Chương 16: Anh cứ tưởng là đã quên được em

Người đàn ông bá đạo tham lam chiếm lấy thân thể cô gái, mặc cho cô gái đó dùng sức để kháng cự. Quách Diệp Thiên Kỳ đứng thẳng người, hai mắt tối sầm lại. Trực tiếp tháo cà vạt trên cổ xuống cột chặt hai cánh tay đang quơ loạn kia lại. Hắn tức giận dùng sức lần nữa áp mạnh tay cô lên đỉnh đầu, gương mặt anh tuấn hàm chứa phẫn nộ áp sát Tinh Nghiên.


“Tinh Nghiên, là em ép tôi phải dùng đến cách thức này. Đây chính là trừng phạt cho sai lầm của em.”
Tinh Nghiên thở dốc, toàn thân không biết vì bị kích tình hay là tức giận mà ửng lên một lớp hồng nhạt. Cơ thể cô lọt vào mắt Quách Diệp Thiên Kỳ càng khiến hắn mê luyến.


“Tôi thật sự Không cảm thấy mình sai ở chỗ nào cả, nếu cho tôi chọn lại tôi vẫn sẽ rời đi, thoát khỏi con người ác ma như anh.”


“Đến giờ em vẫn như vậy!” Hắn không hề tức giận ngược lại bàn tay lại thuận tiện phủ lên ngực cô nắn nhẹ, sau đó lại lướt xuống cái eo thon như là vờn bắt con mồi khiến Tinh Nghiên khó chịu muốn vặn vẹo né tránh. Hắn cười, âm thanh càng mị hoặc. “Nghiên, cơ thể này của em luôn luôn thành thật hơn cái miệng nhỏ của em.”


Vòng eo của cô gái này luôn như vậy, mẫn cảm khiến người khác không kiềm chế được mà muốn trêu đùa.


Bàn tay lớn lại một đường trượt xuống, Tinh Nghiên theo phản xạ liền khép hai chân lại. Quách Diệp Thiên Kỳ không nói một lời thô bạo tách hai chân thon ra. Khu vườn bí ẩn kia không chút che giấu mà lộ ra trước mắt hắn, Quách Diệp Thiên Kỳ giơ tơ tay khẽ chà sát bên ngoài cánh hoa.


available on google playdownload on app store


“Em xem bộ dáng ɖâʍ đãng của em mê người như thế nào đi, nhanh như vậy đã ẩm ướt.” Vừa nói, một ngón tay của hắn đưa vào bên trong thăm dò nơi thần bí kia.


“A!” Tinh Nghiên kinh hoảng, vừa sợ lại vừa mong chờ. Hai loại cảm giác này khiến cô thực khó chịu. Ngay lúc vẫn chưa kịp thích ứng, ngón tay thứ hai của hắn lại theo vào bên trong. “Quách Diệp Thiên Kỳ, tôi xin anh...”
“Xin cái gì?” Hắn nheo mắt nhìn cô.
“Xin anh... buông tôi ra.”


Quách Diệp Thiên Kỳ cười lạnh. “Buông? Nằm mơ, em vội vàng như vậy chắc là không muốn tôi yêu em thật tốt rồi.” Hắn thật sự rút hai ngón tay kia ra, Tinh Nghiên nhân cơ hội liền muốn ngồi dậy nhưng rất nhanh đã bị hắn mạnh mẽ đè xuống. Quách Diệp Thiên Kỳ rất nhanh đã trút hết quần áo của mình, hắn dường như đã đem hết phẫn nộ mà đi vào bên trong hoa viên thần bí kia.


Người con gái dưới thân đau đớn kêu lên, đầm lầy co rút mãnh liệt khiến Quách Diệp Thiên Kỳ càng thêm điên cuồng. Tinh Nghiên cắn chặt môi cố gắng nhẫn nhịn ngăn mình không phát ra những âm thanh hạ tiện kia. Quách Diệp Thiên Kỳ bất mãn với hành động này của cô, hắn lần nữa nhấn người xuống chiếm lấy bờ môi nhỏ kia.


“Ưm!” Tinh Nghiên cuối cùng cũng bị hắn phá tan phòng tuyến cuối cùng, âm thanh trong miệng phát ra vừa ái muội vừa yêu kiều


“Tinh Nghiên, Quách Diệp Thiên Kỳ tôi ghét nhất là bị người khác bỏ rơi.” Hắn lạnh lùng nói, động tác ra vài dưới thân càng thêm mạnh mẽ, bao nhiêu năm như vậy cô gái này vẫn khít chặt như thế khiến hắn càng mê luyến. Thân thế của cô vĩnh viễn chỉ thuộc về hắn, vừa nghĩ đến người khác cũng có được cô hắn liền có suy nghĩ muốn giết người.


“Nghiên, dù có sự đồng ý của em hay không, thân thể này của em chỉ cần lúc tôi muốn đều có thể tùy tiện chơi đùa.”
...


Phòng hội nghị cao cấp của “Quách Diệp” vốn dĩ là nơi trang nghiêm chỉ dùng để tiếp đãi các nguyên thủ quốc gia từ các nước khác. Vậy mà ai có thể giải thích được khung cảnh bây giờ, trong cả căn phòng lớn, trên màn hình máy chiếu là trò chơi mario hái nấm?


Những âm thanh từ trò chơi phát ra khiến cả căn phòng trang nghiêm mang không khí kỳ dị lạ thường. Mà đáng nhìn hơn là Minh Triều, một người đàn ông cao to lực lưỡng như vậy lại đang cùng tham gia trò chơi kia.


Cuối cùng, nhân vật của Thiên Diệc bị té hố hơn mười lần, cậu nhóc đứng lên ném cái điều khiển trong tay lên bàn rồi đi ra cửa.
Minh Triều gọi với theo. “Tiểu Diệc, chú còn một trò chơi mới nữa.”


“Cháu không chơi trò chơi, cháu muốn tìm mẹ.” Thiên Diệc chạy nhanh thật nhanh ra cửa, dùng sức muốn mở cửa nhưng do chiều cao con nít và tay nắm cửa chênh lệch quá cao đi. Mở không được, cậu quay lại, hai mắt ngấn nước lẳng lặng nhìn Minh Triều.


Ánh mắt cún con này khiến ai nhìn vào cũng mềm lòng ngay thôi, nhóc con này biết diễn thật. Chỉ đáng tiếc dù là có mềm lòng thì Minh Triều vẫn không thể chống lệnh của lão đại, anh ta nghiêm mặt lắc đầu.
Thiên Diệc dậm chân bịch bịch.


Minh Triều có chút buồn cười: “Nhóc, đàn ông con trai thì phải mạnh mẽ lên, chứ gì đâu mà dậm chân làm nũng như thế?”
“Mẹ nói là con nít thì phải dễ thương mới được lòng người lớn. Chú cũng là đàn ông con trai đó thôi, nhưng da trắng mịn y như tiểu Mai lớp cháu.”


Minh Triều nghiến răng, trần đời anh ta ghét nhất là bị xem như bạch diện thư sinh. Hơn nữa anh ta ít nhiều cũng là một trong tam trượng của “Quách Diệp” gia tộc. Mọi người yêu cũng phải kiêng dè nhưng... hôm nay cư nhiên lại bị thằng nhóc bốn tuổi xem thường? Không - chấp - nhận - được =…= “Nhóc con, cái này gọi là không bị lão hóa, cháu xem có ai đã 27 tuổi mà có làn da như em bé thế này không? Nói cho cháu biết, hai chú đứng gác cửa bên ngoài có làn da đầy ghẻ đó. Đừng xem thường, chú mạnh mẽ lắm đấy.”


Minh Triều vừa nói vừa ra sức gồng chuột, Thiên Diệc lật đật kéo cái ghế lại chỗ anh ta rồi leo lên ghế quan sát một lúc, hai mắt tròn xoe. “Mười năm thôi, mười năm sau đàn chuột của cháu sẽ đè dẹp lép con tép của chú.”


Minh Triều bỗng mất đi sức sống, cả người đơ như đá. Một lúc suy xét, Minh Triều lại nghĩ dù gì mình cũng là người lớn lại bị một đứa nhóc công kích như này thì thật mất mặt. Hay là cứ dùng quyền uy của người lớn ra oai cho đỡ tức, nghĩ vậy liền làm, Minh Triều nghiêm mặt. “Tiểu Diệc, cháu như vậy là không đúng, dù gì thì chú cũng là trưởng bối, cháu nói năng như vậy là thiếu lễ phép, đáng đánh.”


Vừa nói vừa xắn tay áo, bộ dạng y như thật sự dám đánh.


“Chú mặt lạnh thương cháu lắm, chú cứ đánh cháu đi.” Thiên Diệc là đứa nhóc điển hình cho câu không sợ người, chỉ sợ mẹ. Ngoại trừ mẹ nhóc ra thì ai cũng không được tét mông nhóc nha. Với lại "chú mặt lạnh" trong lời Thiên Diệc chính là Quách Diệp Thiên Kỳ.
Minh Triều. “...”


Thôi, để lần sau đánh đòn vậy. ▔ ▔
Cuối cùng Minh Triều lại phải thỏa hiệp lần thứ N, được một lúc sau thì anh ta thấy Thiên Diệc có gì đó không ổn, hai chân cứ khép vào nhau, sắc mặt hơi khó coi. Minh Triều cười, nhân cơ hội trêu. “Nhóc, là đàn ông phải mở rộng chân ra khi ngồi.”


Thiên Diệc vừa mót tiểu vừa đau bụng nghe vậy liền lắc đầu, nhóc muốn đi tiểu a~. “Cháu, cháu muốn... muốn...”
“Muốn gì?” Ngô Thành lại cười hỏi.
“Muốn....”
“Gì cơ?”


“Trời ơi chú để cháu nói đi mà, cháu muốn... đi đại tiện...” Vẻ mặt Thiên Diệc gấp gáp, không dám cử động mạnh cứ như sợ... sẽ tè ra quần.


Đại tiện? Là gì nhỉ? Minh Triều là người ít ăn học, từ nhỏ luôn đánh đấm thô lỗ, đối với mấy từ tế nhị kia cũng không rõ cho lắm. Anh ta mờ mịt nhìn Thiên Diệc, sau đó một lúc mới đoán ra bộ dáng che đũng quần lại của nhóc là....
Minh Triều cười ha hả. “À, muốn ỉa hả?”


Sau đó chẳng hiểu vì sao mà cái mặt nhỏ của Thiên Diệc lại hiện lên một mảng đỏ kéo đến tận mang tai, da nhóc vốn trắng mịn đến mức có thể búng ra sữa nên khi ửng một tầng đỏ như vậy nhìn y như thỏ con. Minh Triều cười, thằng bé đáng yêu thật.
Nhưng...


“Chú kỳ quá, chú...không lịch sự gì cả.” Sau đó Thiên Diệc lật đật chạy vào tolet, sau đó... à, không có sau đó nữa. “”▔ ▔””
...


Kha Hân đi đến bên cửa sổ muốn đón một chút gió, mấy ngày nay cô điều ngoan ngoãn đợi Quách Diệp Thiên Kỳ đến. Nhưng anh không đến, hoàn toàn không xuất hiện. Cô cũng không hiểu cảm giác của mình là gì, nhưng cô biết rõ mục đích của mình khi tiếp cận hắn là gì. Kha Hân cô liều mạng chặn đầu xe hắn, vốn định gây sự chú ý nhưng không ngờ ông trời lại giúp cô nhiều như vậy. Quách Diệp Thiên Kỳ mất trí, cô hiển nhiên trở thành cô gái duy nhất bên cạnh hắn. Cô chấp nhận để cả đám đàn ông cưỡng hϊế͙p͙ mình theo mệnh lệnh của chủ nhân, cô không muốn nhưng có thể chống lại sao? Không, vì đó là chủ nhân của cô nên nhiệm vụ của cô là phục tùng vô điều kiện.


Chuông điện thoại vang lên, Kha Hân có chút khẩn trương nhận máy. “Khi nào thì tôi mới có thể rút lui?”
“Còn chưa giúp em gái cô giành được đàn ông mà cô đã muốn rút lui rồi sao?”


Kha Hân ɭϊếʍƈ môi. “Nhưng... mục đích của tôi chỉ là đối phó với Tinh Nghiên, tôi không muốn trở thành con cờ của anh.”
“Chật chật, Kha Hân, cô phải biết cô và Mỹ Khanh có được ngày hôm nay là nhờ vào ai. Tôi, có thể nuôi lớn hai cô thì cũng có thể giết ch.ết hai cô...”


“Chủ nhân, đừng. Xin anh, đừng làm khó tiểu Khanh, anh muốn tôi làm gì cũng được.” Kha Hân rơi nước mắt. Em gái chính là người thân duy nhất trên đời này còn sót lại của cô.


Người đàn ông kia có vẻ hài lòng lên tiếng: “Tôi muốn biết tin tức bản vẽ đó, cô mau đi điều tr.a đi. Sau khi lấy được Kim Cương Xanh, Trần gia sẽ khôi phục sự hưng thịnh vốn có, một khi Trần Hoàng tôi một lần nữa nắm hết toàn bộ thị phần thì cô yên tâm. Tạ Quốc Hưng yêu dấu của em gái cô, chẳng là tép riu gì đâu.”


Tiếng cười tự mãn một phía vang lên, điện thoại ngắt kết nối nhưng Kha Hân vẫn thẫn thờ đứng đó, cô đưa tay lau khô nước mắt.
...


Đặt Tinh Nghiên xuống giường, Quách Diệp Thiên Kỳ lấy chắn đắp lên người Tinh Nghiên. Nhìn gương mặt yên tĩnh cũa cô, hắn có chút tự trách. Vừa rồi hắn đã tức giận tới mức gần như liên tiếp muốn cô, hắn cũng không biết những suy nghĩ phức tạp trong đầu mình khi nãy và cả bây giờ là gì.


Là tức giận hay vui mừng? Là hận hay dục vọng?
Nếu là lúc trước Quách Diệp Thiên Kỳ sẽ không bận tâm tìm hiểu những câu hỏi này, nhưng giờ lại khác.


Từ lúc nhìn thấy cô gái mà bốn năm qua luôn dày vò hắn xuất hiện trước mặt, hắn không biết cuộc sống của cô như thế nào mà phải đi lấy cắp cổ vật. Nếu như bốn năm qua cô sống trong cực khổ, vậy chắc chắn Quách Diệp Thiên Kỳ sẽ rất tức giận.


Bốn năm, ngày rồi lại đêm, hắn nhớ nhung cô nhưng lại phải tỏ ra như một tên đần mất trí. Hắn muốn cược xem bản thân có thể quên được Tinh Nghiên hay không, không né nhát dao đó là vì muốn thử dùng đau đớn hóa thành hù hận đối với cô. Không cho người tìm cô, là vì muốn giữ một cuộc sống bình yên cho cô.


Nhưng cô gái này, lại ngang nhiên nói hắn không tồn tại. Quách Diệp Thiên Kỳ quyết định không tự dày vò mình nữa, cuộc sống của Tinh Nghiên thì bình yên còn hắn, bốn năm nay hắn chẳng khác nào như một sợi dây đàn kéo căng. Một mặt muốn tìm, mặt khác lại muốn quên đi.


Nếu như những chuyện kia là thật, vậy thì hắn đã hai lần làm cô tổn thương phải không? Quách Diệp Thiên Kỳ rất muốn dùng lần thứ ba này để yêu thương Tinh Nghiên, nhưng... liệu cô có lại bỏ đi nữa không?


Quách Diệp Thiên Kỳ giơ tay, nhẹ nhàng chạm vào gò má lạnh của Tinh Nghiên. Đưa tay nắm lấy tay cô áp lên mặt mình, chỉ có hắn mới biết Tinh Nghiên gầy như thế nào. Cô vẫn xinh đẹp như vậy, như đóa hoa anh túc khiến người khác mê đắm. Chỉ là, qua bao năm vật lộn với xã hội, ở Tinh Nghiên đã mất đi một sức sống của thiếu nữ rồi. Cô trưởng thành hơn, điềm đạm hơn rất nhiều. Quách Diệp Thiên Kỳ lơ đãng nhìn vào cổ tay Tinh Nghiên, cô vẫn đeo chiếc lắc năm đó hắn tặng...


Ánh mắt ôn nhu của hắn lại ẩn lên một tia phức tạp. Ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn chiếc lắc đó, giọng nói trở nên dịu dàng. “Nghiên, bao năm nay anh cứ tưởng, mình đã quên được em.”
Hắn thở dài đầy mệt mỏi.
“Nghiên, nói anh biết...anh phải đối xử với em như thế nào đây?”






Truyện liên quan