Chương 28

Thậm chí bản thân Lâu Thành còn chưa kịp nhận ra anh đã đưa ngón tay Đinh Tuyết Nhuận đến bên môi thổi thổi.


Đinh Tuyết Nhuận sững sờ vài giây, ngửa đầu nhìn anh. Đinh Tuyết Nhuận nhìn thấy Lâu Thành đặc biệt chăm chú thổi ngón tay của mình, hơi nóng lướt nhẹ qua da, ấm áp và hơi ngứa. Cậu đứng đó không hề động đậy, cứ thế nhìn Lâu Thành, cuối cùng nụ cười dần dần xuất hiện trên khóe môi.


Lâu Thành nhìn cậu, trừng cậu một cái: "Còn cười được, bỏng nghiêm trọng thế này! Phải đi bệnh viện!"
Anh mới vừa tắm xong, đầu tóc vẫn còn ướt, nước cứ thế nhỏ xuống, rơi trên mu bàn tay Đinh Tuyết Nhuận.
Lâu Thành dùng ngón cái xoa đi.


"Lâu Thành, tay tôi không sao," Đinh Tuyết Nhuận ngửa mặt cười với anh, "Không phải bị bỏng, là bị nẻ, cậu chưa từng thấy hả?"


Lâu Thành rõ ràng ngẩn ra, hai má màu tiểu mạch khỏe mạnh đột nhiên đỏ lên, lẩm bẩm một tiếng: "Tôi biết, thì ra nẻ da là như vậy? Tôi thấy rất nghiêm trọng, có muốn đi bệnh viện không?" Anh nói như vậy cũng không buông tay Đinh Tuyết Nhuận ra, cúi đầu cẩn thận ngắm ngón tay cậu, trong lòng đột nhiên lại hồi tưởng lại cảm giác lạ lùng hôm Đinh Tuyết Nhuận bôi kem bảo vệ tay cho anh.


Vẻ mặt anh đau lòng, nhưng mà bản thân anh không hề phát hiện chỉ có Đinh Tuyết Nhuận vẫn luôn nhìn anh mới nhận ra.
Cậu nở nụ cười: "Không sao, trước kia tôi cũng từng bị rồi, có đôi khi vài ngày thì hết, có đôi khi tới tận nửa tháng. Hết rồi tay cũng sẽ không sưng nữa.


available on google playdownload on app store


Rất nhiều người bị nẻ tay rồi sau đó tay sẽ trở nên chai, cậu không bị như thế.
Lâu Thanh cẩn thận sờ sờ ngón tay cậu: "Vậy......có đau không?"
"Cũng không đau, nhưng mà ngứa."
Lâu Thành khẽ "Ừ" một tiếng, lại nhẹ nhàng vuốt. Đinh Tuyết Nhuận rút tay về: "Đừng sờ nữa, làm tôi ngứa."


Lâu Thành lấy một hộp trong chiếc túi mà Đinh Tuyết Nhuận đưa cho, bên trong vẫn còn mấy hộp nữa, đóng gói rất tinh xảo, đặc biệt dùng giấy in hoa bao lại. Lâu Thành cảm giác giống như giấy bọc sách, Đinh Tuyết Nhuận hình như rất thích mấy loại văn phòng phẩm linh tinh này.


Anh ngồi một bên tháo đóng gói như tháo quà, Đinh Tuyết Nhuận hỏi: "Nghỉ đông có làm bài tập không?"
"Có bài tập nghỉ đông à? Sao tôi lại không biết nhỉ."


"Có đấy," Đinh Tuyết Nhuận bó tay, "Tôi còn giúp cậu lấy toàn bộ đề thi phát xuống, để trong cặp sách cậu, có phải sau khi nghỉ cậu chưa hề mở cặp sách ra không?"


Lâu Thành có chút ngại ngùng, gãi gãi đầu: "Tôi cũng không biết làm....đã lâu lắm rồi tôi không làm bài tập." Bởi vì thầy cô không quản anh, chép bài tập lấy lệ anh cũng lười.


Anh không nghĩ tiếp tục chủ đề học tập này, quyết đoán chuyển đề tài: "Kẹo trông đẹp quá, cũng rất ngon! Cậu làm thế nào vậy?"


Đinh Tuyết Nhuận nói đại khái phương pháp làm, cái gì mà đun đường lên, dùng bao nhiêu vừng với bao nhiêu hoa quế làm nguyên liệu.... dù sao Lâu Thành cũng không hiểu, chỉ biết khen cậu giỏi: "Nhuận Nhuận thông minh quá."


Buổi chiều Lâu Thành vốn định đưa Đinh Tuyết Nhuận đi thăm xưởng kẹo Hỉ Lâm Môn, nhưng mà Lâu Thành ăn kẹo ở xưởng đó sản xuất, cảm thấy rất bình thường, quyết định đổi cách điều chế khác.


Anh bấm đầu ngón tay tính, dù sao cũng sắp tới sinh nhật của Đinh Tuyết Nhuận, Lâu Thành nghĩ, ngày đó có thể dẫn cậu đi, coi như là quà sinh nhật.


Hơn nữa Đinh Tuyết Nhuận cũng có việc, buổi chiều cậu phải tới Trung tâm chăm sóc người tàn tật Hướng Dương làʍ ȶìиɦ nguyện, dường như mỗi tuần cậu đều đi, chỉ có mấy ngày nay được nghỉ thì không đi.


Lâu Thành dắt xe moto ra khỏi khu chung cư cùng cậu, hỏi cậu đi đâu, Đinh Tuyết Nhuận nói: "Phía đường Thanh Tuyền."


"Vậy rất gần chỗ tôi." Bên đó là thôn thuộc thành phố, mấy năm trước vẫn còn chưa mở rộng, giá đất vô cùng rẻ. Bố của Lâu Thành thấy anh luôn chạy moto trên đường cái, cảm thấy không an toàn, cho nên liền bỏ tiền mua trăm mẫu đất, xây dựng đường đua có thể ngang hàng với đường đua chuyên nghiệp. Hơn nữa vì diện tích đất quá rộng, có hơn phân nửa vẫn trống không, sau này lại cấy ghép cỏ nhân tạo từ nước ngoài, xây dựng một sân golf rộng lớn.


Lâu Hoành Nghiệp có đôi khi sẽ mời một vài ông chủ tới đây đánh golf.
Bởi vì là sân golf và đường đua tư nhân, ngay cả dân bản xứ cũng không biết nơi đó là ai làm, tìm trên bản đồ thì là của một công ty Trách nhiệm hữu hạn khai thác gì đó.


Đường Thanh Tuyền mà Đinh Tuyết Nhuận vừa nhắc tới, chính là ở bên cạnh. Mỗi ngày Lâu Thành đều đi qua đó, đã thuộc đường.
"Cậu đi kiểu gì?" Anh nhìn Đinh Tuyết Nhuận đeo cặp sách, dáng vẻ vô cùng ngoan ngoãn.
"Ngồi xe bus."


Lâu Thành lại kêu lên một tiếng: "Xa như vậy mà cậu đi xe bus? Phải ngồi mất bao lâu? Gọi xe mà đi."
"Tôi ngồi tàu điện sau đó mới ngồi xe bus, hơn một tiếng đồng hồ, cũng không phải là rất lâu."
"Không được, không được, cậu vẫn còn đang bệnh mà."


"Chỉ là nẻ mà thôi." Cậu đút hai tay vào túi áo.


"Không được! Hôm nay mới mồng sáu, chưa đi học cũng chưa đi làm, tôi xem tin tức thấy tàu điện ngầm chen nhau muốn nổ! Cậu lùn lại còn gầy yếu như thể đi chen chúc làm cái gì, cẩn thận bị người ta ép thành bánh." Lâu Thành rất muốn đưa cậu đi, bởi vì đích thực rất gần, nhưng mà nguyên tắc đi xe moto không chở người của anh......chưa từng có ngoại lệ.


Ngay cả Nhạc Quân có lần muốn ngồi xe của anh, Lâu Thành không dám nói không được, chỉ nói "nguy hiểm", sau đó không cho Nhạc Quân ngồi xe, vô cùng bảo vệ.
Moto là vợ của anh, đừng nói ngồi xe của anh, ngay cả chạm vào anh cũng không cho chạm vào, ai chạm vào anh nổi nóng với người đó.


Anh do dự không quyết một lúc lâu, ngồi trên moto không nhúc nhích.
Đinh Tuyết Nhuận nhìn anh cũng không nói gì, xua tay nói tạm biệt anh: "Lâu Thành, tôi phải tranh thủ đi đây."
"Đứng lại." Lâu Thành đề xe, "Cậu quay lại đây."


Đinh Tuyết Nhuận quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt Lâu Thành vẫn đang rối rắm, cuối cùng, anh giống như đưa ra một quyết định vô cùng quan trọng, cắn răng nói: "Cậu đợi ở đây, tôi về đổi xe."


Bây giờ anh đang cưỡi một chiếc MV Agusta màu đỏ, là tân hoan của anh, nổi tiếng gấp hai lần Ferrari. Mà trong gara của anh vẫn còn vài chiếc moto phân khối nhỏ hơn, moto 250cc, mua để tham gia thi đấu CRRC, anh cũng không yêu quý như thể, nhưng cũng chưa từng để người khác chạm vào.


Lâu Thành lặp đi lặp lại thuyết phục bản thân: "Chỉ là Kawasaki mười vạn mà thôi, nó còn không xứng làm vợ mình! Nhuận Nhuận ngồi thì ngồi, cũng không phải là chuyện gì lớn, dù sao cũng chỉ một lần này............"


Anh đi moto về nhà, tầm năm phút sau lại đổi một chiếc xe khác không phong cách như ban nãy, nhưng trong mắt người qua đường vẫn là chiếc Kawasaki vô cùng ngầu làm người ta không mở nổi mắt.


Lâu Thành dừng xe trước mặt Đinh Tuyết Nhuận, chân dài chống dưới đất, anh đưa mũ bảo hiểm của mình cho Đinh Tuyết Nhuận: "Đi xe rất lạnh, cậu đội vào."
"Vậy cậu làm sao?"


"Anh đây thoạt nhìn giống như người sợ lạnh sao?" Lâu Thành hất cằm ngồi ở phía trước, để cho Đinh Tuyết Nhuận một chỗ trống, "Lên đi."


Khi cậu ngồi lên xe, Lâu Thành vô cùng căng thẳng, đây là lần đầu tiên anh căng thẳng như vậy, từ trước tới giờ anh chưa lái xe moto chở ai bao giờ — đây thực sự là lần đầu tiên.


"Ngồi vững chưa?" Lâu Thành cúi đầu kiểm tra, trầm giọng nói với cậu, "Cậu để chân vào đây, còn nữa, khi tôi lái xe cậu phải ôm lấy lấy eo tôi, không thì sẽ ngã đấy, hiểu chưa?"
Đinh Tuyết Nhuận gật đầu, nói được, sau đó cầm mũ bảo hiểm ban nãy Lâu Thành đưa cho cậu lên, đội cho Lâu Thành.


"Cậu làm gì vậy?" Lâu Thành quay đầu lại nhìn cậu. Đinh Tuyết Nhuận trước giờ chưa dùng mũ bảo hiểm, nhưng khi nhìn thấy cậu tạo của nó cậu có thể biết được dùng thế nào, cậu vừa giúp Lâu Thành thắt đai, vừa nhìn anh qua gương chiếu hậu: "Nếu lạnh thì tôi sẽ dựa vào lưng cậu, cậu cản gió, tôi sẽ không bị lạnh.


Lâu Thành có chút sững sờ, trong lòng giống như bị người ta bỏ xuống một tảng đá, khe khẽ gợn sóng.
Anh chậm rì rì đồng ý một tiếng, cảm thấy không khí bên trong mũ bảo hiểm có vẻ không đủ, sao tự nhiên anh lại cảm thấy nóng thế này?


Lâu Thành giả vờ như không xảy ra chuyện gì, quay người qua, không hề quay đầu lại đạp chân ga làm nóng xe, âm thanh xuyên qua mũ bảo hiểm, âm sắc càng trầm: "Găng tay của cậu lộ ngón, chắc chắn sẽ lạnh, bỏ tay vào túi áo tôi, như vậy sẽ không lạnh nữa."


Đinh Tuyết Nhuận đồng ý một tiếng, cánh tay từ phía sau ôm lấy anh, tìm túi áo của Lâu Thành, nhẹ nhành đưa tay vào trong, ôm chặt lấy anh.


Lâu Thành quá căng thẳng. Anh cảm thấy cả người Đinh Tuyết Nhuận dán vào đằng sau lưng mình, đầu cũng dịu dàng dựa vào anh........chân hai người cũng sát vào nhau, tay của Đinh Tuyết Nhuận chỉ cách cơ bụng anh một tầng áo lông —-


Đây là một tư thế ôm gần như rất thân mật, Lâu Thành âm thầm kêu khổ, thề rằng về sau sẽ không chở người khác nữa, thì ra lái xe mà chở người là một việc vô cùng đau khổ! Anh sắp cháy tới nơi! Đinh Tuyết Nhuận chân của cậu đặt ở chỗ nào vậy!


Thường ngày anh đi chiếc MV Agusta phân khối lớn, đi trên đường vô cùng có phong cách. Có lẽ bởi vì hôm nay anh đổi thành chiếc xe rẻ hơn, cũng có lẽ bởi vì hôm nay lần đầu chở người, Lâu Thành không dám đi xe quá nhanh, chậm rãi, sợ kích thích tới Đinh Tuyết Nhuận.


Đi moto với đi xe bus tốc độ tương đối bằng nhau, cũng chỉ hơn một giờ, Lâu Thành lên đường Thanh Tuyền, hỏi cậu: "Nhuận Nhuận, cậu xuống chỗ nào?"
Kết quả không ai đáp lại anh, Lâu Thành khẽ động, nhưng mà Đinh Tuyết Nhuận ôm anh rất chặt, cánh tay như mọc trên người anh.


Lâu Thành đoán rằng cậu ngủ rồi, không nhịn được lẩm bẩm: "Ấm như vậy sao, như thế này mà vẫn ngủ được........."
Tay trái anh tháo mũ bảo hiểm xuống, cúi đầu tùy tiện cắn bao tay da kéo xuống, sau đó cho tay vào túi áo mình, tính kéo tay Đinh Tuyết Nhuận ra ngoài.


Ngay lúc anh cho tay vào, Đinh Tuyết Nhuận dường như tỉnh lại, có chút mơ hồ ngẩng đầu, cọ cọ cằm mình lên bả vai Lâu Thành, giống y con mèo nhỏ, Lâu Thành kinh ngạc nghiêng đầu qua, môi khẽ sượt qua hai má trắng nõn của Đinh Tuyết Nhuận.
Cảm giác mềm mại của làn da Đinh Tuyết Nhuận trong không khí lạnh giống như kem.


Ánh mắt Lâu Thành đột nhiên mở lớn, tim đập như trống, hoảng sợ thiếu chút nữa đứng không vững, xe moto dưới thân lung lay một chút, làm cho tinh thần anh hoảng loạn.


Cằm của Đinh Tuyết Nhuận nhanh chóng rời khỏi vai anh, nhưng mà cậu giống như chưa hoàn toàn tỉnh, trán dựa vào lưng anh, giọng nói mơ màng, "Lâu Thành, tới rồi à........."


"Còn chưa tới..........cậu muốn ngủ thì dựa vào một chút," Lâu Thành sờ sờ ngón tay đã trở nên ấm áp của cậu trong túi áo, nhỏ giọng nói, "Cậu xuống ở đâu?"
"Cổng khu chung cư phía trước." Giọng nói cậu lười biếng.


Lâu Thành lơ đãng ừ một tiếng: "Cậu tới đó làm gì? Có người thân ở đó?"
"Không phải, trong khu có một trung tâm người khuyết tật, tôi tới đó làʍ ȶìиɦ nguyện."


"Tình nguyện." Lâu Thành nghĩ, Tiểu Đinh quả nhiên là đứa trẻ ngoan, hơn nữa lại còn thuộc dạng vô cùng tốt, ở trường học của bọn họ nhiều học bá như vậy, có mấy người ra ngoài làʍ ȶìиɦ nguyện, vừa lương thiện lại đáng yêu.


Lâu Thành đội mũ bảo hiểm lại, một tay anh đút trong túi áo, luyến tiếc rút ra, một tay nắm lấy tay lái, đi vô cùng chậm, chậm rì rì đi tới cổng khu chung cư, anh mới nói: "Nhuận Nhuận, tới rồi, còn buồn ngủ không?"


Đinh Tuyết Nhuận lắc đầu, nhận ra rằng Lâu Thành không nhìn thấy được, cậu liền rút tay từ túi áo Lâu Thành ra, nói mình hết buồn ngủ rồi. Hai tay cậu chống bả vai của Lâu Thành, một chân chống, một chân khác bước xuống xe.
"Cảm ơn cậu nhé Lâu Thành."


"Không có gì," Lâu Thành đội mũ bảo hiểm, không thấy được biểu tình của anh, anh thuận tay chỉ, "Tôi đi bên kia, ngã tư đường phía trước có một khu vây lại, tôi đi xe ở đó."
Đinh Tuyết Nhuận không biết anh muốn nói gì, chỉ ừ một tiếng, lại nói: "Cảm ơn, vậy tôi đi đây."


Lâu Thành nắm chặt tay, mồ hôi dường như sắp thấm qua găng tay da của anh: "Nhuận Nhuận!" Anh gọi Đinh Tuyết Nhuận lại, chân dài đặt dưới đất, "Vậy.......cậu làʍ ȶìиɦ nguyện tới bao giờ? Tôi đi xe đưa cậu về, dù sao, ừ......cũng rất gần."
Anh tự tìm cho mình một lý do siêu thông minh.






Truyện liên quan