Chương 41
Nàng ta run sợ lùi lại đến khi lưng chạm vào bức tường lạnh lẽo.Dạ Hàn dồn Tử Mai vào góc tường,từ tốn nói:
-Triệu Tử Mai ! Ngươi quả là rất ngu ngốc.Hết lần này đến lần khác tự cho mình thông minh rồi đối đầu với ta.Ta nói cho ngươi biết: Không dễ dàng như vậy đâu.Ngoan ngoãn ở lại hậu cung chống lưng cho phụ thân ngươi đi.Còn về Trác Vũ Hạo,ngươi nghĩ hắn thực sự yêu ngươi đến mức trước mặt bàn dân thiên hạ rước ngươi về à?!Hoàng tẩu gả cho đệ đệ của Hoàng thượng,ngươi không sợ mất mặt ư?Hắn thì có đấy !
Triệu Tử Mai nhắm tịt mắt lại,không dám nhìn hắn đến nửa giây.Còn Dạ Hàn,hắn nói một lèo,nói xong tự khắc lùi ra,xô cửa đi mất.
Hắn không đánh đập cũng chẳng mắng mỏ,thế nhưng cứ nhẹ nhàng như vậy còn khiến Tử Mai sợ hơn gấp trăm lần.
Tiếng cười mỉa mai đầy ám ảnh lại vang bên tai.
Ngay ngày hôm sau,Trác Vũ Hạo được triệu vào cung.Khi Vũ Hạo đến,trong chính điện gồm có bốn người:Trác Dạ Hàn,Lương công công,Thượng thư Thẩm Khương và một nữ nhân còn rất trẻ.
Thấy Vũ Hạo đến,Dạ Hàn liền nhanh chóng giới thiệu Thẩm Khương và nữ nhân kia.Thì ra đó là tiểu thư Thẩm Lưu Ly,ngọc nữ của Thẩm Thượng thư.
Lương công công đem chiếu ban hôn trao cho Vũ Hạo,và trong khi hắn còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì Thẩm Khương đã chủ động hỏi thăm hắn,còn nói là sau này Thẩm Lưu Ly giao hết cho hắn.
Triệu Tử Mai nghe tin trong lòng vô cùng hoang mang,vội chạy đi tìm Vũ Hạo hỏi cho ra.Lúc đó Trác Vũ Hạo đang ngồi trong phòng,thánh chỉ còn vứt trên bàn.
-Nhị Vương gia,Hoàng hậu đến !
Triệu Tử Mai ngồi ngay ngắn trên ghế, mắt chằm chằm nhìn vào thánh chỉ.Vũ Hạo nhìn Tử Mai,không nói một lời. Mãi sau nàng ta mới khó nhọc mở lời:
-Nhị Vương gia,Hoàng thượng...đã ban hôn cho ngài và Thẩm tiểu thư rồi đúng không?Ngay sáng nay ấy.
Vũ Hạo gật đầu.Tử Mai thấy tim mình sắp ngừng đập đến nơi.
-Thẩm tiểu thư kia,ngài đã bao giờ gặp mặt chưa?Chắc ngài không thích đúng không?Ngài không thích Thẩm tiểu thư đúng không?!-Sống mũi Tử Mai đã hơi cay cay.
-Hoàng hậu đang nói gì vậy?!
Đột nhiên Triệu Tử Mai chồm người lên về phía trước,hai tay chụp lên vai Vũ Hạo,mặt ghé sát lại thì thầm:
-Vũ Hạo,chàng tuyệt đối không được đồng ý.Chàng không thích Thẩm tiểu thư mà,phải chứ?!Chàng thậm chí còn không hề quen.Nàng ta không xứng với chàng,không xứng làm Nhị Vương phi của chàng !!!
Trác Vũ Hạo vội xô nàng ta ra,chỉnh lại y phục:
-Ta lấy ai đâu phải là việc của Hoàng hậu ! Hoàng hậu nói vậy có ý gì?
-Có chứ ! Vì ta yêu chàng ! Ta không muốn ai được phép quyến rũ chàng ngoài ta ra ! Cả đời này chỉ có ta mới xứng làm Vương phi của chàng ! Chàng cũng yêu ta mà,đúng không?!
Vũ Hạo bấy giờ mới vỡ lẽ.Thì ra là do Triệu Tử Mai hiểu lầm nên mới ngộ nhận mối quan hệ viễn vông này.Hắn có phần thương cảm nàng ta,nhưng đây không phải chuyện đùa,Vũ Hạo cần nói rõ ràng mọi chuyện.
-Hoàng hậu là tẩu tẩu của ta,đã lấy Dạ Hàn rồi,cớ sao lại còn vô sỉ đến mức này?!Đem lòng yêu nam nhân khác khi đã có chồng,đây là tam tòng tứ đức của bậc Quốc mẫu đáng có hay sao?!
Triệu Tử Mai không khỏi bàng hoàng. Trác Vũ Hạo bình thường rất ôn hoà mà nay lại trở nên hung dữ vô cùng, còn dám mắng nàng ta.
-Chàng...chàng làm sao vậy?Chẳng phải chàng đã đối xử rất tốt với ta ư?! Chàng nói vậy là ý gì?Chàng không dám thừa nhận yêu ta sao?!Chỉ vì ta đã gả cho hoàng huynh chàng?
-Không phải !!!-Hắn phủ nhận.
-Vậy thì là gì?Ngoài việc chàng sợ bị người ta phỉ báng?Chàng không phải sợ,Nam Vân quốc chẳng phải vẫn có trường hợp lấy quả tẩu để lên ngôi Hoàng đế sao?!Hay ta chỉ cần không làm Hoàng hậu nữa là được chứ gì?!
-Hoàng hậu không phải quả tẩu,ta cũng không phải muốn ngồi lên ngai vàng. Hoàng hậu có Dạ Hàn,ta cũng có hôn thê.Hoàng hậu đừng nói nữa,ta không bao giờ chấp nhận con người vô liêm sỉ như vậy !!!
Vũ Hạo bước nhanh ra khỏi phòng,cốt không để cho Tử Mai có thêm cơ hội níu kéo.Triệu Tử Mai tưởng hắn ghét bỏ mình,vội vã nắm tay áo hắn,giọng nói lạc đi vì xúc động:
-Vũ Hạo,chàng không chấp nhận ta vì ta đã có phu quân phải không?!Nếu như vậy,ta hỏi chàng một câu,chàng phải trả lời thành thật cho ta: Giả dụ ta chưa lấy Dạ Hàn,chàng sẽ chọn ta hay là Thẩm Lưu Ly?
Vũ Hạo nhìn nàng ta rồi đáp:
-Hoàng hậu,ta chưa bao giờ có tình cảm nam nữ với Hoàng hậu,Hoàng hậu đừng ngộ nhận như vậy.Hoàng hậu có thể không tin,cho rằng ta vì sợ ảnh hưởng đến bản thân nên không dám thừa nhận.Nhưng thực sự tất cả chỉ vì ta không yêu Hoàng hậu,người trong lòng ta đã định sẵn rồi.
Tử Mai ch.ết sững,hai tay buông thõng, quỳ sụp xuống.
Trời đất như chao đảo...
Ngày cưới.
Trác Vũ Hạo mặc hỉ phục rất đẹp.Triệu Tử Mai đứng ở lễ đường,cũng mặc một chiếc váy màu đỏ rực rỡ,xinh đẹp như một đoá hoa.Tiếc rằng nàng ta không phải nhân vật chính của buổi lễ mà là Thẩm Lưu Ly,người tay trong tay cùng Vũ Hạo,cũng khoác lên mình bộ váy đỏ của tân nương giống hệt Tử Mai.
Lưu Ly trở thành Nhị Vương phi,chính là có cái danh mà Triệu Tử Mai khao khát nhưng mãi mãi chẳng thể nào có được.
Triệu Tử Mai nhốt mình trong điện Ngân Bích liền mấy ngày trời,khóc đến hai mắt sưng húp,Yên Lăng dỗ dành thế nào vẫn chẳng nguôi ngoai.Triệu Mạc và phu nhân cũng đến khuyên bảo, dỗ dành,thậm chí doạ nạt,nói hết nước hết cái mà vẫn chẳng khan nổi cái tính ương ngạnh của Tử Mai.Triệu phu nhân còn phải ngửa mặt lên trời than rằng tại sao mình lại sinh ra một đứa con gái bướng bỉnh như thế này cơ chứ?!
Triệu Tử Mai ngồi lâu trong phòng,cuối cùng đã thấy ngột ngạt nên quyết định ra ngoài thay đổi không khí.Qua sự việc đáng xấu hổ kia,nàng ta không còn mặt mũi nào để gặp Trác Dạ Hàn nữa.Nàng ta cũng không biết việc này đã bị lan truyền cho người khác nữa hay chưa.Vì vậy,Tử Mai đến cổng phía Tây,nơi yên tĩnh nhất trong hoàng cung,ở đó cũng có hoa viên,cây cỏ xanh tươi,hòn non bộ để trang trí cũng rất nhiều,rất đẹp.
Nhưng chưa kịp thưởng thức thì đập ngay vào mắt Tử Mai là một nữ tử đang ngồi ở bờ hồ,thả chân xuống hồ nghịch nước,đằng sau cung nữ theo hầu.Nước trong leo lẻo,có thể thấy lớp sỏi cuội dưới đáy hồ,mặt nước phản quang,ánh lên thứ ánh sáng tinh khiết của buổi sớm mai trong lành.
Cung nữ kia nhác trông thấy nàng ta, nhanh nhẹn khom lưng hành lễ:
-Mẫu Đơn tham kiến Hoàng hậu !
Triệu Tử Mai chòng chọc nhìn vào nữ nhân còn lại,đương nhiên chính là Trác Diễm Cơ.Nàng biết Tử Mai tới nhưng nàng đang không có tâm trạng,không muốn nói bất cứ cái gì.
-Hạ nhân,thấy bản cung mà dám không hành lễ?!
Mẫu Đơn vội vàng giải thích:
-Không phải đâu Hoàng hậu,là do Hiền phi bị bệnh nên Hoàng thượng bảo không cần hành lễ bất cứ ai.
-Bị bệnh?!-Tử Mai chỉ tay.-Nghịch nước thế này mà nói là bị bệnh à?Có phải chủ tử nhà ngươi đắc sủng rồi khinh thường bản cung đúng không?! Phi tử của Hoàng thượng mà lại coi thường lễ nghĩa trong cung,phép tắc bất tuân,sau này định làm loạn hậu cung đấy hả?!
Trác Diễm Cơ đứng dậy,hết hứng thú nghịch nước rồi.Mẫu Đơn dùng khăn sạch nhẹ nhàng lau chân cho nàng,sau đó giúp nàng mang hài vào.Hai người cứ tự nhiên như thể Tử Mai và Yên Lăng là không khí vậy.Tử Mai đang kiên nhẫn đợi xem Diễm Cơ định giở trò gì thì nàng đột nhiên nhếch miệng cười:
-Hoàng hậu nghĩ rằng đủ tư cách để dạy ta à?Một người đến cái danh nghĩa thê tử cũng có thể lấy ra làm trò đùa,lại lên giọng dạy đời người khác đức hạnh của người vợ thì thật là nực cười !
Yên Lăng hoảng hốt giật giật góc áo Tử Mai.Triệu Tử Mai quá đỗi xấu hổ,đứng đực ra chẳng biết nói gì.Trác Dạ Hàn đã nói cho Trác Diễm Cơ biết chuyện khi đó rồi sao?
Trác Diễm Cơ biết là Triệu Tử Mai đang rất mất mặt nên cũng chừa cho nàng ta một con đường,tự động rút lui trước:
-Nếu Hoàng hậu không còn gì dạy bảo thì ta xin phép đi trước,Hoàng hậu cứ từ từ ngắm cảnh.
Sau hôm đó,Triệu Tử Mai bị bẽ mặt, nhục nhã đến mức không dám ló đầu ra khỏi điện Ngân Bích nữa.
-Nô tỳ đã bảo rồi mà Hoàng hậu không chịu nghe ! Bây giờ để con tiện nhân Diễm Cơ kia lên mặt,nô tỳ tức thay cho Hoàng hậu !
Tử Mai nhục không biết để đâu cho biết,không chịu thừa nhận do mình tự chuốc lấy,lại còn đổ thừa cho Dạ Hàn, Vũ Hạo và Diễm Cơ.Nàng ta trút hết cơn giận dữ vào người hầu hạ,chỉ khổ những kẻ đó co rúm vì sợ.
-Ngươi câm miệng lại cho bản cung !!!
Yên Lăng nín thinh,len lén nhìn Tử Mai khóc lóc rồi hành hạ người khác.Tử Mai tự lẩm bẩm như kẻ mất trí:
-Trác Vũ Hạo,chàng dám đối xử tàn nhẫn với ta?!Chàng cho ta hi vọng rồi lại tự tay đập tan hi vọng đó,thật ác độc biết bao ! Ta vì yêu chàng mà sẵn sàng từ bỏ cả phượng vị,chàng lại vì sợ người đời dè bỉu mà xa lánh ta ! Người trong lòng gì chứ,tất cả là do chàng bịa ra,ta không tin ! Chàng không thể yêu nàng ta !!! Không bao giờ !!!!
Tử Mai khóc lóc sướt mướt,đồ đạc trong phòng cũng bị đập phá rất nhiều, riêng ấm chén đã thay ba bộ rồi.Chiếc bình gốm sứ trắng quý hiếm ở Tây Kỳ cũng bị vỡ tan tành.Yên Lăng phải quỳ xuống giữ chân nàng ta lại:
-Tiểu thư ơi,nô tỳ cầu xin tiểu thư,nếu tức giận đừng trút vào đồ vật vô tri vô giác mà trút lên người đã làm mình tức giận ấy ! Đây đều là vật hồi môn Hoàng thượng đích thân chọn,nếu để Hoàng thượng biết được sẽ không hay đâu.
Triệu Tử Mai giơ chân đạp Yên Lăng một cái.Như bừng tỉnh,Tử Mai vội đặt bức tượng quan âm xuống kệ tủ,rồi hình như chưa yên tâm lắm,lại cầm lên lau thật sạch.Ánh mắt vô cùng phức tạp.
-Đúng ! Đây đều là quà Dạ Hàn tặng ta, là những món đồ đầy ý nghĩa không gì đổi được.Ta yêu Vũ Hạo vì chàng rất dịu dàng với ta,chàng đi dạo cùng ta, chàng đánh đàn cho ta nghe,chàng còn có thể ngồi hàng giờ để nói chuyện với ta.Nhưng ta cũng yêu Dạ Hàn.Chàng là phu quân của ta.Chàng đã cầu hôn ta, lúc đó ta rất vui,trên đời này được làm chính thê của chàng là điều hạnh phúc nhất.Những ngày đầu chàng rất quan tâm đến ta,tặng ta không thiếu thứ gì. Nhưng tất cả bọn họ đều bị con hồ ly tinh kia cướp mất,tình cảm đáng lẽ dành cho ta đã chuyển sang cho kẻ đáng nguyền rủa đó,ả lại còn tự nhiên tiếp nhận như thể là của chính ả vậy. Tại sao ả không biến mất?!Tại sao ả lại không ch.ết quách đi cho xong?!
-Hoàng hậu,nếu giết nàng ta sẽ mang tội rất lớn.Chi bằng cứ làm cho nàng ta bị ruồng rẫy,tránh việc Hoàng thượng nhớ nhung nàng ta !
-Nhưng bằng cách nào?!
Đôi mắt xếch khi cười thành hình vòng cung cong cong,giọng nói the thé giảo hoạt:
-Con người,ghét nhất chính là bị phản bội !