Chương 23: Ngày ngày được ở bên em
Nhiếp Phong không làm được giống như anh đã nói, có biện pháp khiến tiểu thư MBA biết khó mà lui, nhưng lại có cách khiến mùi giấm chua thoang thoảng trên người Trần Dư Phi nhanh chóng tan biến. Sau khi đi một đoạn đường ngắn từ gara lên thư phòng trên lầu, sắc mặt Trần Dư Phi đỏ ửng, được anh ôm trong lòng, ánh mắt cho thấy đã bị ngà ngà say bởi hơi men, khóe miệng cũng bất giác nhếch lên.
“Nha đầu đáng ghét, sao em lại không nói lý còn hơn cả Cát Tuyết Phi thế hả?”. Nhiếp Phong vung tay lên vỗ mạnh vào mông Trần Dư Phi một cái, cô cười lớn véo eo anh: “Ai không nói lý? Ai hả?”
“Tối hôm qua chưa trị nổi em có phải không?”. Cơ thể đột nhiên rời khỏi mặt đất, Trần Dư Phi kêu gào bị Nhiếp Phong vác trên vai, bước vào phòng ngủ nặng nề ném lên giường. Giường quá mềm, lúc cơ thể bị nảy bật lên, cô không cẩn thận cắn luôn vào môi, đau quá kêu lên “ây da” một tiếng, trong khóe mắt ngập tràn nước mắt, bịt chặt miệng nửa ngày không nói lên lời.
Nhiếp Phong ôm bụng cười lăn lộn, nằm bên cạnh, tách tay cô ra để kiểm tr.a môi: “Ô, muốn ăn thịt rồi có phải không? Muốn ăn thịt thì nói đi, anh sẽ mua cho em!”
Đôi mắt long lanh nước mắt, Trần Dư Phi trừng trừng nhìn anh: “Trái tim anh sao mà ác quá vậy, còn cười!”
“Trái tim đàn ông như sắt thép, em không biết sao?”
Mi mắt Trần Dư Phi khẽ chớp, nước mắt lại tràn ra, cuối cùng vượt quá giới hạn khóe mắt có thể chịu đựng, từ từ chảy thành hai hàng. Cô nghiêng nghiêng đầu, lau nước mắt vào hai bên ga trải giường, tay nhẹ bịt lấy miệng, ngồi dậy và đi vào nhà vệ sinh xem xét. Phát cắn khá mạnh, để lại vết răng khá sâu, môi đã hơi sưng lên rồi.
Nhiếp Phong tìm được một ít thuốc mỡ để cô bôi lên, mùi thuốc rất nồng khiến người ta cảm thấy khó chịu, Trần Dư Phi mím mím môi để cho cả môi trên và dưới đều dính thuốc mỡ, sau đó lập tức kéo Nhiếp Phong lại ra sức hôn lấy hôn để, bướng bỉnh quay qua lật lại, Nhiếp Phong cười sằng sặc cứ trực né tránh. Cuối cùng hai người đều gắng sức đánh răng tới hai lần mà vẫn cảm thấy mùi rất khó chịu.
Buổi trưa ăn hơi nhiều nên đến giờ ăn cơm buổi tối Trần Dư Phi không cảm thấy đói chút nào, Nhiếp Phong gọi điện kêu người mang tới một cái bánh Pizza. Hai người ngồi ở bàn ăn thưởng thức, Trần Dư Phi còn vừa ăn vừa xem tivi trong phòng khách, tùy chọn một kênh, đang phát bộ phim hoạt hình SpongeBob – Anh chàng bọt biển, rất thú vị, hài hước tới mức cô cứ cười suốt. Nhiếp Phong vừa ăn vừa xem báo, tức cười nhìn cô, lắc đầu: “Như trẻ con vậy.”
Ăn cơm xong hai người đi tản bộ, chầm chầm đi dạo men theo bờ hồ Huyền Vũ, ngắm nhìn mặt hồ rộng lớn xa xăm và bức tường thành cổ kính. Bóng chiều tà chưa tắt hẳn, phía xa chân trời chim bay về tổ. Gió thổi mái tóc Trần Dư Phi bay bay, cô khẽ ɭϊếʍƈ môi, chỗ bị cắn vẫn còn hơi đau.
“Nhiếp Phong”. Trần Dư Phi đứng trên bậc thềm cao hơn một cấp phía sau lưng anh, hai cánh tay cô từ phía dưới nách vươn dài ra phía trước người, ôm chặt lấy anh, đầu gối lên vai anh, đầu cô khe khẽ va chạm vào đầu anh: “Nếu em là đối tượng xem mặt do mẹ anh giới thiệu thì anh vẫn thích em chứ?”
“Không biết, có lẽ không đâu.”
“Anh nói xem, cảm giác thích rốt cuộc là như thế nào nhỉ? Vốn dĩ là người xa lạ, tại sao lại thích người này, không thích người kia?”
“Ha ha, phụ nữ bọn em chẳng phải hay gọi đó là duyên phận sao?”
“Vậy đàn ông các anh thì sao? Giải thích thế nào về điều này?”
“Đàn ông hoàn toàn không nghĩ đến chuyện phải giải thích, thích thì thích thôi, đã có kết quả rồi thì hà tất còn suy xét đến quá trình.”
Trần Dư Phi lặng im. Trên người anh có mùi hương rất dễ chịu, là mùi nước hoa thoang thoảng, cô cảm giác rất quen thuộc, vừa yêu thích lại vừa sợ hãi bị mất đi. Tay của Nhiếp Phong đút trong túi quần, hai cánh tay ép sát cơ thể, kẹp chặt cổ tay Trần Dư Phi: “Căn nhà này rất nhiều người trong nhà anh đều biết, anh tính mua một căn mới ở nơi khác.”
“Làm gì? Có nhiều nhà như thế để làm gì?”
“Phi Phi, qua đó sống chung với anh, được không?”
Cô lặng người: “Làm… làm gì? Chúng ta cứ thế này chẳng phải tốt sao?”
“Không tốt, không thể ngày ngày được ở bên em.”
Cảm giác mừng thầm nhỏ nhoi phá đất chui ra, chầm chậm đâm chồi nảy lộc. Trần Dư Phi nép người phía sau lưng anh khẽ mỉm cười, lắc lư thân người anh: “Tưởng em rất muốn ngày ngày được ở bên anh sao…”
“Không muốn ư?”, Nhiếp Phong mỉm cười.
“Không muốn”. Cô đáp vừa nhanh vừa dứt khoát.
Anh cười trách móc: “Nói dối.”
Nhiếp Phong thuộc phái hành động, ngày hôm sau liền gọi điện cho Trần Dư Phi, hẹn cô sau khi tan làm đi xem nhà.
Căn nhà đầu tiên là một căn chung cư cao cấp được thiết kế sang trọng gần khu Triều Thiên Cung, vì đã gần hết thời gian đấu thầu nên chỉ còn lại các căn nhà khoảng hơn 170m2, nằm ở chóp tòa nhà, hướng nhà và tầm nhìn đều rất đẹp, phong cách thiết kế đơn giản, thoáng mát, các thiết bị đều đầy đủ cả.
Căn nhà thứ hai là một căn nhà second hand bên cạnh một trường tiểu học trên đường Vương Phủ, cũng nằm ở khu cao cấp, diện tích hơi nhỏ một chút, hơn 100m2, hai phòng ngủ một phòng khách. Người chủ nhà trước rất có cá tính, phong cách thiết kế mang hơi hướng Địa Trung Hải, trong phòng toàn bộ phối hợp hai màu lam và trắng, mặt tường phòng khách treo một bức tranh lớn Hoa hướng dương của Van Gogh, đồ dùng gia đình mộc mạc, đơn giản. Trên mặt tường phòng vệ sinh gắn rất nhiều sao biển và vỏ sò, sàn phòng dùng kĩ thuật gắn đá Mosaic tạo thành hai chú cá đang hôn nhau trên nền màu xanh lam hoa hồng đỏ, tấm kính ở bồn rửa mặt giống y như một cái phao cứu sinh thực sự vậy.
Trần Dư Phi vừa nhìn thấy những thiết kế này liền không thể sải bước đi được nữa. Nhiếp Phong đương nhiên không thể tự liên hệ với công ty bất động sản, những việc này đều giao cho thư kí làm, cô thư kí xinh đẹp đứng ở một bên, Trần Dư Phi không sao biểu đạt hết biểu cảm của mình, chỉ liên tiếp gật đầu, quay sang Đông xoay sang Tây, mỗi một đồ vật lại sờ mó một lượt, lưu luyến không rời tay.
Chủ nhà vừa mới thiết kế xong nhà thì lại làm xong thủ tục di dân, bây giờ muốn bán nhà bắt buộc đích thân chủ nhà phải tới đây, vì thế anh ta mới gấp gáp làm những thủ tục liên quan để bán nhà trước khi rời nước, tất cả mọi thiết kế trong căn nhà đều vô cùng hợp ý Trần Dư Phi nên toàn bộ đều giữ lại hết. Nhiếp Phong trả luôn tiền đặt cọc ngay tại đó, ngày hôm sau làm xong thủ tục chuyển nhượng, thanh toán nốt 95% tiền nhà và nhận chìa khóa, thông báo cho Trần Dư Phi lập tức thu dọn đồ đạc, nhanh chóng chuyển nhà.
Trần Dư Phi không ngờ rằng Nhiếp Phong hành động nhanh gọn tới mức như vậy, đột nhiên có cảm giác hai mắt bị bôi đen vậy. Còn chưa nói với Thượng Văn và Vân Phi, nói chuyển là chuyển luôn sao?”
Nhiếp Phong thông cảm với tâm trạng của cô, lúc cô còn đang trong thế khó xử đã gọi điện thoại cho Đoàn Vân Phi. Hai anh chàng ở nhà đối diện gõ cửa nhà 1501, cười hi hi qua giúp Trần Dư Phi sắp xếp đồ đạc. Sắp xếp mất hai buổi tối, mang những đồ thường dùng và quần áo đi còn đa số vẫn để ở đây, đề phòng lỡ như mấy người bên Thượng Hải tới đây thì còn phải quay về đối phó.
Lựa chọn ngày cuối tuần để chuyển nhà, chỉ có mấy cái hòm mà thôi, không gọi công ty dịch vụ chuyển nhà mà chỉ lái hai chiếc xe là chở hết trong một lần, ba anh chàng đẹp trai theo sau Trần Dư Phi, xách túi lớn túi nhỏ bước vào nhà mới.
Cà phê thơm ngào ngạt đang nấu trong bình, trên bàn trà đặt hoa quả và bánh kem, hoa tươi tô điểm khắp căn nhà. Căn nhà không lớn, cảm giác vô cùng ấm cúng. Ngoại trừ chăn ga gối đệm, dụng cụ làm bếp và ấm chén trà… thì không có gì phải sắm thêm, mất hai tiếng đồng hồ để dọn dẹp một chút và mọi việc đã hoàn thành, Trần Dư Phi cười híp mắt ngồi trên sàn nhà phòng khách cạnh bàn trà, vừa ăn hoa quả vừa cười nhìn ba anh chàng nói chuyện.
Trước đây, Đỗ Thượng Văn không tiếp xúc nhiều với Nhiếp Phong, vừa gặp nhau đã thấy hết sức hợp ý, nói chuyện rất vào. Chủ đề của ba người đa phần xoay quanh tình hình tài chính, kinh tế, chính trị trước mắt và mấy đội bóng đá mạnh của châu Âu, Trần Dư Phi không nói chen vào được, lặng lẽ ăn uống, ăn xong một đĩa hoa quả lại vào nhà bếp gọt tiếp đĩa nữa.
Hai bàn tay quen thuộc đặt trên vài cô, Đỗ Thượng Văn nhón lấy miếng hoa quả nhét vào miệng: “Được đấy Phi Phi, trước đây sao không phát hiện ra cậu rất biết cách chọn đàn ông nhỉ?”
“Hả?”. Trần Dư Phi mỉm cười nhìn anh, Đỗ Thượng Văn cũng mỉm cười: “Anh chàng này cũng được lắm, miễn cưỡng có thể đọ lại với sức quyến rũ của mình, chẳng trách cậu thay lòng đổi dạ!”
“Nói sao mà khó nghe thế! Rốt cuộc thì ai mới là người thay lòng đổi dạ trước?”. Trần Dư Phi cướp lại miếng hoa quả mà anh lại lấy, nhét vào miệng mình, Đỗ Thượng Văn cười ha ha: “Là mình, là mình, mình có tội!”. Trần Dư Phi khua khua con dao gọt hoa quả đang cầm trong tay, làm bộ mặt thật hung tợn, đuổi Đỗ Thượng Văn ra khỏi nhà bếp.
Chuyển chỗ ở mới là chuyện hỷ, đương nhiên phải đánh chén một bữa để chúc mừng. Mùi vị và giá cả ở khách sạn bốn tám tầng của Đàm gia bên hồ Huyền Vũ đều là hàng đầu ở Nam Kinh, bốn người ngồi trong một phòng, ngắm nhìn hồ Huyền Vũ gần kề và núi Tử Kim xa xăm, ăn uống rất hứng khởi. Bia rượu gọi theo khẩu vị của từng người, Nhiếp Phong uống rượu trắng, Trần Dư Phi uống theo anh còn Đỗ Thượng Văn và Đoàn Vân Phi uống rượu vang. Bốn người tôi mời anh anh tiếp tôi, uống rất nhiệt tình. Rượu uống đã ngà ngà say, hai người Đỗ Thượng Văn và Đoàn Vân Phi so tửu lượng với Nhiếp Phong theo tỉ lệ rượu vang 2 rượu trắng 1, cả hai đều bị bại trận, cơm ăn xong liền xiêu xiêu vẹo vẹo, được Nhiếp Phong và Trần Dư Phi dìu về nhà quăng lên giường.
Số rượu của Trần Dư Phi quá nửa là nhờ Nhiếp Phong uống hộ, hiện tại thần trí vẫn còn tỉnh táo, cô cởi giày và áo khoác ngoài giúp hai anh chàng đang nằm lộn xộn trên giường, trải chăn ra đắp lên giúp họ. Kéo rèm cửa sổ, cô lặng lẽ đứng bên giường một lát, ngắm nhìn hai khuôn mặt đang ngủ ngon lành trên gối. Hai người họ đã cùng sống với nhau mấy năm trời, luôn quan tâm, giúp đỡ cô, thỉnh thoảng cũng khiến cô cảm thấy giống như con trai mình vậy.
Thầm chúc một câu ngủ ngon trong lòng, Trần Dư Phi mỉm cười bước ra khỏi phòng ngủ, nhẹ tay đóng cửa lại, nắm tay cùng Nhiếp Phong rời khỏi. Đứng dưới lầu ngẩng đầu nhìn lên, Trần Dư Phi cười ôm chặt cánh tay Nhiếp Phong: “Đi thôi, chúng ta về nhà.”
Những ngày tháng hai người sống chung vô cùng ngọt ngào, cùng ăn cùng ở cùng ngủ cùng tỉnh. Hai gian phòng, một gian là phòng ngủ còn gian kia là thư phòng, Trần Dư Phi lần lượt chuyển hết số sách cô đã mau qua đây, cộng thêm số sách Nhiếp Phong sưu tầm, xếp đầy một tủ sách. Không thể không một lần nữa khen ngợi người chủ cũ của căn nhà này, có lẽ anh ta cũng là một người yêu sách, vị trí đặt ghế sofa và tủ sách hết sức hợp lý, không cần đứng dậy, một tay vươn ra là có thể cầm được cuốn sách thường đọc. Đặt bên cạnh là bàn uống trà là chiếc radio bọc gỗ kiểu cổ rất lớn, lớp sơn loang lổ, cũ kĩ, nút vặn bằng đồng đã hoen gỉ, dùng loại cốc đất nung pha tr.a đặt lên chiếc bàn trà thế này cảm giác hương trà cũng nồng đượm hơn một chút.
Nhiếp Phong mang tới rất nhiều đĩa CD phong phú các loại mà anh đã sưu tầm, Trần Dư Phi chọn mở một đĩa mình thích, những việc khác cũng không làm, chỉ lặng yên lắng nghe tiếng nhạc, nghe đến khi ngủ gật trên sofa, được Nhiếp Phong về nhà muộn bế vào giường.
Dáng ngủ của Nhiếp Phong hết sức bá đạo, cứ ép sát vào bên cạnh cô, cánh tay vắt lên eo cô, chân cũng kẹp chặt lấy cô, nửa đêm tỉnh dậy vào nhà vệ sinh cũng phải tốn sức lực tách anh ra. Buổi sáng nếu cô tỉnh dậy sớm thì sẽ thỏa mãn ngắm nhìn dáng ngủ của quen thuộc của anh, nếu cô tỉnh dậy muộn, cũng đều phát hiện mình đang trong tầm nhìn của anh.
Ngay cạnh con đường trong khu này có rất nhiều quán cơm to nhỏ, liên tục ăn nửa tháng, Trần Dư Phi phải chạy ngay tới hiệu sách mua một cuốn sách dạy nấu các món ăn thường ngày. Sau khi chuyển nhà, quãng đường cô đi làm gần hơn nhiều so với trước đây, không cần lái xe nữa, chỉ cần đi bộ mười lăm, hai mươi phút là tới. Sau khi tan ca, trên đường về có một siêu thị lớn, cô mua nguyện liệu cần thiết theo hướng dẫn trong sách nấu ăn, về nhà vùi đầu vào bếp bận rộn một hồi, năm món ăn chuẩn bị nấu thì thành công được bốn, ba món một canh, bưng lên đặt trên bàn, nhìn cũng có vẻ bắt mắt lắm, sắc hương đều đủ cả, vị thì hơi thiếu, có điều cũng vẫn trong phạm vi có thể chấp nhận được. Nắp chai rượu trắng đã mở, hai chiếc ly được đặt bên cạnh chai rượu.
Lúc chuông điện thoại reo lên, trong lòng Trần Dư Phi thầm rên không tốt, quả nhiên buổi tối Nhiếp Phong phải tiếp khách không thể về ăn cơm được. Cô đáp “ồ” một tiếng hơi thất vọng: “Vậy, vậy anh uống ít rượu thôi nhé.”
“Anh biết rồi, anh sẽ tranh thủ về nhà sớm.”
“Vâng.”
“Phi Phi!”. Trước khi tắt điện thoại anh lại gọi tên cô: “Có phải có chuyện gì không?”
“Không có gì!”
“Vậy sao?”
“Thực sự không có gì mà, anh mau đi đi, em cũng ra ngoài tìm gì đó ăn đây.”
Mỉm cười đặt điện thoại xuống, Trần Dư Phi đành nhún nhún vai. Ngồi bên bàn ăn mà chẳng có hứng ăn, gắp hai đũa rau cho vào miệng, bước sang phòng khách bên cạnh mở tivi, tăng chút âm thanh lên. Rượu trắng rót ra nửa ly, cô nhấp từng ngụm nhỏ. Chất lỏng cay cay thơm nồng này nhìn bề ngoài giống như nước lọc vậy.
Sau đó chuông cửa đột nhiên reo lên, mở cửa ra, Nhiếp Phong cười tít mắt bước vào, hôn cô một cái, phát hiện ra đồ ăn trên bàn. Anh bước tới, cầm đũa lên mỗi món thử một miếng, liên tục khen ngợi: “Nhiều đồ ăn ngon thế này mà không nói cho anh biết, em muốn ăn một mình sao?”
“Chẳng phải anh nói ra ngoài ăn sao?”
“Đúng thế.”
“Vậy tại sao lại quay về chứ?”
“Nhớ em quá, vòng về nhà xem sao”. Nhiếp Phong đặt đũa xuống ôm chặt cô: “Muốn tạo bất ngờ cho anh, có phải không?”
Trần Dư Phi nhăn nhăn mũi, Nhiếp Phong quẹt sống mũi cô: “Phi Phi nhà ta từ lúc nào lại trở nên đảm đang thế này? Còn biết nấu ăn nữa, thật đúng là phải nhìn với cặp mắt khác rồi.”
Trần Dư Phi cười đẩy anh ra: “Mau đi đi, tài xế vẫn đang đợi ở dưới lầu kìa!”
Nhiếp Phong hôn cô một nụ hôn thật dài, trước lúc ra khỏi nhà anh lôi từ trong túi áo khoác một nhúm vải màu đen mềm mềm nhét vào tay cô, nhào đến thì thầm bên tai: “Thực ra, em mặc cái này nằm trên giường đợi anh, anh sẽ cảm thấy bất ngờ hơn đấy.”
Trần Dư Phi bị hôn tới mức hơi choáng váng, hai phút sau giở nhúm vải đó ra, một bộ đồ ngủ gợi cảm hơn nhiều lần bộ lần trước Cát Tuyết Phi mua hiện ra trước mắt cô.