Chương 30

"Trịnh thiếu, thật xin lỗi, chỉ sợ là tôi không thể giúp anh theo đuổi bạn gái cũ của tôi được rồi." Giang Bắc Thần đứng ở cửa lớn bên ngoài hội trường, cười với người đối diện.
Trịnh Khải mang vẻ mặt u ám đứng trước mặt Giang Bắc Thần, nhưng chủ yếu là anh ta đang nhìn Thẩm Vi Dịch ở phía sau.


"Không sao cả, dùng một lần thất bại để nhận ra một sự trung thành chó má, cũng đáng giá."
Nhưng không ngờ lại thất bại nhục nhã như vậy, thảm thiết như vậy.
Trịnh Khải vô cùng coi trọng cuộc đấu thầu lần này, trong lòng anh ta cũng đã nắm chắc phần thắng, nào ngờ lại bị bại dưới tay Giang Bắc Thần.


Thẩm Vi Dịch yên lặng nhìn Trịnh Khải đang căm tức, vẻ mặt không chút gợn sóng.
Không sai, Thẩm Vi Dịch chính là đứa con trai thứ hai của Trịnh Ngọc Khôn.
Thời còn trẻ, Trịnh Ngọc Khôn còn có một người vợ bé ở bên ngoài, sau khi Trịnh Khải được hai tuổi thì người này cũng sinh cho ông ta một cậu con trai.


Trịnh Ngọc Khôn e sợ thế lực của nhà vợ nên vẫn giấu nhẹm đi, bình thường chỉ trợ cấp cho hai mẹ con chút tiền sinh hoạt, còn không bao giờ lộ mặt.


Cứ như vậy, Thẩm Vi Dịch sống với mẹ đến năm 16 tuổi, lúc này, bởi vì sức khỏe của mẹ anh ta không được tốt, lại không được chữa trị kịp thời nên chưa đến 40 tuổi đã qua đời.


Nhưng mà vào tang lễ ngày hôm đó, Trịnh Ngọc Khôn cũng không thèm vác mặt tới, chỉ có mấy người họ hàng thân thích bên nhà mẹ anh ta tới lo hậu sự, sau đó dẫn theo Thẩm Vi Dịch đưa tiễn bà trong khung cảnh tiêu điều lạnh lẽo. d iẽe ndà nle êquúiyd0ô0n. Ba ngày sau tang lễ, Trịnh Ngọc Khôn mới xuất hiện, ông ta ném xuống một cục tiền, bắt Thẩm Vi Dịch phải tự lo cho mình, sau đó quẳng lại một câu nói: Sau này cho dù là sống hay ch.ết thì cũng đừng đến tìm ông ta nữa.


available on google playdownload on app store


Ai ngờ rằng không lâu sau, thế lực nhà mẹ đẻ của vợ cả Trịnh Ngọc Khôn bị sụp đổ do Bắc Kinh tiến hành thanh lọc quan chức, địa vị không còn được như trước nữa. Lúc này, Trịnh Ngọc Khôn mới đánh bạo đi tìm Thẩm Vi Dịch.


Mà lúc đó Thẩm Vi Dịch đã tự xin được suất học bổng tại Princeton, vô cùng ưu tú. Đối với ý tưởng muốn nuôi dưỡng mình của Trịnh Ngọc Khôn, anh ta chỉ cười khẩy mà không có hành động gì khác.


Có lẽ là do dự đoán được tương lai phía trước của đằng nhà vợ nên thời điểm đó, Trịnh Ngọc Khôn tỏ ra rất thân thiết với Thẩm Vi Dịch, lấy danh nghĩa cha đẻ để giúp đỡ anh ta rất nhiều việc. Lúc Thẩm Vi Dịch chuẩn bị ra nước ngoài, ông ta còn vỗ vai anh ta, nói lời vô cùng chân thành tha thiết:


"Dù có đi xa hơn nữa cũng phải trở về nhà đấy nhé. Khi nào học xong trở về, ba nhất định sẽ sắp xếp cho con một công việc thật tốt! Yên tâm đi!"


Lúc đó, Thẩm Vi Dịch chợt nghĩ, nếu lời này mà đổi lại là đứa con khác nghe thì nhất định sẽ rất cảm động. Nhưng mà những lời này lại xuất phát từ miệng của một người đàn ông độc ác cay nghiệt và bạc tình bạc nghĩa như Trịnh Ngọc Khôn, nên anh ta chỉ cảm thấy ghê tởm mà thôi.


Anh ta cất toàn bộ số tiền mà Trịnh Ngọc Khôn cho mình vào một chiếc thẻ, một xu cũng không thèm động đến. Mà một mình anh ta đã vừa học vừa làm ở bên đó để tự nuôi sống bản thân. Cũng trong thời gian đi du học bên Mỹ, anh ta đã quen được với Giang Bắc Thần.


Trong một lần hết giờ làm thêm ban đêm, quay trở về ký túc xá, Thẩm Vi Dịch đã bị một đám du côn chặn đường cướp bóc, không chỉ lấy hết tiền của anh ta mà còn đánh anh ta gãy chân, mặt mũi bầm dập.


Chính Giang bắc Thần đã ứng tiền thuốc men cho anh ta, hơn nữa còn giúp anh ta vượt qua khoảng thời gian tăm tối đó.


Lúc đầu, anh ta cũng không biết Giang Bắc Thần là ai, mãi đến sau này, nghe bạn cùng phòng người Trung Quốc nói anh ta mới biết. Ngay lập tức, Thẩm Vi Dịch từ chối mọi sự giúp đỡ của Giang Bắc Thần. Mặc dù sinh ra trong một gia đình có hoàn cảnh như vậy, nhưng anh ta vẫn là một cậu thiếu niên có lòng tự trọng và không chịu khuất phục.


Giang Bắc Thần nhìn tờ giấy vay nợ được viết bằng tiếng Trung của anh ta mà dở khóc dở cười.
"Anh làm cái gì vậy?"
Thẩm Vi Dịch chống nạng, lê cái chân bị bó thạch cao, cương quyết xoay người.
"Tôi không cần tiền của anh, tự tôi có thể kiếm được."


Những người trẻ tuổi đều mang trong mình chút kiêu ngạo, nhất là người từ trước tới nay luôn tự bước đi bằng chính đôi chân của mình như Thẩm Vi Dịch, d ễ ndà nlê quiyd0ô0n, nên lúc này mặt mày anh ta có chút khó coi.


Giang Bắc Thần quơ quơ tờ giấy trước mặt anh ta, nói: "Là không cần tiền của tôi hay là không cần tiền của Trịnh Ngọc Khôn? Phân tôi vào cùng một loại người với ông ta, anh thật đúng là có mắt nhìn."


Thẩm Vi Dịch nghiêng mặt không nói chuyện. Giang Bắc Thần thở dài một hơi, gấp cẩn thận tờ giấy lại rồi đặt lên mặt bàn.
"Cái này tôi nhận, nhưng tôi không định đòi anh ngay bây giờ. Chờ đến lúc anh có khả năng thì phải trả đủ cho tôi cả vốn lẫn lãi, không được thiếu một xu."


Cứ như vậy, hai người đã trở thành người cộng sự tốt nhất của đối phương.
Sau khi học xong trở về nước, Giang Bắc Thần cố ý tránh đi chung chuyến bay với Thẩm Vi Dịch, về nước sau anh ta một ngày.


Ngày Thẩm Vi Dịch về nước, Trịnh Ngọc Khôn đến căn nhà cũ của mẹ anh ta, bắt anh ta kết hôn với một cô gái con nhà giàu, ép anh ta phải gây dựng nền tảng vật chất để phục vụ cho dã tâm của ông ta. Thẩm Vi Dịch không đồng ý, thế là người đàn ông đã qua tuổi 50 kia lập tức đánh anh ta một cái.


Một cái tát này, đã chặt đứt tất cả tình cảm của Thẩm Vi Dịch, cũng chặt đứt hi vọng mỏng manh về một gia đình của anh ta.
Tối hôm sau, khi Giang Bắc Thần đang ở trong nhà nghỉ ngơi vì bị chênh lệch múi giờ, thì Thẩm Vi Dịch lao vào phòng anh như một cơn gió.


Giang Bắc Thần nhìn khóe miệng bầm tím của Thẩm Vi Dịch, kinh ngạc nhíu mày, "Anh lại bị người ta cướp tiền nữa à?"
"Giang Bắc Thần, tôi đi theo anh."
Tôi đi theo anh, ý nghĩa của câu nói này chính là, từ nay về sau, Thẩm Vi Dịch sẽ là người trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh Giang Bắc Thần.


Giang Bắc Thần cũng không có phản ứng gì, chỉ lạnh nhạt gật đầu, "Được."
Dường như đây là sự hứa hẹn đáng tin tưởng nhất, bởi vì Giang Bắc Thần biết, khi đó, Thẩm Vi Dịch đã không còn chút hi vọng nào đối với ba mình nữa.
Anh ta muốn trả thù.


Cho nên đây chính là một vở kịch của Thẩm Vi Dịch và Giang Bắc Thần. Thẩm Vi Dịch đã phải diễn vở tuồng phụ tử tình thâm đằng đẵng ba năm trời với Trịnh Ngọc Khôn. Anh ta đã phải ở bên cạnh giúp đỡ Giang Bắc Thần, cống hiến sức lực cho nhà họ Giang, đánh đổi sự tự do và tình cảm của bản thân chỉ vì thời khắc thống khoái này.


Khi có công bố Thế Cần đã trúng thầu, Thẩm Vi Dịch biết rằng, mình đã làm được rồi.
Cuối cùng, anh ta cũng có thể rũ bỏ niềm khát vọng về tình thương của cha trong thời niên thiếu được rồi!


Lúc này, Trịnh Ngọc Khôn mới thực sự hoảng hốt, sau khi xem xong tin tức thời sự mới nhất vào buổi tối thì ngây ngẩn cả người.
Ông ta không dám tin đối phương lại ra giá cao hơn.
Hơn nữa còn cao hơn dự tính những hai ngàn vạn, giống như ông ta vừa bị tát một cái thật mạnh vậy, xấu hổ vô cùng.


Trịnh Khải dựa vào bàn làm việc của Trịnh Ngọc Khôn, giễu cợt:
"Ba, đây là người mà ba luôn miệng nói có thể tin tưởng đấy! Ba cũng đừng trách con không giúp ba, chưa kể trước sau bị lỗ vài trăm vạn mà ngay cả người con cũng bị mất hết rồi. Ba thật biết cách dạy con trai mình đó!"


Trịnh Ngọc Khôn bị những lời nói của Trịnh Khải làm cho á khẩu không trả lời được. Thứ mà ông ta đã theo đuổi suốt nửa đời người, cuối cùng cũng không đạt được rồi!


Đôi mắt bị lợi ích quyền thế che mờ kia, lúc này có phần chán nản thất vọng. Trịnh Ngọc Khôn ông làm nhiều chuyện xấu như vậy, d ie nda nlê quiyd0ô0n, dùng nhiều thủ đoạn như vậy, nhưng cuối cùng vẫn không thể thu phục được lòng người...


Trịnh Khải nhìn ba mình ngồi sụp xuống ghế, kế hoạch đã bị đè nén trong lòng từ rất lâu kia, rốt cuộc cũng phun trào.
Khác với Trịnh Ngọc Khôn đang lưỡng lự, thì Trịnh Khải từ trước đến nay luôn là người quyết đoán.


Anh ta không phải vì tiền đồ của cha mình, mà chỉ vì muốn đấu với Giang Bắc Thần độc mồm độc miệng kia. Nhưng mà, anh ta cần phải hạ quyết tâm hy sinh một số người cũng như phải đánh cuộc một lần.
Thẩm Vi Dịch ngồi ở ghế phụ lái, đây là lần thứ ba anh ta ngắt cuộc điện thoại của Trịnh Ngọc Khôn.


"Sao không nghe? Biết đâu Trịnh Khải thất bại, khiến cho lão ta tỉnh ngộ, lại nhận anh thì sao?"
Thẩm Vi Dịch cười khổ, "Giang Bắc Thần, anh có thể ác mồm hơn nữa được không?"
Giang Bắc Thần không chút để ý.


"Anh không nhìn thấy ánh mắt của Trịnh Khải khi đó sao? Tôi vẫn cảm thấy... Hai cha con họ sẽ không từ bỏ ý định như vậy đâu."


"Đây có được coi là anh em hai người tâm linh tương thông không?" Giang Bắc Thần trêu đùa, "Đương nhiên tôi biết Trịnh Khải sẽ không từ bỏ ý định, cho nên chúng ta phải chủ động xuất chiêu."
"Ý anh là?"
"Ừm, mang mấy thứ đó đến cơ quan kiểm tr.a kỷ luật đi, tránh lưu lại hậu hoạ về sau."


Giang Bắc Thần xoay chiếc di động trong tay, dặn dò người tài xế, "Đừng về công ty, tới viện thiết kế đi."
Giang Bắc Thần nghĩ, có lẽ giờ là lúc phải cho người con gái bướng bỉnh kia biết được sự thật rồi.
Đối với việc viện thiết kế không sa thải mình, Sở Hàm vô cùng kinh ngạc.


Sáng sớm hôm nay, viện trưởng còn vui tươi hớn hở đến phòng làm việc của cô để thông báo tăng lương. Hơn nữa ông còn khen cô là người trẻ tuổi tài giỏi khiến cô không hiểu ra sao cả.
"Viện trưởng, ngày hôm qua tôi..."


"Ngày hôm qua cô làm sao? Người bên Đông Tường đều nói, cô hoàn thành nhiệm vụ vô cùng xuất sắc! Bên Thế Cần không những thêm vào kinh phí đầu tư năm trăm vạn mà còn trúng thầu nữa! Lúc này cô chính là người có công lớn nhất!


Sở Hàm rũ mắt, cô có thể nói là do mình ngủ cùng người ta để đổi lấy công việc hay không? Sau khi đuổi ông lão viện trưởng đi, cô tựa trán lên cửa sổ thủy tinh.
Trong miệng lưu luyến nỉ non một cái tên:
"Giang Bắc Thần... Rốt cuộc em nên làm thế nào đây..."


Rốt cuộc em nên làm thế nào mới có thể rời khỏi anh, mới có thể để cho bản thân thôi không còn nhớ tới anh mỗi khi cảm thấy hoang mang sợ hãi đây?


Chuyện xảy ra đêm hôm qua quả thực giống như một sợi tơ hồng quấn chặt lấy hai người vốn đang ở trong một mối quan hệ còn chưa rõ ràng. d13nd nl quiyd00n. Có lẽ phải cắt đứt sợi tơ ấy mới có thể dứt bỏ được mối duyên phận này.
Tiếng điện thoại rung ù ù vang lên, là một dãy số lạ.


Sở Hàm có chút do dự nhấc máy. "A lô?"
Đầu bên kia điện thoại giống như đang vô cùng hỗn loạn, có tiếng bước chân đi lại không ngừng, một giọng nữ mang theo vẻ lo lắng vang lên.
"Sở Hàm, Sở tiểu thư, Thẩm Hi Hòa là mẹ cô phải không?"
Trong lòng Sở Hàm bỗng trào ra một dự cảm không lành.


"Đúng vậy, tôi là con gái của bà."
"Mời cô lập tức tới bệnh viện. Tôi là ý tá trong phòng bệnh của mẹ cô, mẹ cô đang trong tình trạng nguy kịch."
"Lạch cạch..." Điện thoại trong tay Sở Hàm rơi xuống đất.


Sở Hàm gần như phát điên, cả người trở nên lạnh lẽo run rẩy. Cô lập tức đứng dậy chạy ra ngoài.
Gần như cùng lúc đó, xe ô tô của Giang Bắc Thần cũng dừng ngay trước cửa lớn của viện thiết kế.






Truyện liên quan