Chương 100: Trạm kế tiếp hạnh phúc?

Ninh Tiểu Thuần nằm viện hai ngày thì rời thị trấn G, trong lúc đó luôn có Cung Triệt ở bên, hết lòng chăm sóc, làm cô cảm thấy không chân thật, lâng lâng như được đi trên mây. Đêm đó cô lấy hết can đảm bày tỏ, sau đó họ ôm hôn, sau khi ôm nhau, hai người đều thở gấp, mặt mày hồng rực. Ninh Tiểu Thuần xấu hổ vô cùng, cụp mắt mỉm cười, không nói gì. Cô chờ Cung Triệt chủ động nói chuyện, nói ra lời cô muốn nghe.


Nhưng cô chờ một hồi cũng chỉ là yên lặng, không gian lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng hít thở của hai người. Qua hồi lâu, Ninh Tiểu Thuần không nhịn được, nhướng mắt lén nhìn Cung Triệt, bỗng rơi vào đáy mắt đen như mặt. Cung Triệt nhẹ thở dài, tay nắm chặt tay cô, cúi đầu nói một câu: "Tình bất tri sở khởi, nhất vãng nhi thâm." (Tình không biết từ lúc nào, chỉ hướng về một người mà yêu say đắm)


Tim Ninh Tiểu Thuần chợt lạc mất một nhịp, lòng bàn tay rịn mồ hôi, môi mím lại chờ anh nói tiếp.


"Lúc nghe em gặp nạn, lòng anh bỗng lạnh ngắt." Tay Cung Triệt bao lấy tay Ninh Tiểu Thuần, nắm thật chặt, nói tiếp, "Anh mà lại luống cuống, dù chưa nghe hết tình trạng lúc đó. Tim anh như thiếu mất một khối, không bù đắp được, còn trống hơn cả trống, haha... Em nói xem, đây là vì sao?"


Anh khẽ cười mấy tiếng, Ninh Tiểu Thuần ngước mắt nhìn anh, không nói gì. Kì thật, tim cô đã đập không còn theo nhịp.


"Không quan tâm công việc làm, bay đến đây. Trong lòng bắt đầu có cảm xúc xa lạ, làm tâm thần anh không yên. Nghe nhân viên cứu hộ nói vẫn chưa tìm được mọi người, chỉ sợ lành ít dữ nhiều, anh cảm thấy đầu óc trống rỗng, chuyện gì cũng suy nghĩ không ngớt. Anh từ khi nào mà hoảng hốt lo sợ thế này. Lúc ấy anh cảm thấy, không gì quan trọng hơn, quý giá hơn sự an toàn của em. Đâu đó có một sức mạnh thần kì không cưỡng lại được, dẫn dắt anh đến tháp lâm. Chỉ một đoạn đường ngắn, nhưng anh cảm thấy rất dài rất dài, dài như giấc mộng anh không thể thoát ra được. Khi cuối cùng anh tìm thấy em, cảm nhận sự tồn tại chân thật của em, tim anh mới nhẹ nhõm."


available on google playdownload on app store


Giọng anh trong trẻo, như rượu gạo lên men, cô vui sướng ngất ngay nhìn khuôn mặt đẹp trai trước mặt.


"Tình cảm thường nảy sinh trong lúc không hay không biết, nhiều người khi đối mặt với tình cảm của mình lại nhìn không hiểu nghĩ không ra. Anh dường như không muốn, cũng không thể để em ngay cạnh anh lại biến mất không nhìn thấy. Em còn thiếu nợ anh, chưa trả hết nợ, em đừng hòng đi đâu được, biết chưa?" Cung Triệt hung hăng nhìn chằm chằm vào mắt Ninh Tiểu Thuần, tựa như muốn nhìn thấy linh hồn cô.


Ninh Tiểu Thuần nhìn lại anh, trong một lúc không biết làm sao. Có người nói, có kiếp này là vì còn nợ của kiếp trước, ai yêu ai, ai nợ ai! Có lẽ, yêu anh, là món nợ của cô từ kiếp trước, ông trời muốn cô dùng kiếp này để bù đắp gấp bội.


Ninh Tiểu Thuần yêu Cung Triệt, Cung Triệt là nợ của Ninh Tiểu Thuần, vậy là anh cũng yêu cô sao, anh chính là nợ của cô sao. Kiếp trước rốt cuộc là ai nợ nhiều hơn đây?
"Anh thích em hả?" Hoặc là anh yêu em đúng không? Ninh Tiểu Thuần không xác định hỏi.
"Em nói xem?" Cung Triệt hỏi ngược lại.


"Em không biết..." Ninh Tiểu Thuần thành thật trả lời. Cô cảm thấy rất không chân thật, rất không có cảm giác an toàn, y như một giấc mộng, sau khi tỉnh lại tất cả đều hoá thành hiện thực tàn khốc, cô vẫn là cô, anh vẫn là anh, mà không là anh và cô.


Cung Triệt cúi đầu thở dài, kéo vai cô qua, nhẹ nhàng nói, gằng từng tiếng vô cùng rõ ràng, "Anh nghĩ, anh hình như đã thích em, trong lúc không hề hay biết..."


Ninh Tiểu Thuần nghe vậy, mắt đột nhiên sáng loá, trở nên long lanh. Trong nháy mắt trái tim trống rỗng đã lâu được lấp đầy, cô nhếch môi cười, như tắm gió xuân, có cảm giác rất thoả mãn.


Mắt Cung Triệt chứa bóng hình xinh đẹp của cô, cảm xúc lạ lẫm tràn ra, ê ẩm, mang theo chút vị ngọt. Anh không kìm lòng được cúi xuống, phủ môi lên môi cô, ʍút̼ vào...


Hai người đi máy bay quay về, lúc xuống máy bay đi ra, thì thấy tài xế tiểu Ngô đã sớm chờ ở ngoài. Tiểu Ngô cung kính mở cửa xe, đón chào bọn họ trở về. "Tổng giám đốc, phải về đâu ạ?" Tiểu Ngô hỏi.


Cung Triệt ra dấu bảo anh ta đi thẳng đến nhà anh, Ninh Tiểu Thuần ngồi bên cạnh nói nhỏ: "Không phải em... phải về nhà trọ màu hồng sao?"
"Về chỗ anh." Cung Triệt nói, khoé miệng mang nụ cười thản nhiên, không để người ta cự tuyệt.


Chỉ trong chốc lát, xe đã ngừng trước cao ốc. Tiểu Ngô mở cửa xe cho họ, Cung Triệt bước xuống, quay lại đưa tay ra. Ninh Tiểu Thuần thấy tiểu Ngô đứng bên vẻ mặt tinh quái, cười mờ ám, mặt cô lại đỏ lên. Cô ho nhẹ vài cái, không đưa tay ra, cứ thế xuống xe. Cung Triệt không nói không rằng nhìn cô một cái, đi qua nói nhỏ với tiểu Ngô vài câu, rồi cùng cô lên lầu.


Đến nhà Cung Triệt, Ninh Tiểu Thuần ngồi trên ghế salon, mắt đảo quanh, nhìn khắp nơi. Nơi này hình như không mấy thay đổi, cũng giống như lúc trước cô đến đây, nhưng giờ cô cảm thấy như cách cả một đời.


Kì thật, chúng chưa từng thay đổi, nhưng chúng không còn giống như trước đây cô đã thấy, chúng có lẽ được di dời một chút, có lẽ đã bám một lớp bụi bặm. Giờ phút này, vẫn yên ổn đứng thẳng ở nơi này.
Bởi vì tâm trạng khác nhau, quan hệ biến chuyển, làm người ta xúc động rất nhiều.


Cung Triệt vào phòng thay quần áo, lúc đi ra ném cho Ninh Tiểu Thuần một món đồ, cô chụp được, nhìn lại là một chùm chìa khoá.
"Em cầm đi, bây giờ anh có việc phải về công ty." Cung Triệt vừa nói vừa mang giày.


Anh đưa chìa khoá cho cô, là ý gì? Ninh Tiểu Thuần nhìn chằm chằm chìa khoá trong tay, như cầm củ khoai nóng.
Cung Triệt như nhìn ra tâm tư cô, anh nói: "Em ở lại đây, buổi tối chúng ta cùng ăn cơm."
Ở lại đây? Là bảo cô ở đây chờ anh về ăn cơm, hay là bảo cô ở đây luôn, tức là họ sống chung?!


Sống chung...
Ninh Tiểu Thuần lập tức ngây ngẩn, Cung Triệt đã ra đến cửa, anh lo lắng ngoái lại nói: "Em vừa xuống máy bay mệt lắm rồi, đi ngủ một lát đi." Nói xong biến mất ngoài cửa.


Ninh Tiểu Thuần ngồi trong phòng khách ngây ra thật lâu, mới chậm rãi tỉnh táo lại. Cô đứng lên, đi một vòng trong căn phòng lớn, rồi nằm giang tay trên ghế salon, nhìn trân trân trần nhà, suy nghĩ miên man, khoé miệng lại nhếch lên.


Tục ngữ nói, đại nạn không ch.ết, sau tất có phúc. Đây có được tính là biến chuyển trong đời cô, có tính là tình cảm của cô cập đúng trạm cuối cùng hay không?


Mơ mơ màng màng nghĩ ngợi, sâu ngủ bò đến, cô ngáp một cái, nằm trên ghế ngủ. Không biết ngủ bao lâu, bỗng tiếng chuông cửa vang dồn dập đánh thức. Cô dụi mắt, chạy ra mở cửa, ngoài cửa là một thanh niên mặc đồng phục, anh ta lễ phép hỏi: "Xin hỏi có phải cô Ninh không?"


Ninh Tiểu Thuần gãi gãi đầu, theo bản năng gật đầu. Người đó thấy vậy, đưa gói đồ tới, nói: "Cô có bưu kiện, xin kí nhận."


"Của tôi?" Ninh Tiểu Thuần lúc này đã tỉnh ngủ, cô vừa về đã đến nhà Cung Triệt, sao có người thần thông quảng đại, biết tung tích cô mà gởi đến hay vậy. Trong này chứa thứ gì, có phải là thứ nguy hiểm không nhỉ? Trong TV đều có cảnh này mà.


Ngườ trẻ tuổi gật đầu khẳng định, đưa gói đồ cho Ninh Tiểu Thuần, nói: "Đúng là đồ của cô Ninh Tiểu Thuần, xin kí nhận ở chỗ này."
Ninh Tiểu Thuần đành phải nhận, kí tên. Người chuyển hàng lễ phép gật đầu, rời đi.


Ninh Tiểu Thuần lo sợ bất an đóng cửa, để gói đồ lên bàn, nhìn trái sờ phải, lòng bất ổn. Cô lòng vòng mấy vòng trong phòng khách, do dự thật lâu, cuối cùng quyết định mở ra!


Cô mở thật cẩn thận, sau khi thấy đồ bên trong, sững sờ ngây người. Chẳng phải là vật nguy hiểm, mà là một bộ mỹ phẩm, đóng gói tinh xảo còn đẹp đẽ quý giá, nhìn là biết giá rất mắc. Trên đó đều là tiếng Anh, không có chữ tiếng Trung nào, nhìn chai chai lọ lọ, Ninh Tiểu Thuần không biết nên dùng nét mặt nào diễn tả cảm xúc của mình.


Cô cầm cái chai giống giống chai tinh dầu, nheo mắt đọc chữ, một hồi mới hiểu đống mỹ phẩm này có tác dụng làm mờ sẹo liền sẹo, trả lại làn da sáng bóng nhẵn mịn.


Ninh Tiểu Thuần nhìn đống chai lọ, ấm áp chảy vào tim. Toàn bộ chuyện này, đáp án rất rõ ràng, đây không phải là "kiệt tác" của người nào đó thì còn là ai.


Cô mặt mày hớn hở, chợt muốn nghe giọng anh, thế là cầm điện thoại, bấm bấm một hồi, cô mới nhớ ra điện thoại của cô sau vụ đó đã hỏng hoàn toàn. Hơn nữa nhẫn cỏ bốn lá cũng không thấy. Nghĩ vậy, cô bỗng cảm thấy đau xót.


Mất đi thứ gì đó, vĩnh viễn sẽ không thấy nó, vĩnh viễn không tìm lại được. Nhưng mà, vẫn còn người và vật trước mắt, nên tích cực tranh thủ, hết sức quý trọng.


Có lẽ, cuộc đời chính là như thế, mất đi, chấm dứt, bắt đầu, tiếp tục, lại chấm dứt, rồi biến mất... Cho dù thế nào, chúng ta đều muốn gánh hết tai nạn và hạnh phúc của riêng mình, tiến lên phía trước, không quay đầu lại.






Truyện liên quan