Chương 62: Lễ phục đỏ hấp dẫn
Ninh Tiểu Thuần ngủ một đêm không mộng mị, ngủ thẳng cẳng đến mười hai giờ trưa, mặt trời chiếu đến mông. Đã lâu không có cảm giác ngủ ngon đến tự tỉnh, cô ngồi trên giường, vươn vai. Ba cô gõ nhẹ cửa, gọi nhỏ: "Tiểu Thuần, con dậy chưa?"
"Dạ, dậy rồi." Ninh Tiểu Thuần xuống giường, đáp.
"Cơm nấu xong rồi, con ra ăn đi." Ba nói.
Cảm giác quần áo đưa đến tay, cơm đưa tận miệng, thật không tệ. Ninh Tiểu Thuần rời giường tận hưởng bữa ăn ngon, tán gẫu với ba một hồi, vốn tưởng có thể ra ban công tắm nắng, không ngờ một cú điện thoại gọi đến phá vỡ kế hoạch.
Thấy tên người gọi là Cung Triệt, cô xoa nhẹ trán, cũng đoán được ý định của cuộc gọi này. "Alo." Ninh Tiểu Thuần nằm trên ghế dựa, lười biếng lên tiếng. Ánh nắng xuyên qua tán lá, tạo thành từng đốm nắng nhỏ, vươn tay ra còn có những vầng sáng trong suốt trên tay.
"Bảy giờ tối ở khách sạn quốc tế tổ chức tiệc, năm giờ rưỡi em đến khách sạn anh ở. Không sao chứ?" Giọng Cung Triệt truyền đến.
"Vâng, không sao. Vậy, chúng ta dự tiệc xong rồi về phải không, ngày mai còn đi làm..." Ninh Tiểu Thuần hỏi, cô đang nghĩ xem có nên mang cả hành lí theo không, như vậy chỉ cần xong tiệc là về thành phố lại ngay.
"Xem tình hình đã, em thu dọn đồ đạc trước đi." Cung Triệt đáp, bên kia như có tiếng nói chuyện, anh dừng vài giây, rồi nói: "Giờ anh có việc, em chuẩn bị đàng hoàng, anh cho tiểu Ngô qua đón em."
"Á, còn..." Ninh Tiểu Thuần vẫn chưa nói hết, Cung Triệt đã cúp điện thoại, tiếng tu tu truyền sang, Ninh Tiểu Thuần buồn bực để điện thoại xuống. Cô muốn hỏi có thể mang hành lí qua khách sạn anh ở luôn không, thêm nữa nếu tiểu Ngô đến, ngừng xe xa xa là được, rồi gọi điện thoại cho cô, sau đó cô mới xuống. Cô không muốn ba mẹ thấy có xe đến đón cô, vậy sẽ làm họ suy nghĩ lung tung. Aiz, tại anh gấp gáp cúp điện thoại trước hết đó.
Ninh Tiểu Thuần ra phòng khách, nói với ba đang xem TV: "Ba ơi, mai con đi làm, phải về liền, chắc không chờ mẹ đi làm về được, ba nói với mẹ giùm con."
Ông Ninh lưu luyến không muốn buông tay Ninh Tiểu Thuần: "Vừa về chưa lâu đã đi. Giờ ba nấu bữa tối, con ăn rồi hẵng đi." Ông Ninh không muốn con gái đi sớm, khi con gái đi rồi không biết chừng nào mới về lại nữa.
"Thôi khỏi ba ơi, con vừa ăn xong, cũng còn no, chưa tiêu hết nữa." Ninh Tiểu Thuần ngồi xuống, vỗ vỗ lưng bàn tay ông: "Con rảnh sẽ về thăm ba mẹ mà, đừng lo lắng cho con." Cô biết ba nghĩ gì, nuôi con trăm tuổi đã lo hết chín mươi chín năm.
Tình cảm đẹp nhất trên đời chính là tình thân. Muôn đời muôn kiếp, ruột thịt là thân thuộc nhất. Tình thân là là tóc ba mẹ ngày càng bạc hơn, là quan tâm cùng mong ngóng trong mắt. Tình thân là ngọn đèn trong đêm, để con người vén mây mù, tìm ra hi vọng. Mắt Ninh Tiểu Thuần nóng lên, mũi xót xót, cô khó chịu cúi đầu.
"Con gọi cho mẹ đi, nói bà ấy một tiếng, nếu không bà ấy về lại cằn nhằn ba." Ông Ninh vỗ vỗ tay Ninh Tiểu Thuần.
"Dạ." Ninh Tiểu Thuần về phong vừa thu dọn đồ đạc vừa gọi điện cho mẹ.
Không ngoài dự đoán, mẹ cô không ngờ con gái đi, không chờ đến lúc bà về mà càu nhàu một hồi mới dặn cô đi đường cẩn thận, về làm việc cho tốt, tự chăm sóc bản thân vv... "Dạ dạ..." Ninh Tiểu Thuần gật đầu liên tục.
Nói chuyện với mẹ xong, cô cũng dọn đồ xong. Cô mặc đồ chỉnh tề, ôm túi xách rời phòng, thấy ba đang bận rộn trong bếp, cô đi đến gọi "Ba" một tiếng.
Ông Ninh quay lại, cầm gì đó đưa cô, nói: "Dọn xong rồi à? Sáng này ba mua điểm tâm con thích nhất nè, con mang theo ăn đi."
Ninh Tiểu Thuần nhận bằng hai tay, định nói gì đó, điện thoại lại reo lên. Cô nhanh chóng móc ra, nhìn nhìn, không phải số quen, cô lạ kì nhìn thoáng, bấm nghe: "Alo, xin chào."
"Cô Ninh, tôi là tiểu Ngô, tổng giám đốc bảo tôi đến đón cô."
"Vâng, được rồi, cảm ơn." Ninh Tiểu Thuần không nói gì thêm, vội cúp máy, quay sang nói với ba: "Ba, con đi nha, muộn nữa sợ không còn xe."
"Ba đi với con ra nhà ga." Ông Ninh đưa tay định cầm túi cho cô, Ninh Tiểu Thuần giữ tay ông lại, cười nói: "Ba ơi thôi mà, con tự đi được, ba ở nhà nghỉ ngơi đi... Hôm nay không phải có trận đá bóng sao, đừng bỏ lỡ mà ba."
Ninh Tiểu Thuần thành công cản được ba cô, mang túi xách đi xuống. Cô đi ra tiểu khu thì thấy chiếc BMW đậu ở ven đường, cô đảo mắt nhìn chung quanh, thấy không có ai mới nhanh chân chạy tới, mở cửa xe ngồi vô.
Tiểu Ngô chở Ninh Tiểu Thuần đến khách sạn, đưa tới thẻ vào phòng: "Tổng giám đốc nửa tiếng nữa mới về, quần áo đã chuẩn bị xong, cô Ninh lên phòng chuẩn bị trước, số phòng đây."
Ninh Tiểu Thuần cầm thẻ, gật đầu, đi vào khách sạn. Khách sạn năm sao quả nhiên lộng lẫy, đại sảnh trang trí đúng chuẩn, thể hiện nếp sống châu Âu, mang phong cách Baroque hiện đại, không khí đơn giản, không quá xa hoa. Cô nhìn quanh, sau đó đến thang máy, cô thấy một thang máy đang khép cửa bên trong có mấy người, hình như có dáng người rất quen. Cô nheo nheo mắt, cuối cùng chỉ kịp nhìn mặt người đó, cửa thang máy khép lại.
Trong đầu cô nhanh chóng tua lại, sau đó dừng lại ở một hình ảnh. Người... người này không phải giống Tưởng Phàm lắm sao?!
Nếu người đó là Tưởng Phàm, sao anh ta ở đây? Tuy người ta có tự do, muốn đi đâu thì đi, cô không thể xen vào. Nhưng mà, Lục Tử Hiên vừa đi khỏi, cô đã thấy anh ta xuất hiện ở đây, thế này không khỏi có phần trùng hợp. Ninh Tiểu Thuần nhức đầu, lòng tràn ngập nghi ngờ. Chẳng lẽ anh ta với Lục Tử Hiên là đồng bọn? Không, không, không thể nào lại vậy... (Y Sắc: con gái, con nghĩ nhiều quá...)
Thang máy xuống đến, Ninh Tiểu Thuần lắc lắc đầu bước vào. Tìm phòng 827, cô lấy chìa khoá mở cửa, đi vào. Đây là một căn phòng cao cấp rộng lớn, cô dạo quanh phòng, thấy trên giường có một cái hộp. Cô đi qua mở ra, trong hộp là bộ lễ phục đỏ thắm, cô luôn mặc màu sắc trang nhã, màu sắc loá mắt nổi bật này cô không có tự tin để mặc.
Cô cầm váy mà run run, trên váy đính rất nhiều viên đá lớn nhỏ, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào lễ phục làm chiếc váy sáng lấp lánh, khiến người ta không thể rời mắt, thật sự rất đẹp.
Cô hơi động lòng, bèn chạy vào phòng tắm cởi quần áo, thay váy vào. Váy mặc lên người, không chật không rộng, trên lưng có một dải nơ bướm đen hẹp, càng tôn thêm dáng người. Cô lấy túi đồ trang điểm ra, bắt đầu trang điểm, đánh phấn lót, phấn mắt, vẽ mắt, đánh má hồng, cả gương mặt có vẻ dịu dàng tự nhiên, cuối cùng thoa son môi, trang điểm đơn giản.
Cảm giác không giống với chiếc váy quây trắng lần trước, lần này mặc lễ phục đỏ, có vẻ hết sức xinh đẹp, hàng mi cong và đôi mắt long lanh dễ thương. Cô thừa dịp Cung Triệt vẫn chưa về, tranh thủ đứng trước gương tạo dáng, quay tới quay lui ngoái đầu mỉm cười mê hoặc.
Nên lúc Cung Triệt vào phòng, đi vào phòng tắm, hình ảnh thấy đầu tiên chính là dáng vẻ này của Ninh Tiểu Thuần. Anh mỉm cười nhìn cô, tay khoanh trước ngực, tán thưởng: "Rất đẹp, thưa Nữ hoàng điện hạ."
Bất ngờ có tiếng nói làm Ninh Tiểu Thuần giật bắn người, chân mềm nhũn loạng choạng, té sấp lên bồn rửa tay.
"Anh... Anh vào hồi nào..." Ninh Tiểu Thuần đỏ mặt hỏi, cô tin chắc mấy động tác mất mặt vừa rồi đều bị anh nhìn thấy. Cô thật muốn tìm cái hang nào đó chui vào, sau này bảo cô làm sao nhìn mặt anh đây.
"Cửa không khoá." Cung Triệt vô tội khoát tay.
"Anh... Em... Em ra ngoài..." Ninh Tiểu Thuần lúng túng, kéo váy, sau đó lao ra. Lúc đi ngang Cung Triệt, cô bị cản lại. Cung Triệt giăng tay ra cản đường cô, sau đó ôm cô vào lòng, ôm siết vòng eo nhỏ của cô, kề sát tai cô nói: "Anh thật sự không nên lựa bộ váy màu đỏ này."
"Hở?!" Ninh Tiểu Thuần không hiểu, ngước lên nhìn anh. Vì hai người gần nhau, môi cô khẽ lướt qua mặt anh, để lại một vệt màu hồng mỏng. Mặt cô càng đỏ thêm, cô xấu hổ nói: "Xin... xin lỗi..."
Cung Triệt đưa tay lau vết son, sau đó ngón tay lướt nhẹ qua môi cô, khom xuống, nói vào tai cô: "Không sao, có điều, anh hi vọng em hôn môi anh."