Quyển 4 - Chương 27: Lãng mạn (2)
Vương Tranh cười cười:
- Ta thật sự không biết khiêu vũ, để cao thủ đến đây đi.
- Không khó để làm được, vũ hội chính thức bắt đầu, vũ điệu đầu tiên khẳng định phải đến từ nhân vật chính.
Diệp Tử Tô nói.
- Tử Tô, ta càng thích hợp để làm bạn nhảy của hắn.
Mông Điềm đã xuất hiện tại, dưới ánh trăng ấm áp Mông Điềm quả thật có khí chất siêu nhiên. Đường cong trên thân thể của nàng thật sự là miễu sát tất cả các cô gái ở đây, dáng người hình chữ S lại kết hợp với bộ lễ phục dạ hội trắng noãn.
Dù sao yến hội là một nơi để khoe khoang khí chất cùng sự sang trọng.
Nhưng mà Diệp Tử Tô cũng sẽ không yếu thế:
- Ngươi hẳn là đi chiếu cố bạn bè từ nơi xa đến.
- Lear sao, đều là chuyện của thế hệ trước, Vương Tranh, ngươi còn nhớ rõ ta mời ngươi giúp một việc, hiện tại là lúc ngươi phải thực hiện hứa hẹn.
Mông Điềm nói.
Bạn học Vương một trận mờ mịt, bỗng nhiên mới nhớ đến, thời điểm rèn luyện ở câu lạc bộ vật lộn tự do quả thật có đáp ứng với Mông Điềm.
- Chuyện này ta quả thật nhớ rõ, làm sao vậy?
- Bạn gái của ngươi không có ở đây, ngươi liền giúp ta đi làm tấm chắn người khác đi.
Mông Điềm nhìn thoáng qua trong đại sảnh.
Bạn học Vương sờ sờ cái mũi, làm tấm mộc sao?
- Đừng nói ngươi không dám nha?
Mông Điềm lại nói:
- Yên tâm, ta sẽ giải thích với bạn gái của ngươi.
Vương Tranh lắc đầu mỉm cười:
- "Không cần, chuyện ta đáp ứng thì sẽ làm, nàng sẽ không để ý.
Mông Điềm không biết nhưng Diệp Tử Tô rõ ràng, nàng chỉ không rõ tại sao Vương Tranh lại có tin tưởng lớn như vậy, thật không sợ đắc tội công chúa nhỏ sao?
Tại một góc trên ban công, năm cái đầu đang lén lút.
- Quá đẳng cấp nha, Tranh ca là thần tượng của ta!
Trần Tú đã hâm mộ đến nói không ra lời.
- Xì, Tử Tô cùng Mông Điềm cũng không biết ăn nhầm thuốc gì, tên đó trừ biết đánh đấm một chút, cũng chỉ có như thế thôi, có mị lực lớn như vậy sao!
An Mỹ tương đối khó chịu.
- Khụ khụ, Mỹ Mỹ, trăm ngàn lần đừng cảm thấy hứng thú với lão đại, người này rất đáng sợ, nam nữ thông sát, anh cũng bị luân hãm như vậy.
Mọi người cảm thấy buồn nôn, An Mỹ gõ gõ trán của Nghiêm Tiểu Tô:
- Đừng làm người khác ghê tởm, người này không phải loại hình ưa thích của bà chị đây, lúc nào cũng giống như một ông cụ có chuyện xưa, mới chừng ấy tuổi bày đặt giả bộ thâm trầm cái gì.
- Không có a, ta cảm thấy Tranh ca là có sức sống nha.
Trần Tú ngơ ngác nói.
- Tiểu Tú nha, đôi khi không nói lời nào mới là người thông minh, Thanh Thanh, ta có thể có thể hân hạnh mời ngươi khiêu vũ một bản không?
Ngả Luân bạn học tao nhã nói ra, trang phục của người này trong trường hợp này tuyệt đối là chuẩn men, hoàn toàn trái ngược với cái cảnh ở trong phòng chỉ mặc cái quần sịp, đối diện với máy tính, điên cuồng hét lên.
Đỗ Thanh Thanh mỉm cười:
- "Đương nhiên, ta còn tưởng rằng đêm nay phải cô đơn.
Trần Tú hóa đá, anh em chơi không đẹp, chân chính cô linh chỉ có hắn, đây là cao thủ sao, tại sao hắn không mở miệng sớm một chút, đậu cái xanh.
- Thì ra anh hùng của chúng ta trốn ở chỗ này, độc hưởng diễm phúc a.
Một người bưng chén rượu đi tới, gương mặt của Kan Burnett tươi cười, tương đối có phong độ.
- Vương Tranh, chúc mừng ngươi.
- Học trưởng, cảm ơn đã chỉ giáo.
Vương Tranh cười cười, nâng chén lên thăm hỏi.
- Không nghĩ tới thời điểm gần tốt nghiệp có thể gặp được hai cao thủ, các ngươi mới là tương lai của liên bang Địa Cầu chúng ta!
Kan Burnett nói. Một người tự nhiên là Lear.
- Học trưởng, ngươi muốn đi vào quân đội của liên bang hệ Mặt Trời sao?
Kan Burnett cười gật đầu:
- Vốn định lấy một hồi thắng lợi, kết quả hay là thua, bất quá như vậy rất tốt, làm cho ta tỉnh ra.
Cái khác không nói, chỉ phần lòng dạ thắng không kiêu bại không nản này đủ khiến cho ba người bội phục.
- Vận khí thôi. Kan Burnett học trưởng có cái gì nhắc nhở?
Vương Tranh nói.
Thắng, chính là thắng một trận đấu, cũng không thể phủ nhận thực lực, theo Vương Tranh, Kan Burnett tổng hợp lại tố chất cũng không kém so với hắn.
- Lấy biểu hiện của ngươi cùng Lear hẳn là sẽ trúng cử lần này thi đấu IG trong hệ Mặt Trời, hai người các ngươi mạnh hơn ta, có hi vọng làm ra vẻ vang cho Địa Cầu chúng ta.
IG? Vương Tranh vẻ mặt mờ mịt.
Kan Burnett cũng không giải thích:
- Trong nhóm mạnh lại có người mạnh hơn, lần này Marthas cũng chỉ phát huy một nửa thực lực. Hắn phục vụ vì Victor, sớm muộn gì cũng sẽ ngươi gặp phải người này .
- Victor... Ngươi là nói?
Mông Điềm hơi hơi ngẩn người.
- Ha ha, đúng vậy, là Kỵ Sĩ Thần Thánh Victor, chiến sĩ hoàn mỹ, năm nay hắn là học viên năm thứ hai, là chiến sĩ đáng sợ nhất mà ta từng nhìn thấy qua.
Vương Tranh mỉm cười:
- Học trưởng, cuộc sống có khiêu chiến mới càng thêm thú vị.
Kan Burnett hơi hơi sửng sốt, hiểu ý cười. Năm đó hắn cũng như thế này, nhưng mà loại sự tình này thật bình thường, nói nhiều vô ích, thực tế của cuộc sống là thứ làm cho một người thành thục nhanh nhất.
Nhưng mà Kan Burnett cũng không nghĩ tới sự tự tin của nam hài trước mắt này lại cao đến như vậy.
Trong tương lai, khi trung tướng Kan Burnett viết hồi ký, thời điểm lần đầu tiên gặp được hắn, nghĩ đến bên trong ánh mắt bình tĩnh kia để lộ ra sự tự tin, đó chẳng qua là một thiếu niên hết sức lạc quan, nhưng thời gian nói cho hắn...
- Hiện tại xin mời anh hùng của chúng ta, bạn học Vương Tranh khoa Vật Lý!
Trong đại sảnh, làm MC Trương Sơn rống lên một tiếng như gấu. Vung hai tay, mọi người ở đây đều sôi trào.
Biểu hiện của Vương Tranh cứu vãn lại sai lầm của hắn, cho tới bây giờ vẫn cảm thấy thắng lợi dường như có chút hoang đường.
Nhưng mà bọn hắn làm được!
Mông Điềm cùng Diệp Tử Tô liếc nhau. Hai người cũng không một người nào chịu thoái nhượng, mỉm cười, cũng đi theo sau vào.
Vương Tranh lựa chọn ai là quyền của hắn, nhưng các nàng sẽ không lùi bước.
- Đại gia Tô, anh run cái gì thế!
An Mỹ gương mặt hơi nhíu lại.
- Làm gì có, anh đang quan tâm lão đại a, hắn chưa từng tham dự qua trường hợp như thế, có thể khẩn trương hay không nha, mấu chốt là hắn không biết khiêu vũ!
Nghiêm Tiểu Tô đau đầu nói, vũ điệu mở màn là bắt đầu từ Vương Tranh.
Toàn bộ trung học, hai người chính là thuộc về người qua đường, đến Đại Học bỗng nhiên súng bắn chim đổi pháo, ít nhất cần một quá trình thích ứng, mà Vương Tranh đột nhiên nổi tiếng, căn bản chưa cho hắn cơ hội thích ứng.
- Anh hùng của chúng ta, xin nói vài câu đi.
Trương Sơn đưa microphone đa cho Vương Tranh.
Đại sảnh yến hội im lặng, tất cả mọi người nhìn Vương Tranh, đây là một loại áp lực hoàn toàn bất đồng, có người hưởng thụ chiến đấu, có người hưởng thụ chú mục, nhưng hai loại đều hưởng thụ cũng không nhiều gặp, nhất là ở những người vừa mới bắt đầu.
Vương Tranh không cảm thấy gì, nhưng Nghiêm Tiểu Tô lại vô cùng khẩn trương, ch.ết tiệt, lúc học tiểu học trong một lần họp nói về lý tưởng sau này thì hắn thiếu chút nữa biến thành cà lăm. Lúc bình thường thì nói rất nhiều, nhưng đến trường hợp này liền phế đi.