Chương 68
Diêm Thu Trì đi ra từ phòng để đồ. Hắn mặc quần tây màu xám cùng một cái áo len cao cổ màu đen, cả người lập tức trở nên lạnh lùng nghiêm túc.
Thẩm Kim Đài đưa mắt về, cười với Diêm Thu Trì một tiếng.
Diêm Thu Trì nhếch môi mỏng, ngồi xuống phía đối diện cậu.
Thẩm Kim Đài đưa kịch bản cho hắn, cười nói: “Tôi tới kéo đầu tư. Giám đốc Diêm, ngài xem kịch bản này một chút coi sao.”
Diêm Thu Trì liền cười một cái. Hắn ít cười, gần như không có thói quen cười, nụ cười chẳng mấy chốc đã qua đi, lúc không cười có hơi lạnh lùng kiềm chế, công thêm cơ thêt cao to của hắn, chung quy vẫn khiến người khác không khỏi có chút khẩn trương.
Diêm Thu Trì nhận lấy xem một chút, lập tức ngẩng đầu nói: “Cậu muốn nhận bộ phim điện ảnh này?”
Thẩm Kim Đài cười gật đầu: “Anh biết à.”
Diêm Thu Trì đối mặt cùng cậu một chút rồi dời ánh mắt đi, “Ừ” một tiếng, cúi đầu nhìn kịch bản, nói: “Từng nghe qua.”
“Cái này là ý tưởng ban đầu của đạo diễn Cừu Hồng, không giống phiên ban lan truyền trên mạng. Cái phiên bản này có chút tầm thường, thiên về phim nghệ thuật, mãi không kéo được đầu tư. Anh xem trước một chút, sau khi xem xong nếu như cảm thấy tạm được, có thể hợp tác. Giả quyết việc chung mà haha.”
Cậu cười đứng lên: “Vậy anh xem trước, xem xong nói sau.”
“Cậu quyết định muốn diễn sao?”
“Nếu như có thể quay, tôi nhất định diễn.” Thẩm Kim Đài nói: “Chẳng qua nếu như anh xem kịch bản, cảm thấy khá được, muốn đầu tư nhưng còn có người khác hợp ý hơn, tôi cũng có thể rút lui.”
Mặc dù cậu đang trêu chọc nhưng cũng không phải là không có khả năng này. Dẫu sao nhà đầu tư và hãng phim mới là ông lớn, đây không phải là chuyện cậu có thể quyết định, thậm chí, không phải chuyện một mình Diêm Thu Trì có thể quyết định.
Cái kịch bản này cậu rất thích, cho dù chính cậu không quay được, cậu cũng hy vọng có thể do người khác quay ra.
Nếu như cuối cùng ngại vì thị trường mà vẫn quay thành phim điện ảnh bán nam sắc và phim hài đồng tính, cậu cảm thấy thật là đáng tiếc.
Diêm Thu Trì thật sự đúng là việc chung làm chung, nói: “Tôi xem trước một chút. Nếu cảm thấy thích hợp sẽ giao cho người của bộ phận biên tập và thẩm định của công ty thẩm duyệt đánh giá. Công ty các cậu thấy thế nào?”
“Giải trí Quý Phong chỉ làm quản lý nghệ sĩ, giám đốc Quý thật ra cũng có nghĩ biện pháp giúp tôi liên lạc mấy nhà đầu tư, chẳng qua bọn họ cũng thích phiên bản sau này hơn, muốn thay đổi.”
Bao gồm bản thân Quý Phong Hành.
Cân nhắc từ lập trường nhà đầu tư, sự lựa chọn của bọn họ cũng không sai.
Cái kịch bản này là biên niên sử, muốn làm có cả cảm nhận và lẫn chất lượng theo hướng nhận thưởng thì phục trang – hóa trang – đạo cũ phải làm thật tinh tế chút, Cừu Hồng nói một hai chục triệu cũng không đủ dùng.
Trái tim đập mặc dù hơi nhanh, nhưng Diêm Thu Trì vẫn còn lý trí người quyết định của mình.
Công tư rõ ràng là nguyên tắc xử sự trước sau như một của hắn. Ở trên phương diện lựa chọn kịch bản, hắn có tiếng nói rất lớn, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa từng độc đoán.
Thẩm Kim Đài có lẽ là cảm thấy bầu không khí có hơi lúng túng, liền chìa tay ra hóa giải, cười nói: “Vậy yên lặng chờ tin vui của giám đốc Diêm.”
Diêm Thu Trì liền chìa tay ra, nắm tay cậu một chút.
Trong chớp mắt ngón tay tiếp xúc với nhau, trái tim lại đột nhiên tăng tốc độ đập.
Tay của Thẩm Kim Đài, thật lạnh.
Tay của Diêm Thu Trì rất nóng, quả nhiên giống như mẹ Diêm nói, cơ thể trẻ trung khoẻ khoắn không sợ lạnh.
*Hoả lực mạnh: tục ngữ Thiên Tân, nghĩa như trên.
Rõ ràng trong cơ thể đều là dung nham núi lửa, còn phải thanh tâm quả dục mà sống qua ngày, loại công mạnh mẽ cường tráng như này, hỏa lực có thể không mạnh sao!
Trong lòng Thẩm Kim Đài không biết tại sao đột nhiên toát ra cái ý niệm này, không nhịn được cười một chút: “Đi.”
Diêm Thu Trì không biết tại sao cậu đột nhiên cười, chỉ cảm thấy nụ cười kia sáng ngời ấm áp, cơ mà lại khiến hắn cảm thấy lo lắng bất an. Thẩm Kim Đài đóng cửa lại đi ra ngoài. Hắn cầm kịch bản ngồi xuống, nhìn không tới một trang, đã lại đứng dậy, đi vào phòng vệ sinh soi gương một cái.
Trong gương, tóc hắn mặc dù có chút xốc xếch, nhưng khuôn mặt sạch sẽ, quần áo chỉnh tề, không có chỗ nào không ổn.
Trước kia Thẩm Kim Đài khóc lóc om sòm, pha trò đùa giỡn hắn đều không có cảm giác, bây giờ tùy ý cười một cái, hắn thậm chí phải suy đoán cả ngày.
Kỳ nghỉ tết xuân quá ngắn, ngày mai Thẩm Kim Đài sẽ phải trở về tổ phim bắt đầu làm việc.
“Còn bao lâu là hơ khô thẻ tre?” Diêm Diệu Hiên hỏi cậu.
“Lịch trình tổ phim và công ty tôi định là đến cuối tháng này. Chẳng qua theo thực tế, có lẽ là trên dưới nửa tháng đi, không biết sau này có phải sửa chữa bổ sung không.”
“Dì chỉ muốn biết kết cục của Lý Tự, ” Mẹ Diêm nói: “Dì nghe bạn dì nói, nhân vật này của con cuối cùng là bị điên?”
“Nguyên tác là như vầy, làm ác quá nhiều, bị Hạ Lan Bích đấu đổ, ép điên.”
Đây là một đoạn vô cùng sảng khoái trong nguyên tác, cũng là thời khắc tỏa sáng của nữ chính.
“Cái Hạ Lan Bích này sao lại đáng ghét đến vậy.” Mẹ Diêm nói: “Nhà dì, còn có những bạn bè của dì, ai cũng ghét nàng.”
“Nàng là nữ chính, tam quan thật sự chính nghĩa đó, ” Thẩm Kim Đài cười nói: “Cái này là do dì đứng ở trên lập trường của Lý Tự mà xem, thật ra nếu đứng ở trên lập trường của nữ chính xem, nàng cũng chẳng có gì sai.”
“Đúng là không có gì sai, nghĩ một chút cũng có thể hiểu được, nhưng chính là không thích nổi.” Mẹ Diêm nói: “Dù sao mọi người cũng đều xem như vậy. Nếu như con có thể đấu đổ nàng, vậy thì thật là sảng khoái.”
Cái nhìn của Mẹ Diêm, về cơ bản chính là đại biểu cho cái nhìn của người qua đường.
Chịu thôi, ấn tượng ban đầu rất quan trọng, mọi người đã đồng lòng đứng ở bên Lý Tự, y làm ác mọi người cũng cảm thấy là bị bắt buộc.
“Đúng rồi, ” Mẹ Diêm hỏi Diêm Thu Trì: “Tiểu Kim cho con xem kịch bản, con xem xong chưa, thế nào?”
“Cốt truyện rất hay, tính thương mại tương đối kém.” Diêm Thu Trì nói: “Con đã gửi cho bộ phận biên tập và thẩm định, để bọn họ xét duyệt đánh giá một chút rồi nói sau.”
“Kịch bản gì?” Diêm Diệu Hiên hỏi.
“Tiểu Kim nhận một kịch bản, cốt truyện tốt vô cùng, chẳng qua có lẽ không phải là loại đắt khách nên mãi không kéo được đầu tư. Thế là mẹ bảo thằng nhỏ đưa cho anh con nhìn một cái.” Mẹ Diêm cười nhìn Thẩm Kim Đài.
Thẩm Kim Đài cảm thấy mẹ Diêm đối với cậu thật sự là không có gì để nói.
Còn cố tình nói câu bà bảo cậu đi tìm Diêm Thu Trì.
“Phải đầu tư bao nhiêu?” Diêm Diệu Hiên nói: “Không đủ thì tôi tài trợ chút.”
“Tiền cho nhiều rồi đúng không?” Diêm Thu Trì lạnh lùng nói: “Vậy được, miễn học phí học kỳ tiếp theo, phí sinh hoạt cũng miễn.”
“Miễn em cũng đủ.” Diêm Diệu Hiên nói.
Diêm Diệu Hiên hoàn toàn không hiểu đường não của anh hắn.
Không phải anh ấy thích Thẩm Kim Đài sao.
Đổi lại là hắn, nếu như mình có tiền có quyền có tiếng nói, nhất định sẽ đưa Thẩm Kim Đài đi đóng phim. Muốn quay cái gì thì cho cậu ấy quay cái đó, đặc biệt mở công ty cho cậu ấy quay, mất tiền cũng phải tâng cậu ấy thành ngôi sao lớn!
“Con đừng mù mắt xen vào, ” Mẹ Diêm vừa nói vừa nhìn về phía Diêm Thu Trì: “Công ty các con đầu tư điện ảnh cũng không thể chỉ chú ý mỗi tiền phòng vé hồi đáp được. Chỉ quay phim thương mại không tốt, cũng phải quay mấy phim nhận giải nữa, như vậy đối với dư luận của công ty cũng có chỗ tốt mà.”
“Những công ty này cũng sẽ đánh giá.” Diêm Thu Trì nói.
Đối với thái độ giải quyết việc chung của đứa con trai lớn này, mẹ Diêm vừa yêu vừa hận.
Về công mà nói, đây là ông chủ tốt nhất, có ông chủ như vậy, sự phát triển của công ty nhất định sẽ không có giới hạn. Về tư mà nói, bà cũng nghĩ giống Diêm Diệu Hiên vậy, tâng Thẩm Kim Đài thành sao lớn, như vậy tốt biết bao, đều là người trong nhà cả!
Nói đến đây, bà lại cảm thấy tiếc nuối lúc đầu Thẩm Kim Đài không ký truyền thông Ánh Dương.
Thẩm Kim Đài thật ra lại cảm thấy Diêm Thu Trì nghĩ như vậy tốt vô cùng.
Công tư rõ ràng, nếu tương lai thật sự làm việc chung với nhau, cả hai bên đều có lợi.
Sắp phải về tổ phim, Thẩm Kim Đài định trước khi trở về tổ phim sẽ tới nhà thăm một chuyến.
Mẹ Diêm cân nhắc chu đáo, chuẩn bị cho cậu rất nhiều lễ vật: “Đừng để người mẹ ghẻ kia của con nói những lời không phải với con.”
Thẩm Kim Đài cười nói: “Lần trước thấy bà ấy, con có cảm giác tính cách rất được, thật nhiệt tình.”
“Bây giờ trong nhà cũng chỉ còn con, bà ta có thể không nhiệt tình sao? Cái người mẹ ghẻ này chỉ cần đáng tin một chút, quan hệ của con và ba con cũng sẽ không kém như vậy. Thôi, chẳng muốn nói đến bà ta nữa, Thu Trì, con đưa Tiểu Kim đi.”
Diêm Diệu Hiên ở bên cạnh nhìn, lặng lẽ không nói gì.
Trong lòng thật khổ.
Hắn nghiêng đầu nhìn Diêm Thu Trì bên cạnh một cái. Trước kia hắn cũng không phát hiện hóa ra anh hắn giỏi giả bộ như vậy, chẳng thể nhìn ra chút thích nào của hắn với Thẩm Kim Đài. Vẫn là cái khuôn mặt người ch.ết kia, áo len cao cổ màu đen khiến hắn trông càng lạnh lùng hơn, chỉ gật đầu một cái.
“Trong nhà không phải có tài xế sao, anh cả cũng rất bận rộn mà.” Hắn yếu ớt nói.
“Thuận tiện tới chúc năm mới chú Thẩm của con luôn.” Mẹ Diêm nói với Diêm Thu Trì.
Trước khi Thẩm Kim Đài về, đã gọi điện thoại trước về nhà. Lúc đến, Thẩm tiểu muội đã chờ cậu ở bên ngoài, lần này Thẩm tiểu muội không dịu dàng ít nói như lần trước rồi, vừa nhìn thấy xe dừng lại đã nhảy lên kêu: “Anh, anh!”
Thẩm Kim Đài xuống xe, cô bé liền nhào tới.
Trên người vương đầy mùi sữa thơm của con nít, mặc áo phao màu hồng, còn mang cả kép tóc con bướm cũng màu hồng, cả người dễ thương mập mập.
Bé nhào vào trong ngực Thẩm Kim Đài, len lén nhìn Diêm Thu Trì đi ở sau lưng cậu.
Thẩm Kim Đài cười ôm bé lên: “Gọi chú Diêm.”
Cậu thật sự không cố tình.
Chủ yếu là không quen có em gái nhỏ như vậy. Nếu như cậu gặp phải một đứa trẻ tầm tuổi Thẩm tiểu muội ở trên đường cái, cậu cũng tự động xếp mình vào nhóm chú.
Vẻ mặt Diêm Thu Trì động một cái, chợt nghe thấy Thẩm tiểu muội ngoan ngoãn kêu: “Chào chú.”
Diêm Thu Trì còn tưởng Thẩm Kim Đài cố ý trêu đùa hắn, môi mỏng nhấp nhấp, dùng âm thanh gần như không nghe thấy được “Ừ” một tiếng.
Liễu Kỳ còn buộc khăn choàng làm bếp trên người, đi ra: “Dì còn tưởng con phải đợi lát nữa mới đến đó...”
Đang nói chuyện bỗng thấy Diêm Thu Trì, bà sửng sốt một chút: “Thu Trì cũng tới nữa... Lão Thẩm, Kim Đài và Thu Trì cùng tới!”
Thẩm Như Hải đi ra từ trong nhà, chỉ thấy Liễu Kỳ đang giúp Diêm Thu Trì xách đồ, Thẩm Kim Đài còn ôm Thẩm tiểu muội, vừa thấy ông lập tức hơi khom người gật đầu một cái.
Diêm Thu Trì cũng rất cung kính chào Thẩm Như Hải: “Chú Thẩm.”
Thẩm Như Hải gật đầu, nghe Liễu Kỳ nói: “Mang nhiều đồ như vậy làm gì, quá khách khí.”
Mẹ Diêm không ra tay thì thôi, vừa ra tay một cái đã là số tiền khổng lồ. Lần này không mang theo tài xế và trợ lý, Diêm Thu Trì một mình cũng xách không xong. Thẩm Kim Đài bèn buông Thẩm tiểu muội xuống, giúp hắn cùng đưa vào nhà. Lúc xách tới cửa đụng phải Thẩm Như hải, Thẩm Như Hải nhận lấy một ít từ trong tay cậu, nói: “Lần sau về nhà tay không là được.”
Thẩm Kim Đài sửng sốt một chút, nói: “Đều là dì Phương chuẩn bị, thật ra không có liên quan gì tới con.”
Cậu chỉ chuẩn bị cho Thẩm tiểu muội một bao tiền lì xì, ban đầu lúc cậu chuẩn bị không ngờ Diêm Thu Trì sẽ cùng tới, nghĩ nếu chỉ một người cho hình như cũng không hợp lắm, thế là nói với Thẩm tiểu muội: “Chú Diêm của em cũng cho, bọn anh cùng cho.”
“Cảm ơn chú.” Âm thanh trẻ con của Thẩm tiểu muội vang lên nhìn về phía Diêm Thu Trì.
Sắc mặt Diêm Thu Trì hơi lúng túng, chỉ nghe Liễu Kỳ cười nói: “Chú cái gì, sai vai lứa rồi, đây cũng là anh của con.”
Thẩm Như Hải cũng cười theo, Thẩm Kim Đài lập tức kịp phản ứng, lúng túng nhìn Diêm Thu Trì một cái.
Trên đường đến tổ làm phim, cậu liền nói với Diêm Thu Trì: “Xin lỗi.”
Vẻ mặt Diêm Thu Trì hờ hững, nói: “Cái gì?”
“Anh tuổi trẻ tài cao, ở trong lòng tôi chính là ông chủ lớn, tôi tự động xếp anh vào nhóm chú, chẳng qua bản thân tôi không coi anh là chú, ha ha ha ha.”
Diêm Thu Trì cười, bàn tay thon dài đặt lên trên tay lái, nói: “Vậy cậu coi tôi là gì.”
“Anh.” Thẩm Kim Đài nói: “Nhất định là anh, anh trẻ tuổi như thế mà.”
Một* chữ “anh” gọi ra từ trong miệng Thẩm Kim Đài, rất dứt khoát.
*Nguyên tác là ca ca, là hai chữ.
Diêm Thu Trì cảm giác tóc gáy mình cũng sắp dựng hết lên.