Chương 15: Lạnh lùng đứng nhìn
Ở nơi này có một khu biệt thự rộng lớn, có bể bơi và vườn hoa, vừa nhìn đã biết là nơi người có tiền ở.
Bấm chuông một lát sau có người ra mở cửa, phát hiện ra đứng trước cửa là Tuyết Mạn và Đồng Đồng , người này ngạc nhiên cùng vui mừng gọi với vào bên trong: “Phu nhân, tiên sinh, tiểu thư đã về rồi!”
Người này quay lại nói với Tuyết Mạn: “Tiểu thư , cô cuối cùng đã về rồi, phu nhân và tiên sinh rất nhớ cô!”
Tuyết Mạn gật gật đầu cùng Đồng Đồng đi vào nhà, từ vòi phun nước trong sân trong Tuyết Mạn nhìn thấy mẹ cô.
Hốc mắt cô chợt nóng lên,:” Mẹ!”
Mẹ Tuyết Mạn chạy tới ôm chầm lấy cô, nhẹ giọng nói: “Hoan nghênh về nhà!”
Tuyết Mạn nghe thấy giọng nói dịu dàng của mẹ, không kìm được rơi nước mắt.
” Mẹ, mẹ không trách con sao?” Tuyết Mạn ôm mẹ, cảm nhận vòng ôm ấm áp của mẹ.
” Bé ngốc, về là tốt rồi!”
” Bác ơi, vào trong nói chuyện đi, Tuyết Mạn đang bị ốm ạ!” Đồng Đồng nhắc nhở.
Mẹ Tuyết Mạn lúc này mới bình tĩnh lại nói:” Xem bác này, mừng quá nên quên hết, là Đồng Đồng tìm được Tuyết Mạn phải không?”
Bà nói xong nắm tay Tuyết Mạn và Đồng Đồng đi vào nhà.
Đồng Đồng chỉ mỉm cười không nói gì.
Vào tới phòng khách, Tuyết Mạn nhìn thấy người cha uy nghiêm của mình đang ngồi ở sofa đọc báo, lòng cô có chút sợ hãi, lí nhí gọi:” Bố!”
Bố Tuyết Mạn vẫn đọc báo, không hề ngẩng đầu lên, chỉ trầm giọng nói:” Đi nghỉ ngơi đi!”
Nước mắt Tuyết Mạn nhịn không được chảy xuống, cô biết bố không ghét cô, bố từ nhỏ đã rất yêu cô, cô về rồi cũng không tức giận mắng cô, điều này chứng tỏ bố cô thật sự không ghét cô.
” Cháu chào bác ạ!” Đồng Đồng chào hỏi bố của Tuyết Mạn.
” Đồng Đồng, đã lâu không gặp cháu, cả nhà cháu vẫn khỏe chứ!” Tuyết Mạn phụ thân đặt tờ báo xuống nhìn lướt qua Đồng Đồng, sau đó lại nhìn về phía Tuyết Mạn, có chút không vui nói:” Mặt con sao vậy!”
Đồng Đồng vội nói:” Tuyết Mạn bị ốm, cứ để cho bạn ấy nghỉ ngơi trước đã ạ!”
Mẹ Tuyết Mạn và cô cùng nhau đi về phòng ngủ trước kia của Tuyết Mạn, còn Đồng Đồng vẫn ở phòng khách.
” Bác không đi vào nói chuyện với Tuyết Mạn ạ?” Đồng Đồng mỉm cười nói.
Bố Tuyết Mạn thở dài nói:” đứa con gái này của bác rất bướng bỉnh. Cháu tìm thấy Tuyết Mạn ở đâu ?”
” Tuyết Mạn đang ốm cho nên gọi điện thoại cho cháu, bạn ấy muốn về nhà nhưng sợ bị bác mắng, còn bị Hạng Nam ức hϊế͙p͙, trong lòng bạn ấy chắc chắn rất khó xử!” Đồng Đồng vừa nói vừa quan sát phản ứng của ông Tuyết Trung (bố Tuyết Mạn)
Khuôn mặt uy nghiêm của Tuyết trung hơi mỉm cười nói:” Cháu sợ bác mắng Tuyết Mạn hả!” Quả là một đứa bé tốt.
Đồng Đồng nghe tuyết trung nói vậy có chút ngượng ngùng cười.
” Cháu đi chăm sóc Tuyết Mạn đi, bác đi gọi bác sĩ!” Tuyết trung đứng dậy dường như định đi gọi điện thoại.
Đồng Đồng vui vẻ gật đầu đi về phía phòng Tuyết Mạn .
Một lát sau bác sĩ riêng của gia đình Tuyết Mạn đã đến, giúp Tuyết Mạn châm cứu xong, Tuyết Mạn liền thiếp đi. Đồng Đồng cũng cáo từ.
Cô cũng phải về nhà.
Đồng Đồng vừa mới ra khỏi khu biệt thự đang định bắt xe thì một chiếc xe màu đen đỗ trước mặt cô.
Đồ
Đánh khách của anh? Chứ có phải đánh anh đâu, muốn tính sổ cũng không phải là anh đến đây chứ, huống chi là chính bọn anh làm nhục cô!
Đồng Đồng dĩ nhiên quên hết việc giải thích với Lôi Dương hiểu lầm giữa bọn họ lúc đó, Lôi Dương ở câu lạc bộ đêm đã làm những chuyện sỉ nhục cô như vậy, sự bướng bỉnh lại một lần nữa lấp đầy lí trí cô!
Lời giải thích của cô sẽ chỉ đem lại nhục nhã thôi!
Lôi Dương đem Đồng Đồng nhét vào trong xe, bàn tay to lớn nắm chặt lấy 2 tay Đồng Đồng.
Anh phẫn nộ dập cửa xe, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Đồng Đồng.
Đồng Đồng cựa quậy không thôi chợt dừng lại, hơi hơi lo nói:” Anh định làm gì?”
Lôi Dương nhìn Đồng Đồng vẻ mặt hoảng hốt lạnh lùng nói:” Cô phải đi xin lỗi khách của tôi!”
Đồng Đồng mặt biến sắc nói:” Không!”
Lôi Dương giơ tay lên như muốn đánh Đồng Đồng, Đồng Đồng theo phản xạ giơ tay bảo vệ đầu mình nói:” Em không cần phải xin lỗi!”
Lôi Dương nhìn cô gái yếu ớt bướng bỉnh này, anh thật muốn cốc cho cô ta một cái, có điều anh không xuống tay được.
Anh tức giận đạp ga lái xe về phía câu lạc bộ đêm kia.
Đồng Đồng nhìn thấy khuôn mặt bốc hỏa Lôi Dương , cô biết vừa rồi thiếu chút nữa cánh tay phải kia sẽ cốc vào đâu cô, chẳng qua là anh cố nhịn thôi.
Bị cốc đầu một cái không chừng vô bệnh viện mất, Đồng Đồng sợ hãi nghĩ, ai bảo nắm tay Lôi Dương to vậy mà !
“Anh dừng xe lại, em muốn xuống xe!” giọng nói Đồng Đồng lại dịu dàng dễ nghe như ban nãy, dù là khó chịu hay tức giận, giọng nói của cô với anh vẫn dịu dàng như trước.
Lôi Dương coi như không nghe thấy lời Đồng Đồng nói, xe vẫn lao vun vút về phía trước.
” Dừng xe, không dừng em nhảy xuống đấy!” Đồng Đồng nhìn khuôn mặt vô tình của Lôi Dương, tim cô như bị một cơn bão quét qua.
Thấy Đồng Đồng định nhảy khỏi xe, Lôi Dương vội chụp lấy eo cô khiến cô ngã vào lồng ngực rộng lớn quen thuộc của anh.
Sắc mặt của cô chợt hồng lên còn của anh vẫn không thay đổi, tàn nhẫn mà vô tình, mắt anh vẫn nhìn thẳng về phía trước lái xe bằng một tay.
Đồng Đồng thấy lòng quặn thắt, ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt cứng rắn của anh, cô đã yêu anh nhớ anh biết bao, nhưng lúc gặp mặt thật như gió thoảng vậy.
Xe dừng lại, Lôi Dương mở cửa xe không thương tiếc kéo Đồng Đồng xuống, bàn tay cứng như sắt nắm chặt lấy tay Đồng Đồng dắt về phía câu lạc bộ đêm.
Đồng Đồng đau đớn nhìn Lôi Dương nói:” A Dương, chúng ta không cần như thế này có được không, chúng ta từ từ nói chuyện được không?”
Trong mắt cô ngân ngấn nước, cho dù là hiểu lầm đi chăng nữa cũng nên để cô có cơ hội giải thích chứ.
Lôi Dương bóp chặt tay cô, lạnh lùng nhìn cô, lạnh lùng nói:” Cô thu lại nước mắt của cô đi, đừng có diễn trò trước mặt tôi, sao? Sợ à, vậy thì cầu xin tôi đi, như vậy tôi sẽ thả cô đi!”
Dáng vẻ tàn nhẫn, ánh mắt vô tình, lời nói khắc nghiệt đã đập tan quyết tâm muốn giải thích vừa rồi của Đồng Đồng.
Dáng vẻ tàn nhẫn, ánh mắt vô tình, lời nói khắc nghiệt đã đập tan quyết tâm muốn giải thích vừa rồi của Đồng Đồng.
Cô bị Lôi Dương lôi vào trong căn phòng vừa nãy trước mặt mọi người, vẫn là mấy người đàn ông vừa nãy nhưng có thêm mấy cô gái ăn mặc lòe loẹt nữa.
Đồng Đồng bất động đứng yên, người đàn ông vừa bị cô đá dùng ánh mắt thích thú nhìn cô.
” Lôi, cậu tìm cô ta về đây thật hả?” Người đàn ông kia dường như vẫn chưa bị Đồng Đồng đá cho hỏng não, anh nói như bắt được vàng .
” Xin lỗi đi!” giọng nói lạnh như băng không hề có chút cảm tình lại vang lên bên tai Đồng Đồng.
Tim Đồng Đồng rất đau, có bao nhiêu đau đớn chỉ có mình cố biết, nỗi đau tràn lên trong lòng cô, ngay cả miệng cô cũng cảm thấy đăng đắng.
Anh chỉ muốn cô khó xử, muốn làm cô bị sỉ nhục? Như vậy anh sẽ vui sao? Đây là sự trừng phạt cho việc cô phản bội sao?
Cô đã từng phản bội ai chưa? Không hề!
“Tôi xin lỗi thì có thể đi phải không?” Đồng Đồng đau xót nói.
Người đàn ông bị đá ôm lấy Đồng Đồng từ trong lòng Lôi Dương , cười nói:” Uống vài chén với anh thì anh sẽ tha thứ cho em ngay!”
Đồng Đồng nhìn tay đàn ông gọi đòn trước mặt, lại nhìn về phía Lôi Dương, ánh mắt anh vẫn lạnh lùng như vậy.
Khuôn mặt đẹp đẽ cứng rắn khinh thường nhìn cô, anh quả thật đã tuyệt tình với cô rồi!
Anh ngồi xuống tán tỉnh mấy cô gái khác, trái một cô phải một cô, mấy cô này đưa ly rượu cho anh uống qua qua lại lại.
Đồng Đồng đờ đẫn nhìn anh, thân mình bị người đàn ông kia nhấn ngồi xuống ghế.
” Hì, Vũ Phàm, cậu đừng làm khó người ta!” Một người đàn ông khác nói với người đã bị Đồng Đồng đá.
Người tên Vũ Phàm chỉ cười nhạt, cầm ly rượu trên bàn đặt bên môi Đồng Đồng, mặc kệ cô muốn hay không nhấn vào miệng cô.
Rượu lướt qua họng của cô, là rượu gì cũng không quan trọng, ánh mắt của cô nhìn thẳng vào Lôi Dương, mà người đàn ông kia tiếp tục chuốc rượu cho Đồng Đồng hết ly này đến ly khác.
Rượu tốt, không nóng không khô, nhưng Đồng Đồng cảm thấy rất đắng.
Dần dần Lôi Dương trong mắt cô nhòe đi, đầu của cô nhức nhức, cô say sao?
Cô tùy ý để người đàn ông kia ôm cô, tùy ý để bàn tay không có phép tắc của anh ta du di trên người cô, tùy ý để một đôi môi gắn sát vào môi cô.
Bởi vì cô say, say đến hồ đồ, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận rõ ràng được trong đáy mắt của Lôi Dương lóe lên một tia lạnh lẽo.