Chương 7
Hôm đó, Hạng Khả nhận điện thoại của Vương béo xong mới mơ màng trở về phòng.
Vì thế, trợ lý của Trình Chinh Yến chợt phát hiện, mấy ngày nay mọi người cứ quái quái sao ấy.
Chẳng hạn như đại ca nhà mình, không biết vì sao bỗng nhiên tâm trạng khoan khoái, nói năng nhẹ nhàng. Tuy rằng sáng nay anh vẫn cực kỳ khó ở, săm soi chế độ ăn uống tập gym mà mình chuẩn bị.
Nhắc đến đây, vẻ mặt cậu ta trở nên chua xót. Cái chức trợ lý này ngoài việc lương cao ra, còn đâu khác nào ô sin! Cậu ta muốn nói cho hàng ngàn hàng vạn fan biết, rằng cái người vừa mắc bệnh sạch sẽ, vừa cảnh giác cao như Trình Chinh Yến vốn chẳng dễ ưa chút nào!
Cơ mà nói thật, trước khi vào cái đoàn làm phim này, cậu cũng chẳng có gì oán hận đâu. Dù sao đi nữa thì Trình Chinh Yến cũng dễ chịu so với khối nghệ sĩ rồi… Cho đến khi cậu gặpVương béo!
Tuy rằng không biết vì sao người này vốn là người đại diện, lại phải làm công việc của trợ lý quèn, ngày ngày tỉ mẩn lo từng bữa ăn giấc ngủ cho ngôi sao nhà mình. Nhưng sau khi gặp Vương béo, cậu mới ngộ ra rằng, khác biệt giữa người với người, đôi khi còn lớn hơn cả so giữa người với chó.
Chẳng hạn như, cùng là không muốn tập gym, thì Trình Chinh Yến sẽ bình tĩnh nhìn trợ lý nhắc nhở về lịch trình trong ngày, đến tận khi người ta thở không ra hơi mới lết xác đến máy chạy bộ.
Còn Hạng Khả… sẽ ôm Vương béo làm nũng!
Vương béo lần nào cũng dang rộng vòng tay, tỏ vẻ ôi chộ ôi thương tóa chịu sao nổi, nhưng miệng thì kiên định trả lời: “Không được.”
Hạng Khả rưng rưng nước mắt bị dắt đi chọn tạ tay.
Chẳng hạn như có cảnh quay từ rạng sáng, Trình Chinh Yến sẽ kiềm chế vô cùng mà bắt cậu gọi dậy sớm nửa tiếng, đúng là làm thế sẽ khiến người ta bớt lo lắng… Nhưng ông anh này mỗi khi thức giấc là lại gắt gỏng đấy ạ.
Tuy rằng anh nghị lực hơn người, sẽ không nổi đóa khi có mặt người thứ ba, nhưng mỗi lần như vậy, trợ lý lại muốn thu nhỏ sự hiện diện của mình thành tí teo.
Hạng Khả ấy à, sẽ mơ mơ màng màng đi đánh răng rửa mặt, chải đầu, thay quần áo đến trường quay, sau đó sẽ… rúc vào lòng Vương béo ngủ tiếp!
Vương béo lần nào cũng dang rộng vòng tay, tỏ vẻ ôi chộ ôi thương tóa chịu sao nổi, động tác thật dịu dàng, nào là xoa đầu, vỗ lưng, nhíu mày, có đôi khi còn chụp ảnh lại! Muốn làm Hạng Khả tỉnh ngủ, chỉ cần lấy chai nước ra, nhét ống hút vào miệng cậu ta là xong!
Trợ lý lắm lúc hâm mộ đến nỗi muốn nhảy việc, nhưng hiện tại…
Cậu ngồi chồm hổm trên mặt đất, lặng lẽ dịch xa vài bước, sau đó mới cẩn thận dè dặt ngó nhìn một ông tướng có vẻ kỳ cục.
Hạng Khả bình thường khi có mặt Vương béo luôn thể hiện bản thân thiệt là tốt tình. Đây là lần đầu tiên, cậu bạn trợ lý trông thấy bộ mặt khác của “quản lý khét tiếng” mà thiên hạ vẫn đồn. Hóa ra gương mặt chẳng chút góc cạnh kia khi không lộ cảm xúc cũng khiến người khác thấy nhói như bị gai đâm.
Thứ làm người kia cảnh giác và tức giận thế kia chính là…
Trợ lý nhỏ cười cười che hai má đỏ bừng ngượng ngùng.
***
Trong lều, tạp vụ đã sắp xếp xong, trên cái giường lớn ở chính giữa, Hạng Khả và Trình Chinh Yến mặt đối mặt ngồi chồng lên nhau.
Cái “ngồi chồng lên nhau” này, nói thẳng toẹt ra là Hạng Khả đang ngồi trên đùi Trình Chinh Yến, do nội dung cảnh quay mà hai người đều chỉ mặc boxer*.
* quần boxer nam:
Tuy rằng tất cả mọi người đều tỏ ra rất chuyên nghiệp, nhưng Hạng Khả lúc bắt đầu cởi quần áo vẫn có chút ngượng ngùng. Có lẽ quần áo ngoài tác dụng bảo vệ thân thể thì còn có tác dụng bảo vệ mặt mũi nữa, cho nên khi lên giường rồi, Hạng Khả mất một lúc lâu cũng chưa tìm ra đúng tâm trạng, vẫn là Trình Chinh Yến chủ động nhấc cậu lên đùi mình.
Tiếp xúc với nhiệt độ cơ thể quen thuộc, sự lo lắng vơi đi rất nhiều, Hạng Khả phát hiện cái ôm của Trình Chinh Yến có cảm giác rất an toàn, vì thế nhanh chóng ôm anh, không động đậy.
Đáng tiếc sau khi hoàn thành cảnh quay thứ nhất, đạo diễn liền đổi ý, máy móc cứ để đó, Từ Lượng vừa gọi người đi tìm biên kịch, vừa ngậm điếu thuốc thảo luận gì đó với phó đạo diễn.
Chỗ này tuy nói là có lò sưởi, nhưng dù sao cũng vẫn là phim trường, tấm lưng trần của Hạng Khả khẽ run lên, cậu muốn nhảy xuống nhưng không dám, ngay sau đó liền thấy Trình Chinh Yến duỗi tay ra kéo cái chăn đang xếp đuôi giường.
Chăn đệm này là do Trình Chinh Yến yêu cầu đổi trước khi quay. Bởi vậy khi trùm lên đầu, xộc vào mũi là một mùi thơm ngát. Hạng Khả run rẩy chui đầu ra, chợt nghe Trình Chinh Yến ghé tai hỏi: “Còn lạnh không?”
Bên tai tê rần, Hạng Khả nghiêng mặt tựa vào vai Trình Chinh Yến, rụt cổ lắc đầu.
Tóc bị xoa nhẹ, Trình Chinh Yến gần đây cũng bắt đầu vuốt tóc cậu.
Nhìn chung thì tiếp xúc da thịt sẽ tạo nên cảm giác thân thiết, Hạng Khả phát hiện, gần đây sự bài xích của mình đối với anh cũng giảm dần. Thật ra nghĩ kỹ lại, trừ đám fan đáng ghét, thêm việc nữ thần Cao Đường có thái độ đặc biệt với anh, thì Trình Chinh Yến cũng chẳng có gì đáng trách cả. Dạo này người ta còn không nề hà gì, dành thời gian giúp mình hiểu rõ kịch bản, lại cực kỳ chân thành tán thưởng diễn xuất của mình, khi quay phim cũng chăm sóc cho mình nữa. Nghiêm túc mà nói, thì đây là người nhiệt tình, dễ gần ra phết.
Hạng Khả hơi xấu hổ vì trước kia thù ghét người ta.
Bởi vậy khi có vấn đề gì, khó khăn lắm mới dám mở miệng xin giúp đỡ:
– Trình Chinh Yến…
Trình Chinh Yến đang bận mân mê dái tai cậu, dái tai Hạng Khả vừa to vừa dày, thịt mềm mềm, không có xỏ khoen theo trào lưu giới trẻ:
– Ừ?
Hạng Khả lí nhí:
– Chân em tê hết rồi…
Trình Chinh Yến sửng sốt một hồi mới kịp phản ứng, theo bản năng vươn tay sờ chân cậu… tay chạm vào một thứ mềm mịn như tơ.
Ánh mắt anh lập tức tối sầm, xem chút kìm lòng chẳng đặng mà nhìn vào trong chăn. Anh ráng nín nhịn, rồi bàn tay siết nhẹ.
Lúc này buông Hạng Khả xuống là hay nhất, thế nhưng anh lại hỏi:
– Hay đổi tư thế nhé?
Hạng Khả cảm thấy phương pháp giải quyết này cứ sai sai, nhưng lại không nỡ từ chối lòng tốt của Trình Chinh Yến, vì thế dịch dịch trong chăn, đổi từ ngồi xổm thành ngồi xếp bằng.
Ngồi lại rồi mà hơi thở Trình Chinh Yến vẫn nặng nề, Hạng Khả quan sát sắc mặt anh:
– Anh vẫn ổn chứ?
Bàn tay Trình Chinh Yến nãy giờ vẫn đỡ một chân của cậu, lúc này mới từ từ buông ra. Đoạn lấy lại bình tĩnh anh đáp:
– Không có gì.”
Hạng Khả tin ngay, lại tựa vào vai anh nghỉ ngơi. Dái tai bị người ta chơi đùa, quẩn quanh nơi chóp mũi là mùi chăn mới hòa lẫn mùi của Trình Chinh Yến, nhẹ nhàng khoan khoái, chẳng mấy chốc cậu đã ngáp dài. Đến khi Từ Lượng và mọi người bàn bạc về cảnh quay xong xuôi thì cậu đã ngủ gật mất tiêu.
Từ Lượng:
– …
Trình Chinh Yến cảm thấy đúng là đời này cái gì mình cũng được trải qua rồi. Từ khi anh bắt đầu vào cái đoàn làm phim này đã có n thứ buồn cười. Anh xoa gáy Hạng Khả khẽ gọi:
– Dậy thôi nào.
Sau khi cảnh quay chấm dứt, Vương béo cầm áo khoác lao như tên lửa tới cướp người. Trình Chinh Yến nhìn đối phương khách sáo mấy câu áy náy, thế nhưng ánh mắt lại bắn ra tia cảnh giác. Khó khăn lắm anh mới gatj đi ý định ban đầu là sẽ tóm lấy cánh tay Hạng Khả. Anh chỉ mệt mỏi nằm trên giường, từ chối lòng tốt muốn giúp mình mặc quần áo của trợ lý.
Bởi thiếu đi một người, thân thể nóng rực do cọ sát kịch liệt kia chợt lắng xuống, đôi mắt vô hồn của anh đăm đăm nhìn vào phông màn trên đỉnh đầu. Đây là lần đầu tiên anh có phản ứng trong trường hợp này.
Đưa bàn tay phải lên mặt, trên đó còn vương mùi hương của Hạng Khả lúc ngồi trên đùi mình. Anh và cậu đều không hề khó chịu với mùi hương ấy, thậm chí anh còn nhớ rõ cái cảm giác tê rần khi chạm vào một thứ mềm như tơ lụa.
Rõ ràng vẫn luôn nghĩ là vui đùa mà thôi…
Không ổn.
***
Theo kinh nghiệm của Hạng Khả, khi Vương béo giận thì không nên làm gì hết, cứ như bình thường thôi.
Quả nhiên cậu vẫn tắm rửa ăn cơm như bình thường, lúc uống sữa, Vương béo liền xoa đầu cậu, vừa xoa vừa tức tối:
– Sau này tránh xa cái thằng Trình Chinh Yến ra một tí!
– Vì sao ạ?
Vương béo chăm chú nhìn thằng nhóc đang ngậm ống hút không hề mảy may nhận ra nguy hiểm, ấp úng hồi lâu mới phun ra được một lý do có vẻ hợp lý:
– Thì đằng nào trước kia mày cũng có thích nó đâu.
Gã nói vậy, Hạng Khả lập tức thấy ngại, không muốn tự nhận là trước kia mình bất công, đành phải đỏ mặt hàm hồ gật đầu.
Ấy thế mà khi Vương béo vừa đi, cậu đã hí ha hí hửng cầm gói kẹo sang phòng Trình Chinh Yến chơi.
Chỉ tiếc Trình Chinh Yến không ở trong phòng, người mở cửa là trợ lý. Nhìn cậu ta rất căng thẳng, vừa lén nhìn vào bên trong, vừa thì thầm như sợ cậu nổi giận:
– Anh Trình không có ở đây.
Hạng Khả ngoài tiếc ra thì chả cảm thấy gì hết, chả là cậu đã cho kẹo cả đoàn làm phim trừ Trình Chinh Yến… Ngẫm lại thấy quá đáng ghê.
Vì thế cậu chỉ tốt bụng mang quà (hộp kẹo sữa) đến đưa cho trợ lý:
– Thế khi nào anh ấy về, anh đưa cái này cho anh ấy hộ em với ạ.
Nghĩ đi nghĩ lại, rồi móc trong túi ra một viên kẹo khác:
– Anh ăn cái này nha.
– Hôm nay cậu vất vả rồi, nhớ nghỉ sớm.
Anh bạn trợ lý có vẻ không nỡ tiễn cậu, đóng cửa lại, hậm hực nhìn ông chủ đang nằm trên giường. Cậu vẫn luôn biết anh xấu tính cỡ nào, không ngờ cả người ngây thơ như Hạng Khả cũng…
Trình Chinh Yến không nói gì, cả người cứng đơ như gỗ, chẳng biết nghĩ gì mà một lúc sau mới xòe tay ra:
– Đưa đây.
Trợ lý ngẩn người, kinh ngạc nhận ra thứ anh nhắc đến là hộp kẹo trong tay mình.
Ù ù cạc cạc đưa hộp kẹo, trợ lý gom hết quần áo phải giặt hôm nay, vừa thắc mắc Trình Chinh Yến đã bao giờ thích ăn kẹo đâu chứ, vừa bước ra ngoài. Kết quả đi được vài bước đã bị gọi lại.
Trợ lý ôm một đống quần áo:
– …
Trình Chinh Yến một tay ôm hộp kẹo, một tay chìa ra: “Cả cái của cậu nữa.”