Chương 46: Hoặc chịu đựng, hoặc tàn nhẫn
Ninh Tiểu Thuần tinh thần không yên ngồi trong văn phòng, bây giờ đã qua giờ tan tầm, bên ngoài đồng nghiệp đã ra về hết, chỉ còn mình cô ngây ngẩn trong này. Sau khi cô thấy Cung Triệt vội vàng rời công ty, cô bắt đầu ngây người nhìn chăm chăm ra cửa. Đầu óc cô hỗn loạn, không thể suy nghĩ gì được.
"Cốc cốc cốc..." Có người gõ cửa phòng, nhưng Ninh Tiểu Thuần vẫn không nhúc nhích, người ngoài cửa gõ vài cái, thấy không ai đáp lại, nhưng cửa không khoá bèn tự đẩy cửa đi vào. Người đó thấy Ninh Tiểu Thuần ngồi ở bàn làm việc, ánh mắt bần thần ngơ ngác nhìn ra cửa, nhưng không chú ý đến người đó. Anh ta đi tới, nói với cô: "Khụ khụ, trợ lý Ninh."
Ninh Tiểu Thuần trong lúc hốt hoảng nghe như có người gọi mình, cô đột nhiên bừng tỉnh, ngước lên nhìn, thân hình cao to in trong mắt, cô nghi hoặc hỏi: "Anh Ngô?! Có chuyện gì không?"
Ngô Kì Vũ hắng giọng nói: "Còn làm việc à? Thấy cô chưa về nên đến xem."
"À, tôi ở lại làm tóm tắt cuộc họp..." Ninh Tiểu Thuần nhanh chóng mở tủ hồ sơ, giấu biểu hiện thất thần vừa rồi. Cô vừa lục lọi tủ, chợt tỉnh táo, nghiền ngẫm lời anh ta nói. Cái gì mà không thấy cô về, chẳng lẽ anh ta vẫn chờ ở cửa sao?
"Khụ, Tiểu Thuần, cô gọi Kì Vũ đi, gọi anh Ngô nghe xa lạ quá, tôi gọi cô là Tiểu Thuần được không?" Ngô Kì Vũ cười nhẹ nói.
Khụ khụ khụ, không phải anh đã gọi Tiểu Thuần rồi à, vậy sao còn hỏi, mệt... Ninh Tiểu Thuần gượng cười cười: "Được chứ, tất cả đều là đồng nghiệp mà. Sao anh chưa về?"
"À, tôi chuẩn bị về đầy. Nếu Tiểu Thuần còn việc chưa làm xong, vậy mang về nhà làm hay mai làm tiếp, đừng để bụng đói, giờ cũng đến giờ cơm rồi." Tươi Mơn Mởn lại dùng ánh mắt lo lắng nhìn cô.
"Vâng, cám ơn anh Ng... Kì Vũ quan tâm, tôi không sao, anh không cần lo cho tôi." Ninh Tiểu Thuần nói rồi cúi đầu gõ bàn phím, lúc này cô không có lòng dạ nào tán gẫu với người khác.
Nhưng mà, Tươi Mơn Mởn không hiểu lệnh đuổi khách khó hiểu của cô, nói một câu không đúng lúc: "Bạn trai cô chưa đến đón à?" Lúc trước bạn trai cô ấy bất kể là trời trong nắng đẹp hay trời âm u, đều đến đón cô đúng giờ, anh ta tò mò muốn hỏi cô thôi.
Không ngờ, câu này đụng chạm nỗi đau Ninh Tiểu Thuần, cô đứng bật dậy, thuận tay quơ đại, bỏ giấy tờ vào túi, tắt máy tính, nói: "Xin lỗi, tôi có việc đi trước, tạm biệt, anh Ngô..." Cô không đợi Ngô Kì Vũ phản ứng, đi vòng qua anh ta rời khỏi văn phòng.
Qua một lúc lâu, Ngô Kì Vũ mới phản ứng kịp, cô vẫn gọi anh là anh Ngô... Hơn nữa hình như cô có tâm sự, cãi nhau với bạn trai sao? Nghĩ đến điểm này, lòng anh chợt dâng lên niềm vui không tên, thậm chí anh còn có chút vui sướng khi người ta có chuyện. Anh khó tin vỗ vỗ đầu mình.
Ninh Tiểu Thuần đón xe về nhà trọ màu hồng, vừa khoá cửa, liền ngồi dính trước máy tính, mở hết trang này tới trang khác, trân trân xem tin tức. Một trang rồi một trang, không thấy nội dung nào có tên mình, khiến cô thả lỏng một tí. Cô thay quần áo, đeo kính râm với mũ lưỡi trai rời nhà, đi thẳng đến quầy báo nhỏ trong khu, đứng trước quầy lật tới lật lui các loại tạp chí buổi chiều mấy chục lần, cuối cùng xác định không có tin của cô, cô thờ phào nhẹ nhõm, toàn thân khoan khoái.
Nhưng, bác chủ quầy nổi giận, ở đâu ra cô bé kì quặc chiếm chỗ trước quầy, còn lật tới lật lui, làm nhàu hết sách báo, đã vậy còn không tính mua. Bà bực dọc nói: "Cô à, cô muốn mua tạp chí hả?! Không mua thì đừng xốc lung tung của tôi."
"Ha ha," Ninh Tiểu Thuần cười xấu hổ, lấy đại một cuốn, "Con mua cuốn này!" Trả tiền cho bác chủ xong chuồn lẹ.
Cô hoan hỉ về nhà, xem ra, đầu đề đặc sắc này đã bị Cung Triệt ngăn lại. Nhưng mà, nếu lỡ báo chiều không đăng tin, mà để sáng mai đăng thì làm sao? Nhưng, cô lại nghĩ, sao cô không nghĩ Cung Triệt là ai chứ, anh là thương gia khôn khéo, tuyệt đối sẽ không gây hại cho bản thân!! Thế nên, sóng gió này chắc tan rồi?! Lòng cô rối ren, đành phải gọi điện hỏi Cung Triệt cho chắc.
"Tu tu tu..." mấy tiếng, điện thoại có người nhận, Cung Triệt nói: "Alo?"
Đầu kia có tiếng ồn ào, tranh cãi rất ầm ĩ, hình như có tiệc, Ninh Tiểu Thuần không muốn quấy rầy anh, lập tức hỏi thẳng: "Tin đó anh giải quyết rồi hả?!"
"Ừ, em đừng lo..." Cung Triệt ngừng một chút, nói tiếp: "Những toà soạn khác cũng không đăng, em yên tâm."
Có cam đoan của anh , Ninh Tiểu Thuần cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhẹ nhàng nói: "Ừm, em biết rồi, em không quấy rầy anh nữa, tạm biệt."
"Ừm..." Cung Triệt dường như im lặng một lúc, mới chậm rãi cúp điện thoại.
Khó khăn trước mắt đã giải quyết xong, chỉ là cô cảm thấy Lục Tử Hiên sẽ không để yên như vậy, sau này chắc cô phải chịu sự gây rối của hắn. Quên đi, thuyền tới đầu cầu tự nhiên thẳng, chuyện của ngày mai ngày mai tính. Ninh Tiểu Thuần đi nhanh đến quán ăn cách đó không xa lắm, an tâm rồi lại thấy đói bụng, phải ăn thật ngon để tự cổ vũ mới được.
Vì thế, cô mang theo bữa ăn phong phú về nhà trọ, mở TV, vừa xem vừa ăn, lòng vòng mấy kênh không thấy tiết mục nào hay, nên tắt TV. Mắt liếc thấy cuốn tạp chí cô mua về bị vứt một bên, thì ra mình bóc trúng cuốn tạp chí kinh tế tài chính. Cô tiện tay mở xem, lật vào trang nhất, một khuôn mặt tuấn tú đẹp trai hiện ra.
Hình chụp thật to chiếm trọn trang nhất, anh ta mặc bộ vest đen cắt may vừa vặn, tác phong nhẹ nhàng, phong thái tài giỏi. Khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ nét, mày rậm, mắt sâu đen, toả ra hào quang mê người. Môi dày vừa phải, không phô trương cao quý và tao nhã. Cả người toát ra vẻ nghiêm nghị vương giả, khoé miệng mang nụ cười thoáng nét phóng túng.
Chậc chậc, đây chắc chắn là đàn ông ưu tú, chỉ cần nháy mắt có thể giết ch.ết hàng ngàn hàng vạn trái tim thiếu nữ vô tri. Ninh Tiểu Thuần nhìn tấm hình kết luận, có điều bên cạnh cô cũng có mấy chàng siêu đẹp, ví dụ Cung Triệt, ví dụ Tươi Mơn Mởn, còn thêm Lục Tử Hiên, hắn cũng coi như đẹp trai, bọn họ mỗi người một vẻ, nên cô mới có thể miễn dịch với người trên tạp chí này.
Song, con người thượng hạng này là ai, cô rất hiếu kì. Cô lật trang trước xem nội dung, hoá ra anh ta tên Tưởng Phàm, tổng giám đốc công ty tài chính hữu hạn Ngự Hoa. Ô, tuổi trẻ tài cao nha! Gì, Ngự Hoa á?! Ninh Tiểu Thuần giật mình, đối thủ cực mạnh của Hoàn Nghệ ── Ngự Hoa?! Cô cố nhìn vài lần.
Đây là bài phỏng vấn Tưởng Phàm, nội dung kéo dài mấy trang, giới thiệu rất nhiều về vị tổng giám đốc mới lên tài giỏi của giới tài chính. Anh ta tiếp nhận chức vụ tổng giám đốc Ngự Hoa, chỉ ngắn ngủi vài năm đã phát triển Ngự Hoa lớn mạnh, Ngự Hoa nhanh chóng nổi tiếng, trở thành viên ngọc sáng trong lĩnh vực tài chính. Đến ngày nay, Ngự Hoa đã trở thành đối thủ mạnh của Hoàn Nghệ - công ty đứng đầu giới tài chính.
Gây dựng sự nghiệp thì dễ, giữ vững sự nghiệp mới khó, Cung Triệt khiến Hoàn Nghệ liên tục phát triển. Còn vị tổng giám đốc Ngự Hoa này lại đưa sự nghiệp tiến vào giai đoạn vững vàng, anh ta tuổi trẻ tài cao là trung tâm khiến cho mọi người chú ý. Ninh Tiểu Thuần âm thầm ghi nhớ hình dáng anh ta, đều là người kiêu ngạo đây mà!!
Cô nhìn lý lịch Tưởng Phàm, thì ra anh ta ba mươi tuổi. Tục ngữ nói, đàn ông ba mươi mốt như hoa, đàn bà ba mươi như bã đậu. Là thời điểm sự nghiệp thành công, có sức thu hút nhất. Ninh Tiểu Thuần cụp cụp ngón tay tính toán, hì hì, cô có thể gọi anh ta là chú luôn!!
Cô năm nay hai mươi mốt, sắp sang hai mươi hai, nếu không cố gắng, năm tháng trôi mau làm con người mau già. Cô đột nhiên nhớ tới Cung Triệt, anh có vẻ trạc tuổi người đó, chỉ là có vẻ thôi, cô nhận ra thì ra mình không biết rõ chuyện của anh cho lắm. Nhưng điều này cũng rất bình thường, quan hệ giữa cô và anh chỉ là quan hệ giao dịch, cô là nhân tình không thể lộ diện. Nghĩ vậy, cô thở dài một hơi.
Cô nhìn người trên tạp chí lần nữa, rồi bỏ xuống, bắt đầu bới cơm. Trai đẹp trưởng thành hấp dẫn chỉ có thể nhìn từ xa mà thôi... Thế nhưng, vận mệnh luôn khiến con người bất ngờ, chuyện ngay sau đó mấy ai biết trước. Cô lại càng không biết người đàn ông này sẽ bước vào cuộc đời cô, trở thành một nét chấm phá xinh đẹp. Nhưng anh ta trở nên thân thuộc hay chỉ là người qua đường, không ai đoán được. Đương nhiên những chuyện này về sau hãy nói.
Ăn tối xong, là lúc tinh thần và thể giác thoả mãn, ai ngờ một tin nhắn phá huỷ tâm tình tốt của cô. Lại là Lục Tử Hiên, hùng hổ để lại hai câu: "Just look at what you" ve done! You" ll be sorry."
Hắn ta là thái độ gì vậy, xấu xa còn gây sự, quả là khinh người quá đáng!! Ninh Tiểu Thuần tức giận vứt điện thoại sang bên, hoặc là chịu đựng, hoặc là tàn nhẫn, cô sẽ không tiếp tục để hắn được nước lấn tới. Cô không phải người dễ ức hϊế͙p͙, sau này cô sẽ không nương tay với hắn. Số phận do người không phải do trời, trời hại ta ta diệt trời.