Chương 2

Ô ô… Rì rào rì rào. .. Ong ong
Bịch! Choang!
“Nguy rồi!”
Diệp Uyển Nhu vừa buông đồ trên tay xuống vừa một bên hút khí, bất đắc dĩ nhìn những mảnh vỡ trên mặt đất.
Đây là cái bình hoa thứ mấy trong ngày hôm nay rồi.


Cô le lưỡi rồi vội vàng ngồi xổm xuống nhặt từng mảnh vỡ vươn vãi trên mặt đất lên, trong miệng tự nhủ : “Mình cũng không phải cố ý, ai kêu mình trời sinh có một đôi tay vụng về, cái này không thể toàn bộ trách mình nha. “


Nghe tiếng động Phúc tẩu từ lầu hai đi xuống, nhìn thấy Diệp Uyển Nhu đang nhặt những mảnh vỡ trên mặt đất liền cấp bách hô –
“Nhu Nhu, con đứng nhúc nhích!”
“Ôi yêu!” Diệp Uyển Nhu một tiếng thấp hô.
Nguy rồi! Không kịp rồi –


Phúc tẩu bước một bước xa tiến lên nắm lấy tay Uyển Nhu, nhìn thấy trên ngón tay trắng mịn của Uyển Nhu xuất hiện một vết thương mà từ chổ đó lại đang chảy ra một giọt máy đỏ tươi.
“Theo cô nói bao nhiêu lần rồi, việc này để chúng ta làm là được rồi…”


“Phúc tẩu, đều là dì! Con nói bao nhiêu lần rồi,đừng nói lớn tiếng như vậy mà! Dì nhìn xem, là đều do bị dì dọa sợ! Nếu không, con cũng không bị đứt tay như vậy nha. ” Uyển Nhu nhanh miệng đoạt nói trước, trời sinh cô lại có một cặp mắt to long lanh như nước, cô khẽ le lưỡi.


Phúc tẩu thật sự là không thể tức giận với cô gái này, mỗi lần muốn nói gì là lời luôn đến bên mép lại bị cô đánh trở về, Phúc tẩu bất đắc dĩ thở dài, “Cô nha! Rất đau sao?”
“Đau quá, đau quá đi! “


available on google playdownload on app store


Diệp Uyển Nhu hé miệng than thở, giả trang một bộ dáng thật đáng thương, lấy tính tình Phúc tẩu mà lớn giọng than thở, cô biết Phúc tẩu rất thương cô.
Phúc tẩu thương tiếc nhìn tay Uyển Nhu, “Cô đứa nhỏ này thật là, suốt ngày làm cho người ta lo lắng! Cô không thể ở yên một ngày sao?”


Phúc tẩu trong miệng mặc dù oán trách, nhưng trong lòng thật là xót muốn ch.ết, cũng nhanh chóng mang tới hòm thuốc, vì Diệp Uyển Nhu băng bó.
“Phúc tẩu, người ta là muốn giúp dì thôi mà! ” Uyển Nhu lấy lòng nói, cả người dựa vào người Phúc tẩu.


“Cho xin đi! Cô nếu có thể không gây họa, tôi đã A Di Đà Phật rồi!” Phúc tẩu đau lòng mà vân vê tóc cô.
Nha đầu này chính là biết lợi dụng vốn trời sinh của mình mà.
“Phúc tẩu!” Cô không thuận theo mà làm nũng.
Đột nhiên –


Khi Phúc tẩu sát trùng vết thương, làm cô một trận kêu la.
“A… Đau quá! Phúc tẩu đừng sát nữa! A… Đau quá đi! ” Cô không ngừng mà gầm rú lung tung.
Không có biện pháp, trời sinh cô da mỏng, rất sợ đau.


“Cái này là đáng đời, biết tay mình vụng về mà cứ thích chạm loạn khắp nơi. ” Phúc tẩu nghĩ một đằng nói một nẻo mà trách tội.
Nhìn một tay đại bảo bối bị thương, bà cũng không thấy tốt hơn so với nha đầu kia bao nhiêu! Nhất là hôm nay –


Nghĩ tới nơi này, bà không khỏi mở miệng oán giận: “Đại thiếu gia đêm nay trở về nếu nhìn thấy cô bị thương, tôi lại bị nghe mắng rồi! “
Di! Đúng rồi, Thư Duy hôm nay sẽ về đến!


Diệp Thư Duy, anh trai của cô, cũng chính là chủ tử Diệp gia, anh vốn là kỳ tài trong giới nhiếp ảnh từng đoạt giải quốc tế, các tác phẩm của anh cũng làm các đại nhiếp ảnh gia khác phải chiêm ngưỡng, anh vốn là một nhân vật số một trong giới học thuật Đài Loan, nội dung anh chụp thường mang hơi hướng tĩnh lặng phải ngắm lâu mới chiêm nghiệm hết cái hay của ảnh, hơn nữa ảnh phong cảnh anh chụp là nổi tiếng nhất.


Mà bản thân anh càng lớn lại càng đẹp trai cao ráo, trong giới nhiếp ảnh gia Trung Quốc vốn đã ít có người đẹp trai như vậy. Dáng người anh cao bất luận đi tới đâu cũng đều được mọi người chú mục làm thành tiêu điểm, khiến cho các phóng viên cầm camera về phía anh không ngừng bấm máy, anh giống người mẫu cho người ta chụp thì đúng hơn là một nhiếp ảnh gia .


Nhưng anh không có thói quen đến gần đám đông, anh ngược lại thích vẻ đẹp tĩnh mật.
Vì thế, nhiều lần anh đã vượt muôn vàn khó khăn để xâm nhập đến những nơi nguyên thủy không người, cũng chỉ vì muốn bắt lấy vẻ đẹp tự nhiên, rồi anh lại thường xuyên lưu luyến ngắm nhìn không rời.


Tựa như lần này, anh nguyên bổn dự định đi một tuần, nhưng kết quả vừa ra cánh cửa là mất tích hai tháng.
Trừ điểm ấy ra, anh còn có một điều cổ quái, đó chính là anh không cho người nào lọt vào ống kính!


Nếu anh không thích chụp người cũng chưa tính, nhưng hết lần này tới lần khác giới nhiếp ảnh lại truyền tai nhau rằng anh có một bức ảnh chụp người chưa từng công khai, ngoài lột tả hết thần thái nó còn làm cho người may mắn nhìn thấy đều không biết phải làm gì.


Song, đại thiếu gia này lại rất cố chấp, kiên trì không công khai kiệt tác này.
Cho nên những kẻ chính thức nhìn qua tác phẩm này rất ít, nhưng lời đồn lại rất đáng sợ, nhất là nó lại phát sinh ở trên người vị anh tài dễ nhìn như vậy nữa.


Vì thế mỹ nữ chủ động tới nhà cầu anh chụp chân dung là vô số, nhưng anh nhất định không thay đổi, vẫn thủy chung kiên trì tuyệt không chụp cơ thể người.


Cảnh này càng khiến nhiều mỹ nữ khát vọng muốn được Diệp Thư Duy ưu ái chụp cho, họ nghĩ chỉ cần được anh chụp cho một bức đã rất vinh dự rồi, cô gái nào lại không muốn có thể lột tả được nét đẹp như hoa của mình, thậm chí có vài người còn không tiếc hy sinh sắc đẹp, cũng chỉ vì muốn cầu được vị nhiếp ảnh gia này có thể đem bóng hình xinh đẹp của mình thu vào trong bức ảnh.


Hơn nữa, có người phỏng đoán, nói là nếu có thể lừa gạt Diệp Thư Duy sủng hạnh, gật đầu đáp ứng chụp một bức thì càng tỏ vẻ mỹ nữ đó đã chiếm được sự ưu ái của vị anh tài này, vị trí phu nhân cũng không còn xa.
Lời này vừa nói ra, càng làm các mỹ nữ náo loạn.


Vì vậy, Diệp gia sẽ không khi nào không có “Bất tốc chi mỹ nhân” đến đây.


Vứt đi vấn đề các mỹ nữ rắc rối, trước mắt Uyển Nhu muốn ứng phó chính là Thư Duy đêm nay sẽ về tới. Vừa nghĩ đến nếu để cho Thư Duy biết, lúc anh không ở nhà, cô lại đoạt lấy công việc của người làm,còn phá hủy vô số dụng cụ, đồ vật, chẳng những vậy cô còn khiến cho mình bị thương, cô có thể khẳng định… Sắc mặt người nào đó rất là. ..


Trời ạ! Lòng bàn chân cô như thế nào bắt đầu cảm thấy một trận tê dại…
Cô trở mình mở đôi mắt to, khẩn cầu nhìn về phía Phúc tẩu.
“Phúc tẩu, dì là hiểu rõ con nhất mà, cho nên dì tuyệt sẽ không cáo trạng con đâu ha! “
“Khó nói.”


“Ai nha! Phúc tẩu, người ta bất quá chỉ là sơ ý đánh vỡ bốn bình hoa, lở tay phá hủy hai bồn hoa giả, rách hai bức tranh. .. mà thôi…” Diệp Uyển Nhu cố nhớ lại, nhưng càng nói lại càng lúc càng nhỏ giọng.


Bởi vì cô nhìn thấy vẻ mặt Phúc tẩu một bộ không cho là đúng, cô biết chỉ cần nhận sai, Phúc tẩu tuyệt sẽ không gây khó khăn cho cô mà chỉ sợ cô đã làm sai chuyện rồi lại không nhận sai – Đây là phương thức Phúc tẩu quản giáo cô.


Cô cố gắng nhớ, liều mạng nhớ, dùng sức mà bắt đầu óc nhớ cho ra. ..
Ai nha! Đầu hàng, cô đành phải thừa nhận chính mình trừ tay vụng về ra đầu óc cũng rất ngu nữa, có cố vận dụng đầu cũng không xuất hiện một tia sáng nào!


Phúc tẩu nhịn cười, liếc nhìn vẻ mặt vô tội của cô rồi không nhịn được mở miệng nói:


“Như thế thôi à? Tạm thời không nói chuyện cô đánh vỡ cái bình hoa thời Hán, phá hư hai bồn hoa giả hai tháng tiền mới đổi lại được,còn có bức tranh giá trị hơn bốn trăm vạn kia nữa ; chỉ nói đến lúc trước cô nói muốn bày ra tuyệt đỉnh kỹ thuật gì đó,làm cháy cả nóc phòng bếp, rồi lần cô nói muốn đi tỉnh nhưng không muốn cho tài xế tiểu Lý vất vả, thà rằng đi xe lửa, sau đó đoạn đường từ bắc Bàn cô ngồi đến tận bình đông, khiến cho cả nhà trên dưới tìm cô tìm muốn người ngã ngựa đổ; còn có…”


“Ai nha! Tha mạng đi, Phúc tẩu. Đừng tính rõ vậy mà, dì cũng biết mọi việc người ta làm đều xuất phát từ thiện ý nha! Cho dù thật có chút chút, một tí xúi chuyện sai không quan trọng, dì cũng đừng cùng con so đo mà, đi nha. ..” Uyển Nhu cố ý đem sở trường giọng nói như kéo vĩ âm tận dụng rồi giả bộ một bộ bộ dáng vô tội, cô muốn tranh thủ sự đồng tình.


“Cô nha! ” Phúc tẩu bất đắc dĩ mà cười cười, “Được rồi! Không còn thời gian cùng cô tính rõ nữa, cô cũng phải mau chuẩn bị đi học đi, thầy Quách cũng sắp tới rồi đó! “
Uyển Nhu nhìn đồng hồ rồi nhảy dựng lên.
“Ai nha! Con suýt nữa đã quên mất. “


Phúc tẩu cười nhìn dáng cô chạy thoát lên lầu, không khỏi vui mừng mà nghĩ tới, đứa nhỏ này không biết tự khi nào, đã trở thành một cô gái dáng vóc thướt tha như vậy rồi,rất giống nhị phu nhân năm xưa, nhưng bà tuy đẹp nhưng là một mỹ nhân mệnh khổ.


21 năm trước, đại phu nhân do bệnh qua đời, lão gia cách năm liền lấy nhị phu nhân vào nhà.
Không nghĩ tới 5 năm sau, một chuyện ngoài ý muốn cũng mang hai ông bà Diệp gia đi theo đại phu nhân, chỉ để lại hai đứa nhỏ, lúc ấy Diệp Thư Duy 13 tuổi, Diệp Uyển Nhu 5 tuổi.


Có thể thấy, đó là một đoạn năm tháng cực kì gian khổ, Diệp gia có thể an nhiên mà vượt qua sóng gió này, toàn bộ là dựa vào Thư Duy trầm ổn và phách lực ( có năng lực và khí phách ) –


Năm đó, Thư Duy 13 tuổi, có thể tránh khỏi những bà con thân thích mơ ước đến gia sản Diệp gia, mà bảo toàn đầy đủ sản nghiệp của Diệp gia như vậy, ngoài năng lực làm cho người ta không thể bỏ qua; còn có khí phách của cậu, mới có thể làm cho Uyển Nhu vô tư không lo âu mà trưởng thành.


May mắn, cuộc sống khổ cực ấy đã qua, hôm nay Diệp Thư Duy đã có được danh vọng và tài phú thuộc về chính mình. Anh đã có đủ năng lực bảo vệ người mình muốn bảo vệ nhất, mà người kia đúng là Diệp Uyển Nhu.


Diệp Uyển Nhu, một cô gái làm cho Diệp Thư Duy nâng trên lòng bàn tay mà che chở, cô gái có thân thế thê lương — cô cũng không phải là huyết mạch chính thống của Diệp gia, nhưng lại được mang họ Diệp.


Nhưng sự thật về thân thế cô, Diệp gia cũng chưa từng công khai gièm pha, mà đó cũng chính là nỗi đau khổ nhất của nhị phu nhân đã qua đời. Hôm nay, người nắm giữ phần bí mật đau khổ này mà chăm sóc kỹ Uyển Nhu yêu thương cô như mẹ ruột chính là Phúc tẩu đây.


Phúc tẩu trấn an mà mỉm cười, Uyển Nhu cũng không cô phụ sự thương yêu của mọi người, cô quả thật vốn là một đứa nhỏ ngoan, nhìn cô mặc dù ở trong một gia đình giàu sang, nhưng không có một chút yếu ớt gì như đại tiểu thư nhà người ta.


Trái ngược, suốt quá trình phát triển của cô, cô rất tự nhiên đem mỗi một người trong nhà này đều xem như người thân mà quý trọng.
Trừ tính tình mơ hồ khiến người đau đầu ra, cô vốn là một cô bé làm người ta yêu thích…


Ôi! Nhưng đối với điểm ấy, cô tựa hồ cũng không thể sửa được.
Thở dài vẩn là thở dài, nhưng một đứa bé có thể vĩnh viễn không lớn như vậy, cũng là một loại vui sướng vô cùng.


Phúc tẩu khêu môi cười, đứng dậy thu thập những mảnh vỡ bình hoa vừa mới bị nha đầu nào đó đánh vỡ, Phúc tẩu nghĩ thầm , chờ Đại thiếu gia trở về, nhất định phải nói công đạo, trong nhà đừng trưng mấy vật phẩm quý giá nữa, khó giữ được lắm nha!


Rạng sáng hai giờ rưỡi, từ đại sảnh Diệp gia có một thân ảnh cao lớn đi vào, bước chân anh uể oải, xem ra là rất mệt mỏi rồi. ..
Bóng người tiến tới phòng bếp, nhìn thoáng qua thức ăn khuya trên bàn, rồi lại xoay người mở tủ lạnh lấy ra một chai nước suối, sau đó mới uể oải bước từng bước lên trên lầu.


Đi tới gian phòng thứ hai trên lầu hai, cước bộ anh dừng lại.
Bên trong phòng đèn vẫn sáng!
Uyển Nhu còn chưa ngủ?
Anh xem một chút, nhíu mày, trực tiếp mở ra cửa phòng đi vào.


Vừa vào phòng, anh liền nhân tiện đá phải đến thứ mềm mềm gì đó, cúi đầu nhìn kỹ, nguyên lai là một con mèo hello Kitty,lại ngẩng đầu, anh buồn cười mà nhìn khắp gian phòng.
Đây là một căn phòng toàn màu phấn hồng, không giống như khuê phòng của thiếu nữ, mà giống như một gian phòng của con nít.


Đưa mắt nhìn lại tất cả đồ vật đều là hình mèo Kitty, anh tiện tay lấy một thứ nhìn lại, không rõ nó đến tột cùng có gì đặc biệt nữa?
Thoáng thấy thân ảnh trên giường, anh nhẹ giọng gọi: “Nhu Nhu.”
Không có ai đáp lại, anh nghi hoặc mà đi qua.
Ào ào…


Một tiếng rất nhỏ tiếng vang lên! Làm anh chú ý, anh ghé mắt trông thấy một bàn tay còn đặt lên bàn phím máy tính đang mở.
Cũng mấy giờ rồi, lúc này cô còn lên mạng sao?
Anh nhíu nhíu mày, tiện tay đóng máy.


Đến gần mép giường, nhìn thấy gương mặt đang vui vẻ ngủ say, cô co người ôm cái gối hình đầu mèo Kitty thật to mà ngủ say.
Nha đầu này, nhất định là đang đợi anh –
Anh ôm lấy cô, phát hiện cô không mặc nội y, hai khối nhũ tiêm mềm mại cách quần áo chạm vào người anh .


Sắc mặt anh nhanh chóng đỏ lên, mãnh liệt hút khí, cố gắng khống chế trống ngực cùng tế bào đang phấn khởi.
Đáng ch.ết, đã lớn hơn rồi sao? Cái thói quen không tốt như vậy nên sửa mới được!


Rất khó bỏ qua đường cong thướt tha dưới tay, dù sao cô cũng 20 tuổi rồi, nhưng tâm trí có lẽ vẩn dừng lại ở lúc còn bé, dù cho có là anh em song sinh, cô cũng vốn là con gái một trăm phần trăm.
Đối với điểm ấy, anh có thể phi thường xác định, bởi vì giờ phút này chính anh là người bị hại –


Anh vô tội mà cảm thụ nhũ tiêm xinh đẹp, cách quần áo đỉnh vào trong ngực mình.


Đem Uyển Nhu đặt lại ở trên giường mềm mại, lúc này anh mới phát hiện ngay cả áo ngủ trên người cô cũng là hình Hello Kitty, xem ra, cô xác thực vẫn một đứa bé to xác, cho nên mới vừa rồi anh cảm thấy thất thố nan kham cùng quẫn bách cũng đúng.


Bàn tay to của anh nhẹ men theo gương mặt cô, dưới tay vốn là da thịt nõn nà trơn nhẵn, lòng anh bỗng sinh ra một cỗ tao động kỳ dị làm anh sợ run mà nhanh chóng thu tay lại.
Cô chỉ là một đứa bé, một cô nhóc lớn xác ràng buộc tất cả tâm tư của anh!


Anh không nên ở trên người Nhu Nhu tìm lấy cảm thụ kích thích như vậy, không nên!
Anh nhắm mắt, bỏ qua suy nghĩ lung tung –
Như thế nào chạy trốn hai tháng, tâm tình lại vẫn như trước không cách nào bình phục!?
Là từ lúc nào bắt đầu?
Anh đã yêu cô. ..


Không được, không thể, không thể… Ngàn vạn lần lần tự trách cùng cảnh giác, anh tuyệt không thể phá tan hạnh phúc của cô, cô là bảo bối của anh, trân bảo cả đời anh, anh muốn che chở cô, cho cô toàn bộ thế giới tốt đẹp, anh nên vì cô tìm kiếm một người chồng cái có thể đau cô đối tốt với cô cả đời mới đúng,nhưng nghĩ đến cảnh tượng đem cô gả đi, anh muốn sao. ..


Trời ạ! Anh muốn cái gì?
Nói đến, điều anh muốn cũng chỉ bất quá là được nhìn thấy cô!
Còn cô là ai?
Cô là Uyển Nhu, em anh!
Cái gì là đau đớn? Cái gì là khổ?
Thấy được, chạm đến được,nhưng cũng không thể yêu, không thể nghĩ có được,đây mới gọi là hành hạ!


Mà anh thật đúng là đã nếm được thấu triệt, anh âm thầm cười khổ.
Thân ảnh mềm mại trên giường xoay sang một bên, nệm giường hơi lún xuống.
“Thư Duy!”
Uyển Nhu nháy một đôi mắt hơi hồng, đưa tay dụi dụi hai mắt, đả liễu cá a khiếm.
“Anh đã về rồi!”


“Ừ về rồi! Đánh thức em sao. ” Anh ách thanh trả lời, tâm tình mới vừa rồi chưa kịp hoàn toàn thu hồi.
Hình như lúc này cô đã thật sự tỉnh táo, đột nhiên cô trở mình xuống giường, cầm lấy cánh tay anh hoan hô.
“Thật là anh! Em còn tưởng em đang nằm mơ chứ! “


Anh cười, thân mật mà xoa tóc cô, “Như thế nào, em thường mơ thấy anh sao?”
Bàn tay to của anh ở trên đỉnh đầu cô chợt nắm chặt thành quyền,chỉ như vậy mới có thể khắc chế xúc động muốn ôm lấy cô của anh.
“Đúng vậy!” Cô cười, cười đến tỏa sáng như ánh mặt trời.


Đột nhiên, cô đưa tay sờ sờ hai má anh, ngâm ngâm mà cười nói: “Bất quá trong mộng anh cũng không có râu mép như vậy, xấu muốn ch.ết!”
Anh giật mình, bối rối mà đẩy tay cô ra đứng lên.
“Đừng sờ loạn!” Anh quát khẽ.


“Ha ha ha, vì nhột có phải hay không? Anh luôn luôn sợ nhột nhất! ” Cô cố ý chồm tới, rồi lại chụp lấy bả vai anh.
“Đừng nháo!”Anh vì tình thế cấp bách mà quát lên.


Trời biết, trong đêm khuya như vậy, ở nơi này… Ách! Cô gái trong phòng, tâm tình anh lại tăng vọt, ở trong lòng anh lẩm bẩm thầm nghĩ cầm giữ ý muốn chạm vào cô, bất cứ hành động gì của cô vào lúc này với anh mà nói đều là khiêu chiến gian nan nhất,anh ẩn nhẫn được cực kỳ khổ cực…


Cô cong môi lên, không để ý tới anh.
“Đừng làm loạn nữa , bây giờ mấy giờ rồi! Cả nhà đều đang ngủ say, em không muốn đem tất cả mọi người đều đánh thức đi?” Anh lừa cô, anh không nỡ để cô tức giận.


Anh nhắc nhở, cô mới nhớ đến bây giờ quả thật là hơn nửa đêm rồi, bất chợt,cô quay đầu vui vẻ mà nhìn anh.
“Anh ăn chưa?Có đói bụng không? Em giúp anh bưng đồ ăn đến!” Vừa nói, cô liền hướng cửa chạy đi.


“Đừng đi, anh không đói bụng.” Anh đưa tay kéo cánh tay cô lại, nha đầu này đúng là tính tình nhanh nhẩu đoản, không một chút nào cải tiến.
“Không đói bụng?” Cô cẩn thận mà nhìn Diệp Thư Duy từ trên xuống dưới, mới hai tháng không gặp, anh đã gầy hơn nhiều rồi.


“Anh không đói bụng, nhưng em đói bụng. Chờ em, đừng đi đó! ” Vừa nói, cô liền bước nhanh chạy đi ra ngoài.
Chút tâm tư này của cô,làm sao anh không biết rõ chứ?


Cô là như thế này luôn luôn thoải mái chỉ có anh là thấy phức tạp, đây cũng chính là nguyên nhân luôn nhiễu loạn tâm tình của anh khó mà thu hồi.
Anh bất đắc dĩ nhìn về phía cánh cửa.
Rất nhanh, cô liền mang tới hai chén mì.


“Rất thơm nha! Em cố ý để dành lại đó. ” Cô nhìn anh rồi đưa ra phấn lưỡi, bộ dáng cực kỳ xinh đẹp, “Chuyện này cũng không thể cho Phúc tẩu biết, dì ấy nếu biết, sẽ lại lẩm bẩm lầm bầm rất lâu nha! ” Sau đó cô còn minh họa thành một cái mặt quỷ, rồi nhún vai dặn dò.


“Nhanh ăn đi! Lạnh sẽ không ngon đâu! “
Thư Duy tiếp nhận bát mì, hạ mày rậm.
“Món này, em thường ăn hả?” Anh rất có vi từ mà nhìn cô.


“Ngẫu nhiên thôi! ” Hút một gắp mì QQ, cô ngẩng đầu thấy anh vẫn chưa di chuyển đũa, chỉ chỉ bát mì của anh, “Đừng nói nữa! Mau ăn, anh cũng không phải Phúc tẩu, sao lại chậm chạp như vậy chứ . “
Anh bất đắc dĩ mà nhìn cô, “Loại này đồ này ăn nhiều đối với thân thể không tốt. “


Vừa nói, anh vừa gắp một chút mỳ lên, cảm giác mùi cũng không tệ lắm, sau đó anh lại tiếp tục ăn hai ba gắp nữa, xem ra anh thật là có chút đói bụng rồi.
“Nhu Nhu, hai tháng này em làm cái gì?” Thư Duy vì cô đem tóc dài vén ra sau cổ, nha đầu này chỉ lo ăn, tóc dài rủ xuống mặt mà cũng không phát hiện…


Mặc dù anh vì chính mình tìm lấy cớ, nhưng trên thực tế, anh là muốn cẩn thận nhìn cô, không muốn để cho mái tóc dài che khuất đi vẻ mặt của cô.
“Không làm cái gì nha!”
Rồi cô đột nhiên như chột dạ mà che dấu bắt tay lại, một đôi mắt quay tròn, nghĩ muốn dời đi sự chú ý của Thư Duy.


Thư Duy nhướng mày rậm, lấy đi bát mì của cô, “Đưa tay ra cho anh xem một chút!”
Chút hành động nhỏ này của cô làm sao giấu diếm được anh.
“Em muốn ngủ!” Cô há miệng đánh ngáp, rồi đưa tay giấu sau lưn, bắt đầu giở trò.
“Duỗi tay ra! ” Anh ra lệnh nói.


Uyển Nhu biết rõ ràng không lay chuyển được Thư Duy, vì vậy nhắm một mắt hí một mắt, đưa tay ra, nghĩ thầm, sắp bị anh mắng rồi!
Nhìn thấy bàn tay nhỏ trong tay mình lại có thêm vài vết thương, tâm anh trong nháy mắt cuồng nộ, không tự giác mà tăng thêm lực đạo.


“Em lại làm cái gì? Trong nhà không có ai sao? Sao em phải làm cho chính mình bị thương như vậy! ” Không cần người khác báo cho, anh cũng có thể đoán được thương thế này vốn là như thế nào mà tới.


“Nhỏ giọng chút, mọi người đang ngủ, anh muốn đem tất cả mọi người đánh thức sao?” Cô đem ngón trỏ đặt ở trên đôi môi đỏ thắm, bắt chước ngữ khí của anh.
“Tại sao làm mình bị thương?” Thư Duy có chút tức giận hỏi thăm.


“Em rất cẩn thận A! Chỉ là, mọi người đều bận rộn như vậy. Em rất nhàm chán nha! Mỗi ngày làm ‘ anh anh mỹ thay mặt tử ’ thật đúng là rất không thú vị! ” Cô dùng bàn tay bị anh giữ gãi gãi lên lòng bàn tay anh, trêu đùa Thư Duy, “Đừng tức giận nữa! Lần tới em sẽ cẩn thận hơn. “


Thân thể của hắn vì cô cọ xát mà dâng lên một trận sợ run khác,bàn tay anh như bị điện giật mà vội vàng buông ra tay cô.
“Lần tới?” Anh ách thanh trách cứ, về phương diện khác, đối với việc anh vẫn như cũ có thể bảo trì lí trí thanh tỉnh mà cảm thấy may mắn.


“Không có lần tới!” Cô rất nhanh sữa chữa, giả ý bầy ra gương mặt vô tội. Nhìn thấy cô có vẻ mệt mỏi, Diệp Thư Duy không đành lòng trách cô nữa.
“Nhanh đi ngủ đi! Đêm đã khuya.”


Cô ngoan ngoãn thuận nằm xuống, nhưng như đột nhiên nghĩ tới cái gì lại ngồi dậy, rồi lấy hai tay ôm lấy cần cổ anh, ở trên mặt anh “Ba” hôn một cái.
“Ngủ ngon.”Cô cười ngọt ngào, sau đó mới hài lòng nằm xuống.
Toàn thân anh cứng đờ –


Đây là của thói quen cũa cô, không có gì phải kinh ngạc,nhưng chỉ là do tâm tình vừa rồi của anh còn chưa bình thường lại, phần buộc chặt đau đớn trước giờ cũng không như đêm nay tới rõ ràng như vậy, anh ảo não phát hiện, chạy trốn hai tháng rồi đổi lấy chính là, sự khát vọng càng tha thiết hơn.


Diệp Thư Duy ở bên cạnh cô ngồi trong chốc lát, thấy cô đã dần dần ngủ say, mới nhẹ nhàng kéo cái chăn bông đắp lại cho cô, anh kéo rèm cửa sổ, thật sâu mà ngóng nhìn cô một lúc sau đó mới dứt khoát đi ra cửa.


Vừa ra khỏi cánh cửa, lòng anh lại mơ hồ đau đớn, anh hít sâu một hơi, cố gắng nhớ lại thân phận anh trai của mình.
Anh không khỏi nghĩ lại — nếu như trốn cũng không thể thu được hiệu quảgì, như vậy chẳng lẽ anh nên đổi lại một phương thức khác sao?






Truyện liên quan