Chương 63
Editor: HodauHodau
—–
Hôm nay Bạch Thanh Tuyền hơ khô thẻ tre, đạo diễn, phó đạo diễn, thợ trang điểm, tất cả đều qua đây chụp ảnh hơ khô thẻ tre cùng hắn. Bạch Thanh Tuyền ôm hoa tươi bị mọi người vây quanh, xuyên qua đám người nhìn sang Thẩm Kim Đài.
Hắn nhất định phải chụp cùng Thẩm Kim Đài một tấm, sau đó đăng lên Weibo.
Có lẽ hắn nhập vai quá sâu, bây giờ tình cảm với Thẩm Kim Đài rất sâu đậm.
Bên kia, mẹ Diêm còn đang ôm Thẩm Kim Đài khóc.
Bà vừa khóc, rốt cuộc cũng kéo Thẩm Kim Đài từ trong cảm xúc khó chịu ra.
Thẩm Kim Đài cười vỗ lưng mẹ Diêm một cái, nói: “Dì, con chỉ diễn thôi, Lý Tự thảm, con lại không thảm.”
Mẹ Diêm co rút thút thít nghẹn ngào nói: “Dì không nhìn con khóc nổi.”
Diêm Thu Trì đưa một cái khăn giấy qua, Thẩm Kim Đài nhận lấy xoa xoa nước mắt cho mẹ Diêm.
Mẹ Diêm đột nhiên bừng tỉnh, lại có chút lúng túng, tự mình nhận lấy khăn giấy xoa xoa mặt, nói bằng giọng mũi rất nặng: “Con diễn quá tốt, đến khi đoạn này phát sóng, không biết dì sẽ lại khóc thành cái dạng gì.”
“Kim Đài, tới cắt bánh ngọt!” Phó đạo diễn gọi cậu.
Mẹ Diêm bèn nói: “Con đi chúc mừng với tổ phim trước đi, đừng ăn nhiều nhé, dì còn mang theo bánh ngọt tới đó, dì tự làm.”
Thẩm Kim Đài cười một tiếng, lại nhìn Diêm Thu Trì một chút rồi chạy bên đến tổ phim.
Bạch Thanh Tuyền kêu: “Kim Đài!”
Thẩm Kim Đài nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Bạch Thanh Tuyền vẫy tay với cậu, cậu liền chạy tới: “Chúc mừng cậu nhé, rốt cuộc cũng hơ khô thẻ tre rồi.”
“Chúc mừng cái gì, tôi còn chưa diễn đủ đây.” Hắn vừa nói vừa vịn bả vai Thẩm Kim Đài, Thẩm Kim Đài cũng bấu bả vai hắn, hai người vịn bả vai lẫn nhau. Bạch Thanh Tuyền nói với nhiếp ảnh gia: “Anh chụp thật tốt vào, hai kẻ thù một mất một còn chúng tôi lần đầu tiên thân mật chụp chung, nói không chừng có thể hot đó.”
Người chung quanh cũng nở nụ cười.
Hai người bọn họ chụp chung xong, Thẩm Kim Đài buông tay ra, nói: “Cậu đừng vội đi, đợi lát nữa ăn bánh ngọt của tôi.”
Trịnh Tư Tề cũng qua đây chụp chung cùng Bạch Thanh Tuyền. Vì là sinh nhật của Thẩm Kim Đài nên hiện trường có chút hỗn loạn, đạo diễn tự mình thắp một cây nến cho cậu, bưng đến bên cạnh Thẩm Kim Đài. Nhà sản xuất Trương tự mình đeo vương miện sinh nhật lên, nói: “Mau ước chút gì đi.”
Bởi vì 《 Đông cung tới 》 quá nổi tiếng, cảnh quay hậu trường ngoài lề của bộ phim này cũng được chế tạo thành 《 Đông cung ký sự 》, đồng bộ với web phát sóng video, cho nên chỉ cần ở trường quay, cho dù là lúc không đóng phim, cũng có camera tùy thời ghi chép. Thẩm Kim Đài nói với nhiếp ảnh gia: “Vậy tôi chúc tỉ suất người xem của《 Đông Cung tới 》 mãi cao, tranh thủ phá kỷ lục nữa.”
Nhân viên tổ phim cũng vỗ tay theo, có người cười kêu: “Cao hơn nữa chúng ta thành đôi đài phá 4 rồi!”
“Đâu chỉ phá 4, tốt nhất là cuối cùng có thể phá 6 luôn.” Thẩm Kim Đài nói năng hùng hồn, coi như triệt để khôi phục lại từ trong tâm trạng khi quay phim.
Cậu cười nhắm mắt lại cầu nguyện một cái, lúc thổi nến chỉ thổi tắt mấy cây, Trịnh Tư Tề và Bạch Thanh Tuyền cười sáp tới gần giúp cậu thổi, “tách tách tách” một tiếng, cảnh tượng này bị một nhiếp ảnh gia khác chụp lại.
Ba cái đầu ngang nhau. Đều là những chàng trai đẹp trai tới tuổi hai mươi, bởi vì ánh đèn lấp lánh màchung quanh cũng tối dần đi, chỉ có khuôn mặt vui vẻ của ba người bọn họ là màu trắng, tấm hình này trở thành tấm ảnh huyền thoại của《 Đông cung tới 》, cũng là khởi nguồn của “Đông cung tam kiệt “, chẳng qua đây đều là nói sau.
Kế tiếp, toàn tổ phim bọn họ muốn cùng nhau ăn chung.
Hiện trường khí thế ngất trời, so với ngày khai máy còn náo nhiệt hơn, diễn viên và diễn viên, diễn viên và nhân viên làm việc, tất cả đều trò chuyện rất khí thế. Người thu dụng cụ đi thu dụng cụ, người tẩy trang đi tẩy trang, Diêm Thu Trì muốn đi cùng đạo diễn Quách và nhà sản xuất Trương bọn họ trước, hỏi mẹ Diêm: “Mẹ, con và mẹ cùng đi hay chờ Kim Đài?”
Đột nhiên nghe hắn gọi “Kim Đài”, mẹ Diêm còn có chút không quen: “Các con đi trước đi, mẹ đợi Tiểu Kim.”
Thẩm Kim Đài đi tẩy trang, vừa mới vào phòng hóa trang đã thấy Bạch Thanh Tuyền chỉ tháo khăn trùm đầu đi ra, bọc áo phao, vội vã đi ra bên ngoài cùng nhóm anh Uy. Hai người đối mặt ở cửa, Thẩm Kim Đài cười nói: “Nhanh như vậy?”
“Người hâm mộ của tôi còn chờ tôi đấy.”
“Đợi tí nữa toàn tổ phim ăn chung đó.” Thẩm Kim Đài nói.
“Tôi biết, bao giờ đi ra từ bên người hâm mộ, tôi sẽ lại đi tổ phim, không nói không đi mà.”
Hắn vừa nói vừa giơ tay lên chạm vào tay Thẩm Kim Đài một chút. Hai tay của hai người vừa chạm vào một chỗ đã buông ra. Thẩm Kim Đài cười quay đầu nhìn hắn từ xa, chỉ nghe “Đinh đông” một tiếng, Tiểu Ái thượng tuyến.
“Thân ái!”
Thẩm Kim Đài hôm nay bị bầu không khí hài hòa hưng phấn này của tổ phim nhuốm lên, trong lòng cũng rất sung sướng: “Tao lại tăng điểm rồi?”
“Đúng vậy, bên này kiểm tr.a đến giá trị thiện cảm của Bạch Nguyệt Quang với ngài tăng vọt lần nữa, phần thưởng mắt cá chân gầy đẹp đã được đưa ra! Hơn nữa phần thưởng đổi đẹp tiếp theo của ngài cũng đã tổng được tám phần!” (gần giống 80%)
“Phần thưởng đổi đẹp tiếp theo có lựa chọn không?”
“Thân ái, là như vậy nè, bên này không ngờ nhiệm vụ của ngài hoàn thành nhanh chóng như vậy, sợ rằng phần thưởng tiếp theo cũng không đủ dùng, cho nên tạm thời hủy bỏ quyền lựa chọn của ngài. Bên này sẽ quyết định và triển khai hộ ngài. Phần thưởng đổi đẹp tiếp theo của ngài là răng trắng trong mắt sáng răng trắng, sáu mươi tuổi răng cũng trắng tinh chỉnh tề đó.”
*Minh mâu hạo xỉ, bính âm là míng móu hào chǐ, ý là ánh mắt sáng ngời, hàm răng trắng noãn. (baidu)
“Hôm nay tâm trạng thân ái rất tốt ha.”
Thẩm Kim Đài cười một tiếng, đi vào phòng hóa trang.
Sau khi tẩy trang xong, cậu bọc áo phao lớn đi ra, lên xe của mẹ Diêm, sau khi lên, cậu hỏi: “Giám đốc Diêm đâu?”
“Nó đi trước cùng đạo diễn Quách, chắc là cần nói chút chuyện công.” Mẹ Diêm sờ tay cậu một chút: “Còn lạnh như vậy.”
“Chân tay con là vậy đó, mặc dày đi nữa cùng chỉ vậy.”
“Tay lạnh thì thôi, nếu chân cũng lạnh thì trước khi ngủ nhất định phải ngâm nước nóng. Mấy năm này dì theo học một thầy dạy dưỡng sinh, ổng nói ngâm chân có rất nhiều lợi ích. Con cũng thử một chút đi, bây giờ tối nào trước khi ngủ dì cũng sẽ dùng thảo dược ngâm một chút, chờ bao giờ về nhà dì sẽ cho con thử chút.” Mẹ Diêm cười nói: “Điểm này của con lại ngược lại với Thu Trì, người nó rất nóng, chân tay từ nhỏ đã ấm áp.”
Thẩm Kim Đài cười một chút, điện thoại di động bắt đầu không ngừng vang. Cậu nghe điện thoại liên tục, dọc theo con đường này gần như chưa hề dừng lại.
“Lúc đóng phim điện thoại di động phải tắt máy, vừa nghỉ ngơi là cả đống chuyện phải làm.” Cậu nói với mẹ Diêm.
Mẹ Diêm cười nói: “Không sao, con bận rộn mà.”
Bà lần đầu tiên thật sự cảm thấy thấm thía thay đổi của Thẩm Kim Đài, trở nên bận rộn và tự tin hơn, như thể có chút bóng dáng của Diêm Thu Trì.
Ngày thường lúc Diêm Thu Trì làm việc cũng bận rộn như vậy.
Bà vui vẻ thay Thẩm Kim Đài, lại có một chút mất mát.
Thẩm Kim Đài đang lật xem tin tức WeChat mình nhận được, đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi: “Diệu Hiên về nước sao?”
Mẹ Diêm sửng sốt một chút: “Không.”
“Cậu ấy hẹn con ăn cơm kia mà.” Thẩm Kim Đài đưa tin nhắn cho bà xem một cái.
Mẹ Diêm rất giật mình, nói: “Thằng nhóc này, trở về nước từ lúc nào, sao không nói chút gì với chúng ta. Trên đường tới dì hỏi nó đâu rồi, Thu Trì nói nó còn không định trở về.”
“Vậy con gửi địa chỉ chúng ta ăn cơm cho cậu ấy nhé.” Thẩm Kim Đài nói.
Mẹ Diêm lấy điện thoại di động ra, trực tiếp gọi điện thoại cho Diêm Diệu Hiên, điện thoại nhanh chóng tiếp thông, chẳng qua là rất ầm ĩ, không nghe rõ bên kia đang nói gì, mẹ Diêm hỏi: “Con về rồi?”
” Ừ, ” Tiếng ồn đầu kia rốt cuộc cũng nhỏ một chút: “Trở về rồi.”
“Con ở đâu, ầm ĩ thế.”
“Cùng bạn anh K.”
“Hôm nay là sinh nhật Tiểu Kim, chúng ta muốn đi ăn cơm, con có tới hay không, đợi lát nữa Tiểu Kim gửi địa chỉ cho con.”
Sau khi cúp điện thoại, bà cười nói với Thẩm Kim Đài: “Hắn nhất định biết hôm nay là sinh nhật con, muốn cho con ngạc nhiên nên mới không nói cho ai.”
Thẩm Kim Đài nhìn vẻ mặt mẹ Diêm, hẳn là bà không biết chuyện Diêm Diệu Hiên tỏ tình với cậu.
Cậu cười một tiếng, gửi địa chỉ tới.
Diêm Diệu Hiên nhắn lại cho cậu một biểu cảm OK.
Tổ phim bọn họ từ khi bắt đầu làm việc chưa từng nghỉ, bây giờ sắp hết năm, tổ phim cũng cho nghỉ ba ngày. Đành chịu thôi, tổ phim quá lớn, nghỉ một ngày chính là lãng phí một đống tiền.
Những diễn viên như bọn họ còn tạm được, lịch trình lập ra cũng có thể nghỉ ngơi. Khổ cực nhất thật ra là nhân viên đoàn làm phim, chẳng hạn như nhiếp ảnh gia của bọn họ, vợ sinh con cũng không về.
Tỉ suất người xem của《 Đông Cung tới 》 bốc lửa như vậy, nhưng tổ phim còn chưa mở tiệc ăn mừng, lần ăn chung hôm nay cũng coi như là tiệc ăn mừng rồi. Mẹ Diêm xuống xe, nhìn tiệm cơm một cái nói: “Ồ, bọn họ cũng chịu chi đó.”
Tổ phim còn mời một vài diễn viên đã hơ khô thẻ tre tới, chẳng hạn như những Tống Vi bọn họ. Mọi người đều đã lâu không gặp, hiếm khi tụ chung một chỗ, tiệc ăn mừng lần này làm vô cùng náo nhiệt.
Cơm nước no nê, nhiều người cũng uống say, uống say nhất lại là đạo diễn Quách, sau khi say xong còn khóc.
Quay bộ phim này, ông vừa cực khổ, vừa có cảm giác thành tựu, nước mắt là nước mắt vui sướng, cảm ơn xong người này lại cảm ơn người khác
Diêm Thu Trì và nhà sản xuất Trương cùng nhau đỡ ông ra cửa, lúc đỡ ông vào trong xe, Thẩm Kim Đài cũng chạy đến đưa ông đi. Đạo diễn Quách vừa nhìn thấy cậu bỗng không chịu đi, kéo tay cậu nói lời say suốt.
Tửu lượng của Thẩm Kim Đài cũng thông thường, uống rượu còn dễ hiện lên mặt, mặt và cổ đỏ lòm, lỗ tai là đỏ nhất. Lúc cậu chạy ra không mặc áo khoác, chỉ có một cái áo len phong phanh, đứng trong gió rét liên tục gật đầu. Vất vả lắm mới đưa Quách Thụy đi, cậu trở lại bên trong, lúc ngồi xuống bỗng nhận ra trên người mình vậy mà lại có thêm một cái áo khoác.
Cậu cũng uống đến hơi ngu người. Khi nói chuyện cùng đạo diễn Quách, có ai đó đã phủ thêm cho cậu áo khoác, chẳng qua phủ thêm lúc nào, cậu cũng không nhớ. Nhiều người qua lại ở cửa như vậy, cậu cũng không chú ý lúc đó có ai.
Mọi người đã bắt đầu lục tục tan cuộc, lần này tổ phim đến có chuẩn bị, bên ngoài an ninh rất nghiêm khắc, rất nhiều minh tinh cũng uống say khướt ra cửa, Bạch Thanh Tuyền ngơ ngác ngồi ở trong góc, trên mặt đều là vết đỏ do rượu.
“Uống nhiều rồi?” Thẩm Kim Đài cười đi sang ngồi.
Bạch Thanh Tuyền giương mắt nhìn cậu một chút, khóe miệng khẽ mỉm cười, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần tràn đầy đỏ ửng, nói: “Có hơi say.”
“Đi thôi, trở về nghỉ ngơi cho khỏe, mọi người cũng đi hết rồi.”
Bạch Thanh Tuyền cầm một ly rượu dùng một lần, lại rót một ly rượu, đưa cho Thẩm Kim Đài. Trên lỗ tai Thẩm Kim Đài còn hơi đỏ, trông có hơi lưu manh, nhận lấy ly rượu Bạch Thanh Tuyền đưa tới: “Làm sao, uống chưa đủ?”
*ly rượu uống một lần
“Hai ta phải cạn ly một lần.” Dáng vẻ Bạch Thanh Tuyền có hơi không chịu nổi rượu. Hắn cười rất dịu dàng, ánh mắt dính mùi rượu, có hơi quyến rũ người khác.
Hai người liền cạn ly một cái, uống một hơi hết sạch, Bạch Thanh Tuyền lảo đảo mà đứng lên, giương cánh tay ra, Thẩm Kim Đài ôm hắn một cái.
“Tôi rất vui vẻ khi ban đầu đã giới thiệu cậu gia nhập cái tổ phim này, cũng rất vui khi được quay bộ phim này cùng cậu. Sau này có cơ hội phải hợp tác lần nữa đó.” Bạch Thanh Tuyền nói.
Trên người bọn họ dính đầy mùi rượu, hai bên quấn quít chung một chỗ, tinh khiết thơm tho, làm say đắm lòng người.
“Tôi cũng vậy.” Thẩm Kim Đài nói.