Chương 41

Dạ Đàm đem đơn thuốc "tốt" của mình giao cho Man Man, mắt thấy Huyền Thương quân đúng thật là không có sức bận tâm đến, nàng lặng lẽ đi tới cạnh bụi hoa, nhưng xoay người nhìn một cái, bên trong bụi hoa trống không, không có gì cả!
Đây...... Đế Lam Tuyệt đâu rồi?!


Dạ Đàm lục lọi lung tung xung quanh, nhưng ngay cả một cọng lông hổ cũng không tìm được.
Quái lạ. Vừa rồi chính mình ném nó ra ngoài cửa sổ mà. Sao có thể không có được?! Không phải lại bò qua cửa sổ lần nữa đó chứ?


Dạ Đàm nặng nề quay về nội điện. Huyền Thương quân ngồi xếp bằng ở trên giường, hai lòng bàn tay hướng lên phía trên, xếp chồng ở trước người. Sắc mặt hắn vẫn trắng bệch như trước, vết máu trên miệng đỏ đến chói mắt. Dạ Đàm tiến đến gần hắn, giơ tay phải lên vẫy vẫy trước mắt hắn: "Ngươi thực sự bị thương nặng như vậy sao? Đây là số mấy?"


Huyền Thương quân rõ là đang kiềm chế lửa giận, trầm giọng nói: "Bản quân chỉ là bị pháp thuật phản phệ ngược về, cũng không có mù!"


Nếu ngươi mù thì tốt rồi! Dạ Đàm thất vọng "ờ" một tiếng, nàng thử nhìn khắp phòng, quả thực vẫn không thấy Đế Lam Tuyệt, đành ở trước mặt Huyền Thương quân ngồi xổm xuống, định nhìn dưới giường một chút. Huyền Thương quân vốn đang ngồi xếp bằng, thấy nàng ngồi xổm trước người mình, vùi đầu xuống dưới, góc độ thập phần kì quái, không nhịn được lạnh lùng quát hỏi: "Ngươi làm cái gì vậy?"


Dạ Đàm liếc mắt nhìn dưới giường một cái, nơi đó trống rỗng. Nàng yên tâm, dứt khoát ngồi xuống: "Thiếu Điển Hữu Cầm, ngươi vì sao luôn hung dữ với ta như vậy? Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy ta rất đẹp sao?"


available on google playdownload on app store


"Đẹp?!" Huyền Thương quân dù cho bị thương, nhưng vẫn lườm nàng một cái, "Chưa bao giờ cảm thấy."
Dạ Đàm "hứ" một tiếng, nghiêng người về phía trước, chống khuỷu tay lên đùi hắn: "Vậy cả thảy Thiên giới, ngươi thích nhất vị nữ tiên nào?"


Huyền Thương quân lại còn thực sự suy nghĩ một chút, hắn nói: "Nữ tiên ở Thiên giới rất nhiều, trong đó người có tu vi cao thâm, như Cửu Thiên Huyền Mẫu Thiên Tôn, là chiến thần của Thần tộc. Bản quân đối với người luôn luôn kính trọng. Đoan chính độ lượng cũng có khối người, chẳng hạn như Lạc Thần, Hằng Nga, vân vân......"


Dạ Đàm ngắt lời hắn: "Vậy lúc ngươi nhìn các nàng, có thấy thích các nàng không?"
"Thích?" Huyền Thương quân nhíu mày. Dạ Đàm nói: "Đúng vậy, chính là sau khi gặp qua một lần, hay thường hồi tưởng trong tâm trí, hy vọng có thể gặp lại!"


Huyền Thương quân cẩn thận suy nghĩ một lúc, đương nhiên là không có. Hắn nói: "Vạn vật trên thế gian đều có duyên pháp, nếu có duyên thì sẽ gặp lại. Hà cớ gì phải tâm tâm niệm niệm?"


Dạ Đàm vỗ vỗ trán: "Thiếu Điển Hữu Cầm, ngươi biết không, có đôi khi ta cảm thấy ngươi thực sự không bình thường, ngươi có thể thấy được ưu khuyết điểm của vạn vật, nhưng lại không hề trộn lẫn tình cảm cá nhân vào bên trong. Không có thiên vị, cũng không có căm ghét. Ngươi không cảm thấy như thế không giống với một người sống sao?"


Huyền Thương quân nhắm mắt lại: "Bản quân cảm nhận được, chỉ cần nhìn thấy ngươi, bản quân lại vô cùng căm ghét!"


"Ầy......" Dạ Đàm sờ sờ mũi, nói, "Cho nên ta nói ngươi không bình thường. Kiểu mỹ nhân như bản công chúa đây ở trước mặt ngươi, ngươi nên cảm thấy vui mắt vui tai, như si như cuồng mới đúng."


Huyền Thương quân không để ý tới nàng, nàng nhẹ đưa tay lên khẽ chạm vào cằm hắn, nói: "Ngươi đừng nói, tuy rằng ngươi rất ghét người ta, nhưng khuôn mặt này của ngươi thực sự là không tồi chút nào."


"Tránh ra!" Giọng nói của Huyền Thương lạnh như băng, nhưng cơ thể hắn không hề cử động. Dạ Đàm rất nhanh liền phát hiện ra vì sao: "Ngươi không cử động được?!"


Vẻ mặt Huyền Thương quân u ám mây đen, Dạ Đàm hăng hái đi về phía trước vài bước: "Ngươi thực sự không cử động được à? Ha ha ha ha, Thiếu Điển Hữu Cầm, ngươi vậy mà cũng có ngày hôm nay!" Nàng gần như là nằm sấp trong lòng hắn, nhưng Huyền Thương quân ngay cả tránh đi cũng làm không được. Hắn đang toàn lực điều tức khí kình tán loạn toàn thân, lúc này rối loạn, cho dù không bị thương nặng cũng không thể ngăn cản được.


Mà ngày tu bổ Bàn Long Cổ Ấn đã ở ngay trước mắt, hắn không có thời gian điều dưỡng kĩ càng. Dạ Đàm áp sát vào hắn, mu bàn tay lướt qua sườn mặt hắn, nói: "Ai nha, ngươi đối với nữ nhân thực sự không có cảm giác gì sao?"
Huyền Thương quân thật muốn bóp ch.ết nàng: "Cút ra ngoài!"


Dạ Đàm nói: "Đừng mà, ta đây là đang giúp ngươi đó biết không?" Nàng lần mò lên trên, môi đỏ mọng như lửa, nhẹ nhàng khắc dấu ở hai má hắn. Đôi môi đỏ mọng ấm nóng mềm mại, như hoa mai tới gần, Dạ Đàm liền kề sát bên tai hắn, linh hoạt thè lưỡi ɭϊếʍƈ vành tai hắn, hương vị ngọt ngào êm dịu, có chút ngưa ngứa: "Như vậy cũng không có cảm giác sao?"


Huyền Thương quân mở choàng mắt, ánh mắt sắc như dao, muốn băm nàng ra thành trăm mảnh. Dạ Đàm không chút sợ hãi, ngược lại nói: "Hừ, xem ra là không có cảm giác thật. Vậy thế này thì sao....." Bàn tay trắng nõn của nàng lướt qua yết hầu Huyền Thương quân, Huyền Thương quân phốc một tiếng, phun một búng máu lên mặt nàng.


—— đan dược thanh nhiệt giải độc luyện trong lò hôm nay, quả nhiên là không đủ!!
"Li Quang Thanh Quỳ!" Hắn run rẩy chỉ vào Dạ Đàm, "Ngươi cử chỉ thô tục, nói năng bậy bạ, không biết liêm sỉ! Ngươi quả thực, quả thực......"


Bộ dạng hắn nhìn qua có thể sẽ tức ch.ết bất cứ lúc nào, khí kình toàn thân cũng bởi vì rối loạn mà tán loạn không thể tả. Tóc dài rối tung xuống dưới, như sẽ tẩu hoả nhập ma ngay tức khắc. Dạ Đàm quay đầu bỏ chạy, ngoài cửa, đúng lúc Man Man bưng thuốc tới.


"Làm gì mà hoảng hốt rối loạn dữ vậy?" Nó làm ra vẻ khó hiểu.
Dạ Đàm nói: "Xong rồi xong rồi, ta ch.ết chắc rồi. Thiếu Điển Hữu Cầm phát rồ."


Man Man mở hé cửa nội điện, nhìn vào trong qua khe hở. Chỉ thấy Huyền Thương quân ở bên trong tóc tai bù xù, mặt dính đầy máu, đang nằm trên giường không ngừng ho khan. Nó vội đẩy cửa đi vào: "Cái gì mà ch.ết chắc rồi chứ? Hắn thoạt nhìn vẫn còn tỉnh táo, nào nào, phải cho hắn uống thuốc trước đã."


Dạ Đàm quan sát nửa ngày, thấy Huyền thương quân tạm thời không có ý định đập ch.ết nàng, mới tiếp nhận chén thuốc, nói: "Ấy ấy, đừng tức giận nữa, uống thuốc trước đi nha." Nói đoạn, nàng thử đỡ Huyền Thương quân ngồi dậy.


Huyền Thương quân cực lực kiềm chế bản thân, người như hắn, càng gần như sụp đổ, càng kiên cường kiềm chế. Từ nhỏ đến lớn, hắn đều hiểu không nên đưa ra quyết định trong cơn thịnh nộ.


Hắn im lặng không nói gì, Dạ Đàm đành phải bưng chén thuốc tới trước miệng hắn: "Ngươi xem ta đối với ngươi vẫn rất tốt, đúng không?" Huyền Thương quân uống một ngụm, cho dù là nộ khí công tâm, hắn vẫn hỏi một câu: "Thuốc này...... có phải thiếu thuốc dẫn hay không?"


"Thiếu thuốc dẫn?" Dạ Đàm nhướng mày, "Làm sao có thể! Bản công sao có thể phạm một sai lầm không đáng có như vậy được chứ?"


Điều này cũng đúng. Dược sư (thầy thuốc) nào phối dược mà không tự biết bị thiếu thuốc dẫn được?! Ánh mắt Huyền Thương quân có chút do dự, nhưng vẫn uống hết chén thuốc. Dạ Đàm cầm cái chén đã trống không, nói: "Vậy ngươi cứ dưỡng thương trước. Ta không quấy rầy ngươi nữa."


Huyền Thương quân chưa kịp truy cứu nàng, mày hắn nhíu chặt lại, qua chưa được một phút, hắn ọc một tiếng, lại bắt đầu phun máu!!
Mặt chim Man Man hoài nghi, nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"
Dạ Đàm cắn môi, chỉ chỉ cái chén: "Thuốc đó vừa rồi...... là ta kê đơn."


"Vậy...... chúc mừng ngươi, bây giờ ngươi thực sự là ch.ết chắc rồi." Man Man quạt cánh bỏ chạy.


!! Dạ Đàm nhìn hắn, lại nhìn cái chén, chậm rãi trừng to mắt. Sau một lúc lâu, nàng cong lưng, ôm chén, làm như kẻ trộm muốn chuồn đi. Huyền Thương quân phun tới sông cuộn biển gầm, tất cả thương tổn cùng giận dữ, đều trong một khắc tại đây bộc phát ra toàn bộ. Hắn gầm lên một tiếng: "Li Quang Thanh Quỳ!!"


Đồ vô liêm sỉ! Li Quang Dương, nuôi dưỡng ra loại nghiệp chướng này, ngươi thật sự là tội đáng muôn ch.ết!!


Huyền Thương quân bịch một tiếng té xuống giường, Dạ Đàm sợ đến mức nhảy ra sau ba thước. Hắn cố chống đỡ đứng dậy đi tới bên cạnh bàn, gần như là run rẩy nhấc bút lên, tự viết cho mình một phương thuốc, sau đó vứt cả giấy bút vào mặt Dạ Đàm.


Dạ Đàm khó khăn lắm mới bắt được phương thuốc, hắn nghiêng đầu một cái, cơ thể đổ gục xuống. Dạ Đàm theo bản năng đỡ lấy một phen, mới phát hiện hắn đã bất tỉnh.
Thực sự là bất tỉnh rồi, cũng không biết là do bị thương, hay là do tức giận.


Dạ Đàm không còn cách nào khác, đành kêu Man Man đi sắc thuốc một lần nữa. Nàng đỡ Huyền Thương quân nằm lên giường, còn thử kiểm tr.a hơi thở, mới xác định hắn vẫn chưa ch.ết.
......
Lộng Tình các.
Tử Vu ôm Đế Lam Tuyệt trở về, tiên nga hầu hạ nhìn thấy, đều xúm lại.


"Trời ơi! Tiên quân, đây là một con chó nhỏ của nhân gian sao?" Tiên nga Khắc Nguyệt vuốt ve đầu hổ, quả thật là yêu thích không buông tay.


Tử Vu ôm Đế Lam Tuyệt vào trong lòng như bảo bối, nói: "Hình như, Hao Thiên Khuyển cũng là chó đến từ nhân gian, con vật này của ta so với nó có thể còn đẹp hơn. Nhìn xem, đúng là màu sắc rực rỡ, còn có cả hoa văn!"


Tiên nga kia thán phục: "Lông của nó thật bóng loáng! Động vật nhỏ của nhân gian đều phải ăn cơm, nó nhỏ như vậy, sợ là còn đang uống sữa nhỉ?"


Các tiên tì vây thành một vòng tròn, khắp nơi đều là móng heo. Đế Lam Tuyệt lần đầu tiên biết, lời nói mỹ nhân như mây khủng bố như thế nào! Hắn bất đắc dĩ, chỉ có thể lách sát vào trong lòng ngực của Tử Vu.


Tử Vu vội vàng ngăn các nữ tiên lại: "Được rồi, không được sờ loạn nữa. Không thấy nó bị thương à? Mau mau, đi tìm thuốc đi."


Tiểu bảo bối đáng yêu như vậy, sao lại bị thương chứ! Thật không ổn chút nào mà? Các tiên nga phần phật một tiếng, tất cả đều chạy đi tìm thuốc. Tử Vu ôm tiểu lão hổ đi vào trong, thực sự là càng nhìn càng thấy đáng yêu.


"Ngươi không cần sợ đâu, ở Lộng Tình các của ta, sẽ không ai dám động vào một cọng lông chó của ngươi nữa!"


Nói nhảm, bổn thiếu gia là lão hổ, thử hỏi trong Tứ giới này ai có thể đụng đến một cọng lông, chó?! Đế Lam Tuyệt vô cùng tức giận —— bổn thiếu gia thế nào lại có một loại dự cảm xấu......






Truyện liên quan