Chương 2-1: Ngỡ người xưa đến (2)
Ngày thứ ba mươi ba, Kinh Phục Châu nhìn thấy An Nguyện ở một nơi khác, không phải tại bãi đỗ xe.
Các cô gái trong Mộng Tử phần lớn đều được đặt theo tên một loài hoa, ví dụ Lan Hiểu gọi là Hoa Lan. Thỉnh thoảng có hứng thú, Kinh Phục Châu sẽ ra sau xem thử, thật ra anh rất thích cảm giác được các cô gái sùng bái và ngưỡng vọng. Bên tai tràn ngập tên các loài hoa, anh không nhớ hết, cũng lười đi nhớ, có khi mới từ trên giường xuống, anh đã không biết mình vừa chà đạp đóa hoa nào.
Giữa những âm thanh hỗn tạp đó, anh nghe có người gọi: An Nguyện, lên đi.
An Nguyện? Kinh Phục Châu khẽ nhướng mày, quay người lại nhìn nhưng chỉ thấy bóng lưng của một cô gái mặc váy đen đang quay lưng về phía anh, đi về phía sân khấu. Chiếc váy thiết kế theo kiểu hở lưng, bởi vì cô ưỡn thẳng nên anh có thể nhìn thấy đường lõm giữa sống lưng, thậm chí còn thấy cả chiếc xoáy nhỏ phía trên mông cô.
Dường như cảm nhận được ánh mắt anh, cô gái tên An Nguyện thoáng quay đầu lại, nhìn anh một cái. Ánh mắt của cô nhẹ tênh tênh, không mang chút sức nặng nào, khẽ lướt qua mặt anh rồi quay đi mất. Đôi mắt hẹp dài kia không nhìn vào mắt anh, nhưng Kinh Phục Châu xoa xoa tay mình, bỗng nhiên cảm thấy ngứa ngáy ở đâu đó, lại không biết cụ thể là chỗ nào.
Nơi này là phía sau tấm rèm ngăn cách giữa cánh gà và sân khấu, có cô gái nào đó đến gần anh nói chuyện. Giọng nói êm dịu khiến anh quên đi cảm giác kỳ quái vừa rồi. Tay trượt qua eo cô gái, Kinh Phục Châu cúi đầu hôn lên trái tai của cô ta một cách thờ ơ, lúc mở mắt ra thì trên sân khấu đã vang lên tiếng hát.
Khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ là thế, vậy mà giọng hát lại có chút khàn khàn, ca từ bằng tiếng Quảng êm đềm trôi, khách bên dưới lo chơi phần mình, không ai để ý đến cô. Cô cũng không để ý những người đó, tay cầm micro, cất giọng du dương.
“Cùng chung một đường, dệt chung một mộng, vốn nên là một đôi. Đương độ thanh xuân, người như sống trong cõi mộng, sau khi tỉnh lại, muốn quay về như xưa…”
Răng cắn nhẹ vành tai của cô gái, Kinh Phục Châu lại nhắm mắt, đôi môi đỏ mọng dán lên cổ áo sơ mi của anh, những ngón tay nõn nà đã luồn vào trong dây lưng của anh. Tiếng hát cứ vây quanh anh, khiến anh cảm thấy bình yên nhưng đồng thời lại thấy không bình yên. Đưa tay chặn bàn tay đang đặt trên bụng dưới của mình và đang có xu hướng đi xuống dưới lại, anh đứng thẳng dậy, lúc này mới tỉ mỉ quan sát gương mặt cô ta.
Mắt to, mặt Vline, dường như gần đây rất thịnh hành kiểu mặt này, chỉ trong Cổ Lâu thôi mà đã có mấy cô gái giống như thế. Mặt không thon cũng phải trang điểm sao cho thành như vậy. Kinh Phục Châu mỉm cười, đưa tay véo ngực cô ta một cái, cô gái cười nũng nịu rồi lại dán sát tới.
Anh cúi đầu, cô gái vẫn nịnh nọt hôn lên cằm, lên cổ anh. Nhìn anh có vẻ không có hứng cho lắm nhưng vẫn phối hợp nhắm hai mắt lại, tay nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng của cô ta. Nhắm mắt lại, giọng hát đó chợt trở nên rõ ràng. Trước kia anh từng lăn lộn ở Quảng Châu một thời gian, cũng từng học tiếng Quảng, lúc này nghiêm túc lắng nghe, cho nên có thể nghe hiểu cô đang hát những gì.
“Người ngồi dưới kia, nhìn ta trên này, diễn tấn trò người muốn diễn. Chuyện xưa người cũ, chàng quên ưu sầu, có từng nhớ chăng. Hỉ nộ ái lạc, sinh lão bệnh tử, có gì đáng lưu truyền. Hận kẻ trên kia, hay kẻ dưới này, chẳng phải ta cùng người…”
Lại mở mắt ra, lần này Kinh Phục Châu đã không còn hứng thú gì. Anh vuốt ve gương mặt cô gái một cách qua loa, giọng nói vẫn còn ôn hòa nhưng đã ẩn chứa vẻ mất kiên nhẫn: “Ngoan, qua kia đi.”
Ánh mắt anh thoáng toát ra vẻ lạnh lùng. Cô gái hờn dỗi một câu rồi thức thời đi chỗ khác. Kinh Phục Châu cũng ra khỏi tấm rèm, móc từ trong túi ra một điếu thuốc nhưng không châm lửa mà cứ ngậm như vậy rồi đi về phía sân khấu.
Cô gái tên An Nguyện đứng ngay ngắn trên sân khấu, lúc này Kinh Phục Châu mới nhìn thấy không chỉ là sau lưng mà phía trước, cổ chiếc váy cũng khoét chữ V rất sâu, vải đen ôm sát tôn lên những đường cong. Ánh mắt của cô rất lạnh, viền mắt kẻ rất dài khiến đôi mắt vốn hẹp và dài của cô càng toát lên vẻ gợi cảm. Cô lại có một dáng người rất đẹp, không cần cố ý phô bày, chỉ cần đứng đó thôi cũng đủ khiến người ta không thể rời mắt.
Trên người cô toát lên vẻ đẹp đầy mâu thuẫn.
Kinh Phục Châu ngậm điếu thuốc, cứ thế mà ngửa đầu ngắm cô. Ánh mắt của cô nhìn thẳng phía trước, không hướng về phía bất cứ ai, chỉ thờ ơ không mục đích nhìn đám người đang vui đùa ầm ĩ cách đó không xa. Nhìn cô chưa đến nỗi cô tịch, chẳng qua là biếng nhác, ca từ trong miệng đã được cô học thuộc làu, rõ ràng lúc hát lên không mang chút tình cảm nào nhưng lại gợi cảm khó tả.
“Năm tháng dài đằng đẵng, ngắm vầng trăng xa xa, nhớ người mà sầu muộn…”
Quay đầu qua, An Nguyện nhìn thoáng bên cánh gà, Kinh Phục Châu cũng vô thức nhìn theo nhưng không phát hiện bên ấy có gì. Người chơi thuốc cùng người không chơi thuốc đều đứng trên sàn nhảy lắc lư theo điệu nhạc, mơ mơ màng màng như cái tên của hộp đêm này vậy. An Nguyện thu mắt về, không biết lại nhìn nơi đâu, nhưng lúc tiếp tục cất tiếng hát, khóe môi cô nở nụ cười nhẹ.
“Cõi trần mờ mịt, trời đất mênh mang khiến đôi ta chia cách nhau. Đau đớn xé ruột gan, tiếng gió mưa rả rích, ngỡ như người xưa về…”
Không biết rốt cuộc vừa nãy cô đã nhìn thấy gì ở phía bên kia mà cả người bỗng tăng thêm vẻ gợi cảm đầy sức sống. Ánh mắt Kinh Phục Châu dời từ mắt xuống môi cô. Môi trên thoáng nhếch lên, màu son khá nhạt nhưng lại sáng. Rút điếu thuốc trên môi xuống, Kinh Phục Châu ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi mình, cảm giác đã lâu chưa từng có ấy, cảm giác giống như lên cơn nghiện khiến đầu óc anh hơi tê dại.
Nhìn xuống dưới, anh thấy một vùng trắng nõn nà trước ngực cô. Có ánh đèn màu chiếu lên người cô, ranh giới giữa trắng và đen không còn rõ ràng, cả người cô như chìm trong bóng tối, chỉ còn tiếng hát vẫn đang phiêu đãng. Kinh Phục Châu không biết mình đã nghe hết cả bài hát thế nào, anh nhìn thấy cô xách làn váy bước xuống sân khấu chứ không giống những người khác, nói vài câu bông đùa để kiếm tiền boa. Cô đi xuống sân khấu, đi rất cẩn thận khiến anh không nhịn được muốn bước tới đỡ cô một phen.
Anh đưa mắt nhìn theo cô, rồi lại ngậm điếu thuốc vào trong miệng. Cô gái đi được vài bước thì dừng lại, sau đó bất ngờ quay người lại đi về phía anh.
Cảm giác tê dại khó tả vừa được khơi gợi lúc nãy bỗng dần phai nhạt vì hành động tiếp cận của cô. Kinh Phục Châu cứ đứng đó nhìn An Nguyện bước từng bước về phía này. Cô đứng trước mặt anh, còn ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào ngực cô một cách không dè dặt.
Nếu phải miêu tả ánh mắt ấy thì chỉ có thể nói trong vẻ ngả ngớn toát ra sự tán thưởng.
Khoảng cách quá gần, Kinh Phục Châu có thể nhìn rõ mặt cô. Giây phút ấy anh hơi ngạc nhiên vì nhận ra đó là cô gái trong bãi đỗ xe. Nhưng bây giờ, anh cũng không biết nên gọi là cô gái hay phụ nữ. An Nguyện không nói gì. Cô mang giày cao gót nhưng chỉ cao tới vai anh, tất cả động tác đều có vẻ lúng túng vụng về, nhưng cô vẫn giơ tay lên. Cạch một tiếng, có ánh lửa sáng lên.
Ngọn lửa đến gần, dưới ánh mắt hơi ngạc nhiên của Kinh Phục Châu. cô châm thuốc giúp anh.
Cảm giác ngứa ngáy khó tả trong lòng lại dâng lên.
Đôi mắt hẹp dài ấy vẫn nửa nhắm nửa mở, không có biểu cảm gì. Rõ ràng động tác của cô không phải là cố tình nịnh nọt mà giống hành động tiện tay của các anh em trong giang hồ hơn. Kinh Phục Châu để yên, hít sâu một hơi rồi phà khói thuốc vào mặt cô.
Nhưng lúc này An Nguyện lại quay người đi, xách váy trở lại phía sau sân khấu. Khói thuốc trong không khí lặng lẽ tan biến, vị thuốc cay nồng bỗng trở nên không còn mùi vị. Kinh Phục Châu nheo mắt lại, không nghĩ ngợi gì bèn cất bước đi theo cô.
Trước nay anh chưa từng thật sự bước vào phòng hóa trang, phần lớn là đứng ngoài cửa, dựa vào khung cửa lẳng lặng quan sát, cô nào muốn trèo cao thì cứ nhào tới. Đàn bà đến chỗ này, trước giờ chưa có ai anh đã chấm mà không đạt được. An Nguyện ngồi trước gương, bóng anh vừa khéo cũng phản chiếu trong gương, bốn mắt nhìn nhau, cô bình tĩnh xoay mặt đi, tháo chiếc hoa tai trên tai trái xuống. Bởi vì hai tay hơi nhoài về phía trước, mà cô lại ngồi ngay trước mặt anh nên tấm lưng trần trắn nõn nà cứ thế đập vào mắt. Nhìn từ góc này, giống như phía trên cô không mặc gì vậy. Ánh mắt Kinh Phục Châu tối lại nhưng vẫn không bước tới khiến mấy cô bên cạnh cứ thi nhau ùa tới rồi lại bị anh dỗ trở về.
An Nguyện không đứng dậy, cứ ngồi đó tẩy trang. Kinh Phục Châu lẳng lặng nhìn một lát, đến khi cô lau đi đường viền mắt, điếu thuốc trên tay anh đã cháy đến đầu lọc. Cảm giác nóng cháy khiến anh hoàn hồn, cúi đầu dập tắt điếu thuốc. Anh nhìn bóng cô trong gương một cái thật kỹ, bỗng nhiên cảm thấy không còn hứng thù gì, quay người bỏ đi.
Khi thấy bóng người dần biến mất, An Nguyện âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cô lại cảm thấy mừng vì người đàn ông này đơn giản hơn so với tưởng tượng của cô.