Chương 1
Ở thành phố A, khi nhắc tới nhà họ Giang - một gia tộc có xuất thân cách mạng, thì không ai là không biết.
Ông cụ nhà họ Giang chinh chiến suốt cả cuộc đời, từ chiến dịch Độ Giang* đến những cuộc viễn chinh, rồi lại chiến tranh Việt Nam, trên người ông có đến mười mấy vết sẹo, bàn tay cũng dày đặc những nốt chai. Ông đã vì quốc gia mà cống hiến không biết bao nhiêu. Trên bả vai ông đeo quân hàm Thượng tướng, năm đó ông khoác áo giáp dũng mãnh ra trận, cho dù là ai cũng đều phải tôn kính gọi một tiếng "Ông Giang".
(* chiến dịch Độ Giang: tức chiến dịch Vượt sông Trường Giang, tháng 4 năm 1949. Chi tiết xem tại: ĐÂY )
Ông cụ có ba người con, ai cũng đều có tiền đồ xán lạn, cả đời ông cũng coi như được nở mày nở mặt.
Con trai thứ hai của ông cụ Giang – Giang Chấn Quốc đang đảm nhiệm chức thị trưởng tại thành phố B, con đường làm quan rộng mở, một bước lên mây, giống như mặt trời giữa ban trưa. Con dâu Kiều Hoàn là giảng viên cao cấp của Học viện Múa, vốn là trưởng nữ của gia tộc danh giá nhất vùng đất Giang Nam, ngay cả một cái giơ tay nhấc chân đều có khí chất và vô cùng quyến rũ không ai có thể học theo được.
Nhưng trong một gia tộc như vậy, lại có một người trái ngược hoàn toàn, đó là cháu trai của ông cụ Giang, con trai của vợ chồng Giang Chấn Quốc - Giang Bắc Thần. Mỗi lần ông cụ nhìn thấy anh đều muốn chửi bới một hồi, tức giận đến mức râu cũng vểnh lên. Nhưng mà ai cũng biết, trong đám con cháu nhà họ Giang, ông cụ lại yêu thương đứa cháu này nhất.
Giang thiếu được chiều chuộng từ nhỏ, hai mươi tuổi đã lên đường sang Mỹ du học. Ba năm sau khi anh tốt nghiệp Ivy trở về, trở thành một Hoa kiều thiên tài có chút danh tiếng tại phố Wall. Mặc dù về nước vài năm nay cũng ăn chơi trác táng một cách bừa bãi nhưng công việc làm ăn lại vô cùng thuận lợi, chưa kể có rất nhiều người ao ước và ghen tị vẻ bề ngoài, bản lĩnh cũng như thủ đoạn làm ăn của anh.
Ở thành phố này, mọi người đều biết, khi Giang thiếu cười càng tươi, thì đó là dấu hiệu sự nguy hiểm đang tới gần. Như lúc này đây.
Hôm nay đáng lẽ ra anh phải tới công ty vì một dự án, nhưng lại bị vướng mắc vì ở trên chậm chạp không chịu phê duyệt công văn, phía bên kia lại sốt ruột muốn triển khai dự án, chậm một phút đồng hồ thôi cũng có thể khiến một khoản tiền lớn bị tổn thất ra bên ngoài. Giang Bắc Thần ngồi ăn uống linh đình cùng mấy lão già xảo quyệt hơn năm mươi tuổi, phải nói những lời nịnh hót mà chính anh cũng cảm thấy buồn nôn, nhưng không ngờ bọn họ vẫn không đồng ý, cực kỳ khó khăn. Sau khi uống xong ly rượu thứ tư anh nghĩ thầm, nếu lần này mấy lão già kia còn không nói cho rõ ràng dứt khoát thì đành phải quay về xin anh hai giải quyết vậy, trong lòng anh không nhịn được thầm mắng một tiếng.
"Bắc Thần à, hôm nay cháu thật đúng là nể nang mấy người trong cục chúng ta, cháu yên tâm, ngày mai chú sẽ bảo thư kí đưa công văn tới cho cháu, ha ha."
Những nụ cười dối trá trong tiệc rượu như thế này anh đã nhìn quen từ lâu, người đang nói chuyện là Trương cục trưởng, là người đang chịu trách nhiệm về dự án ở phía Bắc thành phố, thấy Giang Bắc Thần đã nói lời ngon ngọt một lúc lâu, cho nên mặc dù cấp trên vẫn đông kéo tây kéo không chịu đồng ý, nhưng ngộ nhỡ chọc giận tiểu tổ tông này, thì chỉ sợ sau này ngay cả trái cây ngon mình cũng không có mà ăn.
"Nếu chú Trương đã nói như vậy, thì cháu đây chỉ có thể chờ tin của chú thôi."
Dưới ánh đèn, Giang Bắc Thần cười một cách lễ phép và khiêm tốn, viên đá Obsidian trên cổ tay áo sơ mi phản chiếu ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh đèn thủy tinh. Anh vươn bàn tay sạch sẽ thon dài cầm lấy ly rượu trước mặt, rồi đứng dậy.
"Cám ơn sự ủng hộ của các chú các bác, trong công ty cháu còn có chút việc bận, cháu xin phép đi trước." Nói xong, anh ngửa đầu uống cạn ly rượu, rồi nói lời tạm biệt với mọi người, đúng lúc ấy trợ lý Thẩm Vi Dịch phía sau cũng cầm lấy áo khoác của anh rồi đi theo anh ra khỏi phòng bao.
Bây giờ đang là đầu đông, trong bóng đêm, Giang Bắc Thần đứng dưới ngọn đèn đường chờ lái xe chạy xe tới, bóng dáng cao lớn được phản chiếu dưới ánh đèn của khách sạch nhìn vô cùng ôn hòa.
Thẩm Vi Dịch giương mắt nhìn anh, hơi hơi do dự nói.
"Lần này, là cố ý."
Giang Bắc Thần tùy tiện đút hai tay trong túi quần, nhìn chiếc xe đang từ từ chạy tới từ phía xa, chậm rãi mở miệng.
"Nếu như Trịnh Ngọc Khôn muốn đấu với tôi, vậy thì tôi sẽ chơi với lão ta tới cùng. Đi điều tr.a xem năm ngoái lão ta báo cáo hạng mục kia là bao nhiêu."
"Vâng."
Đánh rắn phải đánh ba tấc, huống chi còn là một con rắn độc như Trịnh Ngọc Khôn.
Rượu quá ba tuần, thì đêm cũng đã khuya. Trong pub Sai Giờ, mọi người đang nhảy nhót điên cuồng, DJ thì chơi những bài nhạc đinh tai nhức óc, nơi nào cũng có thể nhìn thấy đám công tử nhà giàu đang phóng túng trụy lạc. Trong phòng bao trên lầu hai, Chiến Sính và Kỷ Hành Đông một phải một trái ngồi bên cạnh Giang Bắc Thần. Chiến Sính vừa ôm cô người mẫu mới nổi trong lòng, cầm nho đút cho cô ta ăn, vừa tán gẫu với Giang Bắc Thần
"Lần này lão già làm ở cục xây dựng thành phố kia bị cậu chơi đùa vô cùng thê thảm, nghe nói vợ ông ta sau nhìn xong đã lập tức đưa tới phòng cấp cứu, đến bây giờ thì ông ta ở trong bệnh viện cũng không dám lộ mặt ra, cơ quan cũng đã tạm thời cách chức ông ta rồi.
Kỷ Hành Đông ngồi bên cạnh tiếp lời: "Có khi đang nghĩ xem làm thế nào để chơi lại cậu đấy, nếu như không được thì bán lại dự án kia cho tớ đi? Vốn dĩ nó cũng đâu có sạch sẽ gì."
Giang Bắc Thần ngậm điếu thuốc, quay đầu để cho mỹ nữ bên cạnh châm lửa giúp, đôi mắt hẹp dài hơi hơi híp lại, đôi chân thon dài gác lên bàn trà, dáng vẻ điển hình của một nhị thế tổ*
(* - Nhị thế tổ (二世祖) là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua. Theo vi.wikipedia.org).
"Sao cậu cứ thích chiếm lợi ích từ chỗ tớ thế? Lần trước Chiến Sính nói cho cậu làm về vũ khí quân sự, sao cậu lại không cần?"
Kỷ Hành Đông cười quỷ dị: "Sao tớ dám chiếm lợi ích từ bên vũ trang chứ, chỉ có nhà tư bản vô liêm sỉ như cậu, tớ mới có thể chơi đùa được thôi ~~"
"Không cho, " Giang Bắc Thần bướng bỉnh ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ khóe môi, "Tớ còn phải chơi đùa cho đến khi lão ta nghe lời mới thôi, khi nào tớ lấy được công văn đã phê duyệt vào tay, sẽ đưa cho cậu."
Chiến Sính vỗ bắp đùi, vô cùng đau đớn nhìn anh. "Này! Cậu nói xem, cái tính này của cậu bao giờ mới sửa được chứ, ép lão già kia đến chỗ ch.ết thì có lợi gì với cậu chứ? Nếu ông cụ nhà cậu mà biết, không lột của cậu một lớp da thì cũng chăm sóc cậu bằng gia pháp."
Giang Bắc Thần chỉ nghịch điện thoại di động, không hiểu đang cùng vị mỹ nữ đầu bên kia di động tán tỉnh cái gì, mà cứ làm như không nghe thấy.
Dường như Kỷ Hành Đông vừa nhớ tới cái gì đó, bất chợt quay đầu, miệng mấp máy.
"Làm sao vậy, trông y như con cá vàng, cậu muốn nói cái gì?" Giang thiếu tập trung nhìn màn hình, những tia sáng màu bạc phản chiếu làm tôn lên đôi mắt nghiêm túc nhưng lại vô cùng sáng ngời của anh.
"Chuyện là... Hôm kia tớ có gặp Sở Hàm." Kỷ Hành Đông do dự mở miệng.
Ngón tay đang lướt trên điện thoại di động ngừng một lát, nhưng lại lập tức khôi phục bình thường.
"Trông có vẻ không được ổn lắm. Nghe nói cô ấy làm kỹ sư vận hành thử ở công ty Đức Mậu, mỗi ngày đều phải dầm mưa dầm gió ở công trường, cả người cũng không còn giống như trước kia nữa. Không thể nào giải thích được..."
"Liên quan gì đến tớ?" Giang Bắc Thần nghiêng đầu nhìn anh ta, đôi lông mày không kiên nhẫn nhíu lại.
"Dù sao thì năm đó cô ấy cũng một lòng với cậu mà, chuyện mà ba cô ấy làm cũng không liên quan gì tới cô ấy..." Kỷ Đông vẫn chưa từ bỏ ý định.
Chiến Sính nghển cổ, đổ thêm dầu vào lửa hỏi: "Thảm như vậy thật sao? Tớ nhớ năm đó cô ấy cũng là một đóa hoa trong đại viện, vô cùng kiêu ngạo."
Giang Bắc Thần ném chiếc điện thoại lên mặt bàn, bực mình hỏi hai người kia: "Các cậu đã nói xong chưa?"
Chiến Sính và Kỷ Hành Đông biết, đây chính là dấu hiệu khi anh chuẩn bị tức giận. Nhưng mà hai người không ngờ rằng, chuyện này đã qua lâu như vậy, mà Giang Bắc Thần vẫn chưa quên được. Hai người liếc mắt nhìn nhau, người nào cũng không dám mở miệng lần nữa.
Chuyện giữa Sở Hàm và Giang Bắc Thần, cho dù là người ngoài cuộc có chứng kiến rõ ràng đến đâu, thì cũng không thể sáng tỏ hết được.