Chương 70: Cuộc nói chuyện của đàn ông
"Tôi đã cảnh cáo cậu ta, chuyện tình này không thành, hi vọng cô bé ấy đừng khăng khăng cố chấp." Tưởng Phàm nói xong bưng tách đưa lên miệng, uống một ngụm cà phê.
"Ừ, nhìn người cho kĩ sẽ không bị lừa." Cung Triệt cũng bưng tách cà phê lẳng lặng uống, nếu chuyện này Tưởng Phàm đã giải quyết, vậy anh không cần lo lắng làm gì, dù sao anh vẫn rất tin tưởng ở anh ta.
Hai người không nói gì thêm, trong một lúc không khí im lặng đến kì lạ.
Thật ra Tưởng Phàm muốn hỏi thêm tình trạng của Ninh Tiểu Thuần một chút, nhưng anh nhúng tay vào đó hình như không hay lắm, dù trong lòng có nhiều thắc mắc, nhưng anh vẫn nén xuống.
Cung Triệt thả tách xuống, mở miệng lên tiếng, trước hết là phá vỡ sự yên lặng. Anh nói: "Tưởng tổng quen giám đốc Cố Minh Vũ bên công ty chúng tôi không?" Lần này anh hẹn Tưởng Phàm ra, một là vì chuyện Ninh Tiểu Thuần, sau đó là nhân cơ hội này, nói chuyện giữa Hoàn Nghệ và Ngự Hoa. Cứ luôn chịu đựng không phải là cách, chẳng thà vui vẻ xác nhận, giải quyết sớm một chút.
"Hả?" Tưởng Phàm nghe câu hỏi của Cung Triệt, lông mày hơi chau, mắt chợt loé, trong lòng thót lại. Anh buông tách, thản nhiên nói: "Ừ, có quen."
Cung Triệt nghe Tưởng Phàm trả lời, con ngươi đen thoáng loé sáng. Anh không nói tiếp mà chờ câu sau của Tưởng Phàm.
Hai người đều là người khéo léo và sâu xa, nhạy bén sắc sảo ngồi với nhau, hiểu rõ lòng nhau, lại chơi trò chơi chữ, khách sáo nói chuyện, thật khá thú vị.
"Anh có được một tướng tài." Tưởng Phàm sâu xa nhìn Cung Triệt.
"Ồ?! Xem ra Tưởng tổng đánh giá rất cao giám đốc Cố của chúng tôi." Cung Triệt cười hiểu ý.
"Tôi thích người có tài." Tưởng Phàm đáp.
Cung Triệt nhướng mày, như lơ đãng hỏi: "À, thì ra là vậy, nghe nói gần đây Tưởng tổng đang chiêu mộ nhân tài, không biết Tưởng tổng nhìn trúng ai? Ngự Hoa ngày càng phát triển không ngừng, đều là công lao chọn đúng người của Tưởng tổng nhỉ."
Cuối cùng cũng vào chuyện chính, hai người không nói gì chỉ nhìn nhau cười. Tưởng Phàm khoát tay, câu từ gãy gọn, mang chút tiếc rẻ nói: "Nói thật, tôi rất có hứng thú với giám đốc Cố của quý công ty, từng mời nhiều lần, ra điều kiện đãi ngộ cao, nhưng giám đốc Cố vẫn không động tĩnh, hướng về Hoàn Nghệ. Cung tổng có thể có một tướng tài như vậy, thật làm người khác hâm mộ."
Cung Triệt nghe vậy, có chút giật mình. Anh tin lời Tưởng Phàm nói, đây không phải là giả, anh vẫn luôn lo Cố Minh Vũ sẽ vì lương cao mà nhảy sang chỗ khác, sợ Hoàn Nghệ sẽ mất đi một trợ thủ đắc lực, như vậy Hoàn Nghệ sẽ tổn thất nặng nề. Nhưng hiện giờ xem ra là do anh lo lắng quá dư thừa chăng?!
Bất kể Cố Minh Vũ vì có tình cảm với Hoàn Nghệ, dựa vào tâm lý cảm ơn hay vì nguyên nhân nào khác, anh ta cuối cùng vẫn chọn Hoàn Nghệ, đây là chuyện đáng vui mừng.
Dù anh từng tiểu nhân lấy Lạc Hi Hi ra uy hϊế͙p͙, dùng điểm yếu này khống chế Cố Minh Vũ, nhưng hiện giờ không cần làm vậy nữa. Trong đầu anh chợt hiện ra khuôn mặt cười tươi như hoa, anh nhói tim, trong lòng thầm quyết định...
"Người dưới trướng Cung tổng như mây trời, có thể thấy con người Cung tổng có sức hấp dẫn to lớn." Tưởng Phàm nói.
"Tưởng tổng quá khen." Cung Triệt thản nhiên nói, "Tưởng tổng vẫn là nhân vật truyền kì mới xuất hiện, cải cách Ngự Hoa quản lý kiểu mới không hạn chế, đây quả thật là cách làm tuyệt hay." Cung Triệt thật lòng tán dương, tài hoa của Tưởng Phàm quả đáng cho anh ngưỡng mộ.
"Cung tổng, năng lực quản lý của anh rất mạnh, có nhiều chỗ đáng cho tôi học hỏi." Tưởng Phàm cười nói: "Không biết hiện giờ Cung tổng có rảnh không, chúng ta đi uống một ly?"
Vì cái gọi là, "không có bạn bè vĩnh viễn, cũng không có địch thủ vĩnh viễn, mà chỉ có lợi ích vĩnh viễn", Cung Triệt cũng ghét kiểu đối thoại vô vị, có thể vứt bỏ bộ mặt giả dối, mang ánh mắt tán thưởng, bằng trạng thái bình thản trò chuyện với Tưởng Phàm, vẫn có thể xem là chuyện tốt. Thế là Cung Triệt gật gật đầu, đồng ý.
Hai người đàn ông đẹp trai nhanh nhẹn đứng dậy, phất tay áo, không để lại vết tích, nhưng để lại hàng khối cô gái tan nát trái tim thiếu nữ che mặt thở dài...
Trăng thượng tuần dần dần trôi về phía chân trời, bầu trời thẫm màu bắt đầu chuyển sang sáng trắng, dần dần sáng rõ. Mặt trời rời khỏi đường chân trời, đỏ rực, dường như có một vòng mã não chói lọi rực rỡ, chậm rãi nhô lên. Xung quanh mặt trời, hào quang nhuộm cả vòng tròn. Đám mây thong thả trôi, như cô gái mặc trang phục đỏ, đang nhẹ nhàng nhảy múa.
"Ưummm..." Cô gái trên giường ưm một tiếng, từ từ tỉnh lại, mở đôi mắt còn ngái ngủ, bất ngờ bị ánh sáng rọi vào làm đau mắt, cô đưa tay cản ánh sáng, nghiêng người, đập vào mắt là nền nhà thật rộng. Ngoài cửa sổ, ánh nắng sáng rực, ánh nắng vàng rực rỡ rọi vào qua cửa sổ, bên trong tràn ánh nắng mặt trời, ấm áp.
Ninh Tiểu Thuần thích ứng với ánh sáng, lạ lẫm quan sát chung quanh, căn phòng này thật xa lạ, như không phải chỗ cô quen thuộc. Ninh Tiểu Thuần đưa tay chống người ngồi dậy, phát hiện toàn thân đau nhức, hai chân như đeo đá, không duỗi thẳng theo ý muốn, mềm yếu không lực. Đây là chuyện gì vậy?
Đầu Ninh Tiểu Thuần chợt oành một phát trống rỗng, cô hơi ngồi lên, tấm chăn mỏng trên người trượt xuống, lộ ra bộ ngực không mảnh vải che. Xương quai xanh cô có mấy dấu hôn xanh tím mất trật tự, rõ ràng là bị người ta in dấu.
Sấm sét ầm ầm, tim cô đập như trống trận, suýt chút nữa nín thở.