Chương 91: Tên đàn ông ồn ào
Ninh Tiểu Thuần ngồi trên xe Cung Triệt rời khỏi khách sạn, dọc đường buồn chán, cô muốn tìm đề tài để giết thời gian, bỗng nhớ đến câu Cung Triệt nói trước khi ra về, bèn hỏi: "Anh mệt hả?"
"Hử?" Cung Triệt vẫn không quay lại, cầm tay lái, mắt nhìn thẳng, nói: "Là em mệt."
"Em?!" Cô nói cô mệt hồi nào, chẳng lẽ anh không cần đoán cũng biết? Ninh Tiểu Thuần rầu rĩ, lời anh nói có nhiều nghĩa, thật dễ làm người ta hiểu làm quá.
"Ừ, em mệt." Cung Triệt mặt không đổi sắc nói.
"Ừ, em mệt." Ninh Tiểu Thuần lười phản bác, yếu ớt nói, "Dùng cớ này để đi về, thật là đặc biệt nha..."
"Quá khen." Người nào đó khiêm tốn đáp.
Phụt. Ninh Tiểu Thuần muốn hộc máu...
Trở lại khách sạn, Ninh Tiểu Thuần định về phòng mình, đột nhiên nhớ ra một chuyện, thế là kéo tay Cung Triệt, nói: "Em có cái này cho anh, vào đây."
Cung Triệt nhướng mày, không nói gì, theo vào. Ninh Tiểu Thuần lấy cái hộp từ trong túi xách, mở ra, lấy ra một chiếc nhẫn cỏ bốn lá, nói: "Đây, cho anh." Cung Triệt nhận, cầm trên tay thoả sức ngắm nghía.
"Mỗi người một cái, rất công bằng, em không chiếm riêng nha. Tuy nó không đáng giá, nhưng quý ở ý nghĩa ẩn chứa bên trong." Ninh Tiểu Thuần nói xong, thì cảm thấy mình có hơi ngu ngốc, cô cười ha ha, giơ tay trái, đeo nhẫn vào ngón giữa. Thật ra đeo ở ngón áp út vừa hơn, ngón giữa có hơi chật, nhưng đeo nhẫn trên tay trái là có ý nghĩa, đeo ngón áp út là cho thấy đã đính hôn hoặc đã kết hôn, nên cô chọn ngón giữa.
"Anh xem, đẹp không?" Ninh Tiểu Thuần hỏi.
"Ừ, nhưng nếu đeo ở đây càng đẹp hơn." Cung Triệt nâng tay cô, tháo nhẫn ra, xỏ vào ngón áp út.
Ninh Tiểu Thuần vì động tác này của anh, tim đập chậm một nhịp, cô ngừng thở, cúi đầu nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay.
Cung Triệt nhìn chiếc nhẫn trắng bạc đẹp đẽ hoà với sắc xanh biếc ôm vừa khít ngón tay cô, rất hợp, rất đẹp, anh ngẩn người, có hơi thất thần, anh cũng không hiểu tại sao mình lại làm thế này. Anh buông tay cô ra, vỗ vỗ đầu cô, đứng lên, nói: "Đi ngủ sớm chút." Rồi nhanh chóng rời phòng cô.
Ninh Tiểu Thuần giang tay giang chân nằm trên giường, giơ tay lên, nhìn ánh đèn chiếu xuống chiếc nhẫn sáng bóng, lòng có chút phức tạp. Cô không muốn nghĩ nhiều, tắm rửa sơ sài rồi đi ngủ. Hôm sau cô bị Morning Call của khách sạn đánh thức, rời giường rửa mặt xong, cùng Cung Triệt ăn điểm tâm, rồi đến tập đoàn Lư thị.
Hôm nay là ngày thảo luận một kế hoạch lớn với người phụ trách Lư thị, kế hoạch này có ý nghĩa quan trọng với Hoàn Nghệ, bằng không Cung Triệt sẽ không đích thân bay đến đây. Không ngờ Ninh Tiểu Thuần và Cung Triệt đến tập đoàn Lư thị theo đúng giờ hẹn, mới biết Lư lão tiên sinh của tập đoàn Lư thị vì việc riêng đã bay sang Mỹ, phái giám đốc Lư ra tiếp đãi họ.
Lúc Cung Triệt với Ninh Tiểu Thuần ngồi trong phòng khách uống trà, một người đàn ông mặt đỏ ửng, vui cười hớn hở đón chào: "Cung tổng hạ cố đến đây, không tiếp đón từ xa, xin thứ lỗi cho."
Cung Triệt cười khẽ, ung dung bắt tay với giám đốc Lư. Giám đốc Lư, chính là cháu Lư lão tiên sinh, mặt mũi cũng coi như tuấn tú lịch sự, nhưng có người đồn hắn lên đến chức này là do dựa vào quan hệ thân thích. "Cô đây là?" Giám đốc Lư mỉm cười nhìn Ninh Tiểu Thuần.
"Xin chào, tôi là Ninh Tiểu Thuần, trợ lý của Cung tổng." Ninh Tiểu Thuần nhanh chóng vươn tay ra bắt.
"Xin chào, cô Ninh thật là người đẹp giọng ngọt ngào." Giám đốc Lư ý tứ khó dò mỉm cười, không động tĩnh đánh giá Ninh Tiểu Thuần.
"Giám đốc Lư, chúng ta ngồi xuống thảo luận kế hoạch chứ?" Cung Triệt khách khí cười, hơi nghiêng người qua, chắn tầm nhìn giám đốc Lư.
"Nếu chú đã giao phó trọng trách này cho tôi, tôi nhất định tận tình, chiêu đãi mọi người. Không biết Cung tổng thích ăn món gì, để tôi đặt trước khách sạn. Còn nữa, không biết trợ lý Ninh có thích đánh tennis không, chúng ta có rảnh thì đi đánh với nhau." Giám đốc Lư cười híp mắt nói một tràng, hoàn toàn không đề cập đến chuyện chính.
"Giám đốc Lư, không cần phiền ngài đến thế, chúng ta cứ nói một chút về phương án thực hiện cụ thể của hạng mục lần này thôi, trợ lý Ninh, đưa tài liệu cho giám đốc Lư xem đi." Cung Triệt hình như bực mình.
Ninh Tiểu Thuần vội vàng lấy tài liệu đưa cho giám đốc Lư, rồi ngồi bên cạnh Cung Triệt, mở laptop bắt đầu làm việc.
"Trong kế hoạch này chia làm ba phần, phần đầu là phân tích nguồn gốc khách hàng và đánh giá nhu cầu thị trường; thứ nhì là văn bản thuyết minh hoạt động, chính là mục tiêu thiết kế, có VI, CI, và hệ thống SOP; thứ ba là dự án ước tính kết quả đạt được. Hoàn Nghệ chúng tôi chắc chắn, chỉ cần cẩn thận, tiến hành phân tích so sánh và ưu hoá tổ hợp, nhằm thực hiện tốt nhất hiệu quả và lợi ích. Phương án này mang tính táo bạo, không biết quý công ty có hài lòng không?" Cung Triệt nói.
Giám đốc Lư tuỳ tiện lật đại mấy tờ, nói vuốt theo Cung Triệt: "Ừ, Hoàn Nghệ đứng đầu trong giới tài chính, các người làm việc là tôi yên tâm, tôi tin chú mình cũng sẽ hài lòng."
"Giám đốc Lư, mười hai phần này là phần khung của kế hoạch, anh xem xem..." Ninh Tiểu Thuần vừa giải thích vừa thao tác trên máy tính, chiếu nội dung trong laptop lên màn hình lớn trên tường.
"Ừ..." Giám đốc Lư không hề để tâm nghe, gật đầu phụ hoạ.
Ninh Tiểu Thuần giải thích xong kế hoạch, mỉm cười chuyên nghiệp, hỏi: "Giám đốc Lư, anh còn còn vấn đề gì cần tôi giải thích nữa không?"
"Không còn, cô Ninh giải thích rất rõ ràng, tôi hiểu rõ hết." Giám đốc Lư giơ tay xem giờ, nói, "Tới giờ ăn trưa rồi, chi bằng chúng ta đi ăn trước. Tôi muốn mang kế hoạch về để chúng tôi bàn bạc thêm, rồi mới quyết định."
"Được, phiền giám đốc Lư." Cung Triệt mỉm cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt, anh nói tiếp: "Có điều buổi trưa chúng tôi có hẹn rồi, chỉ e phụ thịnh tình giám đốc Lư." Anh nhíu mày, vẻ mặt xin lỗi.
Ninh Tiểu Thuần rất không tự nhiên run rẩy khoé miệng, cô biết Cung Triệt đang giả vờ, vì họ căn bản là không có hẹn. Chỉ là giám đốc Lư ồn ào thế này, thật là làm người ta chán ngán.
"Vậy à, đáng tiếc quá, chúng ta hẹn lần sau nhé. Chẳng hay buổi chiều có được không Cung tổng?" Giám đốc Lư hỏi.
"Xin hỏi có chuyện gì không?" Cung Triệt khách khí hỏi.
"Chỉ là như tôi nói vừa rồi, buổi chiều cùng đi đánh tennis? Tôi nghe nói Cung tổng đánh tennis rất khá, không biết có cơ hội tỉ thí một chút không?" Giám đốc Lư tiếp tục không chịu bỏ qua.
Chiêu này của hắn đúng là không làm người ta nói được lời nào, không nói rõ trước là chuyện gì, ngược lại hỏi họ có được không, tiếp đó nói muốn đấu với Cung Triệt, làm người ta không từ chối được. Hừ, vứt cái tiếng tận tình tiếp đãi cho rồi, chỉ toàn thoả mãn ham muốn khoe tài với lười biếng củn bản thân thôi. Ninh Tiểu Thuần oán thầm trong bụng.
"À, vừa may, tôi rảnh buổi chiều." Cung Triệt trả lời làm Ninh Tiểu Thuần ngẩn người, anh cả bữa tiệc còn chẳng đồng ý, sao lại đồng ý đánh tennis vậy?
Giám đốc Lư rất hưng phấn, nói không ngớt lời: "Thật tốt quá, thật tốt quá! Cô Ninh cũng đến nhé."
"Ha haa, tôi, không biết đánh..." Ninh Tiểu Thuần xua tay nói.
"Không biết có thể học mà, trò chơi này cũng chẳng khó khăn gì, chơi một chút cô sẽ biết liền. Để lát nữa tôi dạy cô, không phải tôi khoe chứ, tôi rất biết cách dạy." Cây thuỷ tiên Lư tự kỉ nói.
Ninh Tiểu Thuần đành gượng cười, không nói. Cho dù có người dạy thì sao, cô chẳng có đồng phục để mặc. Cung Triệt đứng lên, vươn tay bắt tay với giám đốc Lư, muốn đi về: "Chúng tôi đi trước, buổi chiều gặp."
"Được được, cô Ninh nhớ đến nha." Hắn vẫn ồn ào không từ bỏ ý định.
Ninh Tiểu Thuần cười cười, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, về theo Cung Triệt. Thằng cha này người sống chớ đến gần...