Chương 27: Niềm tin và ích kỷ
Trần Dư Phi không biết Cát Tuyết Phi nói với Nhiếp Phong thế nào, sau khi hội bài tan rã, cô chỉ vào nhà vệ sinh rửa tay một lát, sau đó đi ra, trên mặt Nhiếp Phong đã sa sầm bất ổn, ánh mắt không chút kiêng nể nhìn vào cô, khóe môi khẽ động lại mím chặt, bộ dạng muốn nói lại dừng.
Trần Dư Phi nhìn về phía Cát Tuyết Phi dò xét, tiểu nha đầu dính bên cạnh Đoàn Vân Phi, mặt dày hỏi anh một cái bật lửa zippo. Là món quà Đỗ Thượng Văn đi Australia đem về, là một chiếc kiểu dáng cũ thuộc loại đồ cổ, trên thân bóng loáng có khắc một câu tiếng Anh : Love covers over all wrongs, đây là một câu nói trong Kinh Thánh – Cựu Ước, tình yêu có thể bao dung tất cả mọi lỗi lầm. Đoàn Vân Phi vô cùng yêu thích, co dù Cát Tuyết Phi có quấn lấy thế nào, sống chết cũng không chịu đưa cho cô bé, khiến Cát Tuyết Phi tức tới mức nghiến răng nghiến lợi, kéo mẹ và dì tới giúp nói mấy lời tốt đẹp.
Nhiếp Phong rời khỏi phòng khách náo nhiệt đi vào hành lang phía sau, không lâu sau thì điện thoại của Trần Dư Phi cũng reo lên, trên màn hình là một câu Nhiếp Phong gửi đến: “Anh ở phòng nhỏ đợi em.”
Phòng nhỏ là cách gọi một phòng khách ở cuối hành lang tầng một của người nhà họ Đoàn, phòng khách có hình chữ bát, , nối tiếp giữa hành lang bịt kín khoảng mười mét và phòng chính, vốn dĩ được xây dựng bên hồ sen nhỏ, được xây thành kiểu dáng thoáng đãng thích hợp thưởng hoa ngắm cảnh, cửa sổ nhiều tường ít. Sau giải phóng hồ sen bị lấp bằng, phòng khách cũng không còn chắc năng như trước nữa, hiện tại đặt mấy chiếc sofa da kiểu cũ và một thư án rất lớn, lúc Đoàn phụ rảnh rỗi thường viết chữ bút lông, vẽ tranh ở đây. Cụ của Đoàn Vân Phi cũng là cụ của Nhiếp Phong là người rất mê kịch, mấy đời con cháu trong nhà đều chịu ảnh hưởng, nghe Bà Đoàn nói, lúc bà còn trẻ, trong nhà thường xuyên có diễn viên nghiệp dư tới, đều thích thổi kèn đàn hát ở gian phòng khách này.
Trong hành lang là sàn nhà đá granite, đi dép lê bước trên mặt sàn cũng khó tránh gây tiếng động, Trần Dư Phi rón ra rón rén bước đi, trong phòng khách không bật đèn, Nhiếp Phong đứng trước một cửa sổ mở ra, nghe thấy tiếng động, quay đầu giơ tay về phía cô: “Qua đây, Phi Phi.”
Đặt tay vào lòng bàn tay anh, gió lạnh ngoài cửa sổ thoáng chốc thổi lên mặt, Trần Dư Phi rùng mình: “Đứng ở đây làm gì, mặc phong phanh như thế, cẩn thận cảm mạo.”
Nhiếp Phong cười cười: “Không sao, anh không sợ lạnh.”
“Gọi em ra đây làm gì?”. Trần Dư Phi cẩn thận quay đầu nhìn hành lang bên ngoài phòng khách, tiếng Cát Tuyết Phi ha ha cười rất lớn, ở đây vẫn có thể nghe rõ ràng: “Có chuyện gì về nhà rồi hãy nói có được không?”
Nhiếp Phong nắm chặt tay cô: “Em…”. Anh dừng lại, chỉ là ôm chặt Trần Dư Phi trong lòng, tay trái ôm lấy eo cô, tay phải giơ lên đặt lên vai cô, giữ lấy chiếc cổ thon dài của cô, nhẹ nhàng gãi gãi lên làn da sau gáy cô. Hai người sáp sát nhau, Trần Dư Phi ngẩng mặt lên nhìn anh, tia sáng yếu ớt, nhìn anh có vẻ rất mệt mỏi, khóe môi thường xuyên mím lại, đã có hai nếp nhăn mờ nhạt.
“Cái gì?”. Trần Dư Phi nhướng mày hỏi, Nhiếp Phong vẫn dùng ánh mắt thăm dò nhìn cô, giống như đang quyết định điều gì đó, một quyết định rất quan trọng. Ánh mắt của anh quá nóng bỏng, Trần Dư Phi có chút không kiềm chế được trước ánh mắt dò xét sắc bén như vậy, mỉm cười vuốt ve má anh: “Sao thế? Em không thể ở bên ngoài quá lâu, bị người khác nhìn thấy thì phiền phức lắm!”
“Phi Phi!”
“Ừm?”
“Anh…”. Nhiếp Phong lại dừng câu nói một cách kì quái, lông mày cũng hơi nhăn lại. Anh cúi đầu, trán ngang bằng với cô, khẽ thở dài hỏi: “Anh luôn khiến em không có cảm giác an toàn, phải không?”
Trần Dư Phi khó hiểu, lại dường như hiểu rõ anh đang nói gì, giờ này phút này, chỉ đành giả bộ ngốc nghếch, mỉm cười chớp chớp mắt: “Sao lại nói câu này? Em không có!”
“Phi Phi, anh yêu em!”
Không đề phòng vào lúc này Nhiếp Phong nói ra câu này, Trần Dư Phi ngẩn người, trên mặt nóng bừng lên như lửa đốt, vừa có chút e lệ rụt rè vừa có phần vui sướng, nhìn anh: “Anh… đang yên đang lành… ây da, về phòng khách lớn đi!”
“Phi Phi!”. Nhiếp Phong nâng tay phải của Trần Dư Phi đặt lên trước ngực anh, bên dưới lớp áo mỏng, cơ thịt rất rắn chắc: “Nếu không phải Cát Tuyết Phi nói cho anh biết, có phải em dự định giấu anh mãi đúng không?”
Trần Dư Phi cụp mắt xuống, nhìn bàn tay anh đặt trên bàn tay cô. Tay của Nhiếp Phong và khí chất của anh rất giống nhau, vừa thon dài lại rất có lực, từng khớp xương thô lớn, lòng bàn tay có vết chai mờ. Lúc anh thở, khuôn ngực lên xuống, cánh tay đó trước sau vẫn lặng yên đặt lên tay cô, giống như đang chờ đợi đang bảo đảm.
Nhưng càng khao khát thì càng nhát gan. Khao khát xa xôi đến vậy, còn nhát gan thì lại gần trong gang tấc, rõ rệt đến tận xương tủy. Trần Dư Phi thử rút tay về, cười gượng nói: “Tuyết Phi gọi em rồi, em phải quay lại…”
Nhiếp Phong dùng sức nắm chặt tay cô, chỉ một lần kéo, cô đã rơi vào giữa hai cánh tay khép chặt của anh. Anh hô hấp có vẻ hơi nặng nhọc, giữa hai cánh tay và khuôn ngực để một khoảng không gian nhỏ, Trần Dư Phi xoay người mà bất động, chỉ đành cười dịu dàng, định khuyên anh buông tay ra: “Đừng phát điên lên thế, thật đấy, có người đến kìa!”
“Là anh không tốt!”. Nhiếp Phong nhắm chặt mắt, đôi môi áp lên trán Trần Dư Phi: “Là anh không tốt, Phi Phi…”
Trong đôi mắt như nổ “ầm” một tiếng, nước mắt trào ra, Trần Dư Phi không thốt lên lời, chỉ lắc đầu, lại lắc đầu. Nhiếp Phong khẽ thở dài một tiếng, khẽ nói bên tai cô: “Anh nên sớm nói ra, Phi Phi, đừng trách anh. Anh chỉ là… không biết phải nói với em như thế nào, anh không muốn làm em buồn phiền. Anh chỉ muốn em được vui vẻ, thật đấy, Phi Phi!”
Lắc đầu biến thành gật đầu lia lịa, Trần Dư Phi đằng hắng, mỉm cười: “Được rồi, được rồi, nói thêm nữa thì em không ra ngoài gặp được mọi người mất! Đi thôi!”
Nhiếp Phong hôm nay đặc biệt cố chấp, Trần Dư Phi cuống lên: “Anh sao thế, mau thả tay ra đi, bị phát hiện là toi đấy!”
Thần sắc khác lạ trong mắt Nhiếp Phong và tiếng bước chân loẹt quẹt của Cát Tuyết Phi đồng thời xuất hiện, trong lòng Trần Dư Phi nảy sinh cảnh giác, môi bị anh bịt chặt. Sự khác biệt về sức mạnh của nam và nữ, phụ nữ chưa từng kháng cự vật lộn trước mặt đàn ông có lẽ không cách nào nhận thức được, Trần Dư Phi đã dùng toàn bộ sức lực muốn đẩy ra, kết quả vẫn là không chút động đậy. Năm ngón tay Nhiếp Phong giơ ra gí vào gáy cô, ngay cả nụ hôn của anh cô cũng không thể tránh được, cổ họng vội phát tiếng kêu.
Đôi mắt Nhiếp Phong khẽ nheo lại, ánh mắt luôn chiếu thẳng vào cô, Trần Dư Phi nhìn rõ ràng rành rành quyết tâm của anh, nước mắt thoáng chốc trào lên khóe mắt, dâng trào mãnh liệt chảy xuống nơi bờ môi hai người giao nhau, trong miệng lập tức có vị mằn mặn.
Tiếng của Cát Tuyết Phi lanh lảnh, lớn tiếng gọi Trần Dư Phi: “Chị dâu, chị ở đâu thế? Anh Vân Phi muốn về rồi! Chị dâu!”
Trần Dư Phi gắng sức cắn một cái lên môi Nhiếp Phong, anh đau tới mức cơ thể chấn động, nhưng vẫn không buông ra, mà ngược lại đưa cô xoay nửa vòng, để cơ thể ôm hôn của hai người đối diện cửa phòng khách. Tiếng bước chân thu hút Cát Tuyết Phi chạy tới, cô bé cười ha ha bật công tắc đèn điện trên tường ngoài phòng khách.
“Chị dâu em chơi trò trốn tìm với anh…”
Ánh đèn đột nhiên sáng rõ, Trần Dư Phi đau khổ nhắm mắt lại, không dám nhìn Nhiếp Phong lúc này, càng không dám nhìn về phía Cát Tuyết Phi đang gào thét thất thanh. Không khí trong lồng ngực không còn lại bao nhiêu, Trần Dư Phi có chút đứng không vững, hít thở sâu từng nhịp từng nhịp. Nghe thấy tiếng hét lớn của Cát Tuyết Phi, mấy người trong phòng khách lớn cười ha ha bước tới, từng cặp mắt đều nhìn thấy Nhiếp Phong và Trần Dư Phi vẫn đang ôm ấp lấy nhau, trên khuôn mặt mỗi người đều lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Đoàn Vân Phi đi ngay ở hàng đầu, anh lại là người trấn tĩnh trở lại nhanh nhất. Ngăn cách bởi Cát Tuyết Phi sắc mặt trắng bệch lúng ta lúng túng, anh và Nhiếp Phong nhìn nhau, rất lâu, khẽ gật gật đầu.
Giữa mùa đông, giữa đêm khuya.
Trên bầu trời chầm chậm có bông tuyết rơi rơi. Lại còn rất hợp thời, Vào lúc này lại rơi trận tuyết đầu mùa năm nay, giống như muốn khiến cho bầu không khí càng nặng nề càng bối rối hơn. Trên đường vô cùng yên tĩnh, rất lâu sau mới có một chiếc xe chạy qua cực nhanh, vội vàng chạy về nhà.
Xe dừng lại bên cạnh trường tiểu học trên đường Lang Nha cách Đoàn gia không xa, mọi khi mỗi lần ăn cơm xong rời đi, Trần Dư Phi đều ngồi xe Đoàn Vân Phi đến chỗ này, sau đó đổi sang xe Nhiếp Phong.
Nhiếp Phong không ngồi đợi trong xe, mà tùy ý ngồi trên nắp động cơ xe, cầm điếu thuốc đặt vào miệng. Gió lớn, bật lửa đánh lên mấy lần đều không bắt lửa, anh dùng lực lắc lắc, hai lòng bàn tay khép lại, che chắn cho ngọn lửa yếu ớt châm vào đầu thuốc, sau đó hai tay nhét trong túi quần, thuốc ngậm trong miệng, một lát rít một hơi, khói thuốc nhả ra nhanh chóng bị gió thổi tạt đi.
Hồi còn nhỏ Nhiếp Phong và Đoàn Vân Phi học ở trường tiểu học này, trải qua nhiều năm như vậy, trường học màu trắng nhìn vẫn có vẻ đẹp như thế, chỉ là người xưa đã trưởng thành.
Hồi học tiểu học, chưa tốt nghiệp mà anh đã bắt đầu lén lút hút thuốc như người lớn, đến bây giờ thời gian hút thuốc đã có hai mươi năm, không ngờ rít một hơi lại bị thuốc làm cho bị sặc, gập người ho sặc sụa, đầu mẩu trong miệng bị ho rơi ra ngoài, rơi trên mặt đất đã tích một lớp tuyết mỏng. Cảm giác chua cay từ cổ họng xuyên thẳng lên não, Nhiếp Phong một tay bịt miệng, lật người một tay bám lấy xe, rất lâu sau mới hô hấp hình thường trở lại.
Tiếng bước chân quen thuộc từ xa lại gần, dừng lại bên cạnh.
Nhiếp Phong dùng mu bàn tay lau khóe miệng, nuốt nước bọt, chầm chậm quay người lại, nhìn thấy Trần Dư Phi mặc áo khoác sắc mặt trầm tĩnh. Gió đêm thổi bay vạt áo hai người, Trần Dư Phi bức ép bản thân cúi đầu xuống, nhìn anh thêm một giây, lại càng muốn cái ôm của anh.
“Tại sao?”
Nhiếp Phong nghe giọng nói của cô, đuôi mày khẽ nhếch lên, mỉm cười lấy ra điếu thuốc thứ hai. Lần ngày gió không chịu giúp đỡ, càng thổi càng dữ, làm thế nào cũng không châm được lửa. Anh từ bỏ, buông điếu thuốc xuống, vò trong tay: “Cái gì tại sao?”
“Tại sao lại làm thế? Chúng ta đã bàn bạc là giấu giếm, tại sao không nói trước với em đã… đã gây chuyện khiến mọi người đều biết?”. Trần Dư Phi có chút nghẹn ngào, tất cả những chuyện vừa xảy ra tại Đoàn gia khiến cô đến bây giờ vẫn đầu váng mắt hoa. Cô không biết mình đã làm sai điều gì, nhưng chắc chắn là sai rồi, quá sai rồi!
Nhiếp Phong không nói, Trần Dư Phi kìm nén tâm trạng bi thương, cố gắng khiến giọng nói của mình nghe có vẻ không run rẩy: “Không cần phải đợi thêm lâu nữa, hai người họ rất nhanh sắp đi rồi, tại sao lại đúng vào lúc đón Tết khiến tất cả mọi người đều khó chịu? Anh nói em biết đi, Nhiếp Phong!”
Điếu thuốc giữa ngón tay vô tình bị vò nát từ từ, sợi thuốc là bị làm tung ra, rơi xuống mặt đất.
“Bởi vì anh không hi vọng em không có niềm tin đối với anh!”. Nhiếp Phong đứng thẳng người: “Đã trốn tránh quá lâu rồi, Phi Phi. Luôn có lí do, luôn vì người khác, trước đây là Đỗ Thượng Văn Đoàn Vân Phi, bây giờ lại là Lương Úy Lam. Phi Phi, nếu anh không làm như vậy, có phải em đã quyết định từ bỏ anh rồi không? Trước khi em quyết định tại sao không thương lượng với anh? Anh như thế… ngay cả một chút giá trị để em thử đấu tranh cũng không có? Tại sao e không cùng anh, hai người chúng ta, cùng đối diện với tất cả mọi chuyện!”
“Chúng ta đối diện rồi, thì hai người Vân Phi và Thượng Văn phải làm sao? Tại sao anh không suy nghĩ cho hai người họ!”
“Bởi vì sự nhát gan của họ, chúng ta bắt buộc phải giấu giấu giếm giếm sao? Nếu như mãi mãi không nói ra chân tướng, em cứ luôn làm bạn gái của hai người họ, đợi đến khi họ đi Australia, em lại ôm lấy cái danh “bắt cá hai tay” để hẹn hò với anh, em đồng ý như vậy sao?”. Nhiếp Phong bước đến, nắm chặt tay Trần Dư Phi. Bàn tay hai người đều lạnh ngắt, tuyết càng rơi càng lớn, gió thổi vù vù, gió tùy tiện quét qua không phân đông nam tây bắc. “Anh biết anh làm vậy là rất ích kỉ, nhưng anh thà rằng ích kỉ! Phi Phi, em cứ nghi ngờ anh nghi ngờ chính mình như thế, anh rất tức giận! Cũng… không nỡ…”