời lại với Thiên My, tôi muốn nó sáng ngày mai lập tức nộp bản kế hoạch chi tiết về sản phẩm đầu tiên của chi nhánh mới. Triều, cậu gọi cho Lý Minh Hoàng bảo anh ta khoảng một tiếng nữa lái xe đến đây."
Thiên Kỳ vẫn dắt Thiên Diệc đi về phía trước, sau khi nghe anh phân phó đâu vào đây, cả ba người, Hữu Quân, Minh Triều, Trần Hoàng "Dạ" một tiếng rồi mỗi người chia nhau mỗi hướng đi làm việc của mình.
"Chú dắt cháu đi đâu vậy? Chú không phải bắt cóc đấy chứ... huhu, tiểu Mai còn chưa thích cháu mà, cháu không muốn chét đâu."
Thiên Kỳ đứng lại, ánh mắt thoáng qua chút kỳ lạ, anh nheo mày hỏi "Tiểu Mai, là ai?"
"Là bạn gái tương lai của cháu." Thiên Diệc hơi do dự trả lời, cậu có khả năng quan sát sắc mặt của người khác nên thấy hơi kỳ lạ, sao mà chú này tự nhiên nhìn mình với cặp mắt như thể đang nhìn sinh vật lạ vậy?
"Cháu... bao nhiêu tuổi?"
"Còn nửa tháng nữa là năm tuổi, nhưng kỳ lạ thật, sao ai gặp cháu đều hỏi câu này." Cứ như là bát tự Thiên Diệc định sẵn sẽ sinh ra tiểu quỷ, nến đa số người hỏi tuổi của cậu chỉ có hai trường hợp. Một là để "né" ngày đó ra, họ sợ sẽ sinh ra một đứa não phát triển nhanh hơn thể xác. Hai là để lựa ngày đó mà sinh con, ít ra sinh ra một thần đồng đẹp trai xinh đẹp thông minh vô địch vũ trụ như cậu đây... rất tốt còn gì.
Thiên Kỳ có chút buồn cười vỗ đầu thằng nhóc "Được rồi nhóc con, chẳng phải nói muốn xem trực tiếp sao? Nhìn xem."
Thiên Diệc bắt đầu ý thức chỗ mình đang đứng, khi nhỉn thấy khung cảnh xung quanh một cách rõ ràng, cậu bắt đầu không tin vào mắt mình. Thiên Diệc đang đứng tại một hàng ghế toàn là người mặt đồ vest ngồi, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy toàn bộ chặng đường dua quanh co, nhìn sang hai bên là khán đài đông nghẹt người ta. Thật không tin nổi là mới khi nãy cậu còn ở cái chổ ngồi bên khán đài đó vậy mà bây giờ đã đứng trên vạn người... hắc, có hơi quá, nhưng chổ này cũng thật là thoải mái đi, không có ai chen chúc.
Có người vừa đứng lên nghe điện thoại, Thiên Diệc nhanh chân phóng lên ghế của người đó ngồi. Đây là hàng ghế của khách VIP nên chuyện một đứa nhóc dám ngang nhiên bén mảng lại gần còn chiếm chỗ của một nhân vật VIP law chuyện kinh thiên. Người đàn ông kia nghe xong cuộc điện thoại quay lại đã thấy chổ của mình bị một thằng bé con ngồi vào thì liền không vui bước tới.
"Thằng nhóc, biết chổ này là chổ nào không mà dám đến? Còn dám tự tiện ngồi vào chổ của bổn đại gia, mày chán sống hả?"
Hóa ra cái chú thô lỗ trước mặt cũng là "đại gia" nhưng sao chú này so với chú mặt lạnh kia thì hung dữ hơn vậy?
Thấy cậu không động đậy, hắn ta lại quát "Còn nhìn gì nữa, loại chó ghẻ như mày mau cút đi bằng không..."
"Bằng không thế nào?" Âm thang lạnh nhạt tựa như tiếng gọi từ vùng cực lạnh truyền đến, ánh mắt Thiên Kỳ sắc bén nhìn chằm chằm người đàn ông kia.
"Quách Diệp chủ tịch? Xin chào, chào Quách Diệp chủ tịch." Người đàn ông đó quay lại, sắc mặt tức khắc biến đổi, liên tục cúi đầu chào hỏi.
Thiên Kỳ đi lướt qua hắn ta ngồi xuống ghế bên cạnh Thiên Diệc, chậm rãi hỏi." Jamie, xe đua của anh số mấy?"
"Số, số 7 ạ, lát nữa mong là Quách Diệp chủ tịch rộng lòng chiếu cố, cho tôi về nhì cũng được." Jamie cười hì hì.
Thiên Kỳ không trả lời quay qua Thiên Diệc hỏi "Diệc Diệc, lát nữa có muốn trải nghiệm cảm giác thực không? Để chú cho cháu cùng đua chung."
Thiên Diệc vừa nghe vậy thì mừng rối lên, thật là cậu muốn cũng không được, đã từng thấy trên ti vi cảnh mấy tay đua điều khiển chiếc xe phóng qua phóng lại y như khỉ, cậu cảm thấy họ rất oai, bây giờ chú mặt lạnh... à không, phải là Quách Diệp chủ tịch ban cho cơ hội hiếm có như vậy, cậu liên tục gật đầu.
Thiên Kỳ quay qua Jamie đang đứng hình, chậm rãi nói "Jamie, chổ ngồi này..."
Ai ngời Jamie biết điều hơn anh tưởng...
"Nó vốn nên là của cháu trai đây mà, hì hì cháu trai này càng nhìn càng thấy vẻ anh tuấn phi phàm, chắc chắn sau này sẽ trở thành một người có ích cho xã hội. Nhìn xem, nó trừng mắt với tôi kìa, đáng yêu thế không biết, tôi thật muốn đem về nhận làm con nuôi quá đi. Hai vị cứ ngồi ở đây, tôi đứng chổ khác cũng được mà."
Sau khi Jamie rời đi, Thiên Diệc vẫn chưa hết ngạc nhiên, thật là nếu không phải vì cậu nhỏ tuổi không được phép hỗn với người lớn thì cậu sẽ quát lên: Đây cũng là lời người nói sao?
Thiên Kỳ vừa mới đi giải quyết chuyện xe đua thì quay lại đã thấy một tên cặn bã ức hϊế͙p͙ tiểu quỷ kia. Thật là có con nít bên mình cũng không thoải mái gì, cứ phải làm thần hộ mệnh mãi.
"Tiểu Diệc, cháu đi đâu rồi chứ." Quốc Hưng quay lại với một cái ghế trên tay, nhưng vị trí của Thiên Diệc đã trống không, anh hoảng sợ cố gắng chen vào dòng người tìm nhưng chẳng thấy bóng dáng nhỏ. Quốc Hưng chạy khắp trường đua tìm, anh để lạc mất thằng nhóc rồi, nếu để Tinh Nghiên biết được e rằng cô sẽ không tha thứ chi anh hơn nữa không biết tds xảy ra chuyện gì rồi.
Điện thoại reo lên, vang lên tiếng nói thanh lạnh của Tinh Nghiên "Quốc Hưng, anh nhớ dẫn Thiên Diệc về đúng giờ."
"Tinh Nghiên, anh..." Quốc Hưng mím môi, đưa thằng nhóc về đúng giờ? Chỉ sợ là nó không thể về được.
"Sao vậy, xảy ra chuyện gì rồi?" Quốc Hưng chưa bao giờ ấp úng như vậy khiến Tinh Nghiên cảm thấy kỳ lạ.
"Thằng nhóc, tiểu Diệc lạc mất rồi."
"Cái gì?!"