Chương 63: Hoàn
Estes vẫn nghĩ sinh hài tử là một việc vô cùng thống khổ và đáng sợ -mọi người đều nói nó rất đau nhưng khi đến lượt cậu sinh, cậu lại đột nhiên có cảm giác mình bị lừa.
Bốn mùa ở Vương Quốc Đồng Thoại biến hóa cũng không lớn, sau khi vào mùa hè rồi thời tiết cũng không quá mức nóng bức. Những tinh linh yêu thich cái nóng của mùa hè cũng sẽ chỉ ở trong rừng chế tạo nóng bức để phục vụ cho những loài động thực vật có chung sở thích chứ không có ý định đi thăm những vị bằng hữu khác.
Ở trong chỗ ở của Tinh Linh Nữ Vương, Estes mặc chiếc áo choàng rộng thùng thình được chuẩn bị đặc biệt cho cậu, ngồi ở trong vườn hoa được chăm sóc vô cùng tốt, hưởng thụ ánh nắng ấm áp của mùa hè. Một tay cầm thìa một tay cầm dưa hấu, từng miếng từng miếng ăn vô cùng ngon miệng.
Carlos chiếu cố cây cối trong vườn, một bên rèn luyện ma pháp cho càng thêm thuần thục một bên thường thường ngẩng đầu lên chú ý tình huống của bạn lữ.
Tuy rằng dưa hấu ăn nhiều quá cũng không tốt nhưng các tiểu tinh linh ở đây lấy thực vật làm món chính cho nên bộ vị của bọn họ có biện pháp đối phó với thực vậy vì vậy cũng không cần quá lo lắng về vấn đều này. Carlos cũng không ngăn cản Estes càng ngày sức ăn càng tăng, bất quá để phòng ngừa thai nhi phát dục quá tốt tản bộ buổi sáng sớm và chạng vạng tối càng thêm trọng yếu.
Estes ăn xong nửa quả dưa hấu mới thỏa mãn ợ một cái. Ngay sau đó bụng của cậu bắt đầu có điểm lạnh nhưng cũng không để ý lắm vì vốn dư hấu ăn xong đều là như vậy.
Cậu rởi đi bóng râm, đỡ bụng gian nan đi qua đi lại trong vườn hoa, việc này gọi là tiêu thực.
Chỉ trong chốc lát, dương quang ấm áp đã xua tan đi cảm giác mát lạnh trong bụng cậu. Estes thoải mái nheo lại ánh mắt nhưng ngay sau đó, bụng cậu tê rần.
Estes cảm giác được thai nhi đang chuyển động, đầu tiên cậu nhíu hạ mi sau đó cười tủm tỉm sờ sờ bụng của mìn. Dạo gần đây hài tử đã có ý thức riêng của chính mình, tuy rằng vẫn chưa thể trao đổi được nhưng ngẫu nhiên chuyển động vẫn có thể truyền đạt được cảm xúc của thai nhi cho bọn họ.
Vui sướng, vui thích, không muốn xa rời… Các loại tình cảm tốt đẹp dao động làm cho những vị phụ huynh trẻ tuổi vô cùng cảm động.
“Làm sao vậy ?” luôn luôn chú ý Estes, Carlos đã buông xẻng trong tay ra đi tới cạnh cậu.
“Bảo bảo cử động ” Estes mi phi sắc vũ (mặt mày hớn hở) nhìn Carlos cười nói, sau đó lại a một tiếng “Nó lại động, gần đây nó thực hoạt bát a”
Carlos nghe xong mặt mày lại là một mảnh lo lắng “Hoạt bát chú mới tốt, không có làm đau em chứ ?” hắn đặt tay lên bụng Estes, cảm thụ hài tử cử động nhưng rất nhanh, hắn nhíu lại mày.
Tần suất này, có phải quá nhanh rồi hay không ?
Estes nhíu lại mi gật gật đầu “Có điểm đau, hôm nay nó quá hoạt bát”
“Trên người còn có cảm giác gì nữa không ?” Carlos hỏi.
“Ân ?” Estes nghĩ nghĩ rồi nói “Trên đùi có chút ẩm ướt”
Trên đùi ướt ? Carlos xốc lên áo choàng của cậu xem xét.
Bởi vì bụng quá lớn, mặc quần áo rất không thuận tiện cho nên dạo gần đây Estes đều chỉ mặc mỗi trường bào rộng thùng thình loại dành cho dựng phu mặc. Hơn nữa thời tiết độ ấm cũng không thấp cho nên dưới trường bào cũng chỉ có một cái tiểu tiểu khố (qυầи ɭót) nhưng đây cũng là nhờ Carlos giúp cậu mặc.
Nhìn thoáng qua một cái Carlos liền biến chuyện gì đang xảy ra. Hắn thật cẩn thận ôm lấy Estes, bay đi tìm An Khải Lệ Mễ.
“Làm sao vậy ?” Estes vẻ mặt ngây ngốc, mà sau khi nhận ra phướng hướng bọn họ đang bay đến liền hỏi “Vì sao lại đột nhiên đến chỗ An Khải Lệ Mễ trưởng lão ? Hôm qua không phải đã kiểm tr.a xong rồi sao ?”
Carlos cúi đầu nhìn cậu, khuôn mặt nguyên bản lo lắng lại thêm vài phần bất đắc dĩ “Nước ối của em vỡ rồi”
Nước ối vỡ ? Hơn nửa ngày sau Estes mới nhớ tới nước ối là cái gì, sau đó bừng tỉnh đại ngộ “Nguyên lai là bảo bảo muốn sinh a, vậy mà em còn tưởng là vừa rồi ăn không cẩn thận làm nước dưa hấu dây ra nữa chứ ” [ngươi ăn như thế nào mà áo choàng không ướt bên trong lại ướt được chứ hả trời?]
Carlos cúi đầu đầy hắc tuyến “Ngày hôm qua không phải An Khải Lệ Mễ trưởng lão đã nói cho em biết những tình huống sẽ phát sinh trước khi sinh sao ?”
Estes không biết xấu hổ ngây ngô cười “Em không cẩn thận ngủ gật thôi mà”
Nhìn cậu như vậy chỉ biết không thể trông cậy cậu nhớ kĩ, cũng may còn có Carlos cẩn thận lắng nghe.
Rất nhanh, Carlos đã đi đến đích, còn chưa vào cửa đã hô to tên của An Khải Lệ Mễ.
“Làm sao vậy ? Sao lại kích động như vậy ?” An Khải Lệ Mễ rất nhanh liền xuất hiện ở trước mặt bọn họ “Là Estes không thoải mái ở chỗ nào sao ?”
Carlos hắc nghiêm mặt (vừa đen, vừa nghiêm túc =))) ) “Nước ối của em ấy vỡ rồi, ta nghĩ là em ấy sắp sinh”
“Trời ạ!” An Khải Lệ Mễ có chút kinh hoàng nhưng rất nhanh sau đó liền trấn định lại “Ngươi đem cậu ấy đến phòng sinh trước đi, ta đi mời người đến hỗ trợ”
Ngày sinh của Estes cũng đã được dự đoán nằm trong mấy ngày nay nhưng An Khải Lệ Mễ cũng không ngờ tới là sẽ nhanh như vậy. Bọn họ mới tới kiểm tr.a hôm qua a !
Cũng may những thứ cần chuẩn bị cũng đã sớm được sắp xếp trong phòng sinh được làm riêng cho cậu trong “bệnh viện” Mà hai vị yêu tinh được mời tới hỗ trợ làm “bác sĩ khoa phụ sản” cũng đã đến sớm từ mấy ngày hôm trước rồi. Bọn họ được an bài ở ngay bên cạnh “bệnh viện” để tùy thời hỗ trợ.
Carlos gật gật đầu, đem Estes đưa vào phòng sinh, đặt cậu lên trên giường sau đó canh giữ ở một bên lo lắng đợi An Khải Lệ Mễ dẫn nhóm yêu tinh đến đây.
Hiện tại với hắn mà nói, mỗi một giây đều là dày vò.
Ngược lại người vốn nên khẩn trương nhất – Estes lại hoàn toàn không khẩn trương chút nào, thậm chí còn an ủi hắn “Anh không cần lo lắng quá đau, hiện tại em cảm thấy cũng không tệ lắm”
“Không đau sao ?” Carlos lấy qua khăn mặt xoa xoa cái trán đang bắt đầy chảy mồ hôi của cậu.
Lúc nãy không có cảm giác gì nhưng hiện tại phía dưới cơ thể đang truyền tới từng đợt đau đớn, thật sự là rất đau ! Nhưng nhìn đến Carlos lo lắng như vậy, Estes ngược lại cảm thấy mình vẫn có thể chịu đựng được cho nên cậu chỉ là lộ ra một nụ cười yếu ớt nói với Carlos “Không đau.”
Carlos càng đau lòng .
Rất nhanh , An Khải Lệ Mễ liền mang theo hai vị yêu tinh tiến vào.
Bộ dạng của yêu tinh và tiểu tinh linh thật sự giất giống, chỉ khác một chút là so với vẻ khả ái ngoạt ngào của tiểu tinh linh thì bề ngoài của yêu tinh cũng giống như tên của bọn họ, là một loại yêu diễm mị hoặc. Ánh mắt của bọn họ là loại mắt kép của côn trung, thoạt nhìn tựa như là bảo thạch được cắt vô cùng hoàn mỹ mà lỗ tai của bọn họ lại là lỗ tai mao nhung nhung của động vật nhưng cánh của bọn họ cũng giống của tiểu tinh linh, chẳng qua là nhiều loại hơn một chút mà thôi.
Các chủng tộc trí tuệ trong Vương Quốc Đồng Thoại đều có một loại thiên phú độc đáo riêng như tiểu tinh linh là gieo tròng, mỹ nhân ngư là tiếng ca, người lùn là óc sáng tạo … mà thiên phú của yêu tinh lại chính là ma pháp.
Tiểu tinh linh cũng có ma pháp nhưng phần lớn ma pháp của bọn họ là nhằm vào thực vật mà ma pháp của yêu tinh mới là chân chính cường đại và dùng được nhiều mặt. Mỗi một việc họ làm đều thích sử dụng ma pháp.
Giống như hiện tại, hai vị yêu tinh được mời tới đảm nhiệm bác sĩ khoa phụ sản đang thảo luận nên sử dụng loại ma pháp nào.
Đầu tiên bọn họ sử dụng ma pháp kiểm tra.
“Tình huống rất tốt”
Theo sau câu nói là một ma pháp thấu thị (nhìn thấu)
“Tử cung nằm ở trong thành ruột. dựa theo tình huống co thắt bảo bảo rất nhanh sẽ theo tràng bích (=”>) đi ra”
An Khải Lệ Mễ bừng tỉnh đại ngộ “Ra là vậy ! Ta từ trước tới nay vẫn luôn không rõ cái lỗ đấy có tác dụng gì, ra là để cho nam tính tinh linh dùng sinh bảo bảo sao”
“Oh” hai vị yêu tính cộng thêm Estes đang nằm trên giường đều có biểu tình đồng dạng.
Carlos nghe vậy, một đầu hắc tuyến.
Kỳ thật việc này không thể trách bọn họ được.Khi các chủng tộc trí tuệ trong Vương Quốc Đồng Thoại được tạo ra thì đã bỏ đi công năng bài tiết. Thân thể của bọn họ có thể hấp thu 100% chất dinh dưỡng từ thực vật sau đó các loại cặn bã đều sẽ hóa thành chất lỏng màu vàng từ phía trước bài tiết ra cho nên có thể nói địa phương phía sau kia chính là chưa bao giờ từng bị sử dụng qua.
Mà thân thể của bọn họ không có thoái hóa cũng thật sự là vạn hạnh.
“Hiện tại chúng ta nên làm cái gì bây giờ ?” Carlos quyết định không để ý tới vấn đề này nữa.
“Cho cậu ấy ăn một chút gì, sau đó chờ đợi” Yêu tinh nói.
Chờ đợi ở đây là chờ đợi bảo bảo trong bụng Estes có dấu hiệu đi ra mà ở nhân loại thì gọi là chờ sản đạo (đường sinh sản) mở ra.
Nhưng hiện tại ở đây cũng không có ai là nhân loại cho nên sự chờ đợi của bọn họ liền biến thành quan sát hình ảnh qua thấu thị xem tiểu tử kia tự mở ra đường bắt đầu chui ra ngoài.
Carlos cảm thấy cảnh này thực quỷ dị nhưng mà ngay cả Estes đang phải chịu đựng đau đớn cũng cảm thấy hứng thú mà nhìn hình ảnh phản xạ trên tường qua ma pháp thấu thị. Dưới sự trợ giúp của yêu tinh, một bên hô hấp phối hợp tiểu tử kia, một bên còn hô cố lên.
Tiểu tử kia cũng tựa hồ nghe được lời cổ vũ của cậu, động tác càng ngày càng linh hoạt, rất nhanh liền đi đến cửa sản đạo.
Một yêu tinh mắt đỏ nhìn tình huống của sản đạo sau đó nói “Có thể thấy được rồi, hẳn là đầu đi ra trước”
Một yêu tinh mắt lam khác gật gật đầu sau đó bắt đầu niệm một đoạn chú ngữ.
Estes chỉ cảm thấy đột nhiên đau đớn biến mất mà Carlos lại thấy rõ hài tử sắp sinh của mình khi bị ma pháp của yêu tinh mắt lam đánh trúng liền đột nhiên thu nhỏ lại sau đó dễ dàng trượt ra khỏi sản đạo rồi được yêu tinh mắt đỏ đã chờ sẵn ở ngoài tiếp lấy. Sau đó yêu tinh mắt lam lại tung thêm một ma pháp nữa, hài tử liền khôi phục kích cỡ ban đầu.
“Tốt lắm, ta mang bảo bảo đi tẩy rửa một chút. Ngươi giúp Estes xử lý một chút rồi lại ra tiếp sau”
“Ân”
Yêu tinh mắt lam liền bình tĩnh ôm tân sinh viên đi, Carlos liếc mắt một cái cũng chưa kịp bởi vì hắn vẫn còn đang bị vây trong trạng thái khiếp sợ.
Như vậy là xong rồi ? ! Carlos nhìn về bạn lữ nằm ở trên giường, cái bụng nguyên bản phình to giờ đã hoàn toàn khô quắt lại, yêu tinh mắt đỏ đang sử dụng một đống ma pháp cho cậu. Đầu tiên là kiểm tr.a sau đó là chữa khỏi cuối cùng là rửa sạch.
Quả thật là đã sinh a….không biết vì sao, Carlos có loại cảm giác rất không chân thật.
“Quả nhiên không hổ là người đỡ đẻ tốt nhất, năng lực của các người quá tuyệt vời “An Khải Lệ Mễ cao hứng nói.
“Đúng vậy, chúng ta là tốt nhất ” Yêu tinh lạnh nhạt tiếp nhận lời khen ngợi của nàng không có chút ý tứ khiêm tốn nào.
Tuy rằng trải qua đau đớn ban đầu tiếp đó cậu liền không cảm thấy gì nữa nhưng vẫn là bị vét sạch hết tinh lực, cả người đều buồn ngủ nhưng là hiện tại cậu rất muốn nhìn xem hài tử a “Có thể cho ta xem bảo bảo được không ?”
“Không thành vấn đề, đồng bạn của ta rất nhanh sẽ ôm hắn trở lại. Nga quên không nói ! Vừa rồi ta đã nhìn qua một chút kia là một tiểu nam hài khả ái a”
“Thật không ?” Estes lo lắng nhìn cửa.
Quả nhiên không bao lâu, yêu tinh mắt lam liền ôm hài tử quay về.
Estes ngồi dựa vào trên người Carlos, tiếp nhận tiểu bảo bảo đã được tắm rửa sạch sẽ bao vây ở trong tã lót.
Lúc này tiểu bảo bảo bởi vì vừa mất rất nhiều khí lực mà phi thường mệt mỏi, ngủ vô cùng ngon.
Tiểu bảo bảo mới sinh ra làn da nhăn nheo hơn nữa còn đỏ lên cũng không phải là dễ nhìn cho lắm nhưng ở trong mắt bọn họ đây lại là bảo bảo xinh đẹp nhất trên thế giới.
“Lỗ tai của nó giống của anh” Estes sờ sờ tiểu bảo bảo, nói ra phát hiện của bản thân. Trên đầu của tiểu bảo bảo có một đôi thú nhĩ (tai thú) màu trắng. Bởi vì mới sinh nên thú nhĩ trông phấn nộn nộn, bên trên còn có thưa thớt một ít lông cũng giống như trên tiểu đầu của nó vậy.
Carlos có thể nhìn ra tóc trên đầu bảo bảo cũng trắng như lỗ tai của nó vậy. Hắn thật cẩn thận xốc lên tã lót, nhướng mày “Nó không có cánh” này đối với một tiểu tinh linh cũng không phải là chuyện tốt gì.
Estes cũng có chút lo lắng.
An Khải Lệ Mễ lại mở miếng nói “Cũng không có vấn đề gì đâu, các ngươi có thể tìm nữ vương hỗ trợ mà, nàng hẳn là sẽ vui lòng giúp các ngươi giải quyết vấn đề này”
Vậy là tốt rồi, hai vị tinh linh vừa lên chức phụ thân đều nhẹ nhàng thở phào.
“Oa, nó còn có đuôi này, thực khả ái !” Estes kinh hỉ nói sau đó còn đụng đụng vào cái tiểu đuôi sói kia.
Vậy hẳn là giống như Carlos, về sau lớn lên hẳn là cũng sẽ mọc dài ra một bộ lông, Estes vui rạo rực nghĩ.
“Quả thực rất khả ái a” An Khải Lệ Mễ và hai vị yêu tinh đều tiến lại đây “Nó thật đặc biệt, các ngươi đã nghĩ ra cái tên nào hay cho nó chưa ?”
Hai vị phụ thân cùng nở nụ cười tương tự sau đó nhìn về phía tiểu bảo bảo ở trong lòng đang bởi vì bị người vây xem mà bất mãn mở ra đôi mắt lục sắc.
“Legolas, tiểu lá cây của chúng ta”