Chương 46: Ngoại truyện: Nhà có một tiểu ma đầu
Bạn nhỏ Giang Tấn Nghiêu ra đời vào đúng dịp Tết Nguyên Đán.
Đêm hôm qua tuyết rơi rất nhiều, nhưng trong phòng được kéo kín rèm, trông vẫn rất ấm áp.
Càng gần tới ngày dự sinh, Sở Hàm lại càng bị vây trong trạng thái vô cùng lo lắng, thường xuyên ngủ không yên.
Ba của bạn nhỏ nhẹ nhàng rời giường, định nhân lúc trời vẫn còn sớm ra ngoài mua bánh đậu đỏ mà vợ mình thích ăn nhất.
Giang Bắc Thần vừa mới khoác áo lên người thì Sở Hàm bỗng nhiên nhíu mày, "Ưm..." Giang Bắc Thần vọt tới trước giường, vô cùng căng thẳng hỏi: "Sao vậy? Không thoải mái à?"
Sở Hàm vẫn chưa tỉnh táo, một lúc lâu sau vẫn chưa nói chuyện. Mãi sau, cô mới quay đầu, hoảng sợ nhìn ba đứa nhỏ, "Hình như em... Sắp sinh rồi..."
Giang Bắc Thần vừa nghe đã trợn mắt, xốc chăn lên nhìn. Dưới cái bụng tròn vo của Sở Hàm là dòng nước ối đang chảy dọc theo bắp đùi trắng nõn của cô.
Anh cũng không kịp suy nghĩ gì nữa, cuống quýt ôm cả người lẫn chăn xuống lầu, định lái xe tới bênh viện.
Kiều Hoàn cúp điện thoại, quẳng luôn chiếc muỗng đang định dùng để múc cháo cho ba Giang xuống, vừa lẩm bẩm vừa đi lên lầu. "Sở Hàm sắp sinh rồi, tôi phải tới bệnh viện."
Giang Chấn Quốc mờ mịt đứng dậy, buồn bực hỏi: "Không phải nói năm ngày nữa mới sinh sao? Sao lại sớm như vậy chứ?"
Lúc này, Kiều Hoàn đã chuẩn bị sẵn sàng, định ra ngoài. "Thế tóm lại là ông có muốn đi hay không?"
"Đi chứ!" Giang Chấn Quốc cũng vội vàng cầm lấy áo khoác, chạy ra ngoài theo vợ mình.
Khi chiếc xe của nhà họ Giang chở vợ chồng Giang Chấn Quốc đi đến bệnh viện, thì Giang Nghi Đồng đã mang một nhóm bác sĩ khoa sản tới.
"Mau lên! Vào phòng sinh!" Chủ nhiệm khoa sản cất giọng ồm ồm ra lệnh cho mọi người, sau đó vừa dẫn Sở Hàm vào phòng vừa quay đầu lại giải thích với đám người đang đứng đợi. "Nước ối bị vỡ rồi nên phải tiến hành mổ gấp. Mọi người cứ yên tâm đi."
Giang Bắc Thần nắm chặt chùm chìa khóa trong tay suy nghĩ: Như vậy mà còn có thể yên tâm được sao? Đó là vợ tôi, là con tôi đó!
Sau đó, anh cứ đi qua đi lại không ngừng trước cửa phòng.
Cũng may, bạn nhỏ này biết thương mẹ, ngoại trừ việc sinh sớm trước dự tính thì không có vấn đề gì lớn. Sở Hàm bị tiêm thuốc tê nhưng vẫn có thể cảm nhận được khoảnh khắc mình bị mất một phần máu thịt. Không hiểu vì sao, khi cô loáng thoáng nghe được y tá nói "Bảy cân hai, bé trai" ( ) thì khóe mắt bỗng nhiên ướt át.
Cục cưng của cô và Giang Bắc Thần, rốt cuộc cũng bình yên khỏe mạnh đến với thế giới này rồi.
Y tá tươi cười bế đứa cháu trai được cưng chiều nhất nhà họ Giang ra bên ngoài, "Chúc mừng gia đình, là một bé trai!"
Kiều Hoàn và Giang Chấn Quốc cùng bước tới ngắm thằng bé. Giang Bắc Thần nhìn em bé nhỏ xíu nhiều nếp nhăn trong lòng y tá bỗng nhiên không có can đảm nhìn tiếp. Bởi vì từ giờ khắc này trở đi, Giang Bắc Thần anh đã làm ba rồi.
Anh túm lấy y tá đang định đi vào trong, sốt ruột hỏi: "Mẹ của đứa nhỏ đâu? Vợ tôi đâu?"
Y tá đã gặp rất nhiều ông bố trẻ đợi bên ngoài phòng sinh, đại đa số đều chỉ háo hức muốn nhìn thấy con, rất hiếm người không muốn nhìn con mà chỉ muốn nhìn thấy vợ như Giang Bắc Thần.
Nghĩ vậy, cô y tá không khỏi cười thầm. "Sản phụ rất khỏe, chúng tôi đang khâu lại vết mổ, nửa giờ sau là có thể ra."
Kiều Hoàn liếc mắt nhìn Giang Bắc Thần, có chút oán trách nói: "Con vội gì chứ, lại đây nhìn em bé đi. Nó là con trai của con đó!"
Giang Bắc Thần lo lắng nhìn vào bên trong một lần nữa rồi mới bước tới ngắm cục cưng trong lòng mẹ mình.
Bạn nhỏ vậy mà lại không khóc, ánh mắt đen láy rất giống Giang Bắc Thần nhìn mấy người đang đứng trước mặt mình.
"Chấn Quốc, ông nhìn xem này! Thật là giống Bắc Thần hồi nhỏ!" Kiều Hoàn nựng nựng cháu mình, nhưng cũng không quên hỏi chồng.
Người luôn nghiêm túc như Giang Chấn Quốc lúc này cũng mang vẻ mặt trìu mến yêu thương, tiếp lời Kiều Hoàn:
"Giống thật, trông kháu khỉnh bụ bẫm, còn nặng hơn cả Đô Đô lúc mới sinh."
Giang Bắc Thần nhìn chằm chằm bạn nhỏ này thật lâu, mới vươn tay cẩn thận chạm nhẹ vào gương mặt con mình, thật là mềm quá đi. Bạn nhỏ bị ba mình động vào, vậy mà lại toét miệng ra cười vui vẻ, làm Giang Bắc Thần kinh hãi thiếu chút nữa khóc thành tiếng.
Đây chính là cốt nhụctìnhthân đó nha! Con trai anh nhận ra anh! Cục cưng bé nhỏ này không hổ là con trai của anh, vừa thấy anh đã nở nụ cười rồi!!
Nụ cười này, không riêng gì Giang Bắc Thần cảm thấy ngạc nhiên mà ngay cả Kiều Hoàn, Giang Chấn Quốc cùng với cô y tá kia đều cảm thấy kinh ngạc.
Cô y tá đã đón rất nhiều sinh mệnh nhỏ bé đến thế giới này, nhưng đây là lần đầu tiên gặp một em bé khi chào đời không khóc mà lại cười!! Ngay sau đó, viện trưởng dặn dò ý tá đưa em bé đến phòng chăm sóc đặc biệt của trẻ em. Giang Bắc Thần lo lắng đi theo sau, thấy con mình nằm yên ổn trong lồng giữ ấm rồi mới quay trở lại bên ngoài phòng sinh.
Đúng lúc đó Sở Hàm cũng được đẩy ra khỏi phòng. Người ta thường nói phụ nữ khi sinh con chẳng khác nào đi dạo một vòng quanh quỷ môn quan, thương tổn nguyên khí. Sở Hàm cũng không ngoại lệ. Trên gương mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc, mái tóc thấm ướt mồ hôi dính bết lên hai gò má, thoạt nhìn thật tiều tụy.
Giang Bắc Thần đẩy cô y tá đang đứng bên cạnh Sở Hàm ra, cúi xuống nhìn vợ yêu vừa mới vất vả sinh con cho mình. Trong lòng anh, ngoại trừ cảm giác yêu thương thì còn cảm thấy xúc động vô cùng.
Anh giơ tay, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cô, lại cúi đầu tặng cho cô một nụ hôn. Giọng nói trầm ấm của anh, so với thuốc tê còn có thể làm cho Sở Hàm bớt đi đau đớn hơn nhiều lần, bởi vì anh nói: "Anh yêu em."
_____________________
Ông cụ Giang ngồi ở nhà cứ liên tục cầm điện thoại. Vừa nghe thấy bệnh viện thông báo mẹ tròn con vuông, ông cụ đã lập tức chống cây gậy ba - toong ra cửa, kêu gào nhân viên bảo vệ lái xe đưa ông đến bệnh viện. Mặc cho bà Trương ở phía sau ông cụ đuổi thế nào cũng không kịp.
Khi đến bệnh viện, ông cụ Giang vừa mới nhìn mặt thằng chắt mình đã lập tức đặt đại danh cho bé là Giang Tấn Nghiêu. Nghiêu, chính là tên của một vị vua thời cổ đại. Điều này có nghĩa rằng, ông cụ đặt rất nhiều yêu thương và kỳ vọng lên người đứa chắt này của mình. Kiều Hoàn lo lắng cái tên này quá khí phách, đứa nhỏ sẽ không đảm đương nổi, nhưng ông cụ Giang lại khoát tay nói không sao cả: "Có cái gì mà không đảm đương nổi? Cháu trai nhà họ Giang, con trai của Giang Bắc Thần thì phải kiên cường! Thằng nhóc này, sau này cháu phải làm trụ cột cho con trai của mình đấy nhé. Đừng để đến khi quay đầu lại bị người khác chê cười."
"Ông nội yên tâm đi ạ." Giang Nhi Thần ôm con trai mình trong lòng, vẻ mặt tự mãn như thể "Mẫu bằng tử quý".
Nói đến đại danh thì không thể không nhắc đến nhũ danh của bạn nhỏ Giang Tấn Nghiêu, chính là Giang Oa Oa. Về phần vì sao lại gọi là Giang Oa Oa, có lẽ nên hỏi ba của bạn nhỏ.
Bởi vì Sở Hàm rất thương yêu đứa nhỏ, lại không phải đi làm, cho nên vừa ra viện là cô tự chăm sóc em bé. Bạn nhỏ Giang Oa Oa sẽ thức dậy năm lần vào mỗi tối, cứ cách hai giờ Sở Hàm sẽ cho con ßú❤ một lần. Vừa mới bắt đầu, Giang Bắc Thần còn có thể giả vờ như không thấy, nhưng càng về sau anh lại càng cảm thấy tức giận. Vì nhóc con này mà đã bao lâu rồi anh chưa được ăn thịt hả? Dựa vào cái gì mà tối nào con anh cũng có thể làm tổ trong ngực Sở Hàm ăn no uống đủ, còn anh lại không thể? Cho nên hôm nay, lúc Sở Hàm cho con ßú❤ rồi dỗ con ngủ xong, Giang Bắc Thần lập tức sán lại, nhìn chằm chằm vào bầu ngực no đủ ngạo nghễ của vợ mình. Vợ à, sờ sờ một chút, yêu yêu một chút nha!!
Sở Hàm bị anh nửa lừa gạt nửa dỗ dành ấn trên giường xoa bóp một hồi. Đúng lúc hai người chuẩn bị vào cầu thì bạn nhỏ Giang Oa Oa co đôi chân ngắn mũm mĩm khóc oa oa. Vài lần như vậy, Giang Bắc Thần hận không để nhét thằng bé vào cái bao rồi tống khứ đến nhà họ Giang. Bởi vậy, bạn nhỏ của chúng ta mới được gọi là Giang Oa Oa.Vào đúng thời khắc mấu chốt lại khóc oa oa, làm hỏng chuyện tốt của anh.
Đến khiGiang Oa Oa được hai tuổi, Sở Hàm mới bắt đầu đến viện thiết kế đi làm lại. Ông lão viện trưởng của viện thiết kế luôn xem trọng Sở Hàm, trước kia luôn để cho cô đảm đương những công việc nhỏ nhặt làm lãng phí cả một tài năng, cho nên lần này cô trở lại, ông đã trực tiếp thăng chức cho cô làm phó viện trưởng. Bạn nhỏ Oa Oa không có mẹ trông, tínhtìnhkiêu ngạo ương bướng bắt đầu phát tác. Cho dù là ông nội, cụ nội hay là em họ đều không dỗ nổi bé.
Sáng sớm, Sở Hàm vừa mới định ra khỏi cửa thì Giang Oa Oa mặc bộ đồ ngủ in hình bò sữa, chạy bịch bịch bịch ra ngoài rồi bám lấy khung cửa, sống ch.ết cũng không cho cô đi. "Mẹ! Đừng đi! Đừng đi!"
Sở Hàm ôm con mình vào lòng, dịu dàng dỗ dành, "Nghiêu Nghiêu nghe lời, tối về mẹ sẽ mua cho con gấu bông với bánh bích quy có được không?"
Bạn nhỏ Oa Oa kiên quyết lắc đầu.
"Vậy bánh trứng thì sao?"
Giang Oa Oa vẫn lắc đầu.
Giang Bắc Thần vừa đi vừa ngáp nhìn thấy cảnh tượng này, thuận miệng hỏi một câu: "Ba đưa con đi làm nhé?"
Lúc này, bạn nhỏ Oa Oa bỗng nhiên dừng lại, một giây, hai giây, ba giây. Rồi sau đó gật đầu như bổ củi.
Sở Hàm cảm kích, quay sang tặng cho Giang Bắc Thần một nụ hôn tạm biệt, "Anh mang con đi chơi vui vẻ nha. Buổi tối em về sẽ nấu đồ ăn ngon cho hai người."
Giang Bắc Thần nhìn Giang Oa Oa đang đứng ngây ra ở cửa, khóc không ra nước mắt.
Bạn nhỏ Oa Oa ngồi yên ổn trên xe, nhìn cái gì cũng cảm thấy mới lạ, ngó nghiêng trái phải. Lúc Giang Bắc Thần uy phong lẫm liệt vác bạn nhỏ Oa Oa vào Thế Cần, mọi người đều sợ đến ngây người.
Giang Oa Oa thò mặt ra, trên gương mặt trắng nõn mũm mĩm là một đôi mắt sáng đen láy, chiếc mũi xinh xắn và đôi môi chúm chím bởi vì hai má bầu bĩnh nhiều thịt mà hơi nhếch lên. Đôi tay nhỏ bé của Oa Oa ôm lấy cổ Giang Bắc Thần, bé được nhìn thấy nhiều chị xinh đẹp nên bỗng nhiên muốn đứng thẳng lên.
Giang Bắc Thần đe dọa: "Giang Tấn Nghiêu, con ngoan ngoãn một chút đi, nếu không ba ném con ở chỗ này, mặc kệ con đó!"
Oa Oa đứng lên nhìn một vòng rồi lại ngoan ngoãn nằm sấp xuống, trong lòng mặc niệm: Ba ba là trứng thối, là trứng thối! Tối nay không cho ba ngủ với mẹ nữa!
Đến văn phòng, Giang Bắc Thần xử lý văn kiện, bạn nhỏ Oa Oa ngồi trên bèn chơi đùa một mình, chơi chán liền hơi ngửa về sau nhìn ba mình cười khanh khách, khiến cho đầu Giang Bắc Thần như muốn nổ tung. Đợi con mình cười đủ, anh mới phát hiện, dưới cái mông béo mập của bạn nhỏ Giang Oa Oa là một tập văn kiện rất dày, nhưng đã bị ẩm mất rồi...
Giữa trưa, hai cha con cùng ngồi trước cửa sổ sát đất ăn cơm trưa. Sau khi Giang Bắc Thần dọn xong bát nhỏ thìa nhỏ của Oa Oa, mới bắt đầu thương lượng cùng bé:
"Về sau con phải để cho mẹ con an tâm đi làm, không được quấy rối. Có biết không?"
Bạn nhỏ Oa Oa ăn bánh trứng, ngây thơ gật đầu.
"Vậy con đi nhà trẻ chơi với em Bội Bội nhé?"
Giang Bội, là con gái thứ hai của anh cả Giang Đông Minh, so với Giang Oa Oa thì nhỏ hơn một tuần.
Bạn nhỏ gật gật đầu, lại lắc lắc đầu.
"Này! Như vậy là con đồng ý hay không đồng ý hả?"
Bạn nhỏ nhíu mày, nghĩ ngợi gần nửa ngày mới lúng búng nói ra hai chữ, "Con sợ..."
Giang Bắc Thần nhìn con trai nhỏ của mình, bỗng nhiên nở nụ cười rồi tiện tay bế bé đặt lên đùi mình.
"Giang Tấn Nghiêu, con là một đấng nam nhi, mà nam nhi thì không thể sợ hãi. Con hãy dũng cảm đứng lên làm những chuyện mà con không dám làm. Có lẽ con sẽ phát hiện ra chuyện đó không đáng sợ như con nghĩ."
"Đương nhiên, đó chỉ là những chuyện chính nghĩa và ngay thẳng, có thể làm cho con trưởng thành hơn, hiểu không?"
Dưới ánh nắng mặt trời, bạn nhỏ Giang Tấn Nghiêu nhìn vẻ mặt nghiêm túc trịnh trọng của ba mình, bỗng nhiên dùng sức gật đầu.
Giang Oa Oa phải lớn lên, phải dũng cảm, phải bảo vệ mẹ. Giang Oa Oa muốn được giống ba.
Dưới ánh nắng mặt trời, cha con hai người cụng trán, như là muốn hứa hẹn một nhiệm vụ quan trọng nhất trong cuộc đời.
______________
Chú thích: