Chương 34
Vừa mới nói đến Coca, Lâu Thành lập tức nhớ tới chuyện tối mấy hôm trước vì để mình diễn chân thật hơn nên mua một chai Coca, hơn nữa diễn vô cùng vui, còn uống cả một ngụm lớn —
Tai Lâu Thành nóng lên, không biết bởi vì lời nói dối bị vạch trần hay là vì Đinh Tuyết Nhuận vừa mới sờ vành tai anh. Anh thất thố quát: "Cậu nói linh tinh cái gì thế, Coca cái gì! Ông đây chưa bao giờ uống mấy thứ đó!"
Bình thường anh không uống đồ có ga, nóng, mệt cũng chỉ uống nước đá.
"Không thừa nhận cũng không sao." Đinh Tuyết Nhuận cũng không tính làm khó anh, cậu cười nói, "Đi thôi, đi học thể dục."
Lâu Thành phản ứng chậm nửa nhịp đi theo sau cậu, nhưng trong lòng lại điên cuồng nghĩ, cậu ấy biết rồi sao? Cậu ấy biết rồi a a a a! Nhuận Nhuận biết mình giả say hôn cậu ấy rồi! Cậu ấy liệu có hiểu nhầm rằng mình thích cậu ấy không.........
Ánh mắt Lâu Thành chăm chú nhìn theo bóng lưng cậu, muốn nói lại thôi, vô cùng muốn giải thích một câu: "Tôi hôn cậu không có ý gì khác đâu, cậu nhất định không được hiểu lầm................nếu như ngày đó cậu không hôn tôi, tôi cũng không làm ra chuyện gay như thế này đâu................"
Đinh Tuyết Nhuận phát hiện anh không nhúc nhích, quay đầu lại nhìn thấy dáng vẻ vô cùng hối hận của anh, cậu nói: "Sao cậu không đi?"
"..........Ờ." Lâu Thành vẫn không dám giải thích, sợ càng tô càng đen.
Quả nhiên, không quá hai ngày Đinh Tuyết Nhuận nhận được thông báo, cậu phải tham gia đội tập huấn quốc gia, sau khi ôn luyện một khoảng thời gian sẽ chọn ra sáu học sinh nổi bật nhất, đại diện quốc gia ra nước ngoài tham gia IMO (Olympic toán học quốc tế), lúc đó sẽ có huy chương vàng, bạc, đồng quốc tế.
Trạm phát thanh ở trường phát ba lần, toàn bộ trường học đều biết tới cái tên này.
Trước khi đi tập huấn một ngày Đinh Tuyết Nhuận giao cho Lâu Thành một nhiệm vụ: "Có thể mười ngày sau tôi sẽ quay lại, cũng có thể là mười lăm ngày. Lâu Thành, khi tôi không có ở đây cậu có thể giúp tôi ghi bài không?"
"...............a?" Lâu Thành còn tưởng rằng mình bị huyễn thính.
Bởi vì anh biết, phương thức học tập của Đinh Tuyết Nhuận không quá giống với người khác, các bạn học khác ra sức ghi chép, mà cậu viết rất ít. Lâu Thành từng hỏi cậu, cậu nói đã ghi nhớ hết trong đầu rồi.
Tuy rằng bảo anh ghi bài cho cậu nhưng anh thực sự có chút không hiểu được: "Chữ tôi rất xấu........để tôi photo của bạn khác cho cậu nhé, là người lớp một ấy, vở ghi của Tôn cái gì đó."
"Cậu tự ghi, không được chép vở ghi của những người khác, tôi không chê chữ cậu xấu." Đinh Tuyết Nhuận cầm một quyển vở mới đưa cho anh, quyển vở ghi rất đẹp, bìa da trâu màu đen. Cậu dặn dò nói: "Cậu phải chăm chú nghe, nếu như nghe không hiểu thì hỏi tôi........."
"Vậy khẳng định nghe không hiểu.........." Đã lâu lắm rồi anh không học.
Đinh Tuyết Nhuận lắc đầu: "Không khó hiểu đâu, cậu ghi chép cẩn thận, chờ khi hoa quế nở, tôi làm hoa quế ngâm đường cho cậu."
Ánh mắt Lâu Thành đột nhiên sáng lên: "Hoa quế ngâm đường? Có ngon không?"
"Không biết liệu cậu có thích hay không." Đinh Tuyết Nhuận nói, "Bố tôi làm cái này cho mẹ tôi ăn, sau đó mẹ tôi gả cho ông ấy."
Đinh Tuyết Nhuận phải đi tập huấn mười ngày, Lâu Thành nhớ kỹ lời cậu nói, còn thật sự chăm chú ghi chép cho cậu.
Tốc độ giảng bài của giáo viên nhanh, Lâu Thành vừa nghe vừa chép, nhưng vẫn chỉ có thể nhớ một nửa. Hơn nữa thầy cô lớp bọn họ, cùng một kiến thức sẽ không giảng lần thứ hai, cho nên Lâu Thành vừa tan học chỉ có thể kiên trì tới cùng chạy tới văn phòng tìm thầy cô, anh nói: "Em chưa ghi xong bài, em muốn xem ppt một lần nữa."
Giáo viên đều giật mình, nhìn Lâu Thành như không quen biết: "Sao thế, mặt trời mọc ở đằng Tây à? Bắt đầu học rồi?"
"............em giúp Đinh Tuyết Nhuận ghi bài, không phải cậu ấy đang đi tập huấn sao?"
Giáo viên nhìn quyển vở ghi của anh, trong lòng nói anh ghi bài linh tinh thế này, học sinh học giỏi như Đinh Tuyết Nhuận sẽ không cần quyển vở ghi như vậy.
Giáo viên mở bài giảng ra: "Lâu Thành, em không hiểu ở chỗ nào, tôi giảng lại cho em một lần."
Lâu Thành vì ghi chép bài mà ngồi xuống nghe giảng, nhưng vẫn như cũ không hiểu rõ hết, nhưng tốt xấu gì cũng hoàn thành nhiệm vụ.
Vì thế anh còn oán giận Đinh Tuyết Nhuận: "Cậu đều biết cả.......tại sao còn bắt tôi ghi bài, tôi còn phải đuổi theo giáo viên vào văn phòng để hỏi bài, a! Tôi sống dễ dàng lắm sao!"
Đinh Tuyết Nhuận tập huấn bị quản rất nghiêm, nhưng tan học vẫn được phép sử dụng di động, cậu trả lời tin nhắn: "Cậu chăm chỉ nghe giảng."
"Tôi nghe to cả đầu rồi! Không biết giảng cái quỷ gì, nhìn thấy parabol là phát hỏa. Không được, càng nghĩ tôi càng cảm thấy mình thiệt thòi, chỉ có hoa quế ngâm đường đã tống cổ được tôi? Đinh Tuyết Nhuận cậu cũng quá bủn xỉn đi........."
Đinh Tuyết Nhuận rất lâu mới trả lời lại, dường như đang học bài.
"Lâu Thành, cậu phải cố gắng học, sau này thi cùng một chỗ với tôi, mùa hè mỗi năm tôi đều sẽ làm cho cậu"
Trong nháy mắt khi Lâu Thành nhìn thấy tin nhắn này, lòng anh xuất hiện một cảm giác không nói lên lời, có chút vui sướng, có chút ngọt ngào, tim đập loạn lên.
Nhất thời anh như uống máu gà, nhiệt huyết nghe giảng, ghi bài. Sau mấy ngày chăm chỉ nghe giảng, tuy rằng không hiểu lắm nhưng thầy cô thường xuyên khen anh trên lớp: "Các em nhìn Lâu Thành bây giờ chăm chỉ quá!"
Cho nên anh đã sinh ra một loại cảm giác sai lầm rằng dường như mình có thể thi đỗ đại học, thậm chí còn vô cùng hưng phấn dùng điện thoại tìm kiếm những trường đại học ở Bắc Kinh, nhìn xem có trường nào phổ thông hơn Thanh Hoa, Bắc Đại một chút, thích hợp cho anh đi học.
Mọi người ban đầu đều cho rằng anh uống nhầm thuốc rồi, nghe thấy Lâu Thành vô cùng nghiêm túc nói mình muốn thi đại học, Heo Con là người đầu tiên biểu thị không tin: "Cả thèm chóng chán, anh Thành nhiều nhất chỉ kiên trì được một tuần."
Quả nhiên, một tuần sau, Lâu Thành có chút suy sụp, nhất là cuộc đua xe moto của anh sắp tới, anh không muốn học chỉ muốn thi đấu, dẫn dắt đội đua của anh lấy một thứ hạng tốt.
Ngày thứ mười, Đinh Tuyết Nhuận tập huấn xong, cậu bộc lộ hết tài năng trong số ba mươi người tham gia tập huấn, giành được một suất đại diện quốc gia tham gia IMO.
Thanh Hoa và Bắc Đại đều gọi điện thoại tới nhà cậu, hơn nữa không chỉ có hai trường đại học này, bởi vì nghe nói cậu muốn thi luật, đại học Nhân dân Trung Hoa, đại học Pháp luật và Chính trị Tây Nam cũng gọi tới, không chỉ gọi điện thoại cho phụ huynh Đinh Tuyết Nhuận mà còn liên hệ với trường học.
Đinh Triệu Văn biết được thành tích của cậu, vô cùng vui vẻ, gọi điện thoại cho Đinh Tuyết Nhuận bảo cậu cố gắng thi.
Tin tức truyền tới trường, ngày hôm sau trường học liền tạo biểu ngữ, treo trước cổng trường.
Buổi sáng Lâu Thành lên lớp, nhìn thấy trên tấm biểu ngữ viết: "Chúc mừng bạn Học Đinh Tuyết Nhuận của trường chúng ta đại diện quốc gia tham gia cuộc thi toán học IMO quốc tế......"
Anh còn chưa vào trường, đã nghe thấy một vài học sinh đang nói: "Có phải là học sinh hạng nhất lớp 11 của trường chúng ta không? Vào đội tuyển quốc gia? Trời ạ..........."
Phụ huynh đưa học sinh tới cũng nói: "Nhìn người ta học giỏi như thế........."
Lâu Thành có một loại cảm giác vinh quang, đi đường ngẩng đầu ưỡn ngực, hận không thể gặp ai cũng nói: "Người này là bạn cùng bàn của tôi."
Anh vào lớp, hôm nay cả lớp chưa có ai đọc bài đầu giờ, toàn bộ đang thảo luận khí thế ngất trời: "Tớ vừa mới tới văn phòng, biết tớ nghe thấy gì không? Thầy Đậu nói Thanh Hoa, Bắc Đại còn có Nhân Đại, Tây Nam Chính Pháp.........mẹ ơi tất cả đều tranh giành cậu ấy!"
"Mọi người đều là người như nhau, tại sao cậu ấy lại giống như có bàn tay vàng?"
"Chúng ta nhiều nhất chỉ có thể gọi là biết học tập, người ta thế kia mới gọi là học bá?"
Lâu Thành vốn định trốn học đi đua xe, kết quả cứ thế ngồi xuống, trầm mặc ghi bài. Nhất thời nhìn vô cùng khắc khổ, làm cho bản thân anh cũng cảm động.
Nhưng với những kiến thức hiện tại được dạy, Lâu Thành quả thực không thể tiếp thu toàn bộ, cho dù hiểu một nửa cũng rất khó.
Buổi tối anh gọi điện thoại cho Đinh Tuyết Nhuận, khóc lóc kể lể: "Cậu cũng không biết vì ghi bài cho cậu bây giờ tôi chăm chỉ thế nào đâu, gọi tôi đi chơi bóng rổ không đi, tay mỏi hết cả rồi! Quá vất vả! Vẫn may hai tay tôi đều có thể dùng, tay phải mỏi rồi thì đổi sang tay trái."
Đinh Tuyết Nhuận nói: "Cậu đưa tay ra đây."
Lâu Thành theo bản năng đưa cánh tay không cầm điện thoại ra, có chút mờ mịt: "Làm gì?"
"Giúp cậu xoa bóp, ghi bài vất vả quá."
Tay của Lâu Thành rõ ràng đang vươn ra ngoài không khí, nhưng sau khi nghe thấy lời cậu nói anh rụt tay trở về, giống như thật sự có người nhẹ nhàng xoa nắn bàn tay anh, cánh tay tê dại. Tai anh đỏ bừng, hét lớn: "Đinh Tuyết Nhuận cậu làm gì thế! Cậu lừa trẻ con à!"
"Cậu không phải là trẻ con sao? Quỷ ấu trĩ." Tiếng cười của cậu xuyên qua điện thoại tới đây, cười làm cho Lâu Thành vừa quẫn bách vừa xấu hổ, mồ hôi thấm ướt lòng bàn tay, luống cuống nói: "Cậu đừng cười nữa."
Anh không tự chủ nhớ lại buổi tối không đó, anh không cẩn thận quấn Đinh Tuyết Nhuận vào chăn mình, hai cánh tay Đinh Tuyết Nhuận ôm lấy anh, nhỏ giọng nói anh ấu trĩ.
Lâu Thành giờ mới để ý, Đinh Tuyết Nhuận biết từ khi nào? Chẳng lẽ ngay lúc đó đã phát hiện mình diễn trò?
Kỹ thuật diễn xuất của anh chẳng lẽ không phải không chê vào đâu được sao?
Lâu Thành hoài nghi nhân sinh.
Anh sợ tiếp tục đề tài này, vội vàng đổi sang chủ đề khác, hỏi cậu: "Tôi nghe nói Thanh Hoa, Bắc Đại còn có Nhân Đại, Tây Nam Chính Pháp đều tuyển cậu có phải không? Cậu muốn chọn trường nào?"
"Tôi vẫn chưa nghĩ xong, đợi thi IMO xong nói sau."
"Khi nào mới thi xong? Tôi sắp tham gia cuộc đua moto CRRC, cậu có muốn tới xem không?" Lâu Thành hỏi.
"Tầm mười ngày, thi xong là có thể quay về trường. Khi nào cậu đua? Tôi không biết có thể kịp tới xem không."
Lâu Thành nói ngày đấu, Đinh Tuyết Nhuận gật đầu: "Có lẽ là tới kịp, đấu theo đội sao? Hay là chỉ một mình cậu?"
"Có thưởng tập thể cũng có thưởng cá nhân, đạt được giải CRRC là có thể thăng cấp tham gia CSBK, mục tiêu tiếp theo của tôi là ARRC, trở thành vua xe của châu Á............" Anh nói đến chuyện mình thích, thao thao bất tuyệt.
Đinh Tuyết Nhuận đã đặc biệt nghiên cứu qua vấn đề này, cậu biết CRRC là cuộc đua moto quốc lộ, CSBK là cuộc đua xe phân khối lớn hơn, càng có nhiều người tham gia thi đấu hơn, hai giải này đều là giải thi đấu đẳng cấp ở quốc nội, mà ARRC là giải đấu toàn châu Á.
Lâu Thành không ngờ rằng Đinh Tuyết Nhuận lại biết rõ ràng như vậy, lôi kéo cậu nói chuyện rất lâu, nói đội xe của bọn họ kỳ thực đều rất trâu bò, đương nhiên trâu bò nhất chính là bản thân anh, balabala........
Đinh Tuyết Nhuận rất kiên nhẫn nghe xong, cậu nói: "Nếu như cậu có thể giành được giải, tôi mua Coca cho cậu."
"............." Sắc mặt Lâu Thành bỗng chốc biến đen.
Tâm trạng vừa mới hưng trí thảo luận sở thích bị hủy hoại trong chốc lát: "Có thể đừng nhắc tới Coca nữa không?"
"Có thể," Khi nói chuyện với anh tâm tình Đinh Tuyết Nhuận đều rất tốt, "Vậy nói xem tại sao cậu lại giả say?"
Lâu Thành bùng nổ: "Tôi không có! Hôm đó tôi thực sự uống say rồi! Cậu tin tôi đi! Không thì sao tôi có thể hôn cậu!"