Quyển 1 - Chương 6: God Like​

Vốn Nghiêm Tiểu Tô đang hưng phấn giết cuồng thú cũng khựng lại, căn bản không theo kịp tiết tấu của bọn cuồng đồ. Lúc này, hắn mới phát hiện mình đang lẻ lôi trơ trọi ở phía trước.
Trước mắt, một ánh lửa sáng rực đang tiến lại gần.


Từ đầu đến giờ Cuồng Đồ Chiến Sĩ không hề lui lại phía sau, nhưng lúc này lại lui lại mấy bước, hắn thực sự cảm thấy nguy hiểm đang đến gần mình, nên không còn tâm trạng đùa giỡn nữa, lập tức lấy Nghiêm Tiểu Tô ra làm bia đỡ đạn. Ba người nhanh chóng phát động công kích, dù có liều mạng thì ba người cũng phải quét sạch ma lang của đối phương.


Dưới sự tấn công điên cuồng của đối phương thì vòng bảo hộ năng lượng của cuồng thú Version 3 chỉ chống đở được trong mấy giây, trong chớp mắt đã hóa thành một ngọn lửa.
Cao Phú Soái OVER!
Giết!


Nghiêm Tiểu Tô bị đối phương hung hăng vức sang một bên, sau khi đối phương tiêu diệt xong Nghiêm Tiểu Tô thì lập tức lui về phía sau. Rõ ràng là thao tác của Cuồng Đồ Chiến Sĩ vô cùng mạnh mẽ, trong chốc lát đã đánh cho cơ giáp Ma Lang của đối phương nguy cấp, nhưng mà suy cho cùng số người của đối phương nhiều hơn, lại bị hỏa lực áp chế đã khiến cho Ma Lang thoát khỏi chiến trường.


Cái này đã tạo nên thiệt thòi lớn cho bọn họ, trận chiến đã trở thành ba chọi năm. Cuồng Đồ Chiến Sĩ cũng bắt đầu nổi giận, thân là tuyển thủ Thanh Đồng lại bị một tên tay mơ chơi xỏ, tính tình vốn đã nóng nảy cũng bắt đầu trở nên táo bạo hơn.


- Cao Phú Soái! Cậu làm như vậy chúng tôi thực sự không biết làm thế nào, tên bạn của cậu không giúp được gì cả, trận này không phải đùa đâu.
Cuồng Đồ Chiến Sĩ nói.
Gương mặt bụ bẫm của Nghiêm Tiểu Tô cũng tràn đầy vẻ tức giận, giọng điệu có chút thay đổi:


available on google playdownload on app store


- Đại thần! Đã là công việc thì không thể làm thế được, trước đó anh thổi hôn thiên ám địa, thời điểm mấu chốt lại chả làm gì như xe bị tuột dây sên, lại còn nói lời tổn thương đến huynh đệ của tôi, đã vậy thì một phân tiền cũng đừng hòng lấy được. Nếu như có thể thắng thì tôi sẽ trả gấp đôi!


Cho dù tính khí của Nghiêm Tiểu Tô tốt thế nào thì hắn cũng không chịu được bọn họ nói lời tổn thương đến Vương Tranh. Xem ra lần này coi như xong rồi, cơ hội tốt như vậy mà lại để tuột khỏi tầm tay, lần sau không biết phải đợi tới khi nào nữa đây.


Tiền bạc là thứ có tác dụng lớn nhất, ba người nhìn nhau, độ khó càng cao thì tiền kiếm được càng nhiều. Không ngờ tên Nghiêm Tiểu Tô lại hào phóng như vậy, ba người vội gật đầu, bọn họ phải thực sự ra tay rồi.
Đánh ch.ết Cũng Không Nói cười hắc hắc, nói:


- Nếu Cao huynh đã sảng khoái như vậy mà chúng tôi không xuất ra bản lĩnh thực sự thì quá không tôn trọng huynh rồi, quy định cũ, giết ch.ết bọn chúng.
Cuồng Đồ Chiến Sĩ và Yêu Ngược Thái Điểu gật đầu, đột nhiên lúc này, Đánh ch.ết Không Nói đã trở thành đội trưởng.


Mặc dù trong ba người, Cuồng Đồ Chiến Sĩ có cấp bậc cao nhất, nhưng trình độ của Đánh ch.ết Không Nói lại cao nhất, chẳng qua là chiến tích chưa đủ mà thôi. Thao tác của ba người rõ ràng đã tăng lên một cấp bậc. Lúc này, Nghiêm Tiểu Tô mới biết mình đã bị mắc lừa rồi, người ta tăng giá lên đến tận trời mà mình còn ngu ngốc đồng ý.


Đánh ch.ết Cũng Không Nói một mình xông vào bên trái chiến trường để thu hút sự chú ý của đối phương. Hắn lớn mật như thế thì hiển nhiên là hắn rất tự tin với thao tác của mình. Cuồng Đồ Chiến Sĩ và Yêu Ngược Thái Điểu cũng chia hai bên bám theo.


Một trận ác chiến xảy ra khiến cho Nghiêm Tiểu Tô nhìn đến say mê. Vương Tranh đứng một bên hưởng thụ niềm vui thú điều khiển cơ giáp cũng đang quan sát chiến trường, một loại khác khao mãnh liệt đang dâng lên cuồn cuộn trong lòng cậu, cậu cảm thấy hai tay mình cũng đang run rẩy.
Bọn họ thật sự rất nghiêm túc!


Người đứng đầu nghiêm túc nhất, lấy tư cách là một cao thủ CT, một khi đã nghiêm túc làm chuyện gì thì không thèm quan tâm những chuyện khác. Ba người đem tài nghệ của mình phát huy ra hết, tuy rằng số người ít hơn rơi vào hoàn cảnh xấu nhưng sau một hồi cọ sát thì Ma Lang đối phương đã bị hủy hoại ghê gớm, cuối cùng bị đánh ch.ết trong vòng một giây.


Phát súng kia vô cùng đẹp mắt, Nghiêm Tiểu Tô cũng không nhịn được mà vỗ tay la hét.
Đại Thần đúng là đại thần!
Thế nhưng Đánh ch.ết Cũng Không Nói đã bị lộ vị trí của mình, mười phút sau thì hai bên đã ở trong một trận đoàn chiến.


Cuồng Đồ Chiến Sĩ bạo, Yêu Ngược Thái Điểu cũng bạo, Đánh ch.ết Cũng Không nói đã giết ch.ết ba đối thủ trong nháy mắt. Thế nhưng bản thân hắn cũng không vui. Bởi vì lúc này, Cuồng Thú Version 3 đã vọt tới.
Cơ giáp đánh lén bị cơ giáp xe tăng tiếp cận, phải nói là tình huống vô cùng thê thảm.


Hai bên đều xuất ra huyết tính, Cuồng Thú Version 3 bắt được Thú Liệp Giả, ầm...
Thú Liệp Giả bị Cuồng Thú xé thành hai nữa, đối diện truyền đến tiếng reo hò, còn có tiếng Cuồng Thú điên cuồng gào thét.


Nghiêm Tiểu Tô đứng bên này bắt đầu thở dài, nếu như đánh tự do thì thua cứ thua, hết lần này tới lần khác nghiêm túc như vậy, chỉ thiếu một chút nữa thôi. Thất bại trong gang tấc khiến cho ba người Cuồng Đồ Chiến Sĩ tức giận hung hăng đập vào bàn điều khiển.


Cơ giáp Cuồng Thú lấy khí thế mạnh như vũ bảo xông đến thành lũy của đối phương, trong lòng cảm thấy vô cùng thoải mái, không ngờ lại phát hiện một mục tiêu khác cách đó không xa.


Người điều khiển Cuồng Thú vô lại càng hoảng sợ, hắn còn tưởng đây là một cái bẫy, kết quả là... Chiến Thần Số 1, giết! Hèn chi từ đầu tới giờ hắn vẫn không có xuất hiện, hóa ra là có hai thằng chọn sai cơ giáp.
Vương Tranh chẳng biết mình đã đi ra khỏi thành lũy khi nào.


Đánh ch.ết Cũng không Nói quát lớn:
- Dùng dúng laser, có cơ hội, bắn hắn, bắn ch.ết hắn đi!
Nghiêm Tiểu Tô cũng vội vàng lên tiếng:
- Lão đại nổ súng đi, nhắm thẳng vào, bắn đi!
Vương Tranh cũng muốn đánh, nhưng vấn đề là...
- Súng ở nơi nào?


Bên tai Vương Tranh truyền đến tiếng thở dài, mẹ nó! Chọn Chiến Thần Số 1 đã là hố đen của đội rồi, vậy mà, vậy mà ngay cả vũ khí cũng không mang theo.
Quân sĩ ra chiến trường mà không mang theo vũ khí sao?
Nghiêm Tiểu Tô cũng muốn đập đầu vào tường... Cực phẩm.


Cuồng Thú ở đối diện lại cảm thấy vô cùng mừng rỡ, hắn đánh trận lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp được một tên tay mơ như vậy, hắn trực tiếp mở băng tần công cộng:
- Người bạn nhỏ phía trước à! Ca ca sẽ tặng cho cậu ký ức lần đầu tiên sâu sắc, haha!


Cơ giáp Cuồng Thú bỗng nhiên tăng tốc, lấy sức công phá kinh thiên xông về phía Vương Tranh.
Nghiêm Tiểu Tô ngửa mặt lên trời thở dài, ba người kia nói đúng, hắn không có tâm tình để mắng chửi. Anh ấy đâu chỉ là một cái hố đen mà thực sự là một vực sâu thăm thẳm a.


Vừa tưởng rằng bắt được một cái phao cứu mạng, sau đó lại phát hiện đó chỉ là ảo giác mà thôi.
Chiến Thần Số 1 như là biết trước được số kiếp của mình, nên chỉ đứng ngơ ngác ở đó.
Da giòn đối đầu với ma thú trang bị vũ khí hạng nặng!
Kết quả duy nhất chính là bỏ mạng.


Loảng xoảng... đùng đùng... Tia lửa bắn ra bốn phía!
Không khí yên tĩnh khiến cho người ta cảm thấy hít thở không thông, máy tính phát ra tiếng phán xét giàu cảm xúc của trọng tài:
- Chiến sĩ Thiết Tâm Cuồng Chiến OVER!
- Đoàn diệt!
- Phe đỏ WIN!


Trong giây phút này, bên đối diện bắt đầu chúc mừng, thế nhưng sau một khắc, tất cả mọi người đều không hẹn mà cùng nhau trợn tròn mắt.
Chờ một chút, là phe đỏ thắng
Con mẹ nó! Có lầm không chứ?
Hệ Thống ****!


Nhưng mà, lúc này trên chiến trường chỉ còn một mình Chiến Thần Số 1 thôi, Cuồng Thú Version 3 đã... nổ tung!
Vương Tranh nhắm mắt, cảm giác như đã lĩnh hội được một khắc công kích kia, đột nhiên cậu mở mắt, một luồng tinh quang bắn ra, trong lòng có chút sôi trào
GOD!
Cuối cùng giết một, xem lại pha quay chậm.


Cơ giáp Cuồng Thú xông đến, bởi vì Vương Tranh cảm thấy rất hưng phấn nên hai bàn tay vốn đang run run bỗng nhiên trở nên lạnh giá như băng, cơ giáp Chiến Thần nghiêng một gốc bốn mươi lăm độ về phía trước, va chạm mạnh vào Cuồng Thú, trong nháy mắt bị đẩy lùi bốn - năm thước, không ngờ Chiến Thần còn có thể đứng vững. Kế tiếp một màn thần kỳ hơn đã xảy ra, thừa dịp quán tính chưa mất, Cuồng Thú Version 3 lại bị đẩy lên không trung sau đó đổi chiều đụng vào chuông vàng!


Đầu của cơ giáp Cuồng Thú đập vào một tảng đá lớn, móp méo sau đó liền nổ tung.
Chiến Thần Số 1 tay không tấc sắt!
- Hay, hay, hay lắm! Thấy chưa? Đây mới chính là cao thủ, các người mới là hố đen đấy, cả nhà đều là hố đen!


Năm người đối phương nhanh chóng logout, bọn họ không muốn ở đó thêm một giây đồng hồ nào nữa. Cuồng Thú được trang bị đầy đủ lại bại trong tay một Chiến Thần da giòn không hề mang theo thứ gì, đây mới chính là đem mặt mũi vứt xuống Thái Bình Dương.


Ba người chơi Thanh Đồng cũng không thấy cái gì đáng khoe khoang, ngay cả nói lời khách sáo xã giao cũng không buồn nói mà lập lức logout.


Hai anh em rời khỏi tiệm internet, Nghiêm Tiểu Tô vẫn không thể nào đè nén được hưng phấn trong lòng, hắn còn cảm thấy cao hứng hơn việc bản thân mình được thăng cấp làm tuyển thủ Thanh Đồng.


- Lão đại, may mắn là anh không nổ tung, em đã nói rồi mà, phong thủy lần lượt thay đổi, phải cúng trả lễ mới được.
Nghiêm Tiểu Tô cũng không phải là lính mới, giòn gia làm sao có thể ngăn cản được công kích của Cuồng Thú. Đây không phải là may mắm chứ là gì chứ?


Vương Tranh mỉm cười, trong lòng của hắn hoàn toàn không có bình tĩnh như ngoài mặt. Trong giây phút đó, Vương Tranh cảm giác mình còn sống, phảng phất như có một cánh cửa đang mở ra.
Hóa ra đây chính là chiến đấu!


Lúc đó, bỗng nhiên Vương Tranh bắt đầu có khát khao một ngày nào đó mình sẽ trở lại Ma Phương. Lúc này chẳng qua chỉ là giai đoạn thứ nhất, phía sau chắc chắn còn nhiều thứ đặc sắc hơn.


Đáng lẽ Nghiêm Tiểu Tô muốn mời Vương Tranh một bữa cơm, kết quả là người cha cáu kỉnh của hắn gọi điện kêu hắn đi,... Không ngờ người này lại dùng tiền đóng học phí để mời đại thần trợ giúp, cho dù lão Nghiêm có cởi mở thế nào thì cũng bị hắn chọc cho tức điên lên.


Vương Tranh vừa về đến nhà thì lập tức cởi quần áo ra, tỷ mỷ đánh giá vết sẹo ma phương trên ngực, bởi vì từ lúc hắn đang chiến đấu đến lúc kết thúc, dấu ma phương trên ngực cậu lại nóng lên một chút. Cậu nghĩ tới cái gọi là năng lượng chiến tranh mà Cốt Đầu đã từng nói chính là thứ lĩnh ngộ trong chiến đấu. Trang bị là vật ch.ết, muốn nó cùng với bản thể hòa làm một thì đòi hỏi phải có kinh nghiệm chiến đấu thực tế, cuối cùng sáng tạo ra hệ thống chiến đấu phù hợp với bản thân mình, chính là năng lượng chiến đấu của ma phương.


Mỗi siêu cấp chiến sẽ đều là độc nhất vô nhị.
Vương Tranh quan sát dấu vết ma phương một cách cẩn thận, ở giữa có một bạch tuyến nhàn nhạt, dưới đáy có một số chấm nhỏ màu đỏ, đây chính là tuyến năng lượng chiến đấu của cậu!


Chiến đấu quân đội là cái mà cậu không cần nghĩ tới, cậu lại không thể gia nhập băng đảng đánh nhau trên đường phố được. Trò chơi CT đó chính là thứ chế tạo cho chính cậu rồi.
Khỏi sợ người khác phát hiện, Vương Tranh cảm thấy vô cùng vui vẻ, miệng bắt đầu huýt sáo.


Cứ đi tới ắt hẳn có con đường mà!
Trường trung học Thự Quang.
Khoảng thời gian sau cùng trước khi tốt nghiệp, chỉ có một số người bận rộn chuẩn bị cho kỳ thi vào học viện quân sự Chiến Thần, đa số mọi người đều đang hưởng thụ khoảng thời gian sau cùng của đời học sinh.


Sau sự kiện kiểm tr.a bậc gien thì Vương Tranh lại nổi danh lần thứ hai. Dọc đường đi, Nghiêm Tiểu Tô ngược lại vẫn vui vẻ chào hỏi mọi người.
- Lão đại à! Có phải là hôm nay nhìn em rất tuấn tú không? Sao lại có nhiều mỹ nữ nhìn em chăm chú vậy?


Nghiêm Tiểu Tô lại không có chút tỉnh ngộ, Vương Tranh cười khổ, thầm nói chuyện này cơ bản là do tiểu tử hắn gây họa lại bắt mình chùi đít chứ ai.


Hai người chạm mặt hai cô gái xinh đẹp, trông tư thế của bọn họ giống như đang chờ đợi ai vậy. Hai người đó chính là Nhạc Tinh và Diệp Tử Tô - hai nhân vật làm mưa làm gió ở Thự Quang này. Dường như hôm nay, hai cô ăn mặc rất tỉ mỉ, làn da trắng nõn tự nhiên của thiếu nữ mới lớn không cần trang điểm, lại thêm trang sức tinh xảo, cộng thêm bộ đồng phục học sinh được đặt may riêng có thể tôn lên dáng người đúng chuẩn của hai cô một cách tinh tế, những nam sinh chung quanh đã nhìn đến ngẩn ngơ.


- Bạn học Vương! Chủ nhật là sinh nhật của mình, xin hỏi là bạn có thời gian tham gia không vậy?
Nhạc Tinh mỉm cười dịu dàng, tựa như là trăm hoa đua nở. Nghiêm Tiểu Tô đứng một bên đã sớm ngẩn ngơ, hắn chưa bao giờ thấy Nhạc Tinh nói chuyện dịu dàng như thế.
- Không.


Vương Tranh không muốn tụ tập với những người như vậy, nhưng Nghiêm Tiểu Tô đứng bên cạnh đã nhanh miệng nói:
- Có, đương nhiên là có, có thể tham gia tiệc sinh nhật của bạn học Nhạc là vinh hạnh của chúng tôi!
Bạn học Tiểu Tô lập tức đem mình thêm vào.


- Ha ha, bạn chính là Nghiêm Tiểu Tô phải không? Quả thực là đáng yêu nha!
Diệp Tử Tô đứng bên cạnh cũng lên tiếng.
Nghiêm Tiểu Tô có loại cảm giác bay trên mây, hách cái bụng nhỏ lên. Hắn lớn đến như vậy nhưng đây là lần đầu tiên có cảm giác mình là một nam nhân chân chính.


Đám người xung quanh đều kinh ngạc đến ngây người, đây là chuyện gì? Sinh nhật của nữ thần không phải là thể loại mà người nào cũng có thể tham gia.






Truyện liên quan