Chương 31

Chance đứng thẳng lên, vợt thòng xuống, các bắp thịt thư giãn, hơi thở ra vào sâu và đều. Chàng nhìn đối thủ vừa trượt chân nằm dài trên sân, anh ta từ từ đứng dậy với vẻ mệt nhọc và nhìn Chance lắc đầu:


- Đủ rồi, tôi chịu thôi. Trời ơi, tôi không biết ông giận ai mà đánh mạnh dữ vậy, như muốn giết người ta.
Hình ảnh Flame hiện ra trong tâm trí chàng, kiêu hãnh và cương nghị, đôi mắt xanh ánh lên một tia thách thức lạnh lùng. Chàng nhìn xuống và quay mặt đi, cầm khăn lông lên:


- Có lẽ vì làm việc nhiều quá ở văn phòng.
- Có lẽ, vậy thì ông nhớ nhắc tôi đừng đánh bóng với ông cuối ngày làm việc nữa.
Chance cầm khăn lông lên lau mặt và cổ cho hết mồ hôi. Liếc thấy có người ở cửa sân, chàng quay lại và thấy Sam bước vào.
- Có chuyện gì không? – Chàng hỏi.


Nhưng Sam nhìn người huấn luyện viên. Biết ý, anh ta cầm cái khăn lông đưa lên khỏi đầu thay thế cái chào và đi ra cửa.
Chance gật đầu chào lại, rồi quay qua Sam, để ý ngay thấy anh ta tránh mắt chàng.
- Chuyện gì đã xảy ra?


- Tôi đến trễ ba giờ đồng hồ - Nét mặt trẻ con của anh ta để lộ sự buồn rầu và có lỗi – Nàng đã nắm được giấy nợ cầm đất của ông Crowder. Ở nhà băng, người ta cho biết sáng nay nàng đã đến ký tất cả các giấy tờ.
- Mẹ kiếp, con quỉ cái ấy! – Chàng chửi thề.


- Tôi tưởng chúng ta đã thắng nàng khi mua được hai miếng đất ấy trong tuần qua, nhưng chúng không quan trọng đối với dự án của nàng. Chúng ta cần được miếng đất của Crowder kia. Như vậy là nàng đã thắng keo này, phải không? – Sam hỏi.


available on google playdownload on app store


- Còn nước còn tát. Anh hãy gọi điện thoại cho Donavan và bảo ông ta chuẩn bị máy bay sẵn sàng. Tôi sẽ bay bên Washington ngay tối nay và đích thân thúc đẩy họ chấp thuận cái đập nước của chúng ta.


- Vô ích! – Sam lắc đầu rồi giải thích – Tôi đã trao đổi với Molly trước khi đến đây. Do đó tôi mới biết anh ở đây. Fred đã gọi đến nói rằng có tin của Zorinky cho biết trang trại Morgan đã được ghi vào sổ những địa điểm lịch sử của liên bang. Ông ta bảo, chúng ta không có cách gì xin chấp thuận được nữa.


Lần này Chance không nói gì cả. Chàng đứng ngây ra đó, cố suy nghĩ thật nhanh. Nàng đã chặn đứng được chàng.
Sam lúng túng nói:
- Anh muốn tôi chờ không?
- Không, tôi phải suy nghĩ.
Sam do dự rồi đi ra, bỏ chàng lại một mình.
***


Bóng tối đè nặng lên các cửa sổ phòng thư viện. Flame cầm chặt ống nói áp vào tai chờ cho tiếng nói hăm dọa chấm dứt, sự tức giận làm toàn thân nàng cứng đờ. Khi nghe tiếng cách báo hiệu liên lạc đã cắt, nàng bỏ ống nói xuống và ấn nút quay lại máy thu băng gắn vào điện thoại. Nàng nghe lại để chắc chắn đã thu toàn bộ câu chuyện hăm dọa, rồi cuộn lại cuốn băng và dở ống nói lên, quay số ghi ở sổ tay.


- Vâng, Stuart đây!
Giọng nói cứng cỏi, nôn nóng ấy là của Chance. Nàng cười nhạt:
- Lạ lùng chưa? Có lẽ anh ngồi ngay máy điện thoại hay sao mà trả lời nhanh quá vậy? Hay là có lẽ anh vừa mới gọi điện thoại?
- Flame đấy à? – Giọng chàng đầy ngạc nhiên.


- Anh không chờ đợi nghe tôi gọi, phải không? Tôi đã có ý nghĩ có thể gọi anh để nói cho anh hay tôi biết đích xác anh đang có hành động gì. Nhưng không có kết quả gì đâu, và anh nên chấm dứt những cú điện thoại hăm dọa đó đi. Dù anh có thành công trong việc giết tôi, anh cũng không chiếm được trang trại Morgan đâu. Tôi đã lo liệu để phòng ngừa chuyện ấy xảy ra.


Được thanks
Xem thông tin cá nhân
Có bài mới 31.03.2015, 11:20
Hình đại diện của thành viên
lisa1207
Lớp phó văn thể mỹ
Lớp phó văn thể mỹ
Ngày tham gia: 22.10.2014, 18:13
Bài viết: 142
Được thanks: 11 lần
Điểm: 10.04
Có bài mới Re: TÌNH ĐỊCH (The Rival"s in Love) - Janet Dailey - Điểm: 10


- Giết em? Em nói gì thế? Những cú điện thoại gì?
Nụ cười trên môi nàng nở to hơn:
- Tôi biết thế nào anh cũng chối. Dù sao anh là người đã bảo tôi đáng lẽ phải bịp anh và giả vờ không biết anh nói gì…
- Mẹ kiếp, tôi không biết thật. Những lời hăm dọa gì? Những cú điện thoại gì?


- Để tôi cho anh nhớ lại.
Nàng áp ống nói vào máy thu băng và mở băng ghi âm cho chàng nghe. Giọng nói lạ tai cất lên rề rề đơn điệu làm nàng ớn lạnh xương sống: “Vận may của cô đã hết. Tôi sẽ chặn đứng cô thật sự!”
- Trời thần ơi, cái giọng đó… là cái gì vậy?


- Chắc chắn không phải là giọng nói của anh, phải không? Ngụy trang giọng nói của anh là an toàn hơn phải không? Nhưng anh vẫn không tránh khỏi hậu quả đâu. Ty cảnh sát sẽ nhận được bản sao ghi âm này, họ đã biết về những lần tôi bị mưu sát. Và nếu có chuyện gì xảy đến cho tôi bây giờ, Chance, cảnh sát sẽ đến thẳng anh. Và tôi sẽ mãn nguyện vì biết rằng anh sẽ không bao giờ chiếm được trang trại Morgan – Nhớ lại câu hăm dọa, nàng thêm – Không phải là chặn đứng tôi, mà là tôi chặn đứng được anh!


Nàng bỏ máy xuống, ngạc nhiên thấy bàn tay nàng run lật bật. Nàng nắm bàn tay ấy một lúc rồi bấm băng ghi âm vọt ra, lấy một phong bì và một tờ giấy ở ngăn kéo bàn. Nàng đẩy ghế xoay tới cạnh bàn đặt giấy vào cái máy đánh chữ xách tay nàng đã mang theo.


Một cách thản nhiên lạ lùng, Flame ghi lại chi tiết có liên hệ: thời điểm, nội dung câu hăm dọa, cú điện thoại của nàng gọi cho Chance, và hành động của nàng lúc này. Nàng rút tờ giấy ra khỏi máy đánh chữ, ký tên và viết ngày tháng rồi bỏ chung với cuộn băng trong phong bì, dán kín nó lại.


Có cảm giác số mệnh đã an bài, nàng cất phong bì rồi dựa ngửa người trên ghế, đưa mắt nhìn bức chân dung Kell Morgan trên bệ lò sưởi. Nàng lầm bầm: “Tôi hứa với cụ, một người dòng họ Stuart sẽ không bao giờ chiếm được trang trại Morgan”. Nàng cảm thấy con người nàng như xẹp lép, khô kiệt, không còn cảm xúc gì nữa cả.


Nàng đã cố hết sức không tin rằng Chance muốn hại nàng, nên khi đành chịu chấp nhận điều đó, nàng thấy lòng nàng trống rỗng. Nàng nhận thức rằng trong thâm tâm, nàng thật sự tin rằng chàng quan tâm đến nàng, dù lừa gạt nàng. Nhưng không phải vậy, bây giờ nàng mới biết. Ảo ảnh cuối cùng của tình yêu thế là tan tành như mây khói.


Nàng vẫn nhìn đăm đăm vào bức chân dung: “Cũng giống như cụ, phải không? Ann cũng không thương yêu gì cụ. Và giống như tôi, rốt cuộc cũng còn lại một mình trong ngôi nhà này. Cha mẹ của cụ đã ch.ết từ lâu về trước, và cụ đã đẩy Christopher phải bỏ nhà ra đi vì sự buồn rầu và sự thù hận của cụ, giống như tôi… giống như tôi đã đẩy Malcom ra đi với lòng thù hận của tôi.”


Chúa ơi, nàng đã trở thành một người như thế nào đây? Một người đàn bà lạnh lùng, chua cay, ám ảnh bởi sự báo thù. Nàng nhớ lại gia đình Crowder và quyết tâm của người con gái nhà đó muốn giữ đất của họ. Malcom đã nói đúng, nàng đã trở thành tàn nhẫn và hiếu thắng. Nàng thù ghét Chance, nhưng nàng khác gì chàng?


Tức cười thật, nàng có cảm giác như đã ch.ết. Không còn cảm xúc gì nữa, hết còn phải quan tâm đến việc gì nữa. Còn nhiều việc phải làm nhưng chúng tỏ ra không quan trọng. Và nàng ngồi yên nhìn đăm đăm vào bức chân dung.


Chuông đồng hồ cổ lỗ đổ mấy tiếng boong boong làm nàng choàng tỉnh. Nàng đứng dậy, xoa tay trên trán rồi cầm tờ báo cáo của Karl mà hồi nãy nàng đang đọc thì có điện thoại gọi. Nhưng nàng không tập trung để đọc được.


Từ phía sau nhà có tiếng kèn kẹt vẳng lên, giống như tiếng bản lề cửa kêu. Flame dừng đọc một lúc và lắng tai, rồi bỏ qua, coi như tiếng động ấy như là bình thường trong một ngôi nhà xưa cũ. Nhưng thính giác của nàng đã được khơi động, làm nàng ý thức cả chục tiếng động khác, từ tiếng thình thịch của tim nàng đến tiếng sột xoạt khe khẽ của tờ giấy trong tay nàng.


Khi nghe tiếng xào xạc ở một bụi cây bên ngoài, nàng giật mình. Có một khuôn mặt hiện ra ở cửa sổ: Chance. Sửng sốt, nàng dán mắt vào cặp mắt xanh sáng quắc của chàng. Vẻ mặt chàng nóng nảy và giận dữ. Rồi thì nàng nhìn thấy khẩu súng trong tay chàng. Nàng liếc lên bức chân dung Kell Morgan và thấy vẻ sợ hãi trong đôi mắt ông cụ. Nàng quay lại nhìn Chance, chàng kêu to với nàng và đẩy vào cánh cửa sổ, nhưng kính dày ngăn hết tiếng chàng.


Quên bẵng tờ báo cáo, nàng chụp ống nói điện thoại và cố quay cho Charlie ở dưới trại, nhưng không có tiếng o o. Nàng đập mạnh công tắc ở máy, nhưng vô ích, đường dây lặng câm. Nàng vùng đứng dậy khỏi cái ghế, trong khi chàng đập mạnh tay vào cửa sổ, cố tìm cách vào phòng. Hai chân nàng nặng như chì, cái bàn giấy hình như lớn dần, lớn dần thêm trong khi nàng cố chạy vòng từ sau ra để đến cửa.


Chàng thét to, lần này đủ lọt đến tai nàng:
- Flame, đừng!!!


Nàng khựng lại không đầy một giây để quay qua nhìn chàng, rồi quay mặt trở lại cửa ở hành lang. Một bóng người mặc toàn đồ đen đứng chắn hết cửa ra, tay cầm khẩu súng. Flame thoáng nhìn thấy thì một vật gì đập vào người nàng. Nàng nghe văng vẳng có tiếng súng nổ và tiếng kính vỡ trong khi ngã gục xuống… xuống… xuống vực sâu đen ngòm.






Truyện liên quan