Chương 23
Đối với việc Sở Hàm nửa tháng không đi làm, viện thiết kế cũng không nói gì, chỉ khấu trừ các khoản trợ cấp liên quan, rồi lại đem một chồng bản thiết kế đã tích góp thật dày cho cô, bắt cô mau chóng hoàn thành.
Viện thiết kế là một cơ quan chuyên phụ trách về mảng hướng dẫn kỹ thuật, thiết kế bản vẽ, khảo sát cục bộ. di»ễn♡đ!àn♡l«ê♡qu*ý♡đ»ôn.. Sau khi các công ty có liên quan thiết kế xong bản vẽ đều sẽ đưa đến chỗ các chuyên gia để xét duyệt, truy tìm một cách chuyên nghiệp các lỗi sai hoặc những chỗ không hợp lý.
Vốn dĩ phần công việc này được giao cho kỹ sư Trương, nhưng con gái bà chuẩn bị thi cao đẳng nên bà xin phép nghỉ để kèm cặp con gái mình. Cũng là bởi vì "ma cũ bắt nạt ma mới", nên trưởng bộ phận đã bắt Sở Hàm nhận lấy toàn bộ công việc của kỹ sư Trương.
Cho nên hàng ngày, Sở Hàm phải tranh thủ mọi lúc, ban ngày ở bệnh viện, buổi tối trực đêm hoặc là ở trong căn phòng mới thuê để vẽ hoặc là tìm kiếm lỗi sai để sửa chữa.
Mới một tuần trôi qua mà cô đã có chút không chịu nổi rồi.
Buổi sáng hôm nay, lúc đi cùng chị Tôn đi sửa chứng nhận bất động sản thì cô cứ cảm thấy đầu mình âm ỉ đau và có chút không tỉnh táo, lúc chiều đến ngân hàng quả thực cô muốn hôn mê ngay lập tức. Khi đứng ở bến xe buýt, cô được nhắm mắt nghỉ ngơi một lát thì mới có chút khí sắc.
Trở về viện thiết kế, Nhuế Nhuế - người vẫn thường hỗ trợ mọi người làm việc vặt phát hiện ra điều bất thường, hỏi: "Chị Sở Hàm, chị làm sao vậy? Không thoải mái sao?"
Nhuế Nhuế vào công ty sớm hơn Sở Hàm một tháng, chỉ vừa mới tốt nghiệp đại học. Cô ấy là một cô gái có tính cách nhút nhát, gia cảnh cũng không được tốt lắm, cho nên khi được nhận vào đây làm cô nhóc đã vô cùng hài lòng. Cho nên, đối với chuyện luôn bị người khác sai bảo, bắt làm việc vặt, cô ấy cũng đều vui vẻ đồng ý. Mặc dù không có tiếng nói gì ở viện thiết kế nhưng ai tốt ai xấu cô nhóc vẫn biết rõ. Bởi vì Sở Hàm chưa từng sai khiến Nhuế Nhuế làm việc gì nên cô nhóc có ấn tượng rất tốt với Sở Hàm.
Sở Hàm gục trên bàn một lúc lâu, mới ngẩng lên nhìn Nhuế Nhuế cười cười, "Không có chuyện gì đâu, có lẽ là do thời thiết nóng lạnh thất thường nên chị hơi khó chịu."
Đúng là bây giờ đang lập xuân đổi gió, nên bị cảm mạo cũng là điều khó tránh khỏi.
"Có phải là bị sốt rồi hay không? Để em xem." Nhuế Nhuế vội vàng buông chồng hồ sơ thật dày trên tay ra, đưa tay sờ lên trán Sở Hàm để thử nhiệt độ.
"Cũng hơi nóng, để em đi tìm thuốc cho chị nhé, chị đợi em một lát." Sau khi cầm thuốc và nước ấm tới, đợi Sở Hàm uống xong, di»ễ!n♡đàon♡l«ê♡q)uý♡đ»ôn., cô nhóc này mới hỏi những điều mà bản thân luôn giấu trong lòng chưa dám hỏi.
"Chị Sở Hàm, em có một chuyện vẫn luôn muốn hỏi chị."
Sở Hàm kéo một chiếc ghế dựa lại gần, ý bảo cô ấy ngồi xuống, "Muốn hỏi cái gì nào?"
Nhuế Nhuế xấu hổ gãi gãi đầu, "Chị thấy đấy, ở công ty chúng ta, với bằng cấp như của chị thì hoàn toàn không cần phải làm công việc này, nhưng vì sao chị cứ khăng khăng làm vậy? Hơn nữa, em thấy ngày nào chị cũng có vẻ rất mệt mỏi. Chị vừa mới ra viện, nên nghỉ ngơi nhiều thì tốt hơn."
Sở Hàm nhìn cô nhóc đang nhăn nhó mặt mày mà cảm thấy vô cùng xúc động. Tại cái nơi cá lớn nuốt cá bé thế này mà vẫn còn có người quan tâm đến mình, thật là hiếm có.
Cô nửa đùa nửa thật nói với Nhuế Nhuế: "Chị cần tiền, cho nên mới liều mạng như vậy."
"Không thể nào... Chị đừng đùa em, bạn trai chị giàu có như vậy cơ mà..."
"Bạn trai? Bạn trai ở đâu cơ?" Lần này đến phiên Sở Hàm không hiểu gì.
"Chính là người mà ngày nào cũng tặng hoa cho chị đó. Wow, người ta toàn mặc đồ hiệu thôi đó!"
"Đấy không phải bạn trai chị..."
"Vậy thì chắc là người đang theo đuổi chị rồi? Nhìn qua trông thật lạnh lùng nha! Nhưng mà lại có vẻ hơi đáng ghét..."
Sở Hàm bị biểu cảm phong phú trên gương mặt Nhuế Nhuế làm cho tức cười, cô cẩn thận suy ngẫm một lát rồi cũng đồng ý, nói: "Cũng đáng ghét thật..."
Hai cô gái nhỏ cười khanh khách một lúc lâu mới dừng lại. Nhuế Nhuế nhíu mày, "Em nói chị nghe, nếu như không dựa vào bạn trai thì cuộc sống sẽ rất vất vả, ví dụ như khi chị bị ấm ức sẽ không có ai làm chỗ dựa, em là minh chứng rõ ràng nhất!"
"Buổi tối em đi làm thêm ở quán bar. Mặc dù quán rất lớn, người đến đó cũng đều là kẻ có tiền nhưng mà nhân phẩm của bọn họ cũng chỉ được có thế này mà thôi." Nhuế Nhuế vươn ngón tay út ra, nhỏ giọng nói với Sở Hàm. "Mỗi lần bọn họ đều đưa ra những yêu cầu rất vô lý bắt chúng em phải làm theo, đâu chỉ có tiếp rượu, còn có..." Cuối cùng Nhuế Nhuế cũng ngại mở miệng nói.
Sở Hàm hiểu rõ, sống trong cái vòng luẩn quẩn ấy từ nhỏ nên thú vui ăn chơi gì của bọn họ cô cũng đã từng được nghe kể, chỉ là không ngờ rằng, Nhuế Nhuế nhỏ tuổi như vậy mà đã phải tới những nơi như thế.
"Vậy em có từng nghĩ tới sẽ đổi một công việc khác hay không?" Sở Hàm thử hỏi cô.
"Có chứ ạ, nhưng mà mẹ em ở quê đang bị ốm nặng. Hàng tháng em đều phải gửi tiền về. Nếu đi làm thêm buổi tối, ngoại trừ ở quán bar ra thì không còn nơi nào khác kiếm được nhiều tiền hơn. d∞đ∞l ∞quiy∞dô n. Mẹ em đã phải khổ cực nuôi em ăn học, bây giờ em muốn báo đáp công ơn của mẹ."
Thì ra là vì mẹ mình nên cô nhóc này đã phải bôn ba.
"Chị Sở Hàm, về sau, lúc chị chỉnh sửa bản vẽ, em có thể đứng bên cạnh xem không ạ? Em muốn nhân cơ hội này học hỏi thêm một vài thứ để sau này có thể tìm được một công việc tốt hơn." Nhuế Nhuế nhìn cô khẩn cầu.
"Đương nhiên là được, về sau em cứ đi theo chị đi." Sở Hàm vui vẻ đồng ý. Thật sự thì cô cũng không đành lòng nhìn cô bé hiền lành tốt bụng như vậy đi tới những nơi như thế kia rồi bị người ta sỉ nhục.
Sau đó, trong vòng một tháng, Nhuế Nhuế đi theo Sở Hàm học được không ít, cô ấy lại là người thông minh nhạy bén nên đã học thêm được rất nhiều kiến thức chuyên ngành.
Buổi tối, khi Sở Hàm đang ở trong căn phòng thuê sửa lại nét cuối cùng trên bản thiết kế, đang định đặt cây bút trên tay xuống thì có điện thoại gọi tới.
"A lô?"
"Chị Sở Hàm cứu em!" Tiếng khóc run run của Nhuế Nhuế ở đầu dây bên kia bất chợt xuyên qua sóng điện thoại truyền tới, khiến Sở Hàm cả kinh, vội hỏi: "Em đang ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
"Ở Devil..." Ngay sau đó, điện thoại bị ngắt, chỉ còn lại những tiếng "tút tút" thật dài.
Devil... Sở Hàm lẩm nhẩm đọc lại cái tên này, chính là quán bar nổi tiếng nhất Bắc Kinh.
Sở Hàm mím mím môi, quả quyết cầm lấy chìa khóa đi ra khỏi cửa.
______________________________
Trong bóng đêm, Devil trông có vẻ xa hoa mà huyền bí. Sở Hàm xuyên qua dãy hành lang thật dài, không ngừng né tránh những người đang say rượu nghiêng ngả lảo đảo.
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc khiến cô khó chịu nhíu mày, mà bộ quần dài áo phông đang mặc trên người cô cũng có vẻ không phù hợp với nơi này.
"Đừng chạm vào tôi." Tiếng kêu khóc của một cô gái chợt vang lên. Sở Hàm men theo âm thanh nhìn lại, thấy trên sàn nhảy trước quầy bar, Nhuế Nhuế đang bị một người đàn ông ấn lên ghế, tay cũng bị giữ chặt. Quần áo trên người cô cũng không chỉnh tề, chỉ còn chiếc áo lót và váy ngắn, rõ ràng là đã bị người khác động chạm. Bên ngoài quầy bar cũng có không ít người đang đứng xem náo nhiệt.
Sở Hàm chen vào giữa đám đông, mới nhìn được rõ ràng, người đang đè Nhuế Nhuế lên ghế chính là Bạch Vệ Minh. Cô ổn định lại hơi thở, cố gắng để cho chính mình được bình tĩnh lại, cất giọng nói với người bên trong:
"Bạch Vệ Minh, có chuyện gì thì từ từ nói, anh ra tay với một cô bé như vậy thì đâu còn bản lĩnh đàn ông nữa."
"Chị Sở Hàm!" Nhuế Nhuế nghe thấy tiếng của cô, khóc to lên như vừa gặp được vị cứu tinh.
Lại nói, ở cái thành Bắc Kinh này, nếu như đám nhà giàu mới nổi gây ra những chuyện tương tự như vậy thì chẳng có gì là lạ. Nhưng đại khái chỉ có mình Bạch Vệ Minh mới không thèm để ý đến ba mình đang có quyền cao chức trọng, mà dám gây ra những chuyện vô liêm sỉ và không có nhân tính như vậy.
Người này giống như một con cóc * vậy, ỷ vào ba mình làm cán bộ cao cấp ở Bắc Kinh, cho nên chuyện đê tiện gì cũng có thể nghĩ ra được. Người ta còn đồn rằng, hắn đã từng dẫn hai mỹ nữ vào khách sạn, ngày hôm sau, một người phải nhập viện cấp cứu, còn một người thì trần truồng nằm trong phòng tắm, thê thảm đến mức không nỡ nhìn. Trong thành phố này, cứ hễ nhắc đến hắn thì người ta cảm thấy ghê tởm y như một bãi đờm. Đám thiếu gia nhà giàu lợi hại hơn thì không thèm đếm xỉa đến hắn, những người không bằng hắn thì lại không dám chọc giận hắn, kết quả là, Bạch Vệ Minh đã tự tạo cho mình một thiên hạ của riêng hắn, mình hắn hưởng thụ. Ngày trước, Bạch Vệ Minh đã từng có ý đồ với Sở Hàm, nhưng lại bị Sở Hàm từ chối mà không thèm nể mặt. Lúc đó cô còn có Giang Bắc Thần làm chỗ dựa, mấy người Kỷ Hành Đông và Chiến Sính đi theo hộ tống nên Bạch Vệ Minh chỉ có thể hận đến nghiến răng nghiến lợi mà không dám làm gì.
(* - Có câu "Con cóc là cậu ông trời" đó.)
Bây giờ thấy Sở Hàm xuất hiện tại nơi này, Bạch Vệ Minh ban đầu cũng hơi run nhưng ngay lập tức đã nhớ ra, giờ đây cô đã không còn là đại tỷ trong đại viện nữa rồi, cũng đã không còn Giang Bắc Thần che chở để cô có thể làm mưa làm gió nữa. Cho nên, lửa giận năm đó lại bắt đầu bùng cháy. Bạch Vệ Minh buông đôi tay đang ấn Nhuế Nhuế lên ghế ra, đi tới gần Sở Hàm, giọng điệu coi thường. "Ủ ôi, tôi còn tưởng là ai cơ! Đây không phải là Sở Hàm, Sở đại tiểu thư hay sao? Thế nào? Bây giờ muốn cái gì đây?"
Đám người đang xem náo nhiệt xung quanh cũng có không ít người biết thân phận của Sở Hàm, trong lúc nhất thời, tất cả đều có chút hưng phấn mong chờ để xem cuộc vui này.
Sở Hàm nhìn thấy Bạch Vệ Minh đã cảm thấy ghê tởm không nói nên lời, ngay cả nhìn cô cũng không muốn nhìn hắn. Nhưng mà cô cũng biết rõ, mình không còn là Sở Hàm của ngày đó, cũng chẳng còn ai có thể đứng trước mặt bảo vệ cô và đập chai rượu vào đầu tên này như ngày xưa nữa. dii ễn~đa àn~leê~qyuyý~đ oôn. Cô chỉ có thể cố gắng ép bản thân đứng trước che chắn cho Nhuế Nhuế và nhìn xuống mặt đất nói: "Cô gái này là bạn tôi, không biết tại sao lại đắc tội với anh. Nếu không có gì nghiêm trọng, hi vọng Bạch thiếu giơ cao đánh khẽ."
Bạch Vệ Minh nghe xong thì nhếch miệng nở nụ cười, "Cô là cái thá gì mà dám yêu cầu tôi giơ cao đánh khẽ? Cô xứng sao! Như vậy đi, tôi vừa mời cô gái này uống rượu nhưng cô ta không chịu nể mặt, nếu cô là bạn, thì cô uống thay cô ta cũng được."
Sở Hàm quay đầu liếc nhìn chai rượu đang ướp lạnh trong xô đá. Ánh mắt Bạch Vệ Minh nhìn về phía cô lộ ra sự hưng phấn khiến người khác buồn nôn.
"Chỉ cần tôi uống rượu thì anh sẽ cho chúng tôi đi phải không?"
Bạch Vệ Minh gật đầu một cách chắc chắn: "Đương nhiên."
"Chị Sở Hàm! Sẽ phải uống hết sạch đó, đừng uống mà chị!" Nhuế Nhuế ở sau lưng kéo kéo góc áo Sở Hàm, nhỏ giọng ngăn cản, trên gương mặt loang lổ nước mắt.
Sở Hàm cầm tay Nhuế Nhuế như muốn an ủi cô. Nếu như dựa vào nhân phẩm của Bạch Vệ Minh, chỉ cần uống hết chai rượu này mà có thể an toàn rút lui thì cũng coi như đây là kết quả tốt nhất rồi. "Yên tâm đi."
Sở Hàm nhìn chai rượu màu xanh tỏa ra khí lạnh, đang muốn cầm nó lên thì Bạch Vệ Minh đã nhanh chóng bước lên từ phía sau, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn mảnh khảnh của cô, vẻ mặt ɖâʍ tà nói:
"Tôi còn chưa nói xong đâu! Cô phải đút hết chỗ rượu này cho tôi!"
Bàn tay cầm chai rượu của Sở Hàm run lên một cái, thủy tinh rơi xuống đất vỡ choang. Chất lỏng màu trắng chảy tràn trên nền đá cẩm thạch. Thậm chí cô còn có thể cảm giác được xương sống thắt lưng của mình đang dán vào cái bụng béo phì ngấn mỡ của Bạch Vệ Minh. Cô không thể kìm nén được cảm xúc nơi đáy lòng của mình nữa, thuận tay cầm lấy xô đá vừa đựng chai rượu ném về phía Bạch Vệ Minh. Những cục đá mang theo góc cạnh sắc nhọn bay rào rào vào mặt Bạch Vệ Minh, hắn bất chợt buông tay ra để che mặt, máu tươi chậm rãi chảy xuống.
Trong lúc nhất thời, quán bar trở nên vô cùng hỗn loạn.
Sở Hàm thấy thế vội vàng kéo Nhuế Nhuế đang đứng đờ người ở kia, "Đi mau!"
Lúc chạy tới gần cửa chính, không biết là ai đã va phải Sở Hàm, mặc dù cô đi giày đế bằng nhưng vẫn bị ngã mạnh xuống đất.
"Chị Sở Hàm!" Nhuế Nhuế đứng ở giữa dòng người trước cửa, quay đầu lại tìm cô.
Sở Hàm cố gắng di chuyển thân mình, hét to với Nhuế Nhuế: "Đừng đứng ở chỗ đó, mau chạy đi!"
Bạch Vệ Minh bị chảy máu như vậy, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho hai người, hắn hét lên với đám người đang ồn ào đằng sau: "Đ.M! Bắt hai con kia lại cho tao!!! Tao muốn nhìn xem, hôm nay đứa nào dám ngăn cản tao xử lý hai đứa nó!!!"
Bảo vệ ở quán bar này luôn luôn tuân thủ theo nguyên tắc, nếu khách bị thương thì phải bắt được kẻ gây chuyện. Nếu không danh tiếng của quán bar Devil đã bị hủy hoại từ lâu rồi. Mấy người bảo vệ vạm vỡ lập tức xoay người chạy tới chỗ Sở Hàm, dễ dàng tóm lấy cô đẩy đến trước mặt Bạch Vệ Minh.
_________________________
Tác giả có lời muốn nói: Bạch Vệ Minh giống như một con cóc. Đây là từ ngữ chuẩn xác nhất mà tôi có thể nghĩ ra rồi đó~~~