Chương 10

Thì ra bạch y nam nhân đó chính là tam hoàng tử của Nam Vân quốc, Thuần vương Trác Vũ Hạo,hai năm trước vì tội sát hại mẫu phi mà bị đày đến Yên Châu.Còn lam y nam nhân kia đích thị là cận vệ của hắn-Xung Tự.


-Thuần vương,năm xưa người bị hắn hãm hại khiến người phải đến cái nơi khỉ ho cò gáy này,bị người đời gắn cho hai từ "nghịch tử" mà không hề có chút ý muốn trả thù sao?!
-Ngươi thật là nóng nảy!Ta bảo không quan tâm đến vương vị chứ chưa từng bảo sẽ tha thứ cho tên súc sinh ấy.


Xung Tự cảm nhận được rõ ràng lửa hận đang bùng cháy trong mắt Vũ Hạo khi nhắc đến Dạ Hàn.Vậy cũng tốt, không quên là được rồi.Mối thù này nhất định phải trả,nhất định phải khiến cho Trác Dạ Hàn sống không bằng ch.ết,cho Dạ Hàn nếm mùi vị của sự đau khổ mà chủ nhân hắn đã phải chịu đựng suốt hai năm trời.


-Đã chuẩn bị đến đâu rồi?-Vũ Hạo bỗng hỏi.
-Thuộc hạ đã tập hợp được 3 vạn quân binh,bây giờ đang chuẩn bị quân trang, vũ khí nhưng so với 10 vạn quân tinh nhuệ của hoàng cung thì chưa thấm vào đâu.Có lẽ phải đợi một thời gian nữa,khi nào có thời cơ sẽ báo cáo lại người.


-Ta tin tưởng ngươi !
Tại chính điện
-Vị trí tân Hoàng đế chắc chắn sẽ là của Thái tử,vậy các người còn phản đối cái gì chứ?!
-Nhưng Nam Vân quốc đang để tang Quốc mẫu,lập Hoàng đế lúc này e là không được hay cho lắm.


-Vậy chư vị đại nhân muốn chờ đến lúc Nam Vân quốc hỗn loạn rồi mới để cho Thái tử lên nắm quyền trị vì sao?!
Đám quan lại trong triều không ai nhượng ai,đều là phản bác lại ý kiến của nhau,khiến cho chính điện trở nên ồn ào quá mức so với không khí tôn nghiêm vốn có của nơi này.
-Đủ rồi!!!


available on google playdownload on app store


Tể tướng quát lên,tiếng cãi nhau im bặt,đến một tiếng động nhỏ cũng không còn.Lão tể tướng thở dài,day day hai bên thái dương:
-Các ngươi cãi nhau ở đây,không còn coi thiên tử ra gì nữa sao?Thật là làm ta mất mặt.Đằng nào cũng là Thái tử,sớm hay muộn khác gì nhau cơ chứ?!


-Nhưng đại nhân à-Có người thì thầm vào tai ông ta-Thái tử lộng quyền,từ trước tới giờ đã giết hại không biết bao nhiêu người,chúng ta nào có thể dễ dàng giao phó tính mạng cho một kẻ như thế?!


-Xằng bậy!Thái tử không phải để cho hạ nhân như ngươi bình luận.Đạo quân thần,thuật đế vương,Thái tử cũng chỉ muốn có người phục tùng.Miễn là Nam Vân quốc vững mạnh,còn lại ta đều không cần biết.
-Tể tướng nói hay lắm!!!


Trác Dạ Hàn một thân tiêu sái,ung dung bước đến ngai vàng.Thấy hắn, mọi người đều quỳ rạp xuống đất, không dám ngẩng lên:
-Tham kiến Thái tử điện hạ!!!
-Miễn lễ.


Dạ Hàn vừa đặt chân vào cửa chính điện đã nghe thấy người khác nói xấu hắn.Hắn cũng đã nghe quen, nói cách khác là hắn đã miễn dịch với những lời nói này.Chỉ có điều Dạ Hàn không phải là người để đám hạ nhân đó tự do bàn luận,căn bản là đám người tầm thường đó không có tư cách gì để nói những lời đó ra.


-Chư vị đại nhân ở đây thật đúng lúc,ta có việc cần ý kiến của các vị. Theo truyền thống hoàng thất cha truyền con nối,trước kia tiên đế giao quyền cho Hoàng hậu,nay Hoàng hậu mất,ta là Thái tử,đương nhiên sẽ là người kế vị,việc này không thể chối cãi.Các ngài có đồng ý với ta không?!


Đám đại thần đi theo hắn đương nhiên là muốn hắn nhanh chóng trở thành thiên tử để có chỗ dựa vững chắc nên bọn họ đều hưởng ứng nhưng một bộ phận khác lại ủng hộ Thuần vương bởi họ cho rằng Lạc vương có tài nhưng không có đức, ắt sẽ không khác gì hôn quân.Hai thế lực đối địch nhau,kìm kẹp lẫn nhau,rốt cuộc là chẳng có ai lên tiếng trước.Đại điện im phăng phắc đến khi tể tướng lên tiếng:


-Nam Vân quốc cần có một người tài đức vẹn toàn để cai trị và thần mong Thái tử sẽ trở thành một minh quân giống tiên đế.
-Ta nhất định sẽ không phụ lòng tin tưởng của tể tướng.


Hôm nay là ngày đăng cơ của Thái tử Nam Vân quốc.Mọi người dân trong ngoài thành già trẻ gái trai,ai nấy đều hết sức vui mừng.Bọn họ đều nói rằng đây là phúc đức của Nam Vân quốc vì vị tân Hoàng đế này còn rất trẻ,tư chất phi phàm,tài giỏi hơn người.


Trong hoàng cung mọi thứ còn náo nhiệt hơn rất nhiều.Từ điện Khả Nhiên đến chính điện,một quân đội mặc áo giáp đeo gươm giáo chỉnh tề đứng thành hai hàng suốt chiều dài hoàng cung,các quan văn quan võ,từ ngũ phẩm trở lên mặc quan phục chỉnh tề đứng trước cửa điện Khả Nhiên, không ai dám cử động.


Trác Dạ Hàn trong điện Khả Nhiên lúc này cũng đang chuẩn bị cho buổi đăng cơ.Hắn khoác trên người bộ long bào dát vàng lấp lánh, đai nạm ngọc, chân đi hài thêu chỉ kim tuyến,cả người toát ra khí chất bất phàm vốn có của bậc đế vương.
-Giờ lành đã đến,Hoàng thượng chuẩn bị xong chưa?


Mộc Hoan từ ngoài cửa bước vào, có phần không khỏi xúc động khi nhìn thấy Trác Dạ Hàn một thân long bào đứng trước mặt mình.Bao nhiêu năm qua hắn phò trợ Dạ Hàn tận tâm tận lực cũng chỉ để có ngày hôm nay.Được nhìn thấy chủ nhân đường đường chính chính trở thành Hoàng đế Nam Vân quốc,hắn đã mãn nguyện rồi.


-Các ngươi lui ra đi.
-Vâng,Hoàng thượng!
Đợi tất cả mọi người trong phòng đi hết,Dạ Hàn mới nói:
-Ngươi đã bố trí vũ lâm vệ canh gác xung quanh xong rồi ư?
-Bẩm,những gì Hoàng thượng phân phó thuộc hạ đều đã hoàn thành. Còn về chuyện Thuần vương...
-Hắn ta nói gì?!


-Thuộc hạ sai người mời Thuần vương trở về dự lễ sắc phong nhưng Thuần vương cáo bệnh không thể đi được.


Hoàng thượng... người có muốn phái người theo dõi Thuần vương nữa không?Đã hơn hai năm nay phía Thuần vương không hề có động tĩnh gì,e là đã lượng sức mình mà tự động rút lui rồi.Hơn nữa bây giờ người đã chính thức trở thành Hoàng đế,có muốn làm gì cũng vô dụng.


-Đề phòng vẫn hơn.Chúng ta không thấy Vũ Hạo ra tay không có nghĩa là hắn đã bỏ cuộc.Trác Vũ Hạo là đệ đệ của ta,ta hiểu nó hơn ai hết.Vũ Hạo không phải là một kẻ tầm thường đâu,
hắn có thể làm bất cứ việc gì để đạt được mục đích.


-Hoàng thượng đã nhắc nhở,thuộc hạ cũng không dám trái lời.


Cửa điện Khả Nhiên dần dần hé mở, Trác Dạ Hàn từ trong điện xuất hiện. Hắn bước đi trên ánh mặt trời của buổi bình minh,cả người toả ra vầng hào quang rực rỡ.Hai thứ ảo và thực đó quấn quýt lấy nhau,tạo nên bức hoạ tuyệt đẹp,đẹp đến rung động lòng người.Hai hàng người ở phía dưới nhất thời bị cảnh tượng tuyệt mĩ đó làm cho tê liệt,mở miệng cũng trở nên khó khăn.


Trác Dạ Hàn khẽ nhắm mắt lại,cảm nhận thứ cảm giác không thể diễn tả bằng lời đang rộn ràng nơi lồng ngực. Hắn tự hỏi bao nhiêu năm nay ôn luyện binh thư,tu luyện khắc khổ, bày mưu tính kế,thậm chí còn hi sinh bao nhiêu người để có được ngày hôm nay liệu có đáng?!


Hắn sẵn sàng vứt bỏ mọi thứ chỉ để có thể ngồi lên ngai vàng.Hắn hi sinh cuộc sống an nhàn,hi sinh mẫu phi,hi sinh tình nghĩa huynh đệ,...và còn rất nhiều thứ khác nữa.Hắn tự cho rằng số mệnh của mình là trở thành thiên tử đứng trên đầu vạn người,hắn chỉ là thuận theo ý trời.Chỉ có thể trở thành thiên tử hắn mới có thể sống sót được trong hoàng cung đẫm máu này.


-Cuối cùng...kẻ thắng cuộc chỉ có thể là ta!!!






Truyện liên quan