Chương 17
Lâu Thành thực sự không nhịn nổi nữa, dù sao anh cũng được toàn không, nghe nữa cũng chỉ mất mặt, dứt khoát cởi đồng phục chạy ra ngoài: “Tiểu Đinh, tôi đi chơi bóng rổ đây, bye bye.”
Anh biến mất như một cơn gió.
Tiết phân tích thành tích, Lâu Thành nhận toàn trứng vịt một mình đi học thể dục, chủ nhiệm lớp cũng lười quản anh, ông kéo màn chiếu xuống, bắt đầu nói về môn toán.
“Lớp bốn chúng ta có 45 người, thật đáng tiếc lần này chỉ có một người vào top mười toàn khóa. Lần trước có hai người. Đứng nhất lớp là Vu Minh Thần, tổng hợp điểm là 951, tổng điểm tự nhiên 700, tổng điểm xã hội 658.”
“Lần trước em xếp thứ 5 toàn khóa, lần này xếp thứ 8, xuống hạng rồi. Em học rất đều, trừ bỏ tổng thành tích môn xã hội, còn lại đều không có tình trạng học lệch môn. Tuy rằng lớp chúng ta là lớp tự nhiên, nhưng thành tích môn xã hội cũng không được xem nhẹ. Hơn nữa nếu như xếp hạng từng môn một, mỗi môn đều được nhưng không phải là tốt nhất, trọng điểm phải nâng cao môn văn, môn văn lần này em thi được có 120 điểm, suy nghĩ lại một chút đi.”
“Đứng thứ hai là Hoàng Đan Lộ, tổng điểm là 933, khoa học tự nhiên…..”
Mỗi lần ông đọc một cái tên, ppt trên màn chiếu lại xuất hiện một hàng số liệu, bên trên là số điểm và xếp hạng của từng môn, cao nhất có xếp thứ hai, có xếp thứ mười mấy, thậm chí còn có xếp thứ mấy chục.
Thầy Đậu sẽ giúp học sinh phân tích điểm số của họ dưới góc nhìn của ông.
“Ôi Hoàng Đan Lộ tiếng anh được 149, cán sự bộ môn của chúng ta quá trâu bò rồi.”
“Ồ, tiếng anh của cậu ấy mới xếp thứ tư.”
“Đứng thứ sáu.” Thầy Đậu đọc tới đây dừng lại một chút.
Bởi vì nam sinh ngồi bàn đầu tiên cách tấm bảng thông báo dán thành tích gần nhất, thức sự chịu không nổi tốc độ chậm rì rì này của chủ nhiệm lớp, nửa người trên áp trên bàn gắng sức lại gần bảng xếp hạng hơn một chút, sau đó bất ngờ không kịp phòng bị lật qua đó, bàn lật người ngã, sách vở rơi đầy đất, tro bụi bay lên.
Bạn học kia rất xấu hổ, nhanh chóng tự mình đứng lên, dựng lại bàn.
Thầy Đậu đọc tiếp: “Đứng thứ sáu, Đinh Tuyết Nhuận, tổng điểm 888.” Số điểm này vừa nghe thấy giống như một trò đùa may mắn.
“Tổng điểm môn tự nhiên………” biểu tình của ông có một chút cổ quái, dường như số điểm này vô cùng khó tin.
Từ lúc ông đọc ra cái tên này, trong lớp học vang lên từng trận hô hấp.
“Tổng điểm môn tự nhiên 597, tổng điểm môn xã hội là 590……” ông kích chuột một cái, thành tích các môn của Đinh Tuyết Nhuận hiện ra trên màn chiếu, trong đó, môn ngữ văn được 0 vô cùng dễ thấy.
“Được 0 điểm……”
“Trời ạ, sao cậu ta có thể có nhiều môn điểm tối đa như vậy, tiếng anh, toán, đều 150 điểm Lịch sử cũng điểm tối đa……”
“Hôm đó hình như cậu ấy không tới thi môn ngữ văn.” Có người giải thích.
Lập tức, trên màn hình lại xuất hiện bảng xếp hạng từng môn một của cậu, trừ môn văn ăn trứng vịt, các môn khác đều xếp hạng nhất.
“Trời ạ, quá giỏi………” Từng hàng từng hàng hạng nhất, làm cho người khác phát lạnh sau lưng.
Cho tới cuối cùng, Đinh Tuyết Nhuận vẫn mang bộ dáng học sinh nhã nhặn, cậu lẳng lặng nhìn chăm chú vào màn chiếu, biểu tình không quá ngạc nhiên, dường như tất cả đều đoàn trước được rồi, bình tĩnh ngoài dự kiến của mọi người.
Đương nhiên, từ trước tới giờ thần thái cậu vẫn luôn lạnh nhạt như vậy, trước đây có người còn cảm thấy cậu kiêu ngạo, bây giờ nhìn thấy điểm số của cậu, đột nhiên cảm thấy…..người ta kiêu ngạo cũng đều có lý do cả.
Đột nhiên từ lúc đó, trong lòng toàn bộ bạn học trong lớp đều tự nhiên sinh ra một cảm giác sợ hãi cậu, loại sợ hãi này xuất phát từ nội tâm, hơn nữa theo bản năng nghĩ tới, Đinh Tuyết Nhuận không thi ngữ văn vẫn xếp hạng sáu, như vậy nếu như không bỏ thi, cho dù ngữ văn của cậu có kém đi nữa, thì vẫn có thể dễ dàng đứng thứ nhất toàn khóa?
Thầy Đậu dường như không biết phải phân tích như thế nào, dừng một chút nói: “Tổng ba môn xã hội vẫn còn có thể tăng nữa, đương nhiên em học khoa tự nhiên thì điểm số này cũng là rất cao rồi.” Tổng ba môn xã hội của Đinh Tuyết Nhuận được 290.
“290 điểm mà vẫn còn phải tăng thêm, …….”
“Tất cả các môn đều hạng nhất rồi còn muốn gì nữa?”
“Ờ……” thầy Đậu chần chừ một chút, “Còn có, lần sau đừng bỏ thi.”
Thầy Đậu nhanh chóng bỏ qua cậu, lại đọc cái tên tiếp theo.
Nhưng mà thành tích của Đinh Tuyết Nhuận, xếp hạng của cậu, cả con người cậu, như một quả bom hạt nhân đập vào trong lòng các bạn học lớp bốn.
Trước giờ chưa từng gặp loại thần nhân thế này.
Khi nhìn thấy Đinh Tuyết Nhuận đạt điểm tối đa môn toán, Trần Trì Bang trong lòng cảm thấy không ổn, không phải nói cả khóa chỉ có hai người được điểm tối đa sao, trong lớp bọn họ chỉ có một người vậy cậu …………
Quả nhiên.
“Thứ bảy, Trần Trì Bang, tổng điểm 885, môn tự nhiên……” không thể không nói trình độ tổng thể của lớp bốn vẫn rất được, có mười lăm người tổng điểm trên tám trăm, hơn nữa tổng điểm môn tự nhiên đều cao hơn các môn xã hội rất nhiều. Tinh thần và thể lực của học ba đa số đều tập trung vào các môn khoa học tự nhiên, đương nhiên các môn xã hội cũng phải học, nhưng không quá đi sâu nghiên cứu, không quá nghiêm túc.
Cả một tiết ông dùng để đọc thành tích của từng học sinh, đồng thời phân tích ngắn gọn môn học lệch và ưu điểm.
Tan học, mọi người lại chen nhau tới trước cửa phòng xem thành thích, mặt Trần Trì Bang xám như tro tàn, cậu vẫn duy trì trình độ bình thường của mình, bình thường cậu cũng chỉ quanh đi quẩn lại ở thứ hạng này, nhưng cậu không hề cảm thấy may mắn hay vui vẻ, cậu từ xa liếc nhìn về phía Đinh Tuyết Nhuận, sau đó đuổi theo chủ nhiệm lớp.
Cậu muốn tìm giáo viên chủ nhiệm để hỏi cho rõ ràng.
Trong phòng học ồn ào về thành tình một lát, có người vui mừng có người buồn, trong lớp có một nửa tầm mắt đều nhìn về Đinh Tuyết Nhuận ở bàn cuối cùng.
Qua một lát, rốt cuộc có người không nhịn nổi, người ngồi phía trước Đinh Tuyết Nhuận, là một nữ sinh bình thường rất ít khi nói chuyện, cô quay xuống xuống hỏi cậu: “Đinh Tuyết Nhuận, cậu giỏi quá, từ trước tới giờ tớ chưa nhìn thấy ai có thể thi nhiều môn được điểm tối đa như vậy, hơn nữa cậu còn được xếp hạng nhất rất nhiều.”
Triệu Mạn Sa cũng không phải lần đầu tiên nói chuyện với Đinh Tuyết Nhuận, bình thường ngẫu nhiên cũng nói chuyện vài câu, Đinh Tuyết Nhuận còn từng tặng cô văn phòng phẩm, đương nhiên, là cậu lấy một hộp bút ra, chia cho bạn bè xung quanh, không có đặc biệt đối xử với ai cả.
Bởi vì Đinh Tuyết Nhuận lễ phép hào phóng, cho dù tính tình cậu có lạnh lùng, cũng không ít bạn học có ấn tượng tốt với cậu, mặc dù lớp phó học tập luôn loan truyền cậu chép đáp án, không chịu học.
Triệu Mạn Sa cảm thấy con người cậu rất tốt, nhưng cũng không dám nói chuyện với cậu, nhìn cậu quá mức lạnh lùng.
Đinh Tuyết Nhuận cười một cái, Triệu Mạn Sa nhìn thấy cậu cười, liền vội vàng đánh bạo hỏi: “Tại sao cậu lại không đi thi môn ngữ văn?”
“Sáng hôm ấy tớ có việc bận, không thể bỏ đi.”
“Chắc chắn cậu đã rất cố gắng.”
Đinh Tuyết Nhuận lại cười một cái.
“Vậy… tớ cò đề vật lý không hiểu lắm, cậu có thể giảng cho tớ được không?”
Đinh Tuyết Nhuận thi được điểm tối đa môn vật lý, hơn nữa ban nãy giáo viên vật lý còn nói, trong lớp bọn họ trừ cậu được điểm tối đa ra, cao nhất cũng chỉ được 92 điểm, khoảng cách này…………
“Được.” Cậu bỏ việc đang làm xuống.
“Tớ cũng muốn nghe, tớ cũng muốn nghe!” Bên cạnh lại có một nữ sinh tới gần.
Lâu Thành chơi bóng xong, toàn thân đầy mồ hôi quay lại lớp học, đột nhiên phát hiện ra phía trước bàn bạn cùng bàn thất học của mình đang có ba nữ sinh vây quanh!!!
Đang định dụ dỗ Tiểu Đinh sao
Lâu Thành căn bản không rõ trong bốn mươi lăm phút anh rời khỏi này đã xảy ra chuyện gì, trong lòng anh cảm thấy kỳ lạ, còn cảm thấy có chút không thoải mái, đi qua nhìn một cái, anh phát hiện ra Đinh Tuyết Nhuận đang giảng bài cho người ta………….điên rồi hay sao?
Hơn nữa còn giảng rõ ràng mạch lạc, cái gì tốc độ, ai da hoàn toàn nghe không hiểu.
Lâu Thành ngồi vào chỗ của mình, đột nhiên nghiêng đầu qua, anh dường như dính sát vào Đinh Tuyết Nhuận, mùi mồ hôi sau khi vận động bay vào trong mũi Đinh Tuyết Nhuận, cậu không thích mùi mồ hôi, nhưng Lâu Thành rất sạch sẽ, trên người anh không có mùi hôi ngược lại lại rất mê người.
Đinh Tuyết Nhuận vốn không để ý tới anh, chỉ nhẹ nhàng dùng cánh tay trái đẩy đẩy anh, nhưng đột nhiên, cậu cảm thấy khi bản thân đang nói chuyện, có một giọt mồ hôi chảy xuống mu bàn cậu, hơn nữa Lâu Thành còn đặt cằm lên vai cậu, nghiêng đầu nhìn xem cậu đang nói gì.
Tóc của Lâu Thành cọ vào má của cậu.
Giọng của cậu đột nhiên ngừng lại: “Lâu Thành, cậu tránh ra đi.”
Vị chua dâng lên từ đáy lòng Lâu Thành, ba bạn học nữ tìm cậu hỏi đề, bọn họ bị mù sao? Không biết cậu không biết làm à, phồng má giả làm người mập.
“Tôi không thể nghe sao? Tôi cũng muốn học tốt toán, thầy Đinh giảng cho tôi một chút đi.” Anh nhíu mày.
Đinh Tuyết Nhuận quay đầu nhìn anh một cái, hai khuôn mặt dường như gần sát lại với nhau, cậu hạ giọng nói: “Bọn tôi đang học vật lý, cậu có muốn nghe không?”
Lâu Thành căn bản không có khả năng chất vấn cậu, giọng nói của Đinh Tuyết Nhuận gần như vậy, rất dịu dàng, dịu dàng như muốn chảy vào trong lòng anh, Lâu Thành mơ màng ừ một tiếng: “Nghe.”
Chuyện làm cho Lâu Thành cảm thấy ngạc nhiên hơn xảy ra vào ngày thứ hai.
Đã vào tháng mười hai rồi, thành phố D toàn diện hạ nhiệt độ, bắt đầu có tuyết rơi.
Tuyết trắng bao phủ vườn trường, hôm đó Lâu Thành tự nhiên dậy sớm, trên bàn của anh có rất nhiều phần đồ ăn sáng, sau khi Lâu Thành ngồi xuống, bắt đầu uống sữa bò trước.
Có đôi khi anh không thể sai bảo Đinh Tuyết Nhuận, vì Đinh Tuyết Nhuận không phải ngày nào cũng sẽ làm đồ ăn sáng cho anh, thường thường đưa ra lý do là muốn học bài, Lâu Thành nhẹ nhàng đề nghị cậu, một tuần cậu mới tới hai ba lần.
Lâu Thành cắm ống hút sữa, bỗng nhiên nhìn thấy trên bàn Đinh Tuyết Nhuận có bánh trứng tráng, còn rất dày, như phần ăn của cả nhà!
“Cậu mua à?” Lâu Thành có chút muốn ăn, anh muốn ăn vị mặn.
Đinh Tuyết Nhuận đang đọc sách, nghe vậy lắc đầu: “Không biết, khi tôi tới đã thấy nó ở trên bàn rồi, có lẽ là mua cho cậu.”
Lâu Thành lưỡng lự nhìn cậu một cái: “Cậu đã ăn sáng chưa? Ăn no chưa?”
“Ăn rồi, no rồi.” Cậu lời ít ý nhiều.
“Vậy, vậy chúng ta mỗi người ăn một nửa.” Lâu Thành muốn ăn, nhưng mà cảm thấy Tiểu Đinh quá gầy, buổi sáng phải ăn nhiều một chút, bánh to như thế, mỗi người một nửa vừa đẹp.
Đinh Tuyết Nhuận lắc đầu: “Cậu ăn đi.”
Lâu Thành không nói được cậu, bởi vì Đinh Tuyết Nhuận là thế, trước giờ không ăn đồ của người khác, Lâu Thành vẫn còn nhớ lần trước cậu nói, nói cái gì mà không ăn đồ không rõ nguồn gốc, cười ch.ết anh rồi.
Lâu Thành vui vẻ cầm bánh tráng trứng qua, tay chạm vào một mảnh giấy nhắn. Anh còn tưởng rằng là biểu lộ sự quan tâm tới anh, không để ý, ăn hai miếng rồi mới cúi đầu nhìn.
Trên giấy nhắn viết: “Bạn học Đinh, bữa sáng là bắt nguồn năng lượng của một ngày, phải ăn no nhé.”
Chữ viết rất đẹp, vừa nhìn đã biết là chữ của con gái.
Sắc mặt Lâu Thành đen lại.
“Xoẹt.”
Đinh Tuyết Nhuận nhìn thấy anh xé nát tờ giấy nhắn màu hồng.
Mặt Lâu Thành không có biểu tình gì: “Chữ viết khó nhìn quá, tôi nhìn thấy khó chịu, chữ chó cào.”
Đinh Tuyết Nhuận nhìn thấy anh quăng bánh tráng trứng đi: “No rồi hả?”
“……….tức no rồi! Không ăn nữa!”
Trời ạ, tuần trước có ba nữ sinh hỏi bài Tiểu Đinh! Hôm nay Đinh Tuyết Nhuận nhận được bánh tráng trứng của con gái! Ngày mai liệu có phải sẽ nhận được thư tình không?
Lâu Thành trước giờ không quan tâm tới thành tích và điểm số, đến bây giờ vẫn chưa đi xem điểm số của Đinh Tuyết Nhuận.
Cho dù Đinh Tuyết Nhuận là một người thông minh, cũng không rõ tại sao đại thiếu gia Lâu Thành tại sao đột nhiên lại giận, nhưng mà cậu bận nghe giảng, cũng không có thời gian để nghĩ chuyện này.
Bởi vì tuyết rơi, cho nên hôm nay không phải thể dục giữa giờ, rất nhiều học sinh khi chuông tan học vừa reo đã chạy tới nhà ăn mùa đồ ăn vặt, trà sữa.
Đinh Tuyết Nhuận là người phương Nam, chưa nhìn thấy tuyết lớn, cậu muốn ra ngoài xem thử, liền hỏi Lâu Thành ngồi cạnh đã giận dỗi ba tiết liền: “Uống trà sữa không? Tôi mời cậu.”
Lâu Thành ngẩng đầu lên: “Vậy tôi muốn thêm pudding.”
“Được, thêm.”
Nhà ăn Lục Trung, có quầy trà sữa, quầy bánh mì, quầy cơm tây và quầy nước, tập hợp đủ loại.
Hai người xuống bậc thang tầng một, tuyết đã rơi rất nặng hạt, trên mặt đất đọng một lớp tuyết, Đinh Tuyết Nhuận ngẩng đầu nhìn về phía trời xanh sáng sủa, sau đó mở ô lên.
Lâu Thành nhìn động tác của cậu: “…………..”
Hơn nữa trên chiếc ô cũ kỹ, còn in hàng chữ làm Lâu Thành cảm thấy đau trứng “Quan tâm người tàn tật, lan truyền sự quan tâm của thành phố.”
“Trời mưa rồi?” Anh ngẩng đầu nhìn, có chút cạn lời, “Không mưa mà, cậu mở ô làm gì?”
“Tuyết rơi không cần dùng ô hả?” Đinh Tuyết Nhuận hỏi ngược lại anh.
“Quế Lâm của các cậu không có tuyết rơi à?”
“Có, nhưng mà không có tuyết lớn thế này.”
Lâu Thành cười nhạo một tiếng, kéo cánh tay cậu: “Đi thôi, chút tuyết này không làm ướt cậu được.”
Đinh Tuyết Nhuận cụp ô lại. Nhìn thấy cậu nâng niu cái ô kia như thế, Lâu Thành hỏi: “Chiếc ô này cũ như vậy rồi, sao cậu còn chưa quăng đi?”
“Còn có thể dùng được.” Chiếc ô này là lần đầu tiên cậu đi làm việc hỗ trợ người tàn tật, được hoạt động của chính phủ tặng cho.
Vườn trường sau khi tuyết rơi, không giống như những ngày bình thường, làm cho Đinh Tuyết Nhuận sinh ra một cảm giác mới lạ như lần đầu nhìn thấy.
Bởi vì không phải thể dục giữa giờ, nhà ăn vô cùng đông đúc, người mua xiên nướng xếp thành hàng, trong quán bánh mì cũng xếp hàng, cả quán trà sữa cũng vậy.
Lâu Thành không thích chen chúc với người khác, Đinh Tuyết Nhuận đi xếp hàng, anh đứng bên cạnh, cầm tờ menu của quán trà sữa lựa chọn.
Lâu Thành rất ít khi xuất hiện ở đây, mỗi lần xuất hiện luôn thu hút sự chú ý của rất nhiều người, con người đều thích cái đẹp, cho nên đều lén nhìn anh.
Nhưng mà Lâu Thành đã rất quen thuộc những ánh mắt này, thản nhiên đứng đó, cúi đầu nghiên cứu xem nên uống gì.
“Tôi muốn bánh Oreo với lại trà sữa thêm pudding.” Anh nhanh chóng chọn xong, “Tiểu Đinh, cậu uống gì?”
“Hồng trà chanh được rồi.”
“Thứ đó uống ngon hả?”
“Cũng được.” Dùng gói nhúng, rất rẻ, là đồ uống rẻ nhất trong quán trà sữa.
Lâu Thành nói: “Rẻ như vậy có thể ngon sao?”
“Cậu có thể gọi một cốc uống thử.”
Lâu Thành đương nhiên sẽ không gọi thứ trà nghe có vẻ sẽ chua này, anh chọn đồ, Đinh Tuyết Nhuận quẹt thẻ. Nhân viên của quán trà sữa là một bác gái, lén lút đưa cho cậu nói: “Cái này phải mua đủ năm mươi đồng mới tặng, người khác không có đâu.”
Hai cốc đồ uống tổng cộng có hai mươi sáu, hồng trà chanh của Đinh Tuyết Nhuận bảy đồng, bánh Oreo và trà sữa thêm pudding của Lâu Thành là mười chín đồng.
Lâu Thành còn có chút ngại ngùng: “Cậu lấy thẻ của tôi, mua thêm hai mươi xuyên thịt sụn nướng đi.”
“Tôi không ăn, đó là thịt tổng hợp, không có dinh dưỡng.”
“……….thật biết cách dưỡng sinh.”
Ngồi một lát ở bên cạnh đợi trà sữa, Lâu Thành liền được ba nữ sinh tới bắt chuyện, hơn nữa ba người đều là nữ sinh xinh đẹp.
Một người không cẩn thận đụng phải anh một chút, nữ sinh này trên người toàn mùi nước hoa Chanel Eau Fraiche, dường như đang chờ đợi anh, còn một cô to gan hơn, trực tiếp hỏi wechat của anh, Lâu Thành nói: “Tôi không mang điện thoại, thật không khéo.”
Người còn lại mua cho Lâu Thành bánh tuyết từ cửa hàng bên cạnh, nói: “Đàn anh, trà sữa ăn với cái này càng ngon, em đã tự mình thử qua rồi, rất ngon.”
Đây là đàn em học lớp mười.
Lâu Thành không lấy.
Nhân duyên của Lâu Thành rất tốt, nhiều đàn em, đứng một lúc đã có rất nhiều người tới chào hỏi anh, gọi “anh Thành” hỏi: “Anh Thành đang làm gì thế?”
“Đợi bánh Oreo với trà sữa của anh.”
Có người muốn mời anh, Lâu Thành cười: “Đã có người mời anh rồi.”
Hai người nhận được trà sữa, cắm ống hút vào uống, đi từ quán trà sữa ra ngoài, Lâu Thành nói: “Cậu muốn ăn bánh tuyết không?”
Đinh Tuyết Nhuận lắc đầu: “Không muốn ăn.”
“Nhưng mà tôi muốn ăn,” Lâu Thành phân trần kéo tay cậu vào trong quầy bánh mì, “Tiểu Đinh, quẹt thẻ của tôi.”
Anh mua một hộp, trong hộp có hai cái bánh nhỏ.
Hai người đi về phía sau, Lâu Thành điên cuồng uống trà sữa của anh, uống vài ngụm đã chán ngấy rồi, bánh Oreo, sữa kết hợp với pudding thành công làm Lâu Thành bị nghẹn.
Anh quay đầu nhìn chằm chằm hồng trà chanh của Đinh Tuyết Nhuận, chỉ là một gói trà chanh, cho thêm vài lát chanh mà thôi, nhưng nhìn có thể giải ngấy.
“Tiểu Đinh đồ của cậu nhìn có vẻ ngon hơn của tôi.”
Đinh Tuyết Nhuận nhìn anh, bàn tay nắm hồng trà ấm áp: “Cậu muốn uống một ngụm không?”
Tâm lý Lâu Thành dao động, nhưng mà bệnh sạch sẽ của anh đã chiến thắng lí trí: “Ờ…không uống.”
Bởi vì trà sữa là Đinh Tuyết Nhuận mua, Lâu Thành có chê bai đi nữa cũng không vất đi mà mang vào lớp học.
Trở lại lớp học, anh không cam lòng uống thêm một ngụm, vẫn cảm thấy ngấy, quán trà sữa ở trong trường học quả nhiên chất lượng thấp……Lâu Thành lại liếc về phía cốc hồng trà chanh trên bàn Đinh Tuyết Nhuận.
Đinh Tuyết Nhuận đi vệ sinh rồi.
Lâu Thành nhìn theo cậu ra ngoài, không thấy bóng dáng nữa, đấu tranh một lúc, không nhịn nổi nữa, cầm lấy hồng trà chanh chưa uống hết của cậu, nhanh chóng uống một ngụm rồi đặt trở lại, giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì.
Đương nhiên, người có bệnh sạch sẽ như anh sẽ không uống nước miếng của người khác, cả đời này cũng không thể, cho nên trước khi dùng môi ngậm lấy ống hút, anh đã dùng khăn tay lau qua.
Đinh Tuyết Nhuận quay lại, cậu không hề biết hồng trà chanh đã bị Lâu Thành chạm vào, cúi đầu ngậm lấy ống hút.
Đầu ống hút vẫn còn ướt.
Lâu Thành đột nhiên đứng dậy.
Đinh Tuyết Nhuận hỏi anh làm sao thế.
Lâu Thành nói rằng buồn vệ sinh, sau đó chạy mất.
Anh vừa mới thấy Đinh Tuyết Nhuận uống chén hồng trà kia, trong lòng cảm thấy không thoải mái. Trước khi uống anh đã lau qua nhưng khi uống xong lại quên mất không lau nước miếng của mình đi, Tiểu Đinh vừa mới ngậm ống hút, chẳng khác nào cậu ấy ngậm nước miếng của anh……
Tối hôm đó, trên lớp tự học ngữ văn, giáo viên ngữ văn gọi một mình Đinh Tuyết Nhuận ra ngoài, nói chuyện mấy phút.
“Tại sao em lại không thi ngữ văn?”
Khi ông nhìn thành tích của lớp bốn, đột nhiên nhìn thấy học sinh này thi được không điểm môn văn, làm cho ông cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Em học sinh này ngữ văn được không điểm, kéo thành tích của lớp xuống, nhưng mà các môn khác môn nào cũng xếp hạng nhất.
Trong đó đa số đều được điểm tối đa, không phải điểm tối đa thì cũng xấp xỉ tối đa.
Ông liền nghi ngờ học sinh này có phải có ý kiến gì với ông không.
Đinh Tuyết Nhuận giải thích một chút, giáo viên ngữ văn vẫn chưa vừa lòng, trong lòng cảm thấy nghẹn một hơi: “Đợi lát nữa tôi mang một tờ giấy viết cho em, tiết tự học tối nay em làm văn, sau đó giao lại cho tôi.”
Kỳ thi đã qua bao nhiêu ngày như thế rồi, đáp án đã được phát ra từ lâu, đương nhiên ông không thể cho Đinh Tuyết Nhuận làm đề thi, làm rồi cũng không biết được trình độ của của cậu thế nào.
Nhưng mà viết văn, thực sự có thể nhìn ra được căn bản ngữ văn của người đó.
Thế là, bạn học khác tự luyện tập, Đinh Tuyết Nhuận vùi đầu viết văn, trong lúc ấy nữ sinh Triệu Mạn Sa ngồi phía trên cậu lặng lẽ nhét đồ ăn vặt cho cậu.
Quả thật là lớp học bá, nhưng mà học bá cũng thích ăn đồ ăn vặt mà, hơn nữa cũng sẽ ăn vụng ở dưới mắt thầy cô.
Đinh Tuyết Nhuận làm văn rất nhanh, tốc độ viết chữ của cậu cũng nhanh, suy nghĩ càng nhanh, bài văn tám trăm từ cậu viết chưa tới nửa giờ.
Dường như viết không ngừng một khắc.
Sau khi cậu viết xong tự nhìn lại một lần nữa rồi nộp lên trên.
Giáo viên ngữ văn nhìn đồng hồ phía sau phòng học: “Nửa giờ?”
Ông mở bài văn ra, dáng vẻ của độc giả cao tuổi, bắt đầu đọc bài làm của Đinh Tuyết Nhuận.
Trực quan cảm thụ đầu tiên chính là chữ viết rất đẹp, không phải nói khẳng định sẽ được tối đa điểm trình bày.
Đoạn đầu tiên là câu so sánh, hành văn ưu mỹ, ông không khỏi âm thầm gật đầu, nhưng mà cũng chỉ mới bắt đầu, càng xem ông càng cảm thấy ngạc nhiên!
“Được!” Ông không nhịn được vỗ đùi, ánh mắt phát sáng.
Bên dưới bục giảng học sinh đang yên lặng lằm bài, kinh ngạc nhìn thầy, không biết ông đang làm gì, xem thi đấu bóng đá sao, lại hết mình như thế?
Bài thi môn ngữ văn lần này đều được phát xuống, trong khóa có mấy bài văn ưu tú, nhưng mà những bài văn đó đều không tốt bằng bài văn ông cầm trên tay này, không nói về tài văn, chỉ nói đến mức độ nội dung sâu sắc đã vô cùng khác biệt!
Ông lại gọi Đinh Tuyết Nhuận lên, hỏi vài câu, loại đề bài này trước giờ cậu đã từng viết chưa, những loại sách này cậu đã từng đọc qua chưa.
“Em viết tốt lắm, tôi cầm đi trước, để đưa cho các giáo viên khác xem thử, in thành văn mẫu phát ra.”
Đinh Tuyết Nhuận viết văn ngay dưới mắt ông, không có khả năng sao chép, cho nên bài văn này khẳng định là do cậu viết, hơn nữa, cậu ăn nói vô cùng lưu loát, trích dẫn đầy đủ, căn bản không có dáng vẻ từng suy nghĩ qua vấn đề này.
Điều này mới làm cho người ta ngạc nhiên nhất.
Ngày thứ tư, có một cuộc điện thoại gọi đến sở giáo dục, nói rằng đề chung lần này bị lộ.
Sở giáo dục rất chú trọng, lập tức liên hệ với hiệu trưởng trường Lục Trung.
Hiệu trưởng Châu sợ tới mức đứng dậy: “Có việc này sao?”
“Trường chúng tôi có học sinh mua đáp án?”
“Chúng tôi cũng nhận được tố cáo, trường của ngài có một học sinh, trừ môn ngữ văn không thi, môn nào cũng đứng thứ nhất, hơn nữa phần lớn đều đạt điểm tối đa?”
Hiệu trưởng dừng một chút, ông nghĩ tới Đinh Tuyết Nhuận, đây là đứa con của Đinh Triệu Văn bạn học cũ của ông, một học sinh vừa mới chuyển tới Lục Trung chưa được bao lâu. Tuy rằng trong hồ so có ghi chép không tốt, nhưng căn cứ vào lời Đinh Triệu Văn nói, đứa con đánh nhau bởi vì đối phương là giáo bá chuyên môn bắt nạt học sinh lớp đặc thù ở trường, hơn nữa Đinh Tuyết Nhuận là người bị thương, lưng còn bị học sinh xấu kia đâm một dao.
Nói thực thành tích thi lần này của Đinh Tuyết Nhuận cũng nằm ngoài dự đoán của ông, bỏ qua môn không thi kia không nhắc tới, bài thi mỗi môn được phát ra đều có thể đánh bật người khác. Lần thi này và thực lực mà cậu đã thể hiện lần trước cũng không mấy khác biệt, nhưng lần này phát huy tốt hơn một chút.
“Có học sinh như vậy…..nhưng mà em ấy không có khả năng gian lận.” Hiệu trưởng tương đối tin tưởng học sinh.
“Chúng tôi phải điều tr.a một chút.” Đầu bên kia điện thoại nghiêm túc nói, “Lộ đề là việc rất nghiêm trọng.”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả có lời muốn nói:
Lâu Thành: Không thể ăn nước miếng, cả đời này sẽ không bao giờ nuốt nước miếng của người khác, quá buồn nôn.
Lâu Thành: Thơm thật.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Mình giải thích một chút về điểm thi của bên Trung:
Văn, Toán, Anh: 150 điểm
Lý, Hóa, Sinh, Sử, Địa, Chính trị: 100 điểm.
Tổng điểm môn tự nhiên bao gồm: Lý, Hóa, Sinh. (300 Điểm) + Toán, Văn, Anh (450 Điểm)
Tổng điểm môn xã hội bao gồm: Sử, Địa, Chính trị (300 Điểm) + Toán, Văn, Anh (450 Điểm)
Điểm tối đa có thể đạt được là: 1050 Điểm.