Chương 84: Đêm Đế Đô
Ninh Tiểu Thuần từ trong xe đi ra, ngẩng đầu nhìn toà nhà xa hoa, dừng lại không bước lên. Tưởng Phàm đứng bên cạnh, thấy cô ra, liền nói: "Chúng ta đi vào thôi." Ninh Tiểu Thuần quay đầu lại, gật gật đầu, đi theo Tưởng Phàm vào.
Đẩy cánh cửa kính xoay tròn, bước vào là gian phòng giữa, mặt sàn nhẵn bóng như gương, hơi lạnh phả thẳng vào mặt, một nhân viên nam mặc đồng phục tiến đến chào đón, phong thái nhẹ nhàng, nho nhã, lễ độ hơi khom mình hỏi: "Xin chào quý khách. Xin hỏi là lầu trên hay lầu dưới?"
Đế Đô cũng khá nổi danh là câu lạc bộ xa hoa, tất nhiên có chỗ đặc biệt của nó. Nó chia làm nhiều tầng, tầng dưới cùng là quầy rượu bình thường nhất cùng âm nhạc đường phố, chủ yếu là rượu và nhảy múa. Tầng hai là "Nhà hàng ca vũ", tầng này chẳng những có ăn uống còn có ca múa, thích cô gái nào ăn mặc và trang điểm xinh đẹp, lập tức trêu ghẹo, kéo ra ngoài sofa, còn có thể vào phòng trong biểu diễn riêng cho xem. Lầu ba là sòng bạc, đương nhiên có các cô gái phục vụ xinh đẹp. Lầu 4 đều là phòng, có phòng đơn cũng có buồng trong, có thể cung cấp chỗ ngủ, tiệc tùng, biểu diễn "tiết mục nhỏ" v.v... đủ các loại phục vụ. Còn lại là tầng phục vụ khách hàng Vip.
"Chúng tôi ở dưới lầu xem trước, rồi lên lầu hai dùng bữa. Cậu không cần tiếp đón chúng tôi." Tưởng Phàm khoát tay ngăn lại, vẻ quen thuộc, Ninh Tiểu Thuần đoán rằng trước đây anh hay tới chỗ này. Nhân viên phục vụ thấy người tới là người rành rẽ, nên gật đầu rồi đi.
"Chúng ta qua kia." Tưởng Phàm đến cạnh Ninh Tiểu Thuần, ra hiệu nói.
Bên phải gian phòng giữa là cầu thang, bên trái là sảnh quán bar. Ninh Tiểu Thuần đi theo Tưởng Phàm vào quán bar, ngọn đèn bên trong dù không quá loá mắt, cũng không quá sáng. Ánh sáng mờ mờ, bartender khẽ lắc lư thân hình, cực kì tao nhã pha cocktail nhiều màu. Ánh đèn neon chớp tắt liên tục trong phòng, thu hút từng tâm hồn khao khát và cần xoa dịu.
Chính giữa là sàn nhảy, phục vụ cà phê, bia, đồ uống và trái cây, các cô phục vụ mặc váy ngắn bưng mâm đi xuyên qua các bàn. Bốn choá đèn ánh sáng mạnh chiếu lên sàn nhảy, trong sàn nhảy có mấy đôi trai gái ôm cổ ôm eo, dựa sát vào nhau đong đưa theo tiếng nhạc, thay vì nói là khiêu vũ, chi bằng nói là khiêu khích ham muốn. Sàn nhảy bốn phía đèn đều mờ mờ, rất nhiều bàn rải rác, đủ loại người ngồi ở bàn, cười cười nói nói, tranh cãi ầm ĩ.
Tưởng Phàm với Ninh Tiểu Thuần tìm một bàn trống ngồi xuống, cô gái phục vụ mỉm cười bước đến, cô ta tươi cười dễ thương với Tưởng Phàm, giọng nói ỏn ẻn: "Anh đẹp trai, anh cần gì không?"
"Không cần, cám ơn." Tưởng Phàm đáp, khoé miệng mỉm cười thản nhiên.
Cô nàng phục vụ vẫn chưa từ bỏ ý định, cố sức chào mời anh mua rượu. Lúc này toàn bộ loa trong sảnh rung lên hết cường độ, một bài nhạc điên cuồng vang lên, một đôi nam nữ đi ra sàn nhảy. Tưởng Phàm hơi cúi đầu, nói với Ninh Tiểu Thuần: "Chúng ta qua nhé."
Ninh Tiểu Thuần còn đang suy nghĩ có nên ra hay không, đang do dự thì bị Tưởng Phàm kéo ra, anh dường như là người yêu của cô, một tay ôm eo cô, ôm cô ra sàn nhảy, khéo léo thể hiện ý tứ cho cô nàng phục vụ thấy.
"Chưa được nửa tiếng, đừng mong về được." Tưởng Phàm sát vào Ninh Tiểu Thuần, đưa mắt ra hiệu cho cô, nói bên tai cô.
Ninh Tiểu Thuần nhanh chóng hiểu ý Tưởng Phàm, ở chỗ này, các cô vũ công sẽ quấn lấy bạn, không đạt được mục đích sẽ không từ bỏ. Cô ở Đế Đô một thời gian, đã biết sự lợi hại của các cô ấy.
Trên sàn nhảy có vô số nam nữ nhảy điên cuồng, mang theo tiếng cười trẻ trung hoạt bát, trên tay còn có ly rượu. Đại đa số mọi người kết bạn trên sàn nhảy, đương nhiên, chen chúc trên sàn nhảy thì không thiếu những gã nhảy múa suồng sã.
"Muốn nhảy không?" Tưởng Phàm đưa Ninh Tiểu Thuần ra sàn nhảy, hỏi ý cô, "Nếu không nhảy, chúng ta có thể đến quầy bar ngồi một chút."
Ninh Tiểu Thuần nghe vậy, mỉm cười, lựa chọn điều sau. Thật ra Tưởng Phàm với cô vẫn còn khá xa lạ, vẫn không thể xếp anh vào phía bạn bè, nên cô không dám khiêu vũ với anh.
Thế là hai người từ sàn nhảy tìm đến quầy bar vắng người, tìm chỗ ngồi. Vì Đế Đô khách đông, quầy bar vốn rất dài, bartender đứng quầy cũng không ít. Tưởng Phàm nói với một bartender còn trẻ: "Allen, cho tôi một ly Scotland đầy có đá..."
Bartender nghe Tưởng Phàm gọi, ngẩng lên, lúc anh ta thấy Tưởng Phàm thì có hơi kinh ngạc, đôi mắt sáng ngời lúc chớp thì hiện ra tia sáng thâm trầm, loại ánh mắt u buồn mà bi thương khiến người khác nhìn một lần sẽ bị anh ta hấp dẫn.
"Được, xin chờ một chút!" Bartender rõ ràng là quen biết Tưởng Phàm, nhưng anh ta chỉ gật đầu mỉm cười, không nói nhiều. Anh ta thấy Tưởng Phàm ngồi cạnh Ninh Tiểu Thuần, môi mấp máy, thản nhiên nhìn cô, lập tức pha rượu.
Ninh Tiểu Thuần cũng ngẩng lên nhìn trộm bartender, cô không có chút ấn tượng nào với người này, họ chắc là chưa từng gặp mặt. Dù sao quy mô Đế Đô lớn như thế, nhân viên nhiều như vậy, trước kia cô chủ yếu ở lầu hai ca hát, khi đó cô trang điểm thật đậm, nên không dễ có mấy ai nhận, cô thầm nghĩ.
"Còn cô?" Tưởng Phàm nghiêng đầu hỏi Ninh Tiểu Thuần.
Ninh Tiểu Thuần hồi tỉnh, nghiêng đầu nghĩ ngợi, nói: "Tôi muốn Margaret lam." Bắt nguồn của Margaret lam, là một chuyện tình đẹp. Cô chưa uống lần nào, rất muốn nhấm nháp một lần, nghe nói Margaret lam làm người ta liên tưởng đến biển Ca-ri-bê xanh thẫm.
"Allen, pha ly Margaret lam." Tưởng Phàm nói với bartender tên Allen.
Allen gật đầu, đổ các loại vật liệu vào ly cocktail, rồi một tay cầm nhanh ly rượu, ba ngón tay nắm ly rượu bên cạnh, lắc nhẹ. Chất lỏng trong ly nhộn nhạo trong tay anh ta, rõ ràng rượu sắp rơi khỏi ly, nhưng ly rượu kia trong tay anh ta như có ma lực, rượu vừa bắn ra lập tức được ly này hứng trọn.
Ly rượu bay lượn trước ngực anh ta, sau khi biểu diễn động tác hoàn mỹ, anh ta đặt ly rượu trên bàn, đưa đến trước mặt Ninh Tiểu Thuần. Ninh Tiểu Thuần nhìn quá trình anh ta làm xong ly rượu, mắt loé sáng liên tục.
Allen làm xong việc, dựa vào quầy bar, anh ta thản nhiên nhìn Ninh Tiểu Thuần, nói với Tưởng Phàm: "Clarence, có đi thăm Sarah không?"
Tưởng Phàm giơ ly lên, ngửa cổ uống hết ly Scotland, chậm rì rì buông ly xuống nói: "Ừ, đi rồi."
Allen rót thêm ly nữa cho Tưởng Phàm, rồi chầm chậm lau cái ly, nói chậm rãi: "Chúc sinh nhật Alice giùm tôi."
"Cậu tự mình gọi điện thoại đi, chắc là nó vui lắm đấy." Tưởng Phàm lấy ngón tay nhẹ vuốt ve cái ly.
Allen không lên tiếng, chỉ máy móc lặp lại động tác lau ly.
Ninh Tiểu Thuần nghe mà không hiểu gì, ngồi một bên giữ im lặng, hai người họ nói chuyện với nhau hình như không có chỗ cho cô chen vào, cô không hiểu họ nói gì, hơn nữa cô cảm thấy không khí này thật kì lạ, không hề sinh động, tựa như có cảm xúc bi thương lờ mờ không dễ nhận thấy. Cô vẫn ngoan ngoãn cúi đầu nhấm nháp ly Margaret lam.
Nhưng qua một lúc lâu, yên lặng bị phá vỡ, ánh mắt Allen ném lên người Ninh Tiểu Thuần, chủ đề câu nói đầu tiên liên quan đến cô, anh ta hỏi Tưởng Phàm: "Cô gái xinh đẹp này là?"
"Tôi họ Ninh." Ninh Tiểu Thuần nhanh nhẹn trả lời, sau khi trả lời lại có chút hối hận, cô sao lại trả lời vội vàng như thế, người ta đâu phải hỏi cô. Nếu Tưởng Phàm trả lời, vậy anh sẽ nói sao, anh và cô là quan hệ gì? Chỉ mới gặp nhau mấy lần lại ngồi cùng bàn uống rượu, có hơi quái dị.
Cô lén liếc nhìn Tưởng Phàm qua khoé mắt, trong quầng sáng nhàn nhạt, bên mặt anh hiện lên hoàn mỹ, ánh mắt sâu thẳm, mũi cao thẳng, đường cong môi dịu dàng, khiến người ta không muốn rời mắt.
Đôi môi Tưởng Phàm như mấp máy, nhưng cũng không đáp lại, anh như nhận ra gì đó, định quay đầu sang, Ninh Tiểu Thuần thấy thế vội vàng thu tầm mắt, nhìn chăm chăm quan sát ly rượu trước mặt. Đúng lúc này, trong hội trường tiếng nhạc sôi động ngừng lại, sắp chuyển sang tiếng nhạc dịu dàng thì tiếng một cô gái thét lớn, sàn nhảy xôn xao, thu hút mọi người chú ý.