Chương 44
Đinh Tuyết Nhuận dặn đi dặn lại anh, khi ăn cơm không được gọi linh tinh, cũng đừng làm cử chỉ mờ ám.
"Anh muốn Come out cũng được, nhưng không phải là bây giờ."
Lâu Thành "Ừ" một tiếng lại nói: "Tại sao không thể là bây giờ?"
Đinh Tuyết Nhuận: "Anh còn một năm nữa là thi đại học, đợi thi xong nói sau. Anh không muốn anh bị chuyển trường hoặc em bị chuyển trường chứ?"
Lâu Thành nổi giận: "Khẳng định là không được!"
Bố mẹ Lâu Thành nhìn thì có vẻ khó tiếp xúc, kỳ thực là người vô cùng dễ gần, hơn nữa giá trị nhan sắc tương đối cao, bố mẹ anh nhìn đều rất trẻ.
Mẹ anh, Nhạc Quân là bà chủ lớn làm bất động sản, công tác cả trong thành phố và bên ngoài, cho nên động một tí là lại tặng thầy cô nhà ở. Hơn nữa không phải là dạng như Lâu Thành, ngược lại bà rất biết cách ăn nói, tốt nghiệp Đại học Trung văn Hong Kong, thạc sĩ chuyên ngành Marketing.
Bố của Lâu Thành cũng rất chín chắn, cũng không biết có phải là vì có người ngoài như cậu hay không, ông hỏi cậu là người ở đâu: "Nhà cháu ở thành phố D hả?"
Đinh Tuyết Nhuận nói không phải: "Nhà cháu ở Quế Lâm."
"Thi đại học không có người nhà bên cạnh sao?"
Đinh Tuyết Nhuận lắc đầu.
"Lâu Thành nhà chú cũng thế, không cho cô chú ở bên cạnh, dùng bữa đi, ăn nhiều chút." Ông quay bàn xoay chuyển tới trước mặt Đinh Tuyết Nhuận, nói món này ngon.
Lâu Thành phản bác: "Rõ ràng là hai người không có thời gian lại nói rằng con không đồng ý."
"Bố với mẹ con mỗi người bớt chút thời gian, không phải là được rồi sao, con nhất quyết nói không cần." Ông lại chuyển hướng Đinh Tuyết Nhuận, "Nó nói nhất định phải học bài cùng cháu, chỉ cần có cháu bên cạnh nó mới học. Đứa con này của chú, bản thân chú cũng đau đầu, cảm ơn cháu đã khoan hồng độ lượng."
"Bố." Lâu Thành khẽ đánh vào cánh tay ông, "Bố dùng sai thành ngữ rồi."
"Còn nữa, mỗi ngày Nhuận Nhuận đều dạy thêm cho con, dạy tới tối muộn mới ngủ, thành tích của con càng ngày càng tốt, mấy ngày nữa là thi cuối kỳ không biết chừng con có thể thi được bốn trăm điểm.
Lâu Hoành Nghiệp tựa hồ không cảm nhận được trong lời nói của Lâu Thành có gì không đúng, đơn thuần cảm thấy bạn cùng bàn của Lâu Thành khẳng định học rất tốt, rất có phương pháp học, cho nên mới có thể làm cho đứa con ngang ngược của mình bắt đầu học tập.
Nhạc Quân nói: "Thành Thành nói muốn thi đại học ở Bắc Kinh, đương nhiên Nhân Đại như cháu thì điểm quá cao, nó không vào nổi." Bà cảm kích nói, "Nếu như cháu không dạy thêm cho nó, bây giờ chắc nó vẫn không điểm."
Lâu Thành cúi đầu không phản bác, bản thân mình có bao nhiêu phân lượng, trong lòng anh đều rõ ràng.
"Cho nên cô đã chuẩn bị cho hai đứa một căn phòng ở cạnh Nhân Đại," chủ ý ban đầu của Nhạc Quân là tặng cho Đinh Tuyết Nhuận, nhưng không thế nói rõ như vậy, cho nên rất uyển chuyển nói, "Đến khi hai đứa lên đại học rồi, Lâu Thành có thể tới thăm cháu bất cứ lúc nào."
Đinh Tuyết Nhuận nhìn Lâu Thành, lời từ chối còn chưa nói ra miệng, Lâu Thành đã nói: "Phòng phải lớn một chút, hai người ở mà!" Anh lén lút tìm tới cánh tay Đinh Tuyết Nhuận dưới bàn, nhéo một cái.
Nhưng Đinh Tuyết Nhuận không để ý tới anh, cười nói: "Cháu học đại học ngày thường khẳng định đều trọ ở trường, cuối tuần có thể tới chỗ cậu ấy chơi, cô xem lúc đó Lâu Thành học đại học nào thì chuẩn bị cho cậu ấy một căn phòng ở gần trường."
Ý từ chối rất rõ ràng, Nhạc Quân có thể nghe ra được, chỉ có Lâu Thành, vừa nghe thấy, "ở trường", anh đứng phắt dậy: "Đậu! Cậu muốn trọ ở trường? Cậu không ở với tôi?"
"Cậu lên đại học rồi còn muốn tôi dạy kèm hả?" Đinh Tuyết Nhuận đạp anh một cái, đạp cho Lâu Thành tỉnh lại, lúc này anh mới ý thức được mình quá nhanh miệng.
Lâu Thành hoảng hốt ngồi xuống, mắt nhìn chằm chằm Đinh Tuyết Nhuận, đôi mắt bướng bỉnh nhưng trong veo, Đinh Tuyết Nhuận cũng nhìn lại anh, ánh mắt như đang nói: "Đợi lát nữa chúng ta nói sau."
Phụ huynh bình thường, thấy con trai của mình có quan hệ tốt với nam sinh khác, sẽ không nghĩ nhiều, không nói tới biểu hiện quá hoàn mỹ của Đinh Tuyết Nhuận, lịch sự gia giáo, học tập lại tốt. Nhưng từ lần trước Lâu Thành đã đùa cợt như thế, Nhạc Quân liền để ý tới người bạn cùng bàn này.
Bà nghiên cứu nhìn Đinh Tuyết Nhuận, lại nhìn về đứa con trai vì một câu nói của bạn cùng bàn mà bất mãn.
Ăn cơm xong Nhạc Quân còn phải đi làm, lái xe của bà đưa hai người tới trường, bố Lâu Thành cũng ở trên xe, đột nhiên nghĩ tới gì đó: "Hai đứa học thêm tới khuya, ở cùng nhau hả? Hai đứa ăn gì, nên mời một dì giúp việc về nấu cơm đi."
"Vâng, phải mời một dì giúp việc, mời người có tay nghề tốt."
Lâu Hoành Nghiệp: "Mời một người biết làm đồ ăn Đông Bắc, con thích ăn mà."
"Không cần, con muốn ăn đồ Quế Lâm."
Lâu Hoành Nghiệp liếc mắt nhìn Đinh Tuyết Nhuận qua gương chiếu hậu, tính cách của con ông thế nào, ông không thể rõ ràng hơn được nữa, rất ít khi nghĩ cho người khác như vậy, hơn nữa lại còn tỉ mỉ chu đáo — vô cùng kỳ quái.
Đến trường rồi, Lâu Thành mới dám nói chuyện: "Học đại học em muốn ở ký túc xá?"
"Năm nhất đều yêu cầu ở ký túc."
"Trọ ở trường mất bao nhiêu tiền, em đóng tiền xong không ở là được, em phải ở với anh."
Đinh Tuyết Nhuận không tiếp tục đề tài này, mà nói: "Lâu Thành, bố mẹ anh đã nhận ra rồi."
"...........cái gì" Lâu Thành khiếp sợ, "Làm sao mà em biết? Không phải biểu hiện của anh rất tốt sao? Không gọi em là bảo bối, cũng không ôm em hôn em."
"Ngay từ đầu đã lòi đuôi rồi." Bọn họ đi qua đường cái vào trường, Lâu Thành đứng phía đối diện với xe qua đường, theo như lời anh nói, nếu như có một lái xe không dài mắt đi qua đây sẽ tông bay anh đầu tiên.
"Ở trên xe, ở trên bàn ăn, anh thể hiện quá rõ ràng." Rõ ràng tới nổi bật, Đinh Tuyết Nhuận lười ám chỉ Lâu Thành dừng thế này đừng thế kia.
Lâu Thành mờ mịt gãi đầu: "Đã nhìn ra rồi hả? Vậy tại sao bọn họ không nói?"
"Bọn họ sẽ hỏi anh."
"Vậy anh phải làm sao bây giờ?" Hai người đi vào trong lớp học.
Đinh Tuyết Nhuận ngồi xuống nói: "Anh có thể nói không phải là thật, như vậy bố mẹ anh sẽ.........." cậu còn chưa nói xong, Lâu Thành liền nằm lấy tay cậu, ánh mắt nhìn cậu chằm chằm: "Đinh Tuyết Nhuận, anh thật lòng."
Anh nắm quá chặt, nắm làm cho xương cổ tay của Đinh Tuyết Nhuận đều đau, nhưng mà cậu nhìn anh không nói gì.
Lâu Thành chấp nhất nói: "Anh coi là thật cho nên không thể nào nói dối..........." Anh đột nhiên nghĩ tới trong bức thư tình hoa khôi lớp bên cạnh đưa thư tình cho Đinh Tuyết Nhuận có viết một câu làm anh vô cùng ấn tượng, "Sự mến mộ không có cách nào che dấu được."
Nguyên câu phải văn nghệ hơn một chút, Lâu Thành không nhớ rõ mấy.
Nhưn gần đây vì để viết được văn vẻ ưu mỹ, anh ghi chép lại một ít lời hay ý đẹp có thể dùng để viết văn.
"Lâu Thành, em biết." Đinh Tuyết Nhuận ý bảo anh buông tay ra: "Anh cầm chặt quá."
Chuông vào lớp vang lên, Lâu Thành bỗng buông cậu ra, sau đó đứng lên, đi ra ngoài.
Đinh Tuyết Nhuận nhìn thấy giáo viên tiếng Anh đúng lúc đi vào, do dự một chút cũng đứng lên, bước tới xin nghỉ. Bởi vì cậu học tập tốt, lại nhận được giấy báo tuyển thẳng, đây là ý của trường Đại học Nhân dân Trung Hoa sẵn lòng tuyển thẳng cậu khi mới học lớp mười một.
Đương nhiên cậu sẽ không giống với những người khác.
Đinh Tuyết Nhuận trực tiếp đuổi theo, cậu cũng không biết Lâu Thành đi đâu, nhưng mà theo bản năng cảm thấy được có thể anh tới một nơi.
Cậu chạy qua đó, Lâu Thành đang trèo tường, người đã ngồi trên đầu tường rồi.
Đinh Tuyết Nhuận: "Anh xuống đây."
Lâu Thành ngồi ở đầu tường lằng nhằng: "Em lên đây."
"Anh xuống đây."
"Anh không, em lên đây."
"Anh không xuống thì em đi đấy."
Lâu Thành nhảy xuống, cảm thấy Đinh Tuyết Nhuận thực sự xấu xa.
"................tại sao em muốn anh nói dối, bảo anh không được coi là thật, trong lòng em có phải không có anh không?" Đây là nơi ít người qua lại nhất trong trường, cũng là góc ch.ết duy nhất trừ ký túc xá ra, Lâu Thành nói không giấu giếm gì, trực tiếp chất vấn.
"Đầu óc anh sao vậy? Bố mẹ anh đã nhìn ra, nhất định sẽ hỏi anh, em chỉ nói cho anh biện phát giải quyết."
"Biện pháp chính là để anh nói dối bọn họ, nói anh chỉ đùa thôi sao?" Mặt Lâu Thành bi thương, đột nhiên kéo Đinh Tuyết Nhuận qua, ấn cậu vào tường, cau mày kiếm, "Anh không nói được ra miệng."
Ở góc ch.ết camera theo dõi, Đinh Tuyết Nhuận không sợ có người nhìn thấy, có đôi khi cậu hút thuốc ở đây, không hề có một bóng người.
Bị Lâu Thành vây giữa tường với ngực và tay anh, giọng cậu bình tĩnh: "Anh vừa nghe thấy cách thứ nhất của em đã giận dỗi chạy mất, anh muốn nghe cách thứ hai không?"
Lâu Thành gật đầu.
"Anh cũng có thể trực tiếp thừa nhận, nếu như bọn họ không đồng ý, cho rằng đây là lệch lạc, anh nên nghĩ tới hậu quả là anh hoặc em phải đi.
"Sẽ không đâu." Lâu Thành theo bản năng phủ định, nhưng mà suy nghĩ cẩn thận, đích thực có khả năng như vậy, anh bi quan nói, "Anh chắc chắn sẽ không đi, cũng không muốn để em đi."
Đinh Tuyết Nhuận cười lên, ôm lấy Lâu Thành nói: "Không sao đâu."
Ngược lại không phải Đinh Tuyết Nhuận nghĩ nhiều, con trai của mình đột nhiên biến thành đồng tính luyến, cách giải quyết đầu tiên chắc chắn là tách ra.
Lâu Thành vẫn luôn đợi điện thoại, tới tối cũng không thấy tới, anh cân nhắc: "Có phải là bọn họ không nhận ra không? Đều do chúng ta nghĩ nhiều rồi?"
Đinh Tuyết Nhuận đang đọc sách, nghe vậy nói: "Tốt nhất là như thế."
Nhưng qua một lúc, quả nhiên có điện thoại gọi tới.
Đinh Tuyết Nhuận nói: "Bình tĩnh hòa nhã, nói chuyện cẩn thận, đừng kích động."
Lâu Thành căng thẳng nhận điện thoại.
Là điện thoại mẹ anh gọi tới, nhưng không biết chừng bố mẹ anh đang ở cạnh nhau, Lâu Thành mở loa.
Sau khi kết thúc mấy câu hỏi han hằng ngày như "Đã ăn cơm chưa?", "Sao vẫn chưa ngủ?", "Ngủ sớm một chút", cùng với "Đừng học quá muộn, bà lại do dự hỏi tiếp một câu: "Thành Thành, con với bạn cùng bàn............"
"Cái gì? Không có! Bọn con không có gì hết!" Lâu Thành quá căng thẳng, thốt ra một câu phủ định.
Đầu bên kia điện thoại: "............"
Đinh Tuyết Nhuận: ".................." Cậu viết lên giấy: "Em mới vừa nói xong, anh vào tai trái ra tai phải hả?"
Lâu Hoành Nghiệp không nhịn nổi: "Dáng vẻ việc gì cũng phải tự làm lấy của con, con tưởng rằng bố mẹ không nhận ra sao?"
"Bố, xin bố đừng dùng thành ngữ nữa."
Lâu Hoành Nghiệp tức giận sắp ch.ết: "Bố nói với con, hai đứa vẫn là học sinh, bố không phản đối hai đứa yêu nhau bây giờ, nhưng mà......."
"Nếu như bố mẹ ép con hoặc cậu ấy chuyển trường, con sẽ không học nữa! Con cũng không thi nữa, không học đại học nữa!" Dưới biểu tình nhịn muốn đánh anh của Đinh Tuyết Nhuận, Lâu Thành nói lớn: "Con không thể rời khỏi cậu ấy, giống như chim không thể rời khỏi bầu trời, giống như cá không thể rời khỏi nước"
Gần đây Lâu Thành chép rất nhiều câu, rất hữu hiệu, khi muốn dùng liền hiện lên trong đầu.
"..........ai ép hai đứa chuyển trường?" Lâu Hoành Nghiệp, "Bố để con chăm chỉ theo người ta học, chuyện khác để sang một bên. Con đừng có làm ảnh hưởng tới học tập của người ta, yêu đương cũng phải che giấu, đừng để bị trường tóm được."
Lâu Thành sững người, Đinh Tuyết Nhuận cũng không ngờ rằng sẽ thế này.
"Con nhà người ta ưu tú hơn con nhiều, là con làm hư người ta phải không?" Lâu Hoành Nghiệp vừa nói, nước mắt vừa chảy ra, đứa trẻ ngoan ngoãn, nói cong là cong. Ông đoán hơn phân nửa là do Lâu Thành bình thường thích diễn trò, có phải là dễn gay nhiều quá rồi, nên làm cho bạn cùng bàn...........
Kết thúc cuộc gọi, Lâu Thành ngu ngơ ngồi đó, một lúc lâu sau mới phản ứng lại, lập tức nhào vào người Đinh Tuyết Nhuận, điên cuồng hôn lên mặt cậu: "Nhuận Nhuận bảo bối, chồng muốn cưới em về nhà."