Chương 20
Mùa đông năm 2011.
Đó là vào ngày thứ ba mà ba Sở Hàm bị song quy*, cô đã đứng bên ngoài cửa nhà họ Giang suốt ba giờ đồng hồ, chỉ để đợi Giang Bắc Thần có thể ra gặp mình và cho mình một lời giải thích.
(* - “Song quy”, tạm hiểu là “quy định kép”, nói đến những cách thức nằm ngoài luật pháp của ĐCS Trung Quốc nhằm khởi tố và trừng trị các thành viên, những người bị triệu tập đến một địa điểm và thời gian xác định để thẩm vấn. d♡iên‿dxàn‿l♡ê‿quxý‿đ♡ôn. Viên chức vi phạm này có thể bị giam giữ vô thời hạn, bị từ chối đại diện hợp pháp, và không được phép liên lạc với thế giới bên ngoài.
Song quy được chính phủ Trung Quốc đưa ra lần đầu vào năm 1990 và dần dần được các cơ quan kiểm tr.a kỷ luật của Đảng Cộng sản Trung Quốc áp dụng trong nhiều nghi án tham nhũng.
Địa điểm “song quy” thường là một khách sạn nào đó, nhân viên điều tr.a và đối tượng bị triệu đến đây coi như bị giam lỏng để phục vụ việc điều tra, không thể tiếp xúc với bên ngoài trong suốt quá trình làm án, chức vụ và quyền lực của người đó bị “đóng băng”, không còn giá trị nữa.
Tuy nói là “thời gian quy định” nhưng đối tượng không thể biết mình bị giam lỏng trong bao lâu, áp lực tinh thần rất lớn, chính vì vậy, đó là một biện pháp điều tr.a rất hữu hiệu. Thủ tục “song quy” rất đơn giản, lại không bị hạn chế bởi thời gian như bắt giữ.
Tập hợp từ nhiều nguồn bởi salemsmall-l-q-đ.)
Cô có nằm mơ cũng không ngờ rằng, mới chỉ một tuần ngắn ngủi mà mọi chuyện lại trở nên như vậy, người yêu ba năm của cô trốn tránh không chịu gặp cô, trong vòng một đêm, người ba vẫn luôn yêu thương cưng chiều cô đã bị bắt giam, mẹ cô bởi vì không chịu đựng được sự thật này mà bị sốc phải nhập viện. Căn nhà vốn đang ấm áp cũng trở nên lạnh lẽo đến đáng sợ.
Ba Sở Hàm, Sở Lâm Nguyên bị Giang Chấn Quốc tr.a ra là kẻ tình nghi lớn nhất trong vụ nhận hối lộ nên bị cơ quan kiểm tr.a kỷ luật đưa đi. Lúc đó, Sở Lâm Nguyên và Giang Chấn Quốc đang là hai ngón tay cái ở Tứ Cửu thành, quyền thế ngang nhau. Khi ấy, thành phố tiến hành giải tỏa một tòa nhà để xây cầu nhằm giảm bớt ách tắc giao thông, đây là công trình nằm trong các hạng mục kiến thiết thành phố, vừa khéo do Sở Lâm Nguyên quản lý.
Các công ty có liên quan nhận thầu đã phải trải qua một loạt các cuộc đấu thầu cạnh tranh, một năm rưỡi sau thì bàn giao công trình. Sở Lâm Nguyên còn là một trong những lãnh đạo tham dự nghi thức cắt băng khánh thành, chiếm được một tấm hình ngay trên trang nhất của các báo. Khoảng thời gian này, nhà họ Sở cũng được nở mày nở mặt vô cùng.
Ai ngờ, sau hơn một tháng thì cây cầu kia xảy ra chuyện.
Vào một buổi sáng, khi mọi người đang lưu thông trên cầu để đi làm thì giữa cầu bỗng nhiên bị sập, tính cả những người đi xe bị rơi xuống và những người đang đi đường ở bên dưới thì thiệt hại lên đến cả trăm mạng người. Tin tức vừa đưa ra, các tòa soạn lớn lập tức cho in báo ầm ầm, khiến toàn bộ người dân Bắc Kinh vô cùng bàng hoàng sợ hãi.
Trên Trung ương lập tức cử người thành lập tổ điều tr.a đặc biệt để điều tr.a sự việc này, và lẽ dĩ nhiên, người đứng mũi chịu sào không ai khác chính là thị trưởng Sở Lâm Nguyên - người quản lý dự án xây dựng thành phố này. Ngay khi nguy cơ tứ phía thì Giang Chấn Quốc, lúc đó đang nhậm chức Bí thư thành phố đã đến tổ điều tr.a báo cáo, Sở Lâm Nguyên là kẻ tình nghi đã ăn hối lộ của các công ty lớn nhận thầu công trình, số tiền lên tới hàng ngàn vạn tệ. Hơn nữa còn đưa ra các chứng cứ, ngoại trừ những hóa đơn giao dịch với các ngân hàng của Sở Lâm Nguyên thì còn có ảnh chụp ông ra vào công ty của đối phương vào đêm khuya. Có thể nói là chứng cứ vô cùng xác thực. Mặc cho Sở Lâm Nguyên giải thích như thế nào thì cơ quan kiểm tr.a kỷ luật cũng đều làm việc theo đúng quy định, vì thế, ngay xế chiều hôm sự việc xảy ra thì Sở Lâm Nguyên đã bị giam cầm, hay còn gọi là song quy.
Khi Sở Hàm về đến nhà thì đã nhìn thấy người ta đứng xúm đông xúm đỏ trước nhà mình, trên cửa chính còn bị dính tờ giấy niêm phong in con dấu đỏ. Mẹ Chử Duy Nguyện tốt bụng, , âm thầm kéo cô qua một bên hỏi: "Tiểu Hàm à, ngày hôm nay trong thành phố bị sập cầu, cháu đã biết chưa?"
Sở Hàm gật đầu, trong mắt đầy vẻ sốt ruột: "Biết ạ, dì Tùy à, nhà cháu xảy ra chuyện gì vậy? Mẹ cháu đâu? Mẹ cháu có ở bên trong không ạ?"
"Mẹ cháu đang ở trong bệnh viện, nghe nói ba cháu có liên quan đến vụ sập cầu này, ông ấy đã bị đưa đi để điều tr.a rồi, xung quanh nhà cháu lúc này toàn là phóng viên thôi, có lẽ ở chỗ mẹ cháu cũng không ít. Cháu đừng vào viện vội, hãy bình tĩnh."
Khi ấy, Sở Hàm vẫn còn là một thiếu nữ vô cùng kiêu ngạo. Nhưng khi đột nhiên nghe được tin tức này, cô lại kinh ngạc đến mức đứng như trời trồng. Tùy Tình không nỡ nhìn dáng vẻ này của cô, thở dài nói: "Đứa nhỏ, trước tiên về nhà dì đã, được không?"
"Không." Sở Hàm né tránh cánh tay của Tùy Tình, "Không thể nào, sao có thể như vậy được chứ... Ba sẽ không bao giờ làm như vậy, cháu phải tới bệnh viện, cháu phải đi hỏi cho rõ ràng..."
"Ơ kìa! Tiểu Hàm!" Cho dù Tùy Tình đã ra sức ngăn cản, nhưng bà vẫn chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn theo bóng lưng đang dần mất hút của cô.
Ngày hôm đó, tuyết trắng bay đầy trời, từng cơn gió lạnh thấu xương như là có thể cứa ra những vết rách trên da thịt người ta bất cứ lúc nào.
Sở Hàm vừa nhếch nhác lại vừa bướng bỉnh nhìn chằm chằm cánh cổng cao lớn đầy khí thế của nhà họ Giang.
Cô cũng không biết mình đã đứng đó bao lâu rồi, bỗng dưng phía trước có ánh đèn xe lóe lên, sau đó chậm rãi dừng lại. Giang Bắc Thần mang vẻ mặt phức tạp đi về phía cô. Sở Hàm chạy nhanh tới túm lấy cánh tay người đã ba ngày không thấy mặt, như thể túm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
"Giang Bắc Thần, Giang Bắc Thần, bọn họ nói với em rằng người nhà anh đã tống ba em vào tù. Anh hãy nói với em rằng bọn họ nói sai rồi đi. Không phải như vậy, có đúng không anh?"
Giữa tháng Một mà cô chỉ mặc có một chiếc áo lông, hốc mắt đã bị gió tạt đến đau đớn, thân thể mảnh khảnh cũng run rẩy nhưng cô vẫn cố giữ cho giọng nói mình được bình tĩnh rồi đưa đôi tay lạnh cóng đến đỏ bừng của mình ra túm chặt lấy tay áo của anh.
Kỳ thực, làm sao mà Giang Bắc Thần lại không muốn ôm cô vào lòng rồi nói với cô rằng mọi chuyện đều không liên quan gì đến anh chứ?
Hôm xảy ra chuyện, anh đã mặc kệ thư ký ở cửa ngăn cản, hùng hùng hổ hổ xông vào văn phòng Giang Chấn Quốc rồi lớn tiếng chất vấn, nhưng đáp lại anh, ngoại trừ câu nói "Đi ra ngoài" của Giang Chấn Quốc thì không còn bất cứ thứ gì khác. Thời điểm đó là lúc anh và Sở Hàm vừa mới về nước, còn chưa hiểu rõ hết tất cả những chuyện phát sinh ở Tứ Cửu thành, cũng chưa có nhiều thủ đoạn và sự cương quyết độc đoán như bây giờ.
Mãi sau, Kỷ Hành Đông tìm được anh ở bờ biển mới nói cho anh biết tình hình thực tế: "Chuyện này chắc chắn là do ông già nhà cậu làm, nhưng mà chuyện Sở Lâm Nguyên nhận này nọ cũng là thật. Nhà cậu với nhà họ Sở rốt cuộc là có mối thù gì mà đến nỗi phải làm như vậy hả?"
Giang Bắc Thần chống tay lên cửa sổ xe, điếu thuốc trên tay đã cháy được một đoạn dài nhưng anh lại không có ý định gảy tàn thuốc đi, "Tớ không biết... Đến giờ tớ vẫn chưa dám nhận điện thoại của cô ấy."
Kỷ Đông Hành cùng ngồi trên xe hút thuốc với anh, "Về đi thôi, cô ấy đợi cậu ở bên ngoài cửa lâu lắm rồi."
____________________
Giang Bắc Thần bỗng nhiên không có dũng khí nhìn người con gái trước mặt, đôi mắt hẹp dài hơi nhắm lại, mở miệng nói ra câu trả lời mà Sở Hàm không muốn nghe nhất: "Em nghe được không sai đâu, chuyện là như vậy đó."
Giang Bắc Thần bỗng nhiên rụt tay lại, cứ như vậy nhìn chằm chằm cô, trên khóe mắt cô vẫn còn vương một giọt nước mắt chưa kịp rơi, đã sớm không còn ánh mắt như hoa của ngày xưa nữa, trông thật đáng thương. d∞đ∞l∞q∞đ. Anh chậm rãi cởi chiếc áo khoác ngoài ra, khoác lên người Sở Hàm, lại cẩn thận gạt những lọn tóc bị vướng ở bên trong ra cho cô, ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, vẫn ôn nhu giống như trước kia khi cô bị uất ức. Nhưng mà nhiều hơn cả là sự thương hại.
Giang Bắc Thần giang tay ôm Sở Hàm vào trong lòng, khẽ nói bên tai cô:
"Thực xin lỗi."
Như thể đây chỉ là lời tâm tình ân ái dễ nghe nhất trên đời.
Nhưng Sở Hàm nghe xong lại nhịn không được mà cảm thấy lạnh thấu xương, "Giang Bắc Thần, em đã chờ anh ba ngày rồi."
Em chờ anh suốt ba ngày, ròng rã 72 giờ chờ đợi trong hy vọng nhưng lại chỉ đổi lấy câu trả lời như vậy, thật đúng là bạc tình bạc nghĩa.
"Sở Hàm, em hãy cho anh thời gian, tin tưởng anh."
Những lời của Giang Bắc Thần tựa như những bông tuyết đang bay lất phất giữa trời kia, khiến cô tâm tàn ý lạnh. Sở Hàm mệt mỏi đẩy tay anh ra, "Thời gian? Đợi đến khi ba tôi bị bắn ch.ết sao? Tôi ở đây đợi bao lâu rồi anh có biết hay không? Anh ở bên tôi có phải cũng chỉ là vì ngày hôm nay thôi có đúng hay không? Giang Bắc Thần, nhà họ Giang các người... nhẫn tâm đến vậy sao?" Sở Hàm nói xong cũng không quay đầu lại mà lập tức xoay người rời đi, sau đó biến mất trong cơn gió tuyết.
Ba năm tình cảm cuối cùng cũng chỉ đổi lấy một chiếc áo khoác ngoài và sự thương hại mà thôi. Sao cô còn tiếp tục khổ sở cầu xin nữa chứ?
Đêm đó, Sở Hàm ở trong bệnh viện bầu bạn với mẹ mình cả một đêm. Hửng sáng, khi cô đang định ra ngoài lấy nước ấm thì có một vài người mặc đồ tây trang chặn cô lại, báo cho cô biết rằng Sở Lâm Nguyên vì sợ phải chịu tội nên đã lấy mảnh vỡ của ly trà cắt vào động mạch để tự sát.
Mẹ Sở Hàm ở đằng sau nghe rõ đã lập tức ngất lịm đi. Trong lúc hỗn loạn, Sở Hàm chỉ cảm thấy người mình cứ nhẹ bẫng đi, bụng dưới âm ỉ đau, hơn nữa dường như còn có thứ gì đó ấm áp đang chảy dọc xuống đùi cô. Sau đó, cô cảm thấy bụng mình càng lúc càng đau hơn, như thể vừa bị khoét mất một miếng thịt. Cô chậm rãi đi theo mấy bác sĩ và y tá, cũng không rõ là đi được bao lâu, chỉ nhớ rằng lúc bị đau đến mức không thể đứng thẳng được nữa thì cô cũng bị ngã xuống đất.
Lúc tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm trên giường bệnh, thân mình nặng nề đến mức không thể động đậy được dù chỉ một chút, xung quanh là một màu trắng xóa, có bác sĩ đang mở mí mắt cô để kiểm tra.
"Cô vừa bị sảy thai, cần phải nghỉ ngơi nhiều."
"Trước đó cô bị kiệt sức, hơn nữa lại phải chịu lạnh quá lâu, thân thể vô cùng suy yếu nên đã sinh non không tự nhiên. Lúc chúng tôi phẫu thuật làm sạch tử cung cho cô đã phát hiện ống dẫn trứng và tử cung của cô hơi bị hẹp, về sau... chỉ sợ là sẽ khó thụ thai..."
Ha... Vẫn không thể giữ được đứa bé này sao? Sở Hàm nở nụ cười trào phúng, Giang Bắc Thần, như vậy có tính là bị báo ứng hay không? Người nhà anh hại ch.ết ba tôi, tôi lại làm mất con anh... Nhưng mà vì sao cô cứ có cảm giác mình đang đau đến mức ngay cả hít thở cũng khó khăn...
Cô biết mình mang thai, vốn định cho Giang Bắc Thần một bất ngờ, nhưng chưa kịp báo với anh thì ba cô đã xảy ra chuyện, chung quy là bởi vì cô đã quá lơ là và không chấp nhận nổi sự thật kia nên cục cưng đã lựa chọn rời khỏi người mẹ này có phải không?
Bác sĩ thấy khóe mắt cô bé này chậm rãi chảy xuống nước mắt, cũng cảm thấy thực đau lòng, "Đừng lo lắng, cô còn trẻ, về sau còn nhiều cơ hội."
Sở Hàm khàn giọng hỏi: "Mẹ em có biết chuyện này không ạ?"
"Không biết, bà vẫn ngủ mê man chưa tỉnh lại. Cô còn người nhà không? Ba cô và chồng cô đâu?"
Ba... Chồng... Hai từ này cách cô thật là xa xôi quá, vào lúc cô cho rằng mình đang hạnh phúc khi được ở bên hai người họ thì từng người một lại bỏ cô mà đi, "Không có... Em không có ba cũng không có chồng..."
Bác sĩ bất đắc dĩ thở dài, trong lòng cũng có chút thấu hiểu hoàn cảnh của Sở Hàm, "Yên tâm đi, nhưng mà cô phải giữ gìn sức khỏe, hãy tự chăm sóc mình cho tốt."
Sở Hàm nhắm mắt lại, chậm rãi chui vào trong chăn, chóp mũi chua xót lạ thường. Cô mới 22 tuổi thôi, đó là đứa con đầu tiên của cô, cô còn chưa kịp biết nó là con trai hay con gái mà đã bị mất đi rồi. Sao cô có thể dễ dàng tha thứ cho bản thân mình được đây...
Cũng vào ngày hôm đó, Sở Hàm đã quyết tâm cắt đứt tất cả mọi thứ có liên quan đến nhà họ Giang, quyết tâm rũ bỏ tình yêu ba năm với Giang Bắc Thần, quyết tâm đưa mẹ rời khỏi đại viện có biết bao kỷ niệm buồn vui cùng yêu hận của mình.
Cho nên, đứa bé mà Giang Bắc Thần cứ nghĩ là con hoang kia, kỳ thực chính là cốt nhục của anh, mà Sở Hàm cũng vì lần sảy thai đó mà sau này sẽ khó có thể mang thai nữa.
Vào buổi chiều trước ngày Giang Bắc Thần về nước, Sở Hàm đã tự mình chạy đến phòng bác sĩ yêu cầu làm kiểm tr.a toàn diện, dii ễn~đa àn~le.ê~qu0yý~đô ôn, cũng chính cô đã báo cho bác sĩ biết trước kia mình đã từng bị sảy thai và đề nghị được siêu âm. Chẳng qua, ba năm trước đã đổi thành hai năm trước.
Như vậy, mới có thể khiến cho Giang Bắc Thần nghĩ rằng cô là một người tuyệt tình, dám lợi dụng sự áy náy của anh đối với cô để đổi lấy cuộc sống sau này. Chỉ có như vậy, cô mới có thể không còn gì liên quan đến anh nữa.
Giang Bắc Thần, em chỉ mong rằng về sau, anh sẽ không còn gặp lại em, người đã khiến anh phải trả giá bằng tất cả tình yêu sâu đậm nhưng lại không thể nào ở bên anh nữa.
Sở Hàm ngồi trên mặt đất, yên lặng nghĩ như vậy.