Chương 11: Kết thúc
Khi Linh Tuyết tỉnh lại đã là ngày hôm sau, nàng nặng nề mở mắt thấy Vương Nghị ngồi một bên vẻ mặt thâm trầm chăm chú.
- Việc như ngày hôm qua đã từng xảy ra sao ?
Ông cố gắng khắc chế bản thân để không làm nàng sợ hãi, đứa nhỏ mệnh khổ này thật đáng thương. Nàng nặng nề gật đầu, đôi mắt ông trầm xuống. Minh Nhật ở một bên sắc mặt lạnh lẽo không chút biểu tình nghe thấy câu trả lời của nàng thì đại biến trở nên như muốn giết hết những ai đang ở gần hắn. Nhận thấy không khí khác thường nàng nhẹ giọng :
- Khi con lên mười, rồi sau đó cứ mỗi năm một lần sẽ có tình trạng như hôm qua.
- Không thể nào.
Sắc mặt ông sợ hãi, nàng đã vượt qua sáu năm sao ? Thế nhưng Bạch Lạc cũng chỉ chống chọi được bốn năm. Nhìn sắc mặt trắng như tờ giấy của Vương nghị Linh Tuyết cảm nhận có gì đó không ổn.
- Bệnh của con sẽ ch.ết sao ?
Mỗi lần phát bệnh nàng mơ hồ cảm thấy sinh mạng của nàng có thể rời đi bất cứ lúc nào. Ông do dự một lát nhìn Minh Nhật rồi cho cả hai một đáp án khiến cho Minh Nhật không còn đứng vững được nữa.
- Ta e là vậy, có lẽ con sẽ chỉ sống được khoảng nửa năm là cao nhất. Còn không thì có thể tùy thời ra đi trong lần phát bệnh tới.
Lời của Vương nghị đồng thời khiền cho cả hai thân hình chao đảo vì tin tức thu được ấy. Nàng sẽ ch.ết sao, quỷ y cũng đã tìm suốt tám năm thế nhưng tin tức cũng không có.
Những ngày sau đó sức khỏe cùa Linh Tuyết càng ngày càng yếu hơn. Thời gian phát bệnh từ mỗi năm một lần giờ thì cứ mỗi tháng nàng lại phát bệnh một lần. Vương đại phu cũng lưu lại để chăm sóc cho nàng. Minh Nhật cũng luôn ở bên Linh Tuyết lưu luyến không rời, hắn đối với nàng yêu chiều hết thảy. Chỉ là thứ gì nàng mở miệng nói muốn hắn bỏ hết công sức lấy cho bằng được.
Khoảng thời gian này Linh Tuyết hết sức vui vẻ cùng hạnh phúc. Nàng từng nghĩ chỉ cần sống như thế nàng cho dù là ngày mai có ch.ết ngay cũng sẽ thỏa mãn.
Thế nhưng mọi sự không thể như người ta mong muốn, trong khi đang đắm chìm trong hạnh phúc thì nàng tình cờ biết được một chuyện khiến cho những hạnh phúc hiện tại đột nhiên vỡ vụn.
Mở mắt thấy sắc trời đã có chút sầm tối, tiếng lôi kéo bên ngoài khiến Linh Tuyết tò mò bước lại gần. Nàng nhận ra Minh Nhật đang bị một nữ tử có vẻ đẹp hoa lệ kiều diễm động lòng người giữ chặt lấy.
- Nhật, ta biết chàng còn tình cảm đối với ta, ta biết ta đã từng phản lại chàng, nhưng lúc đó là do ta bị người ta uy hϊế͙p͙. Không thể không dồn chàng vào tử lộ, thế nhưng sau đó ta đã vô cùng hối hận. Ta biết chàng đối với Linh Tuyết kia là do áy náy với nàng ta, ta tình nguyện không tranh giành vị trí chính thất với nàng ta, chỉ cần chàng cho ta ở bên chàng có được không?
Giọng nàng nũng nịu đôi mắt nhiễm đỏ có chứa lệ quang trông mới thực là đáng yêu
- Chuyện của Linh Tuyết làm sao mà nàng biết được ?
Hắn ở một bên nghi ngờ hỏi. Dù rằng hắn từng yêu nàng nhưng cũng không phải cái gì hắn cũng nói với nàng.
- Là Vương đại phu nói với ta. Ông ta nói chàng là do áy náy mình hại nàng ta kích động chạy ra giữa trời tuyết lạnh khiến nàng ta mắc căn bệnh lạ không thể biểu hiện nét mặt ra được nên luôn muốn tìm quỷ y chữa cho nàng ta. Ngày đó khi ta quay lại tìm chàng thấy chàng đối xử tốt với tiểu cô nương ấy nên muốn rời đi thì gặp Vương đại phu, ông ấy thay chàng nói rõ hết thảy.
Bước chân cơ hồ có chút lảo đảo lui vế phía sau, Linh Tuyết đau lòng rời đi. Thì ra mọi thứ hắn làm vì nàng chẳng qua là vì muốn chuộc lại lỗi hắn gây ra. Nước mắt tuôn rơi như lũ tràn bờ nàng cơ hồ không thể nghĩ gì thêm nữa chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi hắn. Nàng không muốn nhận sự áy náy của hắn, càng không cần hắn thương hại nàng.
Minh Nhật ở một bên nhìn nữ nhân hắn từng yêu kia trong mắt không có lấy độ ấm cố hất tay nàng ra khỏi hắn.
- Đúng, lúc đầu đúng là ta đối với Tuyết nhi là áy náy thế nhưng hiện giờ là yêu thương cùng quyến luyến. Tình cảm của ta với nàng cũng đã ch.ết từ ngày nàng đâm một nhát dao vào ngực ta.
Hắn hung hăng nói, lúc ấy cơ hồ hắn tưởng chừng không thể gượng dậy nhờ có việc bảo vệ Linh Tuyết có lý do để hắn cố sống tốt. Rồi Tuyết nhi như mầm sống nhỏ reo vào lòng hắn lớn dần , không rõ từ lúc nào chiếm tron trái tim hắn. Khi nghĩ có thể sẽ mất đi nàng làm trái tim hắn như vỡ vụn, lúc đó hắn mới rõ nàng đối với hắn không còn là trách nhiệm, không đơn giản là áy náy mà là chấp niệm. Không chỉ muốn bên nàng mà còn muốn nàng là của của hắn cho dù đời này kiếp này hay là kiếp sau…vĩnh viễn ở lại bên hắn.
Khi Minh Nhật đến phòng của Linh Tuyết chỉ có mỗi mình nữ tỳ cận thân nàng :
- Tiểu thư đâu ?
Ngữ khí có vẻ nhẹ nhàng nhưng mang chút lo lắng, đã muộn thế này nàng còn đi nơi nào chứ. Hôm nay hắn là tời để báo với nàng Kinh Mạn truyền tin về đã có tung tích Quỷ y.
- Lúc chiều tối tiểu thư nói đi tìm đại thiếu gia, ngài không gặp tiểu thư sao ?
- Nàng đi tầm nào ?
Hắn giọng điệu vô cùng khẩn trương sợ rằng nàng cũng đã nghe được cuộc đối thoại giữa hắn là Liễu Nhạn. Nàng đã nghe được những gì và vì sao không trở về? Bỗng nhiên hắn cảm thấy thật bất an.
- Tiểu thư đi lúc trời vừa chuyển tối,cũng khá lâu rồi.
Nàng là lần đầu tiên thấy đai thiếu gia giận dữ như thế, không phải ngài ấy luôn ôn hòa sao. Chỉ cần liên quan ngũ tiểu thư ngài ấy luôn khác thường.
Khi nghe Nhu Nhi nói thế thì khuôn mặt Minh Nhật trờ nên tối sầm, phi thân biếm mất trong đêm. Thật vất vả Minh Nhật mới tìm ra Linh Tuyết là theo dấu Kinh Mạn. Hắn cũng biết được người huynh đệ này vừa cưới vợ chừng hai tháng trước, thế mà hắn có lúc đã ganh tỵ ra mặt với Mạn vì Linh Tuyết.
Khi hắn đến thì Linh Tuyết đã suy yếu đến cơ hồ không một chút hơi thở nào. Khi bọn họ tưởng như tuyệt vọng thì vợ Kinh Mạn tự nhận nàng ta là quỷ y. Phải mất khá nhiều thời gian thuyết phục nàng ta vì có vẻ nàng ta và Mạn xảy ra bất hòa gì đó. Cuối cùng nàng ta nhận lời giúp thì hắn như thở phào nhẹ nhõm.
Hắn theo phân phó của Dược Dược(aki: tên vợ Kinh Mạn) phải rời nàng trở về kinh thành để đem gấp Huyết sâm trở về trước thời hạn hai ngày. Dù hắn đã lên đường này đêm không ngơi nghỉ thế nhưng giữa đường lại bị người đuổi giết. Với võ công của hắn thì giải quyết đám lâu la này không khó thế nhưng bọn họ đều là tử sỹ nên cũng mất khá nhiều thời gian. Cuối cùng thì hắn vì thế mà về trễ hết nửa ngày. Sau khi dùng máu của Huyết sâm thay cho nàng Dược Dược bỏ lại một câu :
- Ta đã làm hết sức, sống hay ch.ết là do nàng ta, ngươi đã về trễ nhớ không. Ta đã nói nếu trễ thời gian trở về sống ch.ết ta không đảm bảo nữa.
Nói rồi nàng ta bước ra cửa, trên giường Linh Tuyết hơi thờ ngày một yếu dần rồi vụt tắt. Hắn đau đớn ôm thân thể đang lạnh dần kia mà gào thét, dù hắn đã làm mọi thứ mà vẫn không được sao, không thể giữ nàng ở lại bên hắn. Khi hắn chôn mình trong tuyệt lộ thì Kinh Mạn đột nhiên lay hắn :
- Linh Tuyết có lại hơi thở, nàng ta sống lại rồi.
Lúc đó hắn mới hoàn hồn bừng tỉnh, vui sướng ôm lấy nàng mà không hề nhận thấy. Kinh Mạn lúc này đã đuổi theo thê tử hắn ta, trả lại cho hắn cùng nàng không gian riêng tư của hai người.
- Ta không cần chàng thương hại, ta giờ đã hết bệnh rồi, sẽ không phiền chàng chiếu cố nữa. Chàng đi đi.
Nàng vươn tay đẩy hắn ra vẻ mặt suy yếu cùng tức giận.
- Ta không đi, không thể đi, càng không muốn đi. Ta không có thương hại nàng mà yêu nàng, lúc đầu ở bên nàng đúng là do áy náy nhưng sau đó thì là vì yêu. Ta không những chỉ muốn ở bên còn muốn nàng trở thành nữ nhân của ta, suốt đời này chỉ được nhìn ta nghĩ về ta yêu mình ta. Dù nàng không yêu ta ta cũng sẽ làm đủ mọi cách khiến nàng yêu ta vì đời này nàng chỉ có thể ở bên cạnh ta mà thôi.
Hắn vươn tay ôm nàng vào lòng mặc cho những chống cự của nàng. Hắn đây không phải là hỏi nàng mà đang tuyên bố với nàng quyết định của hắn. Hắn hướng nàng tuyên bố không cần biết nàng có tiếp thu tình cảm của hắn hay không, hắn chỉ là tuyên cáo không cho nàng một cơ hội kháng cự nào.
Cả hai chìm trong hạnh phúc nhưng nào có biết rằng trong vô tình thôi nhưng đã khiến người bạn thân buôn ba tám năm tìm Quỷ y cho Linh Tuyết rơi vào rắc rối lớn đến mức sau này khi họ biết được thì vạn phần áy náy.( Đọc truyện : Dược yêu ) Nhưng đó lại là chuyện của sau này, bất quá bây giờ lại có một cặp tình nhân thập phần hạnh phúc quyến luyến không rời