Chương 22
Thuỳ Hồng điện
Tộc trưởng Đan Hà thượng thần của Hà tộc dẫn theo nữ nhi Bích Khung đang ngồi ở trong điện. Tiên thị hầu hạ trà nước. Huyền Thương quân hỏi: "Đan Hà thượng thần đã lâu không vào Thiên cung, hôm nay vội vàng tới, chính là Hà tộc có việc gì sao?"
Đan Hà thượng thần khẩn trương đứng dậy, xiêm y hơi có chút rối: "Hà tộc không có trở ngại gì, chỉ là......" Bà liếc mắt nhìn nữ nhi Bích Khung của mình một cái: "Chỉ là nghe nói Thanh Quỳ công chúa của Li Quang thị đã được đón vào Thiên giới, Đan Hà nghĩ rằng, nàng mới tới, nhất định không quen với mọi việc. Vừa hay Bích Khung cũng nhớ Thần hậu. Vì thế tấu thỉnh quân thượng, để cho Bích Khung vào ở trong Thiên cung, làm bạn với Thanh Quỳ công chúa."
Huyền Thương quân hơi nhíu mày, nói: "Đan Hà thượng thần suy nghĩ rất chu đáo. Bích Khung tiên tử thông minh, lanh lợi, phụ thần luôn có nhiều lời khen ngợi, mẫu thần cũng thập phần yêu thích."
Trong mắt Đan Hà thượng thần toả ra ánh sáng vui sướng: "Bích Khung có tài đức gì, sao có thể đón nhận lời tán thưởng của quân thượng được chứ?"
Huyền Thương quân nói: "Sự thật như vậy, Đan Hà thượng thần không cần khiêm tốn. Hôm nay bản quân nhìn thấy Bích Khung tiên tử, cũng rất hợp ý." Bích Khung tiên tử đưa mắt nhìn hắn, thấy hắn sáng sủa, trong trẻo như lời đồn, gò má như nở ra hàng đoá hoa đào.
Nhưng Huyền Thương quân lại nói tiếp: "Chi bằng để nàng bái sư với bản quân, trở thành đệ tử thứ mười bốn của bản quân đi."
"Hả?" Nụ cười trên mặt Đan Hà thượng thần đông lại, Bích Khung cũng lo nghĩ trong lòng.
Huyền Thương quân hỏi: "Đan Hà thượng thần cảm thấy như vậy không thích hợp? Là bản quân năng lực thấp kém, không thể khiến cho thượng thần giao phó ái nữ hay sao?"
Đan Hà thượng thần nhìn nữ nhi của mình, việc đã đến nước này, bà tiến thoái lưỡng nan, đành phải hạ lệnh: "Khung nhi, rất khó có được sự coi trọng của quân thượng, còn không mau bái sư."
Bồng Lai cung giáng
Thần đế Thiếu Điển Tiêu Y khép quyển Tinh Thần trong tay lại, nói: "Hà tộc đến Thuỳ Hồng điện?"
Trong cung, Thái Dương tinh quân cười nói: "Vâng, Đan Hà thượng thần còn dẫn theo nữ nhi Bích Khung tiên tử cùng nhau đến đó. Nói là muốn tấu thỉnh quân thượng, để Bích Khung tiên tử ở lại làm bạn với Thanh Quỳ công chúa."
"Nàng là muốn làm bạn với Thanh Quỳ công chúa chỗ nào chứ? Thanh Quỳ chỉ mới vừa được đón vào đây lúc bình mình, hiện giờ bất quá là hoàng hôn, nàng đã vội vàng tìm đến Thiên cung rồi." Thần đế hừ lạnh, "Ba đời Thần hậu của Thiếu Điển thị đều xuất thân từ Hà tộc, vì thế mà bọn họ bắt đầu có chút quên mất vị trí của bản thân rồi à."
Thái Dương tinh quân bẩm: "Bệ hạ không cần lo lắng, nghe nói, quân thượng ngay lập tức lệnh cho Bích Khung tiên tử bái ngài ấy làm sư phụ, thu nhận Bích Khung tiên tử trở thành đệ tử thứ mười bốn. Xưa nay một ngày làm sư, cả đời làm cha. Quân thượng ung dung thản nhiên, đã cắt đứt ý nghĩ của Hà tộc, vừa giữ thể diện cho hai bên. Có thể nói là giải quyết thập phần chu toàn."
"Nó từ trước đến nay luôn không hồ đồ." Thiếu Điển Tiêu Y tuy nghiêm khắc, nhưng trong giọng nói vẫn khó nén ý tán thưởng, "Ngươi đi Huyền Hoàng Cảnh, mời Càn Khôn Pháp Tổ đến đây. Thần tộc phải tích linh châu, luyện lại linh đan, dùng để giúp nó tăng thêm tu vi. Phong ấn Quy Khư phải tu bổ, nhưng......"
Ông tiến lên vài bước, thanh âm trầm thấp: "Nhưng Thiên giới mất nó, như mất một trụ cột."
Thái Dương tinh quân cúi đầu: "Vâng."
Thái Dương tinh quân vừa mới rời đi, Thần hậu liền từ sau bức bình phong bước ra. Lúc hai người nói chuyện với nhau, bà đương nhiên đều nghe thấy hết. Bà nói: "Bệ hạ, thiếp có lời này, không biết có nên nói ra hay không."
"Nàng nếu đã tự biết không nên nói, thì nhất định đừng nhiều lời." Thiếu Điển Tiêu Y đối diện với Tố Nguyên Kính, trên kính vẫn là Quy Khư mênh mông. Thần hậu khẽ cắn môi, nhưng vẫn nói: "Bệ hạ biết rõ, Tứ giới bất luận là thần, ma, nhân, yêu đều không thể tồn tại lâu ở trong cái rốn của hỗn độn. Nó chỉ bằng năng lực của bản thân lẻn vào Quy Khư, như người chìm trong nước, tự bảo vệ bản thân đã khó, lại còn muốn tu bổ Bàn Long Cổ Ấn. Mà Ma tộc lòng mang ý nghĩ xấu xa, sao lại thật tâm cùng nó phối hợp được chứ? Nó làm sao còn có đường sống?"
Thiếu Điển Tiêu Y không nói lời nào, Thần hậu tiếp lời: "Nhưng bệ hạ cũng biết rõ, trước mắt có một cách có thể cứu tính mạng nó. Chỉ cần nó mang theo mảnh vỡ của rìu Bàn Cổ tiến vào Quy Khư, nó có thể....."
"Đủ rồi!" Thiếu Điển Tiêu Y lạnh lùng nói, "Nhiều năm như vậy, nàng vẫn còn chưa quên được chuyện đó."
Hai mắt Thần hậu ngấn lệ: "Cho dù là tới nước này rồi, bệ hạ vẫn không muốn bắt lấy nàng ta, dồn ép nàng ta giao ra mảnh vỡ rìu Bàn Cổ."
Thiếu Điển Tiêu Y đưa lưng về phía bà, trầm giọng nói: "Chuyện mảnh vỡ rìu Bàn Cổ thất lạc, không thể truyền ra ngoài. Nếu không, nhất định sẽ làm lung lay lòng tin của Nhân tộc đối với Thần tộc chúng ta, hơn nữa......."
Thần hậu nói: "Hơn nữa cũng sẽ làm lung lay lòng tin của Thần tộc ở Thiên giới đối với Thiếu Điển thị, dù sao, là tình nhân cũ của bệ hạ vào đêm trước ngày đại hôn, chuốc say bệ hạ, trộm vật mà bọn họ tôn sùng là chí bảo - mảnh vỡ rìu Bàn Cổ."
Khoé miệng Thiếu Điển Tiêu Y khẽ nhúc nhích, hai gò má run run, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ lạnh lùng nói: "Câm mồm."
Thần hậu chậm rãi lui về phía sau, nước mắt lóng lánh chảy xuống má bà thành vệt dài. Bà nói: "Có đôi khi ta suy nghĩ, nếu Hữu Cầm là hài tử do nàng ta và bệ hạ sinh ra, hôm nay đứng ở nơi này, bệ hạ có lẽ sẽ không thờ ơ như vậy."
Bà xoay người rời đi, Thiếu Điển Tiêu Y chậm rãi nhắm mắt lại, từ đầu đến cuối đều không quay đầu.
Huyền Hoàng Cảnh
Dạ Đàm đang cùng đám người Càn Khôn Pháp Tổ chơi mạt chược, đột nhiên bên ngoài có tiên thị tới bẩm báo: "Thiên tôn, Thần đế mời người đến Bồng Lai cung giáng, có chuyện quan trọng cần thương lượng."
Càn Khôn Pháp Tổ đứng dậy, nói: "Xem ra hôm nay chỉ có thể chơi đến đây thôi. Huyền Hoàng Cảnh này cảnh vật không tồi, công chúa cứ tự nhiên."
Dạ Đàm "ờ" một tiếng, nói: "Tiên hạc ở ngoài kia có thể nướng ăn không?"
Càn Khôn Pháp Tổ chần chừ một lúc, phân phó tiên đồng nhà mình: "Đem tất cả kì trân dị thú đuổi hết ra ngoài, tất cả linh đan, bảo dược cất trong rương mang lên toàn bộ, để công chúa chọn lựa."
"Hở?" Dạ Đàm hồ nghi, "Cái này không giống tính cách của ông lắm nha."
Quả nhiên Càn Không Pháp Tổ ngay sau đó đã nói: "Sau đó đem tất cả chi phí ghi lại vào sổ sách, tăng mười lần giá gốc, đưa đến Thuỳ Hồng điện."
.............
Lão mới vừa đi, Tử Vu liền kéo tay Dạ Đàm: "Tỷ ngàn vạn lần đừng nghe ông ấy nói, huynh trưởng nhất định sẽ đem đống sổ sách đó tính lên đầu tỷ, trừ vào số linh châu tỷ nhận mỗi tháng, ngàn năm vạn năm, cho đến khi nào trả hết nợ mới thôi."
Dạ Đàm mới không quan tâm ------ chẳng lẽ ta lại hỏng cả tám đời đổ máu, phải ở lại Thiên giới này hơn một ngàn năm vạn năm hay sao? Nàng nói: "Sự tình sau này, để sau hẳn tính."
Dứt lời, nàng liền đi theo tiên đồng lấy đan dược.
Càn Khôn Pháp Tổ đi tới cửa, đột nhiên lại dừng bước, nói: "Thanh Hành quân cùng Tử Vu công chúa cũng nên trở về đi, nếu để chậm trễ việc học hôm nay, chỉ sợ quân thương bên kia lại xử phạt thì không tốt."
Lão nhắc tới Huyền Thương quân, Thanh Hành quân cùng Tử Vu lập tức kinh hãi: "Thiên Tôn nói rất phải."
Hai người cùng theo lão rời khỏi Huyền Hoàng Cảnh.