Chương 3: Công Chúa Tiên Giới Ngu Ngốc
Long Hàn Thiên cùng Bạch Phượng Băng sải bước đến Hàn Dương Cung nơi tổ chức sinh thần của Ngọc Hoàng Thiên giới.
Hắc y cùng bạch y sánh bước cả hai khí chất bất phàm khiến người khác phải chú ý nhưng cũng không dám nhìn thẳng chỉ dàm lén nhìn vì người nam tử hắc bào quá lạnh lẽo đi...
Xuyên qua đường dương liễu dài cả hai bị chặn bởi một đám người, cô gái đi đầu gương mặt sắc nước hương trời, hồng y mĩ lệ nhưng quá diêm dúa trang sức vàng ròng, ngọc cẩm sa hoa( khụ rất nặng nha, bà này là cô công chúa thảm bại nha vì hôm nay chọc trúng hai ôn thần òi ^…^)... Bên dưới là thị vệ cùng tiên nữ theo hầu. Vâng đây là Phiêu Ngọc Trân ngũ công chúa con của Ngọc Hoàng được sủng ái rất kêu căng, ngang ngược do ỉ được cha sủng đến vô pháp vô thiên.
Phân cách chuẩn bị thảm
Một thị vệ thấy hai đại thần ma quỷ của chúng ta không còn tránh đường bền bào gan lớn tiếng quát lớn ( Tg: ngồi xem kịch #_$).
- To gan các ngươi mau tránh đường biết đây là Liễu Dương công chúa ( danh của bả) con gái được ngọc hoàng sủng ái nhất không khôn hồn mau tránh sang một bên! ( hùng hồn gớm nhỉ? °…°|).
Trong khi đó hai nhân vật chính của chúng ta vẫn đứng yên như cũ chỉ có không khí bỗng lạnh hơn hầm băng vạn năm nha! Tên thị vệ đột nhiên thấy lạnh sống lưng nhưng vẫn kêu ngạo khinh người hắn nghĩ chàng với nàng chỉ là những tiên nhân nhỏ bé thôi!... ( À há! Canh giờ đếm ngược sự sống của các người!Amen).
Chàng vẫn như cũ không nói, khuôn mặt tuyệt diệu đôi mắt đỏ lạnh giá như nhìn người ch.ết không khí thì è hèm khỏi chê thui... Lạnh kinh khủng a! ( *_*).
Nàng vẫn lãnh mạc như cũ lông mi dài rũ xuống, môi đỏ hồng khẽ mân mê qua tấm mạn sa mỏng khiến chàng nhìn có cảm xúc khác lạ nhưng không biết đó là gì? Còn nàng như nhận ra có ánh mắt nhìn nàng khẽ ngẩng đầu nhìn chàng nhưng chàng mặt lạnh như chưa có nhìn nàng khiến nàng khó hiểu thu ánh mắt.
Tất cả biểu hiện của cả hai rất khó nhìn nhưng thân là thân cận hơn mấy mươi vạn năm cho nên Ảnh và Tiểu Yên nhà ta dễ nhiên nhìn thấy than thở trong lòng: Đế Quân người lạnh giá quá đi thích người ta cũng không biết! Tôn Thượng người quá lãnh đạm đi!
Liễu Dương công chúa lúc đầu không để ý nắm hai người nhưng bây giờ nhìn nam nhân hắc bào khoác hỏa hồ quý... Lược bỏ từ miêu tả nha! ^…^.
Như tiếng xét ái tình mặc dù qua lớp mặt nạ không nhìn thấy dung mạo nhưng trái tim thiếu nữ đập toán loạn ( sắc nữ ~…~).
Nhưng nhìn sang bạch y thiếu nữ che mạn sa không khỏi tức tối ả có cảm giác nàng đẹp hơn ả rất nhiều ( chính xác hơn bà vạn lần nha nhất là nếu bà thấy khôn mặt thật của tỉ nha.). Ả không thích cảm giác này trước hết phải bắt nam nhân này bên mình làm người hầu sau đó đem con ả này hừ hành hạ cho đỡ ghét.
Ả không hề biết chỉ tại tính ương ngạnh, kiêu ngạo của ả sẽ hại ả thê thảm như thế nào nha.
Bước nên phía trước tên thị vệ chanh chua chỉ thẳng tay vào chàng và nàng lớn tiếng: tên nam nhân kia khôn hồn thì theo bổn cung làm hầu bên cạnh ta còn nha đầu kia khôn hồn cút ngay! Nếu không...
- Roạt! Asaaaaaaa.
Không để ả nói hết câu cánh tay bẩn thủi của ả chỉ vào cả hai bị chặt xuống đất máu bắn tung tóe cùng tiếng la như heo chọc tiết à. Dĩ nhiên người ra tay là Tiểu Yên và Ảnh a mỗi người một bên. Chàng với nàng đứng đó không cảm xúc chỉ nhíu mày ồn ào quá! Ảnh nhìn thấy cái nhíu mày của chàng liền hiểu ý: Rắc, xương quai hàm bị tháo bỏ khiến ả không nói được cành không thể la, Tiểu Yên cũng vì nàng nhíu mày thẳng chân đạp cho một cái ả bay ra xa hộc máu dĩ nhiên vỡ luôn đan điền phế vật luôn ( hai anh chị bạo lực hoa nhài ghê ta. Tg: Mk không kém nha! Hất cằm tự kỉ).
- Ngọc Hoàng giá đáo!
Nam nhân đi đầu tiêu soái khoảnh 50 tuổi mặc mãng bảo ngũ trảo kim long vàng óng ả. Tức giận khi nghe thị vệ báo có người thương tổn con gái lão không biết nể mặt ai ( tại sao phải nể), hùng hổ xông tới hắn sẽ cho kẻ đó hồn bay phách lạc. Nhưng khi đến nơi sự hùng hổ đó thay vào sợ hãi tột độ khi nhìn thấy nam tử hắc bào long trang, bạch y phượng vũ vội vàng quỳ xuống lắp bắp kinh hãi:
- Ma... Ma Thần Đế Quân!
- Thần...Thần Tôn Đế Vương!
Tại sao hai vị lại ở đây, nhìn thấy ngọc hoàng quỳ xuống cả đám tiên nhân khách khứa khắp phương kể cả Phật cũng lắp bắp kinh hãi... Đơn giản vì chưa ai gặp mặt Ngọc Hoàng khôn hơn vì từng gặp hai thị vệ bên cạch hai người Ảnh và Yên tỷ ấy mà!
Còn ả công chúa thì cắt không còn giọt máu không để ý vết thương chỉ hoảng sợ, kinh diễm tột độ: Đó là Ma Thần và Thần Tôn mình... Rồi kinh sợ quá mà xỉu.
Đám người theo vị công chúa này rạp đầu chảy máu run bần bật xin tha, tên thị vệ vừa lớn tiếng run lẩy bẩy tè cả ra quần( ho ho). Ngọc Hoàng cố gắng cầu tình chỉ mong hai vị Phật lớn này nguôi giận không thì Thiên Đình không cần tồn tại nữa!
( không có triển vọng)
Bạch Phượng Băng đôi kim sắc lãnh đạm nhắm lại rồi khẽ mở thở dài một hơi: Bỏ đi! Rồi xoay người bỏ đi yến tiệc chán ngán thật phiền.
Long Hàn Thiên nhìn nàng xoay người bỏ đi dù sao Thiên Đình cũng là một phần Thần Giới của nàng mà cho nên cho nàng giải quyết để lại một câu: Tự giải quyết! Cho đám người đang quỳ dưới biến mất cùng nàng...
* Cửa Thiên Đình
Dừng bước quay lại nhìn chàng lễ xã giao một câu: Ma Thần Đế Quân xin hữu bước! Hẹn gặp lại, một câu lãnh đạm xoay người nhẹ ngàng bước đi.
Chàng nhìn nàng biến mất cũng rời đi.
Nhưng cũng nhờ cuộc gặp này khiến hai trái tim gần nhau hơn.