Chương 97

Dạ Đàm đi phía trước dẫn đường, Thiếu Điển Lạt Mục tóc đỏ lục bào đi theo phía sau nàng. Khoảng cách hơi gần một chút, nàng liền tức giận nói: "Cách xa chút đi!"
Thiếu Điển Lạt Mục nói: "Sao, ngươi cũng sợ nóng à?"


Dạ Đàm liếc liếc mắt nhìn một thân y phục của hắn, nói: "Không, ta sợ mất mặt!"
Vừa dứt lời, một quả cầu lửa từ trên trời giáng xuống!
Dạ Đàm tỏ vẻ bình tĩnh dập tắt lửa trên người chính mình.


Ôi. Thiếu Điển Hữu Cầm à Thiếu Điển Hữu Cầm, bản công chúa vì ngươi mà chuốc khổ vào thân, cả đời này rốt cuộc ngươi phải làm thế nào trả hết được đây!
Hai người một trước một sau, rất nhanh đi vào phía trước một ngự hoa viên. Cung điện nguy nga, canh phòng nghiêm ngặt.


Thiếu Điển Lạt Mục hỏi: "Đây là hoàng cung của Li Quang thị mà, chúng ta tới nơi này làm gì?"
Dạ Đàm tìm một bức tường, chuẩn bị trèo vào, nghe vậy nói: "Ngươi đối với nơi này cũng quen thuộc quá nhỉ."


Thiếu Điển Lạt Mục nhìn mức độ thuần thục trèo tường của nàng, khiêm tốn hiếm thấy, nói: "Chắc là không quen thuộc bằng ngươi rồi."
Dạ Đàm cùng hắn trèo tường vào, bên trong cư nhiên là một cái hồ!


Thiếu Điển Lạt Mục đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy đài phun nước không tu sửa, bờ hồ cỏ dại mọc thành bụi, hoàn toàn không có dấu chân.


available on google playdownload on app store


"Nơi này suy bại đến mức này, sao có thể có rượu ngon được?!" Hắn cả giận nói, "Nha đầu nhà ngươi, dám gạt ta!" Hắn giận dữ, quả nhiên tay phải liền lại nhào nặn một quả cầu lửa, Dạ Đàm trợn trắng mắt: "Được rồi đó! Bổn cô nương nếu đã dẫn ngươi đến, chắn chắn là có rượu rồi! Cái tính cứ một câu không hợp liền đốt của ngươi có thể sửa hay không?!"


Thiếu Điển Lạt Mục trừng mắt nhìn nàng: "Rượu ở đâu?!"
Dạ Đàm ở bờ hồ đi vài bước, cuối cùng chỉ vào một khu đất hoang: "Đào đi!"
Thiếu Điển Lạt Mục nói: "Ta đào á?"


"Hỏi thừa!" Dạ Đàm nói, "Ngươi không đào, chẳng lẽ lại để một tiểu cô nương như ta làm loại chuyện cu li này?!"


Nhưng rất hiển nhiên, Thiếu Điển Lạt Mục chỉ là một khối thiên thạch, không hề có phong độ gì. Lúc Dạ Đàm giống như một con chó đào hố, liền hiểu được điều này. Nàng quẹt quẹt mồ hôi trên mặt, nhìn thấy Thiếu Điển Lạt Mục đang ngồi trên tảng đá bên cạnh uống rượu, lẩm bẩm nói: "Thiếu Điển Hữu Cầm à Thiếu Điển Hữu Cầm...... ta vậy mà bắt đầu có chút nhớ ngươi rồi. Nếu ngươi ở đây......"


Nàng nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, nếu người đứng ở trước mặt là Thiếu Điển Hữu Cầm, vậy chắc là hắn chỉ biết vung tay áo, cao cao tại thượng mà bỏ lại hai chữ —— vô vị.
Ôi, cũng chẳng tốt hơn chút nào cả!


Dạ Đàm cam chịu số phận mà đào hố, may mà rượu này chôn cũng không sâu lắm, chỉ chốc lát sau, thật đúng là đào ra được một vò rượu. Thiếu Điển Lạt Mục sửng sốt, không thể tin được ở dưới đất lại thực sự có rượu.


Dạ Đàm phủi bùn đất đi, một cỗ hương rượu liền tỏa ra.
Thiếu Điển Lạt Mục khẩn trương chìa tay ra đón nhận, Dạ Đàm vội bảo vệ vò rượu né tránh: "Giao ước của chúng ta, ngươi còn nhớ chứ?"


"Ừ......" Thiếu Điển Lạt Mục nhìn chằm chằm vò rượu trong tay nàng, cổ họng chuyển động, nuốt nước bọt ừng ực, hắn nói: "Sao lại không nhớ? Nếu rượu này không ngon, liền thiêu ch.ết ngươi!"
Dạ Đàm tức giận: "Ta là nói vế sau cơ!"


Thiếu Điển Lạt Mục bị hương rượu làm cho thèm chịu không nổi, hắn niệm Định Thân chú, Dạ Đàm nhất thời không thể động đậy được.
—— Thiếu Điển Lạt Mục này dù sao cũng là thiên thạch của Huyền Thương quân, hơn nữa đã tu hành một ngàn bảy trăm năm. Tu vi kia há có thể xem thường?


Hắn từ trên tảng đá nhảy xuống, đi vài bước tới trước mặt Dạ Đàm. Dạ Đàm nhất thời không giải được cấm chú, đành đảo mắt hỏi: "Ngươi muốn làm gì?!"
Thiếu Điển Lạt Mục một phen cướp lấy vò rượu trên tay nàng, ngửa đầu uống một ngụm.


Đây...... quả nhiên là rượu ngon, vào miệng thuận hoạt, thuần mà không ngấy.
Hắn lại hớp thêm một ngụm, chậm rãi ngồi xuống lại trên đá, vẻ mặt dần dần ngưng trọng. Dạ Đàm phát cáu: "Thiếu Điển Lạt Mục! Đồ khốn nhà ngươi!"


Thiếu Điển Lạt Mục đắm chìm trong hương rượu, hồi lâu mới hỏi: "Đây là rượu gì? Vì sao lại bị chôn sâu ở bờ hồ bỏ hoang trong ngự hoa viên?"
Dạ Đàm tức giận: "Ngươi cảm thấy dưới loại tình huống này, ta có hứng thú nói chuyện phiếm với ngươi không?"


Cũng đúng. Thiếu Điển Lạt Mục chỉ tay, cởi bỏ Định Thân chú cho nàng. Dạ Đàm đào đất nửa ngày, cả người từ trên xuống dưới đều là rêu xanh và bùn nhão, nàng đi tới bên hồ, nói: "Thiếu Điển Lạt Mục, ngươi lại đây!"


Thiếu Điển Lạt Mục cẩn thận nếm rượu, ánh sáng của rượu cũng ngấm vào, hắn chợt có một chút cảm tình với nàng. Vì thế hắn cầm theo vò rượu đi tới: "Làm gì?"
Dạ Đàm chỉ chỉ vào chỗ nước nông gần bờ hồ, nói: "Nào nào, đứng ở đó đi."


Thiếu Điển Lạt Mục dừng lại, ra vẻ không hiểu gì cả: "Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"


Thân thể hắn quá nóng, mới vừa đứng ở đó, vùng nước nông xung quanh lập tức sủi bọt, vậy mà lại bắt đầu sôi ùng ục. Dạ Đàm vô cùng hài lòng, lựa một vùng nước có độ ấm vừa phải, bắt đầu ngâm nước tắm.
Thiếu Điển Lạt Mục: "......"


Ánh trăng vừa treo lên bầu trời, hồ nước yên tĩnh không tiếng động.
Dạ Đàm đem bùn, cây cỏ, bụi bẩn dính trên người rửa sạch, chỉ cảm thấy thoải mái cả người. Nàng chìa tay về phía sau: "Nào, cho ta uống một ngụm rượu đi."


Thiếu Điển Lạt Mục thực sự đưa qua cho nàng, vò rượu ở trong tay hắn, vậy mà cũng đã bắt đầu nóng lên. Dạ Đàm ngửa đầu uống rượu, hồ nước hoang tàn cỏ hoang mọc thành bụi này, đều nhiễm hương rượu thoang thoảng.
"Quả nhiên là rượu ngon." Dạ Đàm nhẹ giọng khen.


Bên cạnh, Thiếu Điển Lạt Mục cũng ngồi ở trong nước, hỏi: "Ngươi còn chưa nói cho ta biết, rượu này từ đâu ra?"


Dạ Đàm nói: "Là tỷ tỷ của ta ủ đấy. Tỷ ấy nói nữ nhi của những nhà bình thường, khi mới sinh ra, phụ thân sẽ ủ một vò rượu cho nàng, chôn ở dưới đất. Đợi đến lúc nàng xuất giá, sẽ đào rượu lên để mà đãi khách. Vì thế, tỷ ấy liền giúp ta ủ một vò. Nói sau này nếu ta thành thân, có thể cùng phu quân ta uống. Ta nghĩ, tỷ ấy nhất định không bao giờ gạt ta, chắc chắn sẽ ủ một vò rượu ngon nhất."


Dứt lời, nàng truyền vò rượu sang.
Thiếu Điển Lạt Mục lại nếm một ngụm, nói: "Rượu này độc nhất vô nhị trong trời đất, nàng đối với ngươi nhất định là vô cùng tốt.
Dạ Đàm nói: "Tỷ ấy đối với ai cũng rất tốt. Ui, ngươi ngồi xa ra một chút đi, nước chỗ ta nóng quá."


Thiếu Điển Lạt Mục đúng thật là ngồi xa ra một chút, hắn hỏi: "Là ta thua rồi. Rượu này của ngươi, quả thực ngon hơn Cửu Đan Kim Dịch. Ngươi bảo ta nghe lời ngươi nói, là muốn ta phải làm gì? Giết người hay là đoạt bảo?"
Dạ Đàm tỏ vẻ khó hiểu: "Bộ ngươi thường xuyên làm những việc này à?"


Thiếu Điển Lạt Mục cười lạnh: "Phàm là người lấy rượu ngon tới tặng ta, không phải đều chỉ vì những việc này sao? Vì vò rượu này của ngươi, ta có thể làm cho ngươi ba chuyện."
Dạ Đàm hỏi: "Chuyện gì cũng được?"
Thiếu Điển Lạt Mục ngửa đầu uống rượu: "Chuyện gì cũng được."


Dạ Đàm bèn ra vẻ nghiêm túc mà nói: "Vậy trước tiên ngươi cởi y phục trên người ra đi, trang phục trên người ngươi, quả thực giống một con gà rừng! Ta trông thực sự là..... Úi úi úi, không được nặn cầu lửa nha!!"


Nhưng rất hiển nhiên, kháng nghị là phí công. Dạ Đàm ngụp đầu vào trong hồ, vẫn chờ cầu lửa bay qua, mới ngóc đầu lên.
Nhưng vừa ra khỏi mặt nước, nàng liền ngây ngẩn cả người.


Trong vùng nước cạn, Thiếu Điển Lạt Mục cởi bỏ đai lưng của lục bào, hất tay ném vào trong hồ. Mái tóc dài màu đỏ của hắn dính nước, mềm mại choàng ở hai vai. Hắn chậm rãi cởi bỏ nút thắt cài ở trung y, nhẹ giọng nói: "Nguyện vọng thứ nhất của ngươi." 






Truyện liên quan