Chương 21

Khi Đinh Tuyết Nhuận sắp ra ngoài, đột nhiên bị người ta cản lại.
Lớp phó học tập đội mũ áo lông, bên ngoài mặc áo đồng phục trắng xanh, trên tay cầm một chiếc iphone, đưa tới trước mặt Đinh Tuyết Nhuận.
Đinh Tuyết Nhuận nhìn cậu ta: "Lớp phó học tập, cậu có ý gì đấy?"


"Cái này đền cho cậu." Trần Trì Bang lộ ra khuôn mặt ủ rũ, dường như là bị chuyện này làm ảnh hưởng, đã mấy ngày trời không ngủ ngon, quầng thâm mắt càng đậm. Cậu cũng đã suy nghĩ rất nhiều ngày mới do dự quyết định tới nói câu xin lỗi, "Tớ dùng tiền thưởng năm ngoái mua đấy, lần trước tiết anh cậu bị thu di động, là do tớ báo cáo, xin lỗi, tớ nghĩ oan cho cậu."


Đinh Tuyết Nhuận dường như có chút bất ngờ, vài giây không nói gì, sau đó cậu cười nói: "Tôi có điện thoại dùng rồi, cậu không cần phải đền cho tôi, tháng sau thi cuối kỳ xong tôi có thể lấy lại được điện thoại của mình."


"Xin lỗi.........còn có kỳ thi chung, tớ cũng là người cáo trạng." Trần Trì Bang dáng vẻ vẫn vô cùng cố chấp, cứng nhắc đưa tay ra, trong tay nắm chặt sự day dứt của cậu.
Sau khi cậu phát hiện Đinh Tuyết Nhuận thật sự giỏi, cậu mới cho rằng nhất định phải xin lỗi.


Nhưng Đinh Tuyết Nhuận vẫn lắc đầu: "Cậu lấy di động dùng đi, không cần áy náy, chuyện này không có ảnh hưởng gì với tôi cả. Tôi có việc, đi trước đã."


Cậu nói xong liền quay người đi, đi mấy bước rồi dừng lại, quay đầu nói: "Lớp phó học tập, hôm nay cậu đi cổng sau đi, bảo người nhà tới cổng sau đón cậu."
"Tại sao lại phải đi từ cổng sau.........."
Đinh Tuyết Nhuận không trả lời cậu, vẫy vẫy tay từ phía sau.


available on google playdownload on app store


Bóng dáng đeo cặp sách phóng khoáng nhẹ nhàng của Đinh Tuyết Nhuận dần khuất khỏi cổng trường.
Lâu Thành đang đứng đợi ở ngoài cổng, nhìn thấy cậu liền vui vẻ vẫy tay.


Đàn em của anh đứng ở một chỗ xa hơn, thò đầu ra nhìn về phía bên này, dường như muốn nhìn rõ học thần mà Lâu Thành khen ngợi rốt cuộc trông như thế nào. Lâu Thành đã nói với bọn họ: "Bạn cùng bàn của anh mời một mình anh đi ăn cơm, mấy chú đừng ồn ào, cút ra xa xa một chút, giả vờ như không quen. Nhớ kỹ hôm nay các chú còn có nhiệm vụ, cho tên Trần Trì Bang ngu ngốc kia một trận!"


Đàn em đầu trọc của Lâu Thành vừa nghe thấy người mà anh muốn đập hôm nay là Trần Trì Bang, còn đặc biệt chuẩn bị tông đơ: "Ha ha, Trần Trì Bang à."


Hồi cấp hai Trần Trì Bang học cùng lớp với đầu trọc, lúc đó Trần Trì Bang còn làm lớp trưởng. Mà đầu trọc khi đó còn chưa phải là đầu trọc, năm lớp sáu đầu của cậu bị thương, sau đó trên đầu có một mảng lớn không mọc tóc.


Vì không để cho mình nhìn giống như người trung niên hói đầu, đầu trọc còn che đi chỗ rụng tóc, thậm chí còn đội cả tóc giả.
Kết quả tên ngu ngốc Trần Trì Bang chạy đi báo cáo với giáo viên rằng kiểu tóc của cậu không đúng quy cách.


Đầu trọc chỉ đành cắt tóc, đội mũ tới trường, có hôm thể dục buổi sáng bị kiểm ra, cậu đành bỏ mũ xuống, trên đỉnh đầu của cậu trọc lốc một một mảnh giống như bánh nướng bị rỗng ruột, dẫn tới toàn bộ lớp thậm chỉ cả lớp bên cạnh ồn ào cười lớn.


Nói: "Tóc của cậu ta còn ít hơn cả thầy hiệu trưởng già a ha ha ha ha."
Đầu trọc ngượng ngùng hận không thể chui xuống đất, cho nên cạo luôn đầu trọc.
Sau khi tốt nghiệp cấp hai, mới có người coi chuyện này là chuyện thú vị nói cho cậu: "Chuyện đầu tóc của cậu là do Trần Trì Bang báo cáo đấy."


Hôm nay đầu trọc tính toán cắt cho Trần Trì Bang kiểu đầu Địa Trung Hải.


Đinh Tuyết Nhuận đi tới bên cạnh Lâu Thành, hỏi anh muốn ăn gì, Lâu Thành nói ăn gì cũng được. Đinh Tuyết Nhuận chú ý tới cách đó không xa có mấy người cao to, thoạt nhìn thậm chí còn không giống học sinh trung học, lén lút nhìn chằm chằm phía bên này.


Đinh Tuyết Nhuận đã sớm nhìn ra, cậu dường như có thể nhận ra được từng đàn em của Lâu Thành.
Cậu hỏi Lâu Thành: "Bên đó là bạn của cậu?"
Lâu Thành cảnh giác quay đầu lại nhìn, sợ đám heo kia lại đây kiếm ăn, lập tức lắc đầu: "Không quen, Tiểu Đinh chúng ta mau đi thôi."


"Nhưng mà bọn họ hình như quen cậu."
Lâu Thành quay đầu lại nhìn thêm một lần nữa, phát hiện đám đồng đội heo của mình cười ngây ngô vẫy tay về phía này: "Anh Thành, ăn ngon uống ngon!"
Cuối cùng, Đinh Tuyết Nhuận vẫn mang đám đàn em ăn ké uống ké của Lâu Thành đi ăn cơm tối.


Trần Trì Bang đã đi ra từ cửa sau rồi, bọn họ đứng ở cổng trường bao lâu đi nữa cũng không đợi được người.
Đinh Tuyết Nhuận nói mình nhận được rất nhiều tiền thưởng, cho nên mấy người họ đi vào một quán lẩu thịt bò ở bên cạnh.


Lúc gọi món, Lâu Thành liền gửi tin nhắn cho đàn em: "Gọi ít thức ăn thôi, không được gọi thịt."
Anh còn gửi lì xì: "Lát nữa thông minh lên, anh trả tiền, sau đó mấy chú giành chia, đã hiểu chưa?"
Nhưng bọn đầu trọc thậm chí còn gọi cả rượu bia.


Khi hỏi Đinh Tuyết Nhuận có uống hay không, Đinh Tuyết Nhuận vậy mà lại gật đầu, nói: "Uống một chút thôi."
Sắc mặt Lâu Thành trầm xuống: "Tại sao cậu lại theo bọn họ? Lại còn uống rượu? Tôi còn không uống."


"Anh Thành, anh nói như vậy là không đúng. Anh không uống rượu, còn không cho người khác uống sao? Đại lão gia Đông Bắc không uống rượu nói ra không xấu hổ sao! Uống rượu cũng không phạm pháp! Rượu gặp tri kỷ ngàn ly cũng thiếu, nào, học bá, uống!"


Người bên cạnh cũng thúc giục: "Đến, đến, đến, rót đầy cho đứng hạng đầu khóa nào."
"Anh Thành, uống một chút đi? Rượu vào tâm tư, mượn rượu giải sầu, là thứ tốt......"
"Không uống," Lâu Thành rất không vui lẩm bẩm, "Chỉ có mấy người biết đọc thơ chắc......"


Anh không thích người khác hút thuốc, đồng thời cũng không thích người khác uống rượu, nhưng mùi rượu còn hơn mùi thuốc, anh cảm thấy phải nhẫn nhịn một chút.
Lâu Thành nhìn thấy Đinh Tuyết Nhuận uống cả một cốc bia xuống bụng, mặt nháy mắt trở nên đỏ bừng, giống như chín.


Lâu Thành không nhịn được, nghiêng đầu hỏi cậu: "Tiểu Đinh, cậu uống say rồi hả?"
"A? Cậu nói gì cơ?" Tiểu Đinh không nghe rõ.
Trong quán lẩu tiếng người ồn ào.
"Tôi nói," Lâu Thành nghiêng đầu qua, ghé vào rất gần, thở hơi vào bên tai cậu, "Có phải cậu uống say rồi không?"


"Không có, tối nay tôi vẫn còn phải làm bài tập." Trên mặt Đinh Tuyết Nhuận ý cười dịu dàng, thổi hơi rượu lên mặt anh.


Lâu Thành bắt gặp ánh mắt tỏa sáng của cậu, bỗng chốc như bị bỏng, không thích ứng được quay đầu đi "Ờ" một tiếng, không quản cậu nữa. Ăn nóng người lên, Lâu Thành cởi áo đồng phục ra, tiếp tục ăn.


Ăn xong đi thanh toán, Lâu Thành hỏi mới biết ban nãy Đinh Tuyết Nhuận đã đưa hết tiền rồi. Anh quay lại, nhìn thấy Đinh Tuyết Nhuận mặc áo đồng phục còn không đủ, lại tiếp tục cầm lấy áo đồng phục của anh mặc vào, hơn nữa còn không cảm giác được bản thân mình đang mặc hai chiếc áo đồng phục. Lâu Thành đi qua, nghe thấy cậu đang lẩm bẩm: "Ăn xong bữa cơm đồng phục tự nhiên lại to ra......"


Lâu Thành không có nhắc nhở cậu rằng cậu đang mặc đồng phục của anh, lo lắng cậu không đi đường được, liền giúp đỡ dìu cậu ra ngoài.
Anh tiễn mấy người đi, sau khi lên taxi đầu trọc hỏi: "Học bá làm sao bây giờ?" Lâu Thành nói: "Anh đưa cậu ấy về ký túc xá."


Cửa hàng cách trường học không xa, đi bộ là có thể tới. Khi đi tới gần cổng trưởng đã tới mười giờ, hai người đang chuẩn bị tạm biệt, Lâu Thành mới nhắc nhở cậu: "Tiểu Đinh, cậu trả đồng phục cho tôi đi."


Đinh Tuyết Nhuận dường như bây giờ mới nhận ra được mình đang mặc đồng phục của Lâu Thành, mím môi nói một câu "xin lỗi", sau khi cởi đồng phục ra, ra hiệu Lâu Thành đưa tay ra.
Lâu Thành sửng sốt: "Làm cái gì?"
Đinh Tuyết Nhuận giải thích: "Tôi mặc cho cậu, đưa tay cho tôi."


"..............à ờ." Lâu Thành ngoan ngoãn đưa tay ra, cảm nhận được Đinh Tuyết Nhuận mặc áo đồng phục cho anh từ tay lên, khi mặc nốt tay áo còn lại, tay Đinh Tuyết Nhuận xuyên về phía sau cổ anh, tư thế kia rất giống như đang ôm anh.
Hô hấp của anh trở nên nhanh hơn, trở nên dồn dập.


Từ khi Lâu Thành có trí nhớ tới bây giờ, đây là lần đầu tiên có người mặc áo cho anh — ngay cả mẹ anh cũng không chăm sóc anh tới mức này.
Mà Lâu Thành như bất động, tùy ý để cho cậu giúp anh sửa sang lại quần áo, thân thể có phần cứng ngắc.


Mùi rượu trên người Đinh Tuyết Nhuận cách anh càng gần, nhưng Lâu Thành lại không cảm thấy khó ngửi, mà ngược lại còn muốn ngửi thêm nữa.


Anh cúi đầu nhìn mái tóc đen mềm mại của Đinh Tuyết Nhuận, nhìn thấy cậu đang chuyên chú ghép khóa kéo đồng phục trên người mình, muốn nói rằng không cần kéo lên dù sao anh cũng không lạnh, nhưng lại không hề nói gì.


Đinh Tuyết Nhuận kéo khóa áo đồng phục lên, cậu ngẩng đầu, đúng lúc mắt đối mắt với Lâu Thành đang nhìn xuống.
Lâu Thành nhìn thấy mặt cậu rất đỏ, trong trắng có hồng, môi cũng hồng lên, sáng bóng. Có lẽ bởi vì cách một lớp kính, Lâu Thành nhìn thấy mắt cậu đều mông lung.


Không biết đây có phải gọi là men say hay không.
"Lâu Thành, tôi đi nhé." Tay Đinh Tuyết Nhuận rời khỏi quần áo anh, đút tay vào túi.
"Cậu...........cậu có muốn về nhà tôi không, đừng về trường nữa?" Lâu Thành cúi đầu, đôi mắt đen tròn chăm chú nhìn cậu.


"Không được, tôi vẫn còn bài tập phải làm."
Lâu Thành khụ một tiếng, hiển nhiên cũng ý thức được Đinh Tuyết Nhuận đã không phải là Đinh Tuyết Nhuận trong tưởng tượng của anh nữa rồi, đối phương là một học bá, là một học sinh ngoan, phải làm bài tập.


Đinh Tuyết Nhuận quay người đi vào trong trường, khi đi vào cổng trường lại quay đầu lại lần nữa, vẫy tay với Lâu Thành đang đứng lặng im tại chỗ.


Cậu đi vào vườn trường được ánh tuyết cùng với ánh sáng đèn đường làm nổi bật sáng sủa hơn so với những đêm trước, ánh mắt có vẻ rất trong sáng.
Lâu Thành vẫn đứng tại chỗ, nghe tiếng tim ban nãy đập rất không bình thường của mình, dần dần hồi phục trở lại.


Chưa tới mấy ngày nữa là kỳ thi toán học, Lâu Thành cũng báo danh, vốn dĩ anh cho rằng Đinh Tuyết Nhuận và anh cùng nhau báo danh, chẳng qua chỉ vì muốn trốn học, ai biết được người ta lại thực sự muốn thi.
Buổi sáng Lâu Thành ở nhà ngủ nguyên buổi, buổi chiều cũng không đi học, nhớ ra mới hỏi cậu một câu: "Thi thế nào?"


Đinh Tuyết Nhuận nói cũng được.
Câu nói phổ thông của học bá, bình thường nói cũng được, đều chính là đạt điểm tối đa.


Kết quả thi nhanh chóng được phát ra, Đinh Tuyết Nhuận thực sự dùng thành tích điểm tối đa tiến vào bảng xếp hạng. Cùng cậu đi vào vòng tiếp theo ở lớp bọn họ còn có lớp phó học tập, toàn trường chỉ có sáu người vào vòng trong mà thôi.


Sáu người, lớp 11- của bọn họ có hai, thầy Đậu trên mặt đầy vinh quang.


Lâu Thành vốn cũng không biết chuyện này, anh chỉ biết Đinh Tuyết Nhuận vào vòng trong, không biết vẫn còn lớp phó học tập, đột nhiên có mấy lần, anh chẳng hiểu tại sao lại nhìn thấy Trần Trì Bang ngồi ở ghế đằng trước Đinh Tuyết Nhuận nói chuyện với cậu, lúc này anh mới biết.


Lâu Thành rất khó chịu, túm lấy Đinh Tuyết Nhuận hỏi: "Tại sao cậu lại đi cùng với tên ngu ngốc kia? Cậu đã quên tên ch.ết tiệt kia là một tên chuyên đi cáo trạng hay sao?"


Đinh Tuyết Nhuận bình tĩnh giải thích: "Cậu ta qua vòng thi thứ nhất, tôi cũng qua, chúng tôi thảo luận một chút vấn đề toán học mà thôi. Hơn nữa, biết sai có thể sửa đổi, là điều vô cùng tốt." Hai người cũng không thân, thật sự chỉ thảo luận đề bài thôi, tuy rằng Trần Trì Bang dường như đang có ý quan hệ thân thiết với cậu, nhưng thái độ của Đinh Tuyết Nhuận vẫn không lạnh không nhạt.


Lâu Thành cảm giác bị thương, im lặng một lúc lâu mới buồn bực nói: "........Tiểu Đinh, cậu không chơi với tôi, bởi vì tôi không hiểu toán, không thể cùng cậu thảo luận đề toán hả?"
"Từ khi nào tôi không chơi cùng cậu nữa?" Đinh Tuyết Nhuận hỏi ngược lại.


"Chính, chính là.........." Lâu Thành nghẹn họng, cảm giác nói không ra lời mình muốn nói, buồn bực vò đầu, không biết bản thân mình tại sao lại để ý chuyện này. Anh trước giờ chưa từng chú ý tới học tập, không biết tại sao lại bắt đầu chú ý tới vấn đề này, anh thậm chí còn lấy sách toán ra, muốn xem một chút, nhưng mà đọc thế nào cũng không hiểu, cảm giác giống như đọc thiên thư."


"Lâu Thành, đừng nghĩ ngợi lung tung." Đinh Tuyết Nhuận đang làm đề, rảnh tay vươn bàn tay qua vỗ đầu anh.
Mặt Lâu Thành đen lại: "..............Con mẹ nó sao cậu lại sờ đầu tôi?"
"Muốn cho cậu ngoan một chút." Nói xong, Đinh Tuyết Nhuận tiếp tục vùi đầu nghiên cứu đề bài thi.
Lâu Thành: ""


Được rồi, Lâu Thành không chỉ có cảm giác giống như bị người khác xem thường, còn cảm thấy Đinh Tuyết Nhuận dường như coi mình là học sinh tiểu học. Trong lòng anh vô cùng tức giận, muốn đập cho Trần Trì Bang một trận, đánh nát đầu chó của cậu ta. Nhưng Lâu Thành cũng biết, quan hệ của Đinh Tuyết Nhuận với cậu ta là thế nào, nghe thái độ của Đinh Tuyết Nhuận nói chuyện có thể biết được, rất hờ hững — Tiểu Đinh rõ ràng có quan hệ tốt với anh nhất, nhưng mà anh vẫn không vui.


Bởi vì cuộc thi, những học sinh phải tham gia cuộc thi được đặc cách không cần phải tham gia tiết thể dục, âm nhạc, mỹ thuật,... ngoài ra tiết tự học buổi chiều, buổi tối, bọn họ đều phải tới phòng học trống cùng nhau làm đề đi, còn có thầy cô dạy riêng cho bọn họ.


Sau khi Lâu Thành học xong thể dục quay lại phòng. Anh vừa mới chơi bóng xong, toàn thân mồ hôi nóng, đang vào ngày đông, anh lại mặc một bộ quần áo bóng rổ gần như ướt hết, trong tay ôm một bộ đồng phục mùa đông, để lộ cánh tay và cẳng chân, giống như không hề biết lạnh.


Khi anh đi vào trong phòng, Đinh Tuyết Nhuận cũng vừa học xong lớp bồi dưỡng thi đua, ôm sách tài liệu trở lại lớp, Trần Trì Bang giống như tùy tùng của cậu, nhắm mắt theo đuôi bám sát cậu.
Lâu Thành trong lòng đe dọa nói: "Hay cho Đinh Tuyết Nhuận cậu, hừ, bây giờ biết thu đàn em rồi."


Trong lòng anh càng không thoải mái, đầu ngón tay xoay bóng rổ, nghênh ngang đi về chỗ ngồi. Một tay anh chụp bóng rổ lên trên bàn, một tay không khách khí mà kéo Đinh Tuyết Nhuận sạch sẽ khoan khoái vừa mới ngồi xuống, khi Đinh Tuyết Nhuận còn chưa kịp nói gì, Lâu Thành đã ấn đầu cậu vào quần thể thao ướt đẫm của mình.


Ấu trĩ kiêu ngạo nói: "Học tập tốt không phải là toàn năng, Tiểu Đinh, học sinh tốt là phải đức – trí – thể – mỹ – lao toàn diện cậu có hiểu không? Ngửi xem, đây là hương vị của đàn ông."
Tác giả có lời muốn nói:
Lâu Thành: Anh ổn rồi.






Truyện liên quan