Chương 40: Em đã ướt rồi

Lục Tử Hiên từ nhà hàng Nhật chạy ra, có thể dùng từ trối ch.ết để hình dung. Hắn lên xe, nhấn lút chân ga, phi nhanh khỏi nơi "thương tâm" này. Từ khi mở phòng làm việc, may mà hắn đã chuyển khỏi kí túc xá trường, thuê nhà trọ bên ngoài. Hắn bị đánh thành thế này, nếu về trường học thì mất mặt quá.


Hắn về nhà trọ xử lý vết thương, nhìn gương mặt mình không khỏi sôi gan. Khuôn mặt đẹp trai vô duyên vô cớ bầm xanh bầm tím, bảo hắn làm sao ra ngoài gặp người khác. Hắn xoa khắp mặt, quăng túi chườm đá xuống đất. Khí giận nghẹn trong bụng, không xả ra được, hắn sẽ tắt thở mà ch.ết.


Hắn lục lọi danh bạ điện thoại, thấy một cái tên, bỗng hai mắt sáng rực. Hình như lâu rồi không tìm đến con cừu nhỏ, có hơi nhớ sự mềm mại của cô. Khoảng thời gian này bận rộn chuyện làm ăn, hắn chưa phóng thích dục vọng của mình. Giờ thấy tên cô trong điện thoại, phấn chấn tinh thần, ȶìиɦ ɖu͙ƈ là phương thức phóng thích áp lực tốt nhất. Hắn cầm áo khoác, đội mũ lưỡi trai, đi xuống lầu, lên xe chạy đến nhà trọ hồng phấn.


Lúc này trời đã tối, màn đêm buông xuống, Lục Tử Hiên dừng xe cách xa bãi đỗ xe, đi bộ đến nhà trọ. Hắn kéo sụp mũ lưỡi trai che mặt, cảnh hoàng hôn lờ mờ, không ai thấy mặt hắn, hắn không khỏi thở phào nhẹ nhõm.


Lục Tử Hiên đến dưới lầu nhà trọ, thấy phòng Ninh Tiểu Thuần vẫn tối đen, hắn vui vẻ, chạy lên trên lầu. Hắn lên đến trên, gọi điện thoại cho Thiện Khiết Nhi, xem xem cô có nhà hay không. Hắn quen đường đến cửa nhà Thiện Khiết Nhi, nhấn chuông cửa, chỉ chốc lát sau cửa mở. Thiện Khiết Nhi mặc bộ đồ màu trắng, tóc dài xoã sau lưng, tươi mát đáng yêu. Cô tinh ý thấy vết thương trên mặt Lục Tử Hiên, kinh ngạc hỏi: "Mặt anh bị gì vậy?"


Lục Tử Hiên sờ sờ mặt, vết thương còn rất đau, hắn nghiến răng nghiến lợi, giả vờ nói: "Hôm nay anh đang đi đường thấy một tên móc túi dám trộm ví của bà cụ, anh không nói tiếng nào, đánh nhau với nó, ôi, bị nó đánh thành ra vậy, có điều, lấy lại được ví."


available on google playdownload on app store


Thiện Khiết Nhi sùng bái nhìn hắn, "Anh nghĩa hiệp thật." Rồi nghiêng người để Lục Tử Hiên vào nhà, chạy vào bếp châm trà.


Lục Tử Hiên cười đắc ý, ngồi xuống salon, nhìn chằm chằm thân hình Thiện Khiết Nhi. Nhiều ngày không gặp, thân hình cô như càng uyển chuyển quyến rũ, hắn muốn lập tức kéo cô vào lòng, cảm nhận mềm mại của cô, cướp đoạt ngọt ngào của cô. Lúc hắn suy nghĩ vớ vẩn, Thiện Khiết Nhi bưng nước ra, hắn cầm ly nước, cố ý chạm tay cô, nhẹ nhàng lướt qua mu bàn tay, Thiện Khiết Nhi ngước mắt nhìn hắn.


Lục Tử Hiên nở nụ cười, buông ly, nhanh chóng chụp tay cô, kéo cô vào lòng, ôm siết. Thiện Khiết Nhi để tay lên ngực hắn, bất an nói: "Anh làm gì thế, mau thả em ra."


"Bảo bối, anh nhớ em." Lục Tử Hiên dùng giọng nói mê hoặc người dụ dỗ Thiện Khiết Nhi. Thiện Khiết Nhi không tin nổi ngẩng đầu nhìn hắn, hắn đã một tháng không liên lạc với cô, cô không biết mình và hắn rốt cục là thuộc loại quan hệ gì, dù cô có số điện thoại của hắn, nhưng không dám gọi bừa. Có một lần cô buồn chán, lại hơi nhớ hắn, liền lấy hết can đảm gọi qua, ai ngờ hắn lạnh lùng bỏ một câu: "Tôi họp, không rảnh." Rồi cúp, sau đó không gọi lại, làm nhiệt tình của cô cũng tiêu tan.


Từ đó, cô không gọi nữa, tự cô cũng nghĩ thông, mỗi lần hắn đến tìm cô, đều là làʍ ȶìиɦ, không nói chuyện nhiều. Cô dù sao mới mười chín tuổi, bản thân chưa hiểu đời, tình cảm có chỗ trống, nên khi đột nhiên xuất hiện anh chàng đẹp trai mới bị cuốn hút mà thôi, cô hẳn cũng không yêu hắn. Nhưng hắn, hắn đang nói câu dụ ngọt gì vậy? Cô gái nào đối diện với trai đẹp cũng mặt đỏ tim đập rồi, hơn nữa trai đẹp còn ăn nói ngọt ngào, cô đã mất sức miễn dịch, sao chống đỡ nổi.


Lúc Lục Tử Hiên hôn lên mặt cô, dường như có luồng điện chạy rần trong người, tê tê dại dại, đầu cô phút chốc đông cứng. Lục Tử Hiên thấy cô không kháng cự, khoé miệng nhếch lên, miệng càng thêm suồng sã, ngậm chặt môi cô, cứ thế ʍút̼ vào. Đầu lưỡi còn ɭϊếʍƈ láp lên xuống hàm răng, ép cô mở cổng cho lưỡi hắn tiến vào.


Lưỡi hắn ɭϊếʍƈ đầu lưỡi ướt của cô, khiêu khích né tránh, chơi trò vờn đuổi với lưỡi cô. Hắn im lìm kéo lưỡi cô ra ngoài, hai người bắt đầu hôn lưỡi triền miên. Lưỡi và lưỡi tiếp xúc nhau, bám chặt khó rời. Lục Tử Hiên thời gian rồi kiêng sex, lúc này ȶìиɦ ɖu͙ƈ bốc cháy thật mạnh. Gai đầu lưỡi là nơi nhạy cảm nhất, hắn tập trung ɭϊếʍƈ láp, cướp đoạt ngọt ngào của cô. Hắn khó khống chế nổi bản thân, há miệng ngậm đầu lưỡi cô, ʍút̼ nước miếng của cô.


"Ưm... ưm..." Thiện Khiết Nhi vô ý rên khẽ, lưỡi bị hắn ngậm, ʍút̼ rất mạnh, cô cảm thấy lưỡi tê dại.


Tiếng Thiện Khiết Nhi rên rỉ càng khơi dục vọng Lục Tử Hiên, vật dưới háng đã cương cứng, muốn chọc thủng quần. Hắn sắp kiềm nén không được, rời khỏi miệng cô, lướt sang bên sườn, hôn vành tai, cắn cắn. Bàn tay trượt đến bụng cô, từ ngoài lao vào trong áo, vuốt ve da thịt trơn nhẵn.


Vì hắn gặm cắn, Thiện Khiết Nhi cảm thấy hơi đau, tỉnh táo lại. Hắn lại làʍ ȶìиɦ với cô, chẳng lẽ hắn tới đây chỉ để làm thôi sao? Tuy cô đã nhộn nhạo, dòng nhiệt đã quẩn quanh nơi bụng dưới, nhưng cô không muốn tiếp tục thế này, cô cảm thấy phải yêu quý bản thân, vì vậy cô vươn tay dùng sức đẩy Lục Tử Hiên ra.


Lục Tử Hiên đang đắm chìm trong ȶìиɦ ɖu͙ƈ không kịp đề phòng, hai mắt lờ mờ mở to, theo lực đẩy của Thiện Khiết Nhi lăn từ salon xuống. Đầu đập lên bàn, phần ót đau đớn lan nhanh. Lục Tử Hiên chật vật đứng lên, chó ch.ết, bị thương cùng một chỗ, hôm nay hắn xui tận mạng mà. "Em làm gì vậy sao đẩy anh xuống?" Lục Tử Hiên đè nén lửa giận, cay cú nhìn Thiện Khiết Nhi.


Trước mặt Thiện Khiết Nhi, Lục Tử Hiên luôn sắm vai u buồn, dù cười cũng không phải thật lòng, cô lần đầu thấy Lục Tử Hiên có vẻ mặt khác. Tuy hắn đã áp chế cơn giận, nhưng mắt hắn vẫn hiểm ác làm cô sợ.
"Ch... Chu... Chúng ta... đừng vậy nữa..." Thiện Khiết Nhi lắp bắp.


"Tại sao?" Lục Tử Hiên khoanh tay trước ngực, nhìn từ trên xuống.
"Em không muốn..." Thiện Khiết Nhi trả lời lấy lệ.
"Vậy sao, em nói láo." Lục Tử Hiên nhanh chóng cúi người, một tay chụp xuống dưới cô, ác ý nắn nắn, "Dưới này nhất định đã ướt rồi!"


Thiện Khiết Nhi bị Lục Tử Hiên chộp nửa thân dưới, chốc lát cảm thấy xấu hổ, đỏ mặt. Tay hắn đặt thân dưới cô, cô cảm thấy bên trong chợt tràn ra dòng nước nóng. "Không phải..." Cô cãi. Cô không muốn hắn nhìn thấu cô.


"Vịt ch.ết còn cứng mỏ, tự em nhìn đi." Lục Tử Hiên thừa dịp Thiện Khiết Nhi còn phân vân, mau chóng cởi thắt lưng, kéo quần cô xuống.


Thiện Khiết Nhi thấy đùi chợt lạnh, quần bị người ta tuột ra, lộ qυầи ɭót nhỏ hellokitty màu vàng. Cô xấu hổ không nói nên lời, toàn thân đỏ rực, hai tay cô che nơi riêng tư: "Anh... anh... sao có thể làm vậy?"


Lục Tử Hiên dùng tay trái kìm chặt hai tay Thiện Khiết Nhi, kéo chúng ra, tay phải vươn đến qυầи ɭót đáng yêu của cô, đáy quần thấp thoáng vết ướt. "Chà chà, em xem, đã ướt rồi..." Tay phải hắn quẹt lên đùi cô: "Còn chối nữa à, chảy đến thế này..." Thiện Khiết Nhi cảm thấy tay hắn nóng ẩm, khuôn mặt càng đỏ, đây là dịch của cô...


"Có muốn anh không, hử?" Lục Tử Hiên kề sát Thiện Khiết Nhi, nói vào tai cô, hơi thở ấm áp phun lên cổ, ngứa ngứa, da thịt lập tức nổi da gà.
"Chúng ta... chúng ta không thể tiếp tục như vậy, anh... anh không phải người yêu của em..." Cuối cùng Thiện Khiết Nhi nói lời trong lòng, cô căng thẳng không dám nhìn Lục Tử Hiên.


Lục Tử Hiên trong lòng giễu cợt, con bé này còn muốn thảo luận vấn đề tình yêu với hắn, mọi người đều tuân theo phản ứng thân thể, cô tình tôi nguyện, thoả mãn nhu cầu, không can thiệp vào chuyện của nhau, vậy không tốt sao?! Sau 419, cô đi đường cô, tôi đi đường tôi. Đây mới là tác phong người thành phố hiện đại!


"Anh biết cơ thể em thích anh..." Lục Tử Hiên không trả lời cô, vươn ngón trỏ và ngón giữa, hai ngón khép lại đâm vào đáy qυầи ɭót.


Thình lình bị đâm khiến Thiện Khiết Nhi không kịp trở tay, cô vặn người tính lách khỏi hai ngón tay đang đâm vào chỗ kín, không ngờ khéo quá hoá vụng, cô càng vặn vẹo, ngón tay xoay tròn vào sâu một chút, định xuyên qua qυầи ɭót chui thẳng vào trong.






Truyện liên quan